Yêu Nghiệt Nhà Ta

Chương 4:




Edit: Cesia
Xe ngựa nhỏ đổi thành xe ngựa lớn do hai con ngựa kéo, bên trong toa xe cũng rộng rãi hơn, bày trí càng thêm thoải mái, xa phu cũng thay đổi bằng một người trẻ tuổi.
Mấy ngày gần đây không khí trong toa xe thật quỷ dị, Tiểu Hồng biết sát ngôn quan sắc (*), không dám mở miệng nói chuyện nhiều lắm, mỗi khi chộp được cơ hội liền chuồn ra bên ngoài cùng ngồi với xa phu.
(*) Sát ngôn quan sắc: dựa theo lời nói và sắc mặt để đoán ra ý tứ.
Phần lớn thời gian Trầm Tiểu Sách đều bán tựa vào nhuyễn điếm (nệm lót mềm), nhắm mắt dưỡng thần, bởi vì từ ngày đó, nàng không biết nên dùng loại biểu tình nào để đối mặt với Lăng Vân Phong, chỉ có thể lựa chọn biện pháp tiêu cực là lảng tránh.
Bất thình lình, tình cảnh ngày đó hết thảy lại một lần nữa hiện lên trong óc, nàng theo bản năng đem mặt chôn sâu vào nhuyễn điếm, không muốn làm cho kẻ đối diện phát hiện sự khác thường của nàng.
Lăng Vân Phong vận công xong, nhìn đến nàng bán nằm, vùi mặt vào nhuyễn điếm, một đầu tóc đen rơi xuống khoác lên vai, không khỏi khóe miệng hơi giương lên, bắt lấy một lọn tóc trong tay thưởng thức.
“Đến Ký Châu tìm được lệnh tôn, nàng sẽ ở lại bên cạnh ông ấy?”
“Đây là đương nhiên.” Tìm được cha, bọn họ cha và con gái đoàn tụ, tự nhiên nàng muốn ở lại bên cạnh cha để phụng dưỡng, cố hết sức làm tròn hiếu đạo.
Tay hắn thoáng dừng lại một chút, sau đó đem túm tóc dài cuốn quang ngón tay đùa nghịch, mí mắt cụp xuống, làm cho người nhìn không thấy được thần sắc trong mắt hắn.
Trầm Tiểu Sách biết hắn đang ngay tại bên người mình, cho nên nàng không nhúc nhích cũng không chủ động cùng hắn nói chuyện, vì thế Lăng Vân Phong đành im miệng, không khí trong toa xe lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Bên ngoài tiếng vó ngựa “lộc cộc” vang lên theo quy luật, thân xe lắc lư, giống như đưa nôi, ở không gian tĩnh lặng kéo dài, Trầm Tiểu Sách không nhịn nổi chìm vào mộng đẹp.
Nghe thấy tiếng hít thở của nàng dần trở nên trầm ổn, Lăng Vân Phong biết nàng đang ngủ. Hắn đưa tay vén lên mái tóc phân tán ở sườn mặt nàng, ngắm nhìn nửa khuôn của nàng đang chìm vào giấc ngủ say, trong lòng trở nên an tĩnh.
Không biết qua bao lâu, Trầm Tiểu Sách bị tiếng ồn ào đánh nhau bên ngoài toa xe đánh thức.
Vừa tỉnh lại từ giấc ngủ mơ, trên mặt còn mang theo mờ mịt, cả người cũng đã rơi vào trong lồng ngực của ai đó.
“Không có việc gì, không cần lo lắng.”
Nàng không phải lo lắng, bởi vì nàng thậm chí còn chưa kịp làm rõ ràng rốt cuộc phát sinh chuyện gì, bàn tay đã vói lên muốn xốc lên màn xe nhìn xem bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Bàn tay lại bị người ở phía sau kéo lại, thanh âm khẽ khàng vang lên ở bên tai, “Cảnh đánh nhau, nàng sẽ không thích.”
“Tiểu Hồng đâu?”
“Ở bên kia.” Hắn xoay đầu nàng lại, ý bảo nàng nhìn.
Trầm Tiểu Sách lúc này mới phát hiện Tiểu Hồng đang nằm ở một góc của toa xe, “Nàng ấy làm sao vậy?”
