Edit: Cesia
Cưỡi ngựa đến chân núi tổ chức võ lâm đại hội, Lăng Vân Phong đem ngựa giao cho người phụ trách săn sóc ngựa dưới chân núi, sau đó ôm thê tử, phi thân lên núi.
Trầm Tiểu Sách chỉ cảm thấy gió vù vù lướt qua bên người, chỉ chốc lát đã đến lưng chừng núi.
Phóng tầm mắt nhìn lại, cả mãn sơn đều tụ tập đầy người giang hồ, hoặc bội đao hoặc bội thương, đủ các loại kiểu dáng binh khí nhiều không đếm xuể làm cho người ta hoa cả mắt, thậm chí còn có một số người cách ăn mặc không giống với người trung nguyên.
Nhìn những thiếu nữ một thân phục sức phong tình của dị vực, minh mị kiều diễm, Trầm Tiểu Sách không khỏi lộ ra vẻ mặt kinh diễm.
Cặp đùi cùng với cái bụng trắng như tuyết lộ ra bên ngoài, trên cổ, cổ tay mang đầy các vòng đeo cùng thủ trạc lóng lánh ngân quang.
“Đó là người của Miêu Cương ngũ tiên giáo, giáo chủ của bọn họ là một mỹ nhân đấy.”
“So với chàng thì thế nào?” Trầm Tiểu Sách phản ứng rất bình thường.
“Nương tử lát nữa tự mình xem đi.” Hắn ra vẻ thú vị.
Trầm Tiểu Sách hướng tầm mắt về phía chỗ ngồi ở lôi đài trên cao, mắt thấy thấp thoáng bên dưới dãy cờ quạt có một hàng ghế dài, trong đó chỉ còn lại hai vị trí trống.
Nàng nhịn không được tò mò, “Có người còn đến trễ hơn chàng à.”
“Nhân vật càng quan trọng hiển nhiên xuất hiện càng trễ.”
Trầm Tiểu Sách đối với cách nói của hắn cũng không quá để ý.
“Xem, dược cốc cốc chủ đã đến kìa.”
“Người hắn đang ôm trong lòng là thê tử của hắn hả?”
“Quả nhiên là một mỹ nhân nha.”
“Lăng đại hiệp quả nhiên không câu nệ tiểu tiết, mức độ phóng khoáng không dưới người của ngũ tiên giáo.”
“Nói đúng đó.”
“….”
Tiếng ồn ào nghị luận hoặc cao hoặc thấp nổi lên chung quang truyền vào tai của Trầm Tiểu Sách, nàng nhịn không được mắt trừng hướng trượng phu.
Nàng mới vừa định mở miệng bảo hắn thả nàng xuống, bất thình lình, hắn phi thân một cái nhảy lên lôi đài, công khai ngồi vào một trong hai vị trí trống còn lại.
Nguyên lai, trượng phu của nàng ở trong chốn giang hồ địa vị thật sự không tầm thường a!
Mà điều làm cho nàng càng thêm không tưởng tượng nổi, chính là những người khác ngồi trên lôi đài, cho dù có nhíu mày hoặc lộ vẻ bất mãn cũng không có người nào lên tiếng phản đối.
Quỷ dị!
Lăng Vân Phong ngồi ở vị trí của chính mình, Trầm Tiểu Sách thì ngồi ở trong lòng hắn, hắn điềm tĩnh, còn nàng đã có chút đứng ngồi không yên.
“Vân Phong.” Ta ngồi ở nơi này không thích hợp? Ánh mắt của nàng truyền đạt thông điệp cho hắn.
Hắn xoa cằm của nàng hiện tại đã trở nên có chút mượt mà, khẽ cười nói, “An tâm ngồi đi, nơi này là an toàn nhất.”
Trầm Tiểu Sách hiểu được. Mấy ngày nay vẫn luôn có kẻ nhằm vào bọn họ, hắn tới tham gia đại hội võ lâm lưu lại một mình nàng ở khách sạn quả thật không ổn. Tuy rằng tình hình hiện tại nàng cảm thấy cũng không được thỏa đáng, nhưng dù sao hắn xuất phát cũng bởi vì lo lắng cho sự an toàn của nàng, nàng cũng khó mở miệng nói điều gì.
Lăng Vân Phong ôm giai nhân, tâm tình vô cùng tốt, một bên ôm thê tử, một bên nhỏ giọng giới thiệu sơ lược tình hình hiện trường cho nàng nghe.
Trên đài ngồi là ban bình thẩm của đại hội lần này, do tứ đại phái, tam đại bang, cộng thêm dược cốc môn phái trung lập đảm đương.