“Sợ nàng ấy chấn kinh, chỉ là điểm nguyệt ngủ của nàng ấy thôi.” Lăng Vân Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói.
“Tại sao không điểm cả nguyệt ngủ của ta?” Nàng không khỏi châm chọc nói, dù sao loại sự tình này hắn cũng không phải lần đầu tiên đối với nàng xuống tay.
“Mới vừa rồi nàng còn ngủ rất say.” Hắn cười đến vô tội.
“Là cường đạo chặn đường cướp bóc?” Trầm Tiểu Sách nhớ tới tiểu nhị ở khách sạn đã nói con đường thông đến Ký Châu có thổ phỉ thường xuyên lui tới.
“Là ai cũng không sao, nàng chỉ cần để ý tới giấc ngủ của mình là được.”
“Vậy trước mời ngươi buông tay.” Ánh mắt nàng dừng lại ở hai bàn tay đang đặt ở bên hông, giọng điệu lại rất bình tĩnh.
Lăng Vân Phong gục đầu cười rộ lên, cánh tay không những không buông mà ngược lại còn ôm thật chặt, hơi thở nóng hổi phun vào bên gáy nàng, “Đã nhiều ngày nàng ngay cả nói chuyện cũng không nguyện cùng ta nhiều lời, trong lòng đúng là vẫn còn giận ta?”
“Ta nào dám?”
Thật sâu nhìn nàng, hắn mở ra cổ áo của nàng lộ ra đầu vai trắng như tuyết, hung hăng cắn xuống.
Trầm Tiểu Sách chỉ cảm thấy đầu vai bỗng dưng đau xót, không khỏi đau đến thở không ra hơi.
Lăng Vân Phong vươn đầu lưỡi liếm đi vết máu trên đầu vai nàng, đưa lưỡi chậm rãi dịch chuyển đến gần vành tai no đủ mà tinh xảo, ngậm lấy nó, gặm cắn mút nhẹ.
Trầm Tiểu Sách nhíu chặt mày, không rên một tiếng, cố hết sức đem lực chú ý của mình phân tán ở trận đánh nhau bên ngoài.
Hắn nản lòng giúp nàng khép lại vạt áo, giễu cợt nhếch môi lên, “Nàng thậm chí ngay cả né tránh cũng lười làm, giống đầu gỗ để mặc ta tùy ý muốn làm gì thì làm. Tiểu Sách, nàng thực am hiểu sâu sắc bí quyết đả kích nhân đó.”
“Dù sao ta có giãy giụa kháng cự cũng không làm nên được chuyện gì,” Trẩm Tiểu Sách thản nhiên nói, “Đơn giản, coi như bị chó cắn đi, dù sao kết quả cũng giống nhau.”
“Có con chó nào tuấn mỹ như tại hạ sao?” (Cesia: Mặt dày + tự kỷ như các hạ, tại hạ quả thật cam bái hạ phong )
Trầm Tiểu Sách càng thêm lạnh nhạt, “Mặt người dạ thú chỗ nào cũng có, thêm ngươi một người cũng không tính nhiều.”
Lăng Vân Phong nghe xong lâm vào chán nản.
Nữ tử này, chính là như thế không giống người thường. Khi hắn nghĩ đến nàng sẽ phản kháng tìm cách thoát đi hắn, nàng lại lựa chọn nhẫn nhục chịu đựng. Cố tình bên trong sự nhẫn nhục chịu đựng lại lộ ra mãnh liệt bài xích, làm cho người ta cho dù ôm mỹ nhân ở trong lòng, trong bụng cũng tràn ngập cảm giác thất bại.
Trẩm Tiểu Sách dựng thẳng hai lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, lúc này trên mặt mới lộ ra kinh ngạc, “Không còn tiếng động.”
Giọng nói của xa phu ở bên ngoài vang lên, “Lăng công tử, sự tình đã xử lý xong xuôi, chúng ta tiếp tục lên đường.”
“Hảo.” Lăng Vân Phong thản nhiên trả lời.
Trầm Tiểu Sách khó có thể tin thấp giọng thì thào, “Một người giải quyết sao?” Nàng rõ ràng nghe được bên ngoài tiếng đao kiếm chém giết rất hỗn loạn, nghĩ đến cường đạo nhân số cũng không phải ít.
Lăng Vân Phong nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Có Lý đại thiếu gia ở đây, lại đến một trăm tên cũng không đủ xem.”
“Lý đại thiếu gia?” Chẳng lẽ xa phu này rất có lai lịch?
Hắn cười ha hả, ghé sát người lại in một nụ hôn lên môi nàng, sau đó mới nói, “Bất quá chỉ là một cái giao dịch.”
Giao dịch?
Loại giao dịch gì lại làm có thể cho một đại thiếu gia tôn quý cam nguyện đảm đương mã phu?
Trầm Tiểu Sách nhịn không đươc ở trong lòng thở dài. Lăng Vân Phong thật sự làm cho nàng nhìn không thấu, thân phận của hắn tựa hồ rất phức tạp.
Khi xe ngựa chậm rãi khởi động, nàng đưa tay xốc lên màn xe, lúc này Lăng Vân Phong không có lại ngăn cản nàng.
Mùi máu tươi xộc vào mũi, lọt vào tầm mắt đều là ngổn ngang thi thể, tử trạng khác nhau, khắp nơi đều là huyết tinh….
Huyết sắc trên mặt của Trầm Tiểu Sách trong nháy mắt toàn bộ đều rút đi, trong mắt lộ ra hoảng sợ.
Màn xe lại rớt xuống, ngăn cách cảnh tượng thảm thiết bên ngoài.
Lăng Vân Phong nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng, ôn nhu nói, “Nàng không giết bọn chúng, bọn chúng cũng sẽ giết nàng, không thể cùng bọn cường đạo giảng đạo lý. Tiểu Sách, nàng ngẫm lại xem bọn chúng đã cướp bóc giết chết biết bao thương khách vãng lai.”
Trầm Tiểu Sách im lặng. Đạo lý này nàng tất nhiên hiểu được, nhưng cảnh tượng mới vừa rồi đả kích quá mức sâu sắc, nàng sợ hãi là lẽ thường.
“Bao lâu nữa có thể đến Ký Châu?” Nàng rũ mi thấp giọng hỏi, che kín sở hữu cảm xúc.
Ngay sau đó, nàng bị nhân đẩy ngã xuống mặt thảm mềm mại trong toa xe.
Lăng Vân Phong dùng ngón tay vẽ theo từng đường nét trên khuôn mặt nàng, từ trên mặt rồi từng chút một kéo rê xuống phía dưới, theo khe hỡ của cổ áo xâm nhập vào bên trong, cầm lấy một ngọn tuyết phong, nhẹ nhàng xoa nắn.
Trầm Tiểu Sách khuôn mặt nguyên bản tái nhợt lập tức giống như một rặng mây đỏ thổi quét qua, ánh mắt vừa thẹn vừa giận trừng hắn, cắn chặt môi dưới, không cho chính mình phát ra âm thanh.
Hắn kề sát môi nàng, cặp mắt phượng mê người híp lại, “Liền như vậy vội vã muốn rời khỏi ta?”
Chẳng lẽ ta sẽ thích để mặc cho ngươi muốn đùa giỡn như thế nào cũng được sao? Nàng dùng ánh mắt trả lời hắn.
Hắn bật ra tiếng cười khẽ đầy mị hoặc, ngón tay hơi dùng sức, vạt áo của nàng bị mở rộng ra, vô hạn cảnh xuân tiết lộ.
Chiếc yếm màu vàng nhạt thêu những đóa hồng mai ngạo nghễ nở rộ, tiên diễm ướt át, bộ ngực bởi vì nàng dồn dập thở dốc mà phập phồng kịch liệt, rơi vào trong mắt của hắn cũng là khôn cùng dụ hoặc.
Xoạt! Chiếc yếm ở không họa ra một đường cong duyên dáng, sau đó đáp xuống một góc của toa xe.
Trầm Tiểu Sách đại quẫn, vũng vẫy muốn dùng hai tay che lấp, bất đắc dĩ cả tứ chí đều bị gắt gao giam cầm, không thể động đậy, chỉ có thể dùng ánh mắt căm giận nhìn hắn.
Lăng Vân Phong tặng cho nàng một nụ cười vô hạn tao nhã, lập tức cúi đầu xuống hôn mút.
Cho đến khi hắn nhả ra, mặt của Trầm Tiểu Sách đã xấu hổ đến đỏ bừng, ướt át như muốn xuất huyết, cắn môi nhắm mắt, nắm chặt hai tay, ngay cả xem cũng không dám liếc hắn một cái.