Trầm Tiểu Sách không biết cái gì là tam đại bang, tứ đại phái, nhưng sau khi ban bình thẩm tề tựu đông đủ, những người ngồi ở đây ngoại trừ yêu nghiệt Lăng Vân Phong, không kẻ nào là không bước qua tuổi năm mươi, rõ ràng đều là những người đức cao vọng trọng.
Mà trượng phu của nàng, phẩm cách hành vi thường ngày phỏng chừng đều chọc người ta không dám khen tặng, nhưng lại bởi vì thân phận mẫn cảm dược cốc cốc chủ, cho nên tựu thành trong bát đại bình thẩm đoàn trở thành đối tượng tối chọc người khác chú mục nhất, kéo theo người đang bị hắn ôm trong lòng cũng trở thành mục tiêu vinh hạnh được vạn chúng chú mục.
Nguyên lai, võ lâm đại hội cũng không phải tùy tiện mở, cứ năm năm một lần, vì đề cử tân võ lâm minh chủ cùng với bảng xếp hạng những nhân vật trọng đại trong giang hồ, vô luận là hắc đạo bạch đạo hay môn phái trung lập, tóm lại, bát tiên quá hải các hiển thần thông (*).
(*): Mỗi người đều có thể tự biểu hiện bản lĩnh của chính mình.
Trầm Tiểu Sách đối với giang hồ tranh đấu không có hứng thú, ngồi một hồi liền cảm thấy tinh thần uể oải không dậy nổi, đơn giản rúc vào trong lòng trượng phu, nhắm mắt dưỡng thần, một lát sau bất tri bất giác liền ngủ.
“Tiểu Sách, tỉnh tỉnh.”
Nàng đang mơ mơ màng màng thì bị lay tỉnh.
“Nàng không phải muốn xem giáo chủ của ngũ tiên giáo sao, nàng ta đã đến.”
Trầm Tiểu Sách đầu bị hắn xoay qua, có chút mờ mịt đưa mắt nhìn, liền nhìn thấy một đại mỹ nhân phục sức tương tự như những thiếu nữ xinh đẹp ban nãy!
Lúc này vị đại mỹ nhân kia chính là dùng hai tròng mắt phun hỏa nhìn nàng, không, là nhìn kẻ ở phía sau nàng.
Giống nhau là mỹ nhân, giống nhau đang tức giận, nhưng Trầm Tiểu Sách lại cảm thấy bộ dạng tức giận của mỹ nhân trước mắt rất đẹp, trong khi cảm giác Lam Tĩnh Tuyết mang lại cho nàng lại không giống như thế, nàng chỉ cảm thấy bộ dạng tức giận giương nanh múa vuốt của Lam Tĩnh Tuyết rất giống với người đàn bà chanh chua.
Trầm Tiểu Sách nhìn xem mỹ nhân, lại nhìn trượng phu, cuối cùng thật khiếm tốn thỉnh giáo, “Cái kia, ta có cần phải tránh mặt một chút không?”
Lăng Vân Phong nhe răng cười, nhất thời đưa đến một trận hút không khí.
Ngũ tiên giáo Tô Phượng Cầm đôi mắt sáng vừa chuyển, khóe miệng cũng giương lên.
“Gả cho Lăng Vân Phong một tên yêu nghiệt như thế, tiểu muội muội, lá gan của ngươi cũng rất lớn.”
Trầm Tiểu Sách bị ba chữ “tiểu muội muội” kêu giật mình ngây người.
Lăng Vân Phong rất hợp thời nói xen vào, “Tô tiền bối đã qua tuổi tri thiên mệnh chi năm (Thiên mệnh chi năm: tức năm mươi tuổi).”
Trầm Tiểu Sách nhìn thấy mỹ nhân mắt nheo lại, bắn ra sắc bén hàn quang. Niên kỷ của nữ nhân là kiêng kị, trượng phu của nàng rõ ràng là cố ý, thanh âm cũng đủ để mọi người trong toàn trường đều nghe thấy.
Bất quá, nàng quả thật rất ngạc nhiên, rõ ràng vị mỹ nhân trước mắt này thoạt nhìn niên kỷ cùng nàng cũng không sai biệt lắm, tuổi nhiều lắm cũng bất quá là song thập phương hoa (20t), thế nhưng đã qua tri thiên mệnh chi năm, quả nhiên rất thần kỳ!
“Tiểu tử, ngươi lại bảo ta một tiếng tiền bối thử xem!” Tô Phượng Cầm nổi giận.
Lăng Vân Phong lập tức rất biết nghe lời, hô lớn rõ ràng từng chữ, “Tiền bối.”
Trầm Tiểu Sách lập tức theo sau mở miệng, “Chờ một chút.”
Tất cả mọi người đều nhìn nàng.
Cùng một lúc bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, nàng có chút hoảng hốt, nhưng vẫn kiên trì đem câu nói nói ra, “Này, ta vẫn là đứng ở bên cạnh tốt hơn, oan có đầu nợ có chủ, ngộ thương luôn không tốt, Tô tỷ tỷ, ngươi nói đúng không?”
Tô Phượng Cầm trong nhất thời cơn tức toàn tiêu, cười đến như hoa, phát ra tiếng cười trong trẻo như tiếng chuông bạc, “Tiểu muội muội, muội thật sự hợp tính tỷ tỷ.”
Trầm Tiểu Sách cũng cười theo.
Lăng Vân Phong bất mãn, ôm chặt lấy thê tử, vẻ mặt ai oán nói, “Nương tử, phu thê không phải hẳn là nên đồng cam cộng khổ sao? Nàng vì sao muốn bỏ lại vi phu mà đi?”
Nàng nghiêm túc vỗ vỗ vai hắn, lời nói thành khẩn, thấm thía, “Làm người phải biết tự lượng sức, làm nam nhân phải biết gánh vác trách nhiệm, ta tin tưởng nếu chàng dám chọc họa, tất nhiên phải có năng lực đảm đương hậu quả, nếu không chàng chính là muốn tự đi tìm chết. Nếu chàng kiên quyết muốn chết, với tư cách là thê tử của người ta, ta nhất định phải tôn trọng ý nguyện của chàng, nói thật.”
Tiếng cười trong nháy mắt bùng nổ, nhất là Tô Phượng Cầm cười đến run rẩy cả người, muốn ngừng mà ngừng không được.
Quả nhiên ác ma vẫn còn có ác ma hơn.
Tên tiểu tử Lăng Vân Phong làm không biết bao nhiêu chuyện ác gặp phải một thê tử cường hãn như thế mới có thể hàng phục được hắn!
Tô Phượng Cầm xoa xoa cằm, một đôi mắt phượng giống như đang xem bảo bối nhìn chòng chọc vào Trầm Tiểu Sách đang ngồi trong lòng Lăng Vân Phong.
Lăng Vân Phong lập tức buộc chặt hai tay, lạnh như băng nói, “Tiền bối không cần có ý đồ với nương tử nhà ta, nàng là của ta.”
Tô Phượng Cầm không đếm xỉa tới hắn, chỉ bận tâm tới mục tiêu cười dụ dỗ nói, “Tiểu muội muội, có muốn đến giáo lý của tỷ tỷ làm khách không?”
Trầm Tiểu Sách bị hai cánh tay bên hông siết chặt đến mức cơ hồ không thở nổi, đành phải khéo léo từ chối nói, “Thực xin lỗi tỷ tỷ, có câu lấy gà theo gà, gả khất tùy khất, tướng công nhà ta ở đâu, ta liền ở đó.”
Lăng Vân Phong vừa lòng lộ ra tươi cười, hướng tới kẻ bất lương nhân sĩ có ý đồ dụ dỗ nương tử nhà hắn hơi hơi khiêu khích nói, “Tiền bối, không cần châm ngòi ly gián cảm tình phu thê nhà người khác, sẽ bị thiên lôi đánh chết đó.”
“Thấy chết không cứu lẽ ra cũng nên bị thiên lôi đánh chết,” Tô Phượng Cầm không có hảo ý ngó hắn, “Nhưng tiểu tử ngươi cho đến bây giờ vẫn còn sống nhởn nhơ vui vẻ làm hại giang hồ, chứng minh lời này không đáng tin.”
Trầm Tiểu Sách nhịn không được nghĩ đến những lời đồn đại mà nàng nghe được về dược cốc. Quả nhiên, thấy chết không cứu loại sự tình này đối với dược cốc là quá mức bình thường, phàm kẻ làm bọn họ khó chịu, không nghĩ, không cứu là chuyện đương nhiên. Mà chiếu theo Tiểu Tả nói, đám người gần đây liên tục truy sát bọn họ là bởi vì năm đó có người nào đó thấy chết không cứu làm hại phu thê người ta âm dương cách biệt, cho nên người ta vừa thấy hắn thế nhưng hạnh phúc cưới vợ, liền nhịn không được phái người tới giết nàng….
Giang hồ quả nhiên là chốn không phân rõ phải trái!