Bên tai truyền đến thanh âm của hắn vì tình dục mà trở nên khàn khàn khêu gợi, hay bàn tay bị hắn cưỡng chế mở ra cùng mười ngón tay của hắn đan vào nhau, “Hiện tại nàng còn có thể cho là bị cho cắn?”
Tên nam nhân này quả thật — Trẩm Tiểu Sách xấu hổ tức tối quay đầu lại, cũng không đoán được vì thế mà đôi môi anh đào quét qua đôi môi ôn nhuận của hắn, bốn cánh môi trong lúc nhất thời xếp cùng một chỗ.
Trong mắt hắn ý cười tràn đầy, ngón tay khép chặt, dán vào môi nàng nói, “Nguyên lai là nàng thích đánh lén ta nha.”
Trầm Tiểu Sách nháy mắt cảm thấy xấu hổ vô cùng.
Tiếng cười trầm thấp dễ nghe quanh quẩn ở bên trong xe, lại chọc nàng nổi nóng giãy giụa.
“”Tiểu Sách –” Mâu quang của hắn bỗng dưng trầm xuống, đè chặt nàng lại, giọng nói càng trở nên khản đặc, “Đừng lộn xộn, ta không muốn không thể không chế được, ngay lúc này chiếm lấy nàng.”
Trầm Tiểu Sách cả người bỗng dưng cứng đờ không dám động đậy, bản năng của nữ tính nói cho nàng biết, hắn không phải đe dọa suông, vật cực nóng đang để giữa hai chân nàng càng làm cho phần trung tâm nữ tính của nàng cảm thấy nguy hiểm.
Nàng có thể cảm giác được hô hấp của hắn khác thường, thô ráp dồn dập lộ ra nhè nhẹ áp lực thống khổ, mười ngón tay đan vào nhau bóp chặt tay nàng rất đau, cho thấy hắn đang cực lực ra sức áp chế dục vọng của mình.
Không biết trôi qua bao lâu, hô hấp của hắn đã trở lại bình thường, cả thân hình lười nhát nằm ở trên người nàng, “Bây giờ còn nhớ rõ cảnh tượng vừa mới nhìn thấy hay không?”
“Không cần thay hành vi man rợ của mình tìm lấy cớ.” Nàng không chút khách khí nói toạt ra dụng tâm hiểm ác của hắn. Biện pháp trấn an nàng còn có rất nhiều, không nên bao hàm chuyện hắn vừa mới làm đối với nàng.
Lăng Vân Phong cười vui vẻ nói, “Vậy hiện tại để cho ta phô trương thú tính một chút thì thế nào?”
“Nằm mơ!”
“Cự tuyệt trảm đinh tiệt thiết như vậy, thật sự làm cho người ta thương tâm nha.”
“Còn không đứng dậy?” Trầm Tiểu Sách rốt cuộc nhịn không được nghiến răng nói, “Ngươi tính ở trên người ta thọ chung chính tẩm (chết già) sao?” Không biết có phải là ảo giác hay không, nàng hình như nghe được ở bên ngoài xe có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lăng Vân Phong bật cười ha hả, đối với nàng chỉ cần một câu nói có thể làm cho Lý đại thiếu gia té rớt xuống xe ngựa hắn không thể không bội phục, câu nói vừa rồi quả nhiên quá mức cường hãn.
Trầm Tiểu Sách mặt lại thiêu cháy, đối với câu nói lỡ lời của mình thật hối hận không thôi.
Lăng Vân Phong cười đến ái muội mà gợi tình, ghé vào tai nàng thủ thỉ, “Chết kiểu này ta cầu còn không được.”
“Lăng — Vân — Phong — “
“Ha ha. . .”
〓☆〓letsenjoytogether.wordpress.com〓☆〓
Nửa tháng sau, Ký Châu.
Một chiếc xe ngựa to lớn chậm rãi chạy vào thành, cuối cùng dừng lại ở trước cửa phủ nha.
Sau khi xe ngựa ổn định, một vị công tử áo trắng tuấn mỹ từ trên xe nhảy xuống, sự xuất hiện của hắn dẫn tới sự ghé mắt của rất nhiều người qua kẻ lại trên đường.