“Bất quá, xem ở tiểu muội muội phân thượng, ta hôm nay không cùng ngươi so đo.”
Sau đó, Trầm Tiểu Sách ánh mắt mở thật lớn nhìn theo Tô Phượng Cầm yêu mị xinh đẹp nhảy xuống lôi đài, nàng nhịn không được quay đầu ngó trượng phu, khó hiểu hỏi, “Các ngươi không đánh?”
“Nương tử, nàng liền hy vọng vi phu cùng người khác liều mạng sao?”
Nàng vội vàng lắc đầu, nhắc lại, “Ta thật sự cảm thấy kỳ quái.”
“Đó là bởi Tô giáo chủ bản thân không được bình thường.”
Trầm Tiểu Sách im lặng.
Mọi người cũng im lặng, kỳ thật ở trong mắt bọn họ, cả dược cốc lẫn ngũ tiên giáo đều là nơi không bình thường, những kẻ đi ra từ nơi này nếu không gian thì cũng tức tà, tuyệt đối không có kẻ nào bình thường.
Màn tiểu nhạc đệm không hài hòa rốt cuộc chấm dứt, luận võ tiếp tục.
Mãi cho đến khi trở về khách sạn, Trầm Tiểu Sách vẫn như cũ có chút choáng váng đầu óc, cảm giác thật không đúng thực.
“Vân Phong, chàng làm sao lại cùng Tô tỷ tỷ kết cừu?”
Lăng Vân Phong chôn đầu ở trước ngực thê tử, ai oán thở dài, “Năm đó ta bất quá cũng chính là thật thành thật kêu nàng một tiếng tiền bối mà thôi.”
Hiểu được, hắn thật sự rất thành thật, là thật sự cố ý rất thành thật!
Không nên hỏi nàng vì sao liền kết luận như vậy, bởi vì nàng cảm thấy đó là chuyện hắn nhất định làm.
“Tiểu thư tiểu thư, võ lâm đại hội thú vị a.” Tiểu Hồng hưng phấn chạy tới phòng chủ tử, vừa thấy Lăng Vân Phong, lập tức thu liễm hành vi, quy cũ hành lễ nói, “Cô gia.”
Trầm Tiểu Sách dùng một loại ánh mắt cảm kích nhìn nha hoàn thân cận của mình, đưa tay sờ sờ đầu nàng có chút tiếc nuối nói, “Ta còn tưởng rằng em thật sự giống như Vân Phong đã nói bị Tiểu Tả mượn cơ hội ăn luôn rồi chứ, may mắn.”
“Tiểu thư, cô quả nhiên vẫn quan tâm em.” Tiểu Hồng cười híp mắt.
Nàng nặng nề lắc đầu, biện hộ, “Ý của ta là, may mắn sự trong sạch của Tiểu Tả vẫn còn.”
“Tiểu thư….” Tiểu Hồng lập tức mím môi, vô cùng ủy khuất nhìn nàng.
“Khụ khụ….” Tả Thanh Hàn từ bên ngoài cửa sổ nhảy vào, hướng tới Trầm Tiểu Sách chấp tay ôm quyền, “Đa tạ sự quan tâm của phu nhân đối với thuộc hạ.”
“Không cần cảm tạ, ta chỉ là có thói quen chèn ép bắt nạt Tiểu Hồng thôi.” Trầm Tiểu Sách cười tủm tỉm nói.
Vì thế, Tả Thanh Hàn á khẩu.
Tiểu Hồng túm lấy ống tay áo của tiểu thư nhà mình, câm lặng kháng nghị.
“Các ngươi đã trở về, mau đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải lên núi.” Lăng Vân Phong hạ lệnh trục khách.
Tả Thanh Hàn lập tức lôi kéo Tiểu Hồng mất dạng.
Lăng Vân Phong gọi tiểu nhị mang nước tắm vào, dưới sự kiên trì trước sau như một của Trầm Tiểu sách tách ra tắm rửa, sau đó mới lên giường nghỉ ngơi.
Trong phòng không gió nhưng màn giường lại lay động đến hơn nửa đêm mới trở lại yên tĩnh.
Mỏi mệt đến cực điểm Trầm Tiểu Sách nặng nề đi vào giấc ngủ, ngay tại lúc Lăng Vân Phong cũng sắp ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng ám khí xé gió bay đến, sau đó hai bóng người phá cửa sổ nhảy vào.
Ánh mắt trầm xuống, hắn từ bên trong nội trướng phi thân ra, không để cho bọn họ tới gần giường, xem xét đúng thời cơ đem chiến trường dời ra bên ngoài phòng, để tránh ầm ĩ đến thê tử đang say ngủ.