Ngay sau đó một nha hoàn xuống xe ngựa, nhấc lên màn xe, giúp đỡ một vị cô nương mặc đồng dạng nguyệt sắc xiêm y bước xuống xe.
Cô gái nhẹ nhàng thanh thoát, thanh đạm như thủy, tao nhã như hoa sen, đứng ở bên cạnh nam tử tựa như bóng trăng trong nước, nhu hòa mềm mại lại tinh tế, hai người hợp lại càng tăng thêm vẻ mỹ miều cho phong cảnh.
Nha hoàn đi thẳng đến nha sai trước cửa nói chuyện, rồi sau đó nha sai đi vào, một lát sau một gã sư gia bước nhanh ra.
Nhìn đến bạch y cô gái đứng phía sau, hướng nàng thăm hỏi, trao cho nàng một túi bạc, rồi sau đó quay trở vào nha phủ.
Trầm Tiểu Sách đứng ở trước phủ nha Ký Châu, có chút mất mát nhìn túi bạc bằng vải bố xanh trong tay, bên tai còn vọng lại lời nói của gia sư ——
“Trầm đại nhân đã được quan phục nguyên chức hồi kinh để báo cáo công việc, Tướng gia dặn dò tiểu nhân báo cho tiểu thư biết, trở về kinh thành tìm ngài.”
Thế nhưng lại bỏ lỡ!
Ba năm, nàng luôn đuổi theo cước bộ của phụ thân, tất nhiên biết rõ quan chức của cha không ngừng bị giáng cấp, hôm nay lại được báo cho biết cha lại thăng hàng tướng, trong lòng nhất thời cảm thán vạn lần.
Một bàn tay đỡ lấy bả vai của nàng, thanh âm ôn nhuận của nam tử vang lên bên tai, “Nếu bá phụ đã muốn phục chức hồi kinh, chúng ta cũng đi thôi.”
Trầm Tiểu Sách im lặng không nói gì.
“Sao vậy, Tiểu Sách?”
Trẩm Tiểu Sách xoay người nhìn lại lộ trình. Ba năm, đến cuối cùng lại phải quay trở lại kinh thành, thời gian ba năm giống như một trò đùa dai của ông trời đối với cha con bọn họ.
Nhớ lại năm đó, nàng từ gia hương đến kinh thành tìm cha, kết quả một đường truy tìm, nay hết thảy lại quay trở về nguyên điểm…. Trong lúc nhất thời, nàng có loại cảm giác dở khóc dở cười.
“Tiểu thư ——” Tiểu Hồng cũng nhịn không được lên tiếng. Vẻ mặt của tiểu thư không quá thích hợp.
Trầm Tiểu Sách nhìn vào mắt nha hoàn, thở dài, “Tiểu Hồng, em nói xem, nếu năm đó chúng ta không đuổi theo cha ra kinh, có phải hiện tại sẽ không tất phải vòng một vòng tròn lớn như vậy rồi không?”
Tiểu Hồng không nói gì.
Lăng Vân Phong lại nở nụ cười, “Tiểu Sách, suy nghĩ của nàng luôn cùng người khác bất đồng.”
Trầm Tiểu Sách lấy ra bàn tay của hắn đang đặt trên vai, xoay người lại đối diện với hắn.
Hắn nhướn mày, im lặng chờ nàng mở lời.
Nàng cười nhẹ, nói, “Ta nhớ rõ ngày đó ở Sa Bình trấn, Lăng huynh từng nói có việc đến Ký Châu, cho nên chúng mới cùng đồng hành, Tiểu Sách muốn hướng kinh thành đi tìm cha, chúng ta liền chia tay ở đây được không?”
Xa phu Lý đại thiếu gia ôm mã tiên tựa vào xe ngựa, hứng thú nhìn bọn họ.
Tiểu Hồng cũng đứng ở bên cạnh nhìn phản ứng của Lăng Vân Phong.
Lăng Vân Phong vân đạm phong khinh cười, ánh mắt cực kỳ thành khẩn vọng tiến vào trong đôi mắt của Trầm Tiểu Sách, “Tiểu Sách, có câu có qua có lại mới toại lòng nhau.”
“Cho nên?”
“Ta nếu một đường cùng nàng đồng hành đến Ký Châu, nàng vì sao không thể theo giúp một chuyến?”
Trầm Tiểu Sách giật mình nói, “Sự tình là như vậy tính?”