Cách đó không xa bất thình lình truyền đến tiếng rống giận dữ của Tả Thanh Hàn, tựa hồ còn có tiếng hét thảm thiết của Tiểu Hồng, Lăng Vân Phong trong lòng rùng mình, ra tay nặng hơn, muốn tốc chiến tốc thắng.
Đúng lúc đó, lại có một bóng dáng chui vào phòng, một lát sau ôm theo một bộc chăn phi thân rời đi.
Lăng Vân Phong giận dữ, hắn biết người tới cướp đi Trầm Tiểu Sách, nhưng lúc này hắn lại đang bị hai kẻ triền đấu liều mạng cản lại, đợi cho hắn giải quyến xong hai kẻ đó, đã muốn không còn nhìn thấy bóng dáng của người nọ, mà lúc này Tả Thanh Hàn cũng từ phía sân bên trong chạy tới.
“Tiểu Sách bị nhân cướp đi.”
“Tiểu Hồng bị nhân trọng thương.”
Hai người đồng thời nói cùng một lúc, sau đó đồng thời cùng trầm mặc.
Đây là một kế hoạch tập kích được bố trí chặt chẽ, mục đích là bắt đi Trầm Tiểu Sách.
“Chia nhau đuổi theo.” Lăng Vân Phong phi thân chạy đị, rất nhanh nhập vào trong bóng đêm mờ mịt.
Tả Thanh Hàn cũng theo sau phi thân đi, hướng về phía ngược lại.
Trước khi bình minh đến, hai người một lần nữa trở lại khách sạn, nhìn nhau lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng.
Dược cốc cốc chủ phu nhân bị bắt cóc, tin tức rất nhanh truyền đi khắp thành Dương Châu, khắp nơi đều bị chấn động.
Võ lâm đại hội ngày thứ ba, cách Dương Châu thành không xa thiên hạ đệ nhất trang bị đánh tới cửa.
“Rầm” một tiếng, một bóng dáng mảnh khảnh bị đánh bay đập vào cột hành lang, giống như một búp bê vải rách nát nặng nề rơi xuống đất.
Hóa thân thành tu la Lăng Vân Phong vẫn như cũ tuấn mỹ làm cho người ta kinh diễm, chỉ có điều quanh thân tản mác ra không khí chết chóc mãnh liệt, làm cho người ta phải nhượng bộ lui binh.
Huyết theo trường kiếm trong tay hắn từng giọt chảy xuống, y bào nguyên bản trắng như tuyết lúc này thắm đẫm máu tươi, giống như Diêm La từ địa ngục đạp biển máu tới đòi mạng.
Ở phía sau hắn, tấm biển thiên hạ đệ nhất trang bị chém thành hai khúc, thê lương nằm long lóc trên mặt đất cùng với vô số thi thể của hộ vệ trang.
Trêu chọc Lăng Vân Phong là dại dột, trêu chọc Lăng Vân Phong có dược cốc phía sau hậu thuẫn là ngốc tử, trêu chọc thân là dược cốc cốc chủ Lăng Vân Phong, quả thật chính là chỉ có kẻ ngu ngốc mới đi làm.
Lam Tĩnh Tuyết không phải kẻ ngu ngốc, nhưng nàng lại đi làm chuyện chỉ có kẻ ngu ngốc mới làm.
Yêu một người muốn hắn sống thật khỏe mạnh, hận một người chỉ muốn dồn kẻ đó vào chỗ chết.
Nàng yêu Lăng Vân Phong, cho nên mới hận Trầm Tiểu Sách chết không có chỗ chôn.
Giết đỏ cả mắt mục tiêu của Lăng Vân Phong chỉ có một, chính là giết kẻ đã khởi xướng thay thê tử báo thù, cho nên kẻ nào dám cản đường hắn, hắn liền giết kẻ đó, tuyệt không hai lời.
Trang chủ của thiên hạ đệ nhất trang rốt cuộc cũng đuổi tới trước khi nữ nhi bị một kiếm xuyên tim, nhìn thấy bộ dạng của tiểu nữ nhi thê thảm không chịu nổi cùng với Lăng Vân Phong giống như địa ngục tu la, Lam lão trang chủ trong lòng cũng nhịn không được run lên.
“Lăng cốc chủ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Trường kiếm trong tay Lăng Vân Phong chỉ hướng Lam Tĩnh Tuyết, cực độ âm lãnh nói, “Hỏi nữ nhi của ngươi.”
“Tuyết nhi, ngươi rốt cuộc đã làm chuyện gì?” Làm cho Lăng Vân Phong một đường đuổi giết đến tận trang?
Lam Tĩnh Tuyết nhờ vào một thị nữ dìu miễn cưỡng đứng dậy, huyết theo khóe miệng chảy xuống, cả người giống như chim sợ cành cong, không ngừng run rẩy.
“Cha….” Nước mắt xâu thành chuỗi tuôn rơi xuống hai má. Nàng chỉ là không muốn nhìn thấy nữ nhân kia hạnh phúc, không muốn nhìn thấy bên người Lăng đại ca không phải là mình, chẳng lẽ nàng yêu một người cũng là sai lầm rồi sao?
“Nói, rốt cuộc là chuyện gì?” Thanh âm của Lam lão trang chủ bất tri bất giác trở nên nghiêm khắc. Tuy rằng trên giang hồ đồn đại Lăng Vân Phong thái độ làm người hành sự đều dựa vào bản thân yêu thích, nhưng giống như hiện tại bất kể hậu quả cùng thiên hạ đệ nhất trang đối địch, sự tình tuyệt không đơn giản.
“Trầm Tiểu Sách thật sự không phải con giết, con chỉ là thỉnh tông chủ của Yên Chi Hải giúp con bắt cóc nàng…. muốn ép Lăng đại ca cưới con thôi….” Thanh âm của Lam Tĩnh Tuyết dưới ánh mắt áp bức của phụ thân càng lúc càng nhỏ, “Nhưng con không biết bọn họ lại muốn mạng của nàng….”
“Keng” một tiếng, hai thanh kiếm va chạm nhau, bật ra một mảnh hàn tinh.
“Lăng cốc chủ, thủ hạ lưu tình.” Lam lão trang chủ không khỏi âm thầm kinh hãi, không thể tưởng tượng được Lăng Vân Phong tuổi còn trẻ nội lực đã thâm hậu đến thế, trong lòng càng thêm hiểu rõ sự việc hôm nay nếu xử lý không ổn thỏa chỉ e là hậu họa khó lường.
Lăng Vân Phong bật ra một trận cuồng tiếu, phun ra thanh âm lại rét lạnh như băng hàn, “Ngươi không biết? Toàn bộ võ lâm mỗi người trên đường ai chẳng biết phu nhân của tông chủ Yên Chi Hải bởi vì ta cự tuyệt cứu trị nên mới chết? Ở thời điểm ngươi tìm tới Yên Chi Hải hợp tác, ngươi đừng nói ngươi chưa từng nghĩ tới điều đó?”
Hắn tiến về phía trước, dậm từng bước.
Lam lão trang chủ không khỏi lui về phía sau từng bước.
Lăng Vân Phong trong mắt bắn ra một cỗ âm trầm ngoan lệ, làm cho lão trang chủ tuy đã lăn lộn trong giang hồ hơn mười năm, trong lòng cũng không khỏi rét run.
“Ngươi không biết gần đây người của Yên Chi Hải luôn truy sát Tiểu Sách? Ngươi không thấy ngày đó ở tửu lâu bọn họ ám sát?” Lăng Vân Phong thê lương cười to, “Lam Tĩnh Tuyết, ngươi xem người trong thiên hạ đều là ngốc tử sao?”
“Tuyết nhi, ngươi quả thật quá càn rỡ!” Lam lão trang chủ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Rõ ràng đây chính là kế mượn đao giết người của Yên Chi Hải, làm cho thiên hạ đệ nhất trang cùng dược cốc trở thành kẻ thù, tọa hưởng ngư ôn đắc lợi.
Trường kiếm của Lăng Vân Phong bay xéo theo một góc độ cực kỳ xảo quyệt đâm tới, một tiếng kêu đau đớn, trường kiếm vung lên, đáp lại là tiếng một vật thể ngã xuống đất, huyết theo đó chảy xuống.
Lam lão trang chủ đúng lúc ngăn lại đường kiếm quỷ mị kia.
Đúng lúc này, an trí xong Tiểu Hồng, Tả Thanh hàn cũng chạy đến, rút kiếm ra gia nhập vòng chiến.
“Cốc chủ, nơi này giao cho ta.”
Lăng Vân Phong bứt ra nhắm thẳng đến mục tiêu mà đi, thiên hạ đệ nhất trang bởi vì hộ chủ dũng cảm nhảy ra ngăn cản, lại một hồi chém giết.