“Phải.”
“Nếu ta không muốn đi cùng với ngươi thì sao?”
Cười nhìn thấy trong mắt nàng ẩn ẩn một chút khiêu khích, hắn tỉnh bơ nói, “Vấn đề này, chúng ta không cần lại thảo luận, ta đối với một câu nói kinh thiên của Tiểu Sách ngày đó tâm tình vẫn còn hoài chờ mong đây.”
Trầm Tiểu Sách trên mặt thoáng chốc bị thiêu hồng một mảnh, môi khẽ run, cuối cùng cắn chặt răng, xoay người lên xe ngựa.
Tiểu Hồng cũng đi theo lên xe ngựa.
Lăng Vân Phong cười lắc đầu, cũng sải bước về phía xe ngựa.
Xa phu Lý đại thiếu gia tặng cho hắn một nụ cười ý vị sâu xa.
Hắn nhíu mày, “Lý đại thiếu gia có chuyện gì muốn nói với Lăng mỗ sao?”
Lý đại thiếu gia lười biếng dựa người vào thành xe, muốn cười lại cố nén nhìn hắn, “Không dám, chỉ là đối với phương thức ở chung của cốc chủ với Trầm tiểu thư cảm thấy thú vị mà thôi.”
Lăng Vân Phong mặt không đổi sắc, “Một khi đã thế, Lý đại thiếu gia sao không đi theo chúng ta cùng vào kinh?”
Sắc mặt của Lý đại thiếu gia đột nhiên biến đổi, khóe miệng cũng cứng lại, “Gia mẫu còn chờ cốc chủ đến cứu trị, đợi sau khi gia mẫu lành bệnh, tại hạ tất nhiên cũng đi theo cốc chủ hướng kinh thành.”
“Không dám.” Lăng Vân Phong thật phong nhã cười, đi thẳng lên xe ngựa.
Bên trong xe, Trầm Tiểu Sách dựa lưng vào thành xe nhắm mắt dưỡng thần, Tiểu Hồng quy củ ngồi ở phía đối diện nàng.
Lăng Vân Phong trực tiếp ngồi xuống ngay bên cạnh Trầm Tiểu Sách, cũng tự động tự phát vòng tay ôm lấy eo của nàng.
Tiểu Hồng lập tức điềm nhiên như không có việc gì nghiêng người nhấc lên rèm cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài.
Trầm Tiểu Sách hé mi nhìn hắn.
Hắn thản nhìn nhìn lại, thậm chí còn kéo nàng trong lòng.
“Thói quen.”
Trầm Tiểu Sách khóe miệng có chút cứng ngắt giật giật, hơi trào phúng nói, “Thật không phải thói quen tốt.”
“Nếu đã là thói quen, liền đơn giản không cần sửa lại?” Hắn cười nhìn nàng, nửa trêu chọc nửa thành thật.
“Dưỡng thành thói quen như vậy, chỉ sợ ngày sau sẽ rước lấy vô số họa phong lưu.” Nàng thiện ý nhắc nhở.
Hắn trực tiếp kéo nàng trói chặt vào trong lòng, cắn nhẹ vào vành tai nàng nói, “Ta chỉ có thói quen đối với nàng, cho dù là phong lưu cũng chỉ duy nhất đối với một mình nàng, Tiểu Sách cảm thấy vậy được không?”
“….” Một kẻ vô liêm sỉ đến như thế, nàng thật sự là hết cách.
“Tiểu thư, nô tỳ ra bên ngoài hít thở không khí.” Tiểu Hồng ửng hồng cả mặt chui ra khỏi xe ngựa, ra bên ngoài bồi Lý đại thiếu gia.
Lăng Vân Phong cúi đầu nhìn cô gái nhắm mắt không nói ở trong vòng tay, ôn nhu cười, “Theo giúp ta đến Lý gia bảo một chuyến đi.”
“Ta nói phản đối có hữu hiệu sao?”
Hắn còn thật sự lắc đầu, “Ta nghĩ hẳn là vô dụng.”
“Vậy ngươi cần gì phải hỏi ta?” Nàng đưa tay đánh bay bàn tay lại muốn tập kích ngực của nàng.
Hắn cười, “Phép lịch sự luôn cần hỏi trước một tiếng.”