Lăng Vân Phong ra tay tàn nhẫn, nếu ngày đó ở khách sạn không phải bởi vì Lam Tĩnh Tuyết động tay động chân, không phải nàng ta sai người bắt Tiểu Hồng làm cho Tiểu Tả không kịp thời xuất hiện, hắn cũng sẽ không bỏ lỡ thời cơ truy kích, thế nên thê tử mới bị người ta bắt đi.
Thiên hạ đệ nhất trang cùng với Yên Chi Hải hắn đều sẽ không bỏ qua, nếu không phải bởi vì bọn họ song phương hợp tác, thê tử của hắn cũng sẽ không chết, món nợ máu này hắn thề nhất định phải bắt bọn họ hoàn lại.
Gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ, phàm là kẻ che ở trước Lam Tĩnh Tuyết, hắn đều không lưu tình chút nào hạ sát thủ.
Cuối cùng, người người đều khiếp sợ, Lam Tĩnh Tuyết mặt không còn chút máu, cho đến khi mũi kiếm xuyên thẳng qua ngực, vẻ mặt của nàng ta vẫn là không thể tin.
Thân kiếm rút ra khỏi người, máu tươi tuôn ra, nàng ta lui về sau hai bước, cuối cùng ngã ầm xuống đất.
“Tuyết nhi –” Lam lão trang chủ tê rống một tiếng.
Tả Thanh Hàn đi qua đỡ lấy Lăng Vân Phong, thấp giọng nói, “Cốc chủ, trở về lo việc hậu sự cho phu nhân.”
Ánh mặt trời rọi lên trên người của Lăng, Tả kéo ra hai cái bóng thật dài, phủ lên những thi hài nằm đầy trên đất, tình cảnh vô cùng thê lương.
Tin tức lan truyền rất nhanh — nhìn thấy thi thể của thê tử Lăng Vân Phong trực tiếp chém giết lên đến tận thiên hạ đệ nhất trang, trước mặt lão trang chủ giết chết Lam tứ tiểu thư, Lam gia huynh đệ theo võ lâm đại hội chạy về thì thời gian đã muộn, khắp nơi chỉ còn lại là máu tươi.
Mà kẻ đã gây ra hết thảy chuyện này chính là Yên Chi Hải đã trở thành cộng đồng cừu địch của thiên hạ đệ nhất trang cùng dược cốc.
Năm nay võ lâm đại hội tràn ngập tinh phong huyết vũ.
Trầm Tiểu Sách theo giấc ngủ say tỉnh dậy liền nhìn thấy một bức màn che màu tím, trên người đắp một tấm chăn cẩm tú, trong phòng thoang thoảng mùi hương hoa đào.
Căn phòng bày trí tao nhã, một màu trắng thuần khiết, xem ra khiếu thẩm mỹ của chủ nhân cũng không phải hạng dung tục, ngoài phòng là từng biển từng biển hoa kéo dài ngút tầm mắt, đẹp đến mức làm cho người ta không dám chớp mắt.
Chỗ này rất đẹp, cảnh trí thật nhã!
Nhưng nàng vì sao lại ở chỗ xa lạ này?
Trầm Tiểu Sách đứng ở cửa nhìn biển hoa trải rộng ở trước mắt trầm ngâm. Trung gian rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Lăng Vân Phong người đâu? Tiểu Hồng cùng Tiểu Tả ở đâu?
Một thân nguyệt sắc váy dài, cùng với mái tóc dài buông rơi đến thắt lưng, tinh tế nhu nhược mà lại nhã đạm xinh đẹp tuyệt trần, nàng đứng ở trước biển hoa, nhẹ nhàng thanh thoát, ngược lại so với bách hoa càng nghiên lệ.
Hắn vẫn nghĩ trên đời này rốt cuộc không tìm thấy một Thủy nhi thứ hai, nhưng khi lần đầu nhìn thấy Trầm Tiểu Sách hắn hoảng hốt giống như bị sét đánh trúng. Thủy nhi của hắn đã trở lại!
“Thủy nhi….” Tiếng thì thào nỉ non dật ra cánh môi đơn bạc mà gợi cảm của hắn, hắn không dám đến gần, hắn sợ hết thảy bất quả chỉ là ảo giác của chính hắn.
Trầm Tiểu Sách nhìn hoa hải ngẩn người suy nghĩ hết nửa ngày, nhưng cái gì cũng không nghĩ ra được, không khỏi than nhẹ một tiếng, chậm rãi xoay người.
Sau đó, nàng bị một người đứng cách mình vài bước chân hoảng sợ.