“Nhà của ngươi gia giáo thật tốt.” Trầm Tiểu Sách không nhịn được nữa, trợn trắng mắt, hung hăng trừng hắn.
“Đa ta Tiểu Sách khích lệ, tại hạ quả thật chột dạ.”
Trầm Tiểu Sách nội tâm hộc máu. Ở chung lâu ngày, số lần nàng phát điên càng ngày càng nhiều, tên nam nhân này căn bản chính là sói đội lốt cừu, nàng căn bản trốn không thoát khỏi lòng bàn tay hắn!
Lý gia bảo.
Giang Bắc võ lâm thế gia vọng tộc, cũng là phú giáp một phương (giàu có nhất vùng).
Trầm Tiểu Sách dĩ vãng cũng từng nghe nói qua một ít tin đồn về Lý gia bảo, nhưng khi chân chính nhìn đến, vẫn không khỏi lắp bắp kinh hãi.
Không hổ tiếng tăm phú giáp một phương võ lâm đại gia tộc, Lý gia bảo chiếm cứ một diện tích cực kỳ rộng lớn, cả tòa trang viên tọa lạc trải rộng dưới chân núi Ngọc Phong, liên miên kéo dài thành một mảnh, nhìn thấy không thấy điểm cuối.
Như thế Lý gia bảo đại thiếu gia lại chịu làm xa phu cho bọn họ lâu như vậy! Trầm Tiểu Sách nhịn không được nhìn thoáng qua nam tử bên người. Xem ra bệnh tình của bảo chủ phu nhân nhất định rất nặng, chỉ có điều hắn có nhất định nắm chắc có thể mang bệnh nhân trở lại cuộc sống không?
“Tiểu Sách tại sao lại mang vẻ mặt hoài nghi nhìn ta?” Lăng Vân Phong thản nhiên cười, không chút để ý phe phẩy chiết phiết trong tay, đứng yên trong gió, tay áo lay động, làm cho người ta xuất hiện một loại cảm giác cửu thiên chi tiên (thần tiên đang đứng trên chín tầng mây).
“Y thuật của ngươi thật sự không thành vấn đề?”
“Tiểu Sách hoài nghi sao?”
Nàng không chút do dự gật đầu.
Lăng Vân Phong ha hả cười, “Vậy tại sao không mỏi mắt trông chờ.”
Nàng có quyết định này, dù sao cũng đã theo tới, muốn không xem cũng không được.
“Đại thiếu gia.” Hộ vệ ngoài bảo cung kính thỉnh an Lý đại thiếu gia.
“Cốc chủ thỉnh.” Lý đại thiếu gia cung kính thỉnh Lăng Vân Phong đi vào.
Trầm Tiểu Sách theo sau bọn họ đi vào đại môn, một đường xuyên qua hành lang vòng vèo qua những hang động, không khỏi đối với sự giàu có của Lý gia càng tiến thêm một bước hiểu biết, đồng thời, cũng thu được không ít ánh mắt khác thường.
Bất quá tất cả những điều này đối với nàng cũng không đủ tạo thành chấn động so với một câu nói của Lăng Vân Phong.
Khi Lý đại thiếu gia an bài phòng ở của hai người, mỗ nam tử ôn nhuận như áng trăng, thần sắc thong dong đến cực điểm lại nói, “Tiểu Sách ở cùng với ta là được rồi, không nhọc đại thiếu gia an bài phòng khác.”
Lý đại thiếu gia khó nén được kinh ngạc nhìn người nào đó.
Trầm Tiểu Sách siết chặt hai nắm tay thành nắm đấm.
Tiểu Hồng ngẩng đầu xem thiên. Ưm, thời tiết hôm nay cũng không tệ lắm.
Khép lại hai mắt, Trầm Tiểu Sách nói, “Lăng Vân Phong, ngươi đây là có ý gì?”
Chiết phiến trong tay của hắn ngả ngớn khơi cằm nàng lên, cười nói, “Tiểu Sách ở bên người, ta mới có thể an tâm.”
Nàng đáng bay cây quạt của hắn, oán hận trừng mắt nhìn hắn, “Ta như thế nào có thể ở cùng ngươi, này là tính cái gì?”
Lăng Vân Phong ngang ngược nói, “Người của ta tất nhiên phải ở cùng ta, cũng miễn cho lãng phí khách phòng của Lý gia không đúng sao?”
Lý đại thiếu gia quyết đoán thật nhanh, quyết định đem phân tranh lưu lại cho hai người bọn họ xử lý nội bộ, “Một khi đã vậy, Trầm cô nương liền cùng cốc chủ ngụ tại Tiêu Tương viên đi.”
“Đa tạ đại thiếu gia.”
“Việc nên làm.” Lý đại thiếu trực tiếp coi nhẹ luồng mắt giết người của Trầm Tiểu Sách phóng tới, nhanh chóng cáo lui, “Vậy tại hạ không quấy rầy hai vị nghỉ ngơi.”
“Ừ.”
Người hầu của Lý gia đương nhiên là hiểu biết xem ánh mắt, mắt thấy trong viện đôi nam nữ lúc này ba đào mãnh liệt hết sức căng thẳng, sáng suốt không có tiến tới, tự tìm khổ ăn.
Tiểu Hồng theo hầu chủ lâu ngày, tự nhiên là biết giờ này chuồn mới là thượng sách, lòng bàn chân giống như được bôi mỡ, lập tức bám theo gót của Lý đại thiếu gia.
Trong viện trúc xanh bao phủ, hai bóng dáng một trắng một tím đứng đối diện nhau hòa cùng với rừng trúc xanh biếc.
Mắt thấy chủ nhân đã chuồn mất, nha đầu của chính mình cũng bỏ chủ chạy lấy người, Trầm Tiểu Sách vung lên ống tay áo, quay người cũng định rời đi.
Lăng Vân Phong duỗi tay kéo nhân ôm vào trong lòng, khơi lên chiếc cằm trơn bóng mềm mại của nàng, gần như nói mê dán sát vào môi nàng nói, “Tiểu Sách yên tâm, ta không lo lắng nàng đêm khuya đánh lén đâu.”
Trầm Tiểu Sách không chút khách khí nói, “Nhưng ta lại sợ người đánh lén.”
“Làm gì không khách khí như thế?” Hắn như cười như không cúi đầu, dùng trán đỡ lấy trán nàng, phát ra tiếng cười cực kỳ thanh nhã mê người.
“Hình như kẻ không khách khí chính là ngươi.”
“Tiểu Sách không phải cũng ngầm đồng ý sao?” Hắn ở môi nàng khẽ cắn một cái, mang theo sủng nịnh cười nói, “Vậy không bằng cứ để cho ta muốn làm gì thì làm có được không?”
Trầm Tiểu Sách chưa kịp trả lời, chợt nghe thấy tiếng hét chói tai.
“Các ngươi —— “
Lăng Vân Phong bình thản ung dung ôm cả người trong lòng cùng xoay người lại, nhìn về phía người tới, “Tam tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Đứng ở cổng vòm của Tiêu Tương viên là một lục y cô gái, dung mạo diễm lệ, vẻ mặt khiếp hãi, không dám tin nhìn cảnh tượng hai người vô cùng thân thiết dựa sát vào ở trước mắt.
Trầm Tiểu Sách im lặng ngước nhìn lên trên. Họa thủy a họa thủy, nhất là một mỹ nam siêu việt giới tính như Lăng Vân Phong, quả thật chính là họa thủy trong họa thủy.
“Ngươi cùng với nàng….” Lục y cô gái trên mặt toát ra vẻ thương tâm muốn chết, trong mắt lóe lên lệ quang, một bộ kiều thái lã chã chực khóc, thật sự chọc người thương xót.
Lăng Vân Phong nhìn xem người trong lòng, cười nói, “Tam tiểu thư muốn nói gì?”
“Nàng là gì của ngươi?”
“Bạn đồng hành.” Trầm Tiểu Sách giành trước mở miệng. Thật sự không dám tưởng tượng nếu câu trả lời toát ra từ miệng người nào đó, không biết sẽ trở thành đáp án kinh người như thế nào.
Lục y cô gái rõ ràng không tin, oán độc trừng mắt liếc nàng.
Nàng nhịn không thở dài trong lòng. Nàng hết sức vô tội nha, nói thật lại không có người tin.
Lăng Vân Phong không nhanh không chậm tiếp thêm một câu, “Cũng là bạn đồng giường.”
Lục y cô gái đứng không vững, chống tay đỡ lấy cổng vòm.
Còn Trầm Tiểu Sách thì tức giận đến mức muốn cắn chết người nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.