Đó là một nam nhân tuấn tú mang theo một cỗ lạnh lùng, làm cho người ta không tự chủ được duy trì một khoảng cách nhất định với hắn. Nhưng trong ánh mắt hắn xem nàng, nàng nhìn thấy sự ôn nhu mà lại đau khổ, thậm chí còn kèm theo cái cảm giác lo được lo mất….
Trầm Tiểu Sách lẳng lặng nhìn nam nhân trước mắt, tâm tư nhanh chóng lưu chuyển.
“Thủy nhi….”
Nguyên lai hắn nhận lầm người. Trầm Tiểu Sách giật mình, hướng hắn hơi thi lễ, nói, “Xinh hỏi công tử, nơi này là chỗ nào?”
“Thủy Nguyệt Tiểu Tạ.”
“Tuy rằng mạo muội, nhưng xin cho ta hỏi một câu, không biết công tử có biết ta như thế nào đến nơi đây?”
Trịnh Văn Nguyệt nhìn khuôn mặt trước mắt, tựa hồ cùng với khuôn mặt trong trí nhớ trọng điệp, hắn cố sức đóng chặt mắt, xoay phắt người đi. Không, Thủy nhi của hắn đã không còn, mà nữ nhân này chính là thê tử của Lăng Vân Phong.
“Ngươi chỉ cần cam đoan ở lại trong này là được.”
Trầm Tiểu Sách nhìn theo hắn lúc lạnh lúc nóng xoay người rời đi, không khỏi kinh ngạc ngẩn người trong chốc lát. Người này cũng quá kỳ quái đi!
Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày đều có người đưa cơm tới, nhưng nàng chưa từng nhìn thấy những người khác, tựa như một địa phương rộng lớn như vậy chỉ duy nhất có một mình nàng. Nhưng nàng cảm giác được trong một chỗ tối vẫn có một đôi mắt luôn nhìn chằm chằm nàng, điều này làm cho Trầm Tiểu Sách không khỏi có chút mao cốt tủng nhiên (sởn gai ốc).
Lúc không có việc gì làm, nàng an vị ở trước một khoảng hoa hải không biết gọi tên là gì ngẩn người.
Sau lại có một ngày, một chồng thư rất lớn bỗng dưng xuất hiện ở trong phòng.
Vì thế, nàng rốt cuộc có việc để làm.
Nôn nóng phiền muộn theo thời gian từng ngày trôi qua, đến cuối cùng chỉ còn lại một mảnh tĩnh lặng, giống như mặt nước hồ trong như gương không có một tia gợn sóng, nhưng bên dưới mặt nước lại ẩn chứa sóng ngầm mảnh liệt.
Ký lai chi, tắc an chi! (*)
(*): cùng nghĩa với câu ‘thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng’, ‘binh đến tướng đỡ’.
Trầm Tiểu Sách biết, hiện tại bản thân chẳng làm được điều gì, nàng không phải là kẻ nắm trong tay quyền làm chủ.
Thẳng cho đến một ngày, nàng từ trong lúc mơ ngủ bừng tỉnh, nhìn thấy ở trước giường đứng một người, dưới ánh đèn cầy nhập nhoạng, chiếu rọi khuôn mắt tuấn tú mang theo lãnh ý của hắn.
Trầm Tiểu Sách không tự chủ kéo chăn che khuất người, rụt lui vào bên trong giường. Hắn nửa đêm đến đây, định làm gì?
Nàng không nói lời nào, hắn lại càng không nói lời nào.
Hai người kẻ trên giường, kẻ dưới giường, một kẻ hoảng sợ, một kẻ thì giống như đang xuyên thấu qua nàng nhìn một người khác, cứ như thế giằng co, mãi cho tới khi chân trời trắng xóa.
Khi Trịnh Văn Nguyệt rời đi, Trầm Tiểu Sách tê liệt ngã xuống giường, toàn thân đều ướt sũng mồ hôi lạnh.
Lăng Vân Phong, chàng rốt cuộc đã lôi kéo ta vào ân oán như thế nào?
Nàng đã muốn biết nam nhân lãnh cứng này là người trong giang hồ, lại liên tưởng đến những chuyện gặp phải trước đây, cùng với lời nói của Tiểu Tả, sự tình đại khái nàng mơ hồ có thể đoán được. Cái tên nam nhân vừa yêu nghiệt vừa cầm thú nhà nàng, quả nhiên là mầm tai họa!
Nếu còn có thể gặp lại hắn, nàng nhất định sẽ hung hăng đá cho hắn mấy cước, nếu còn có thể nhìn thấy hắn…. Trái tim không hề báo trước đột nhiên đau nhói. Nàng còn có thể nhìn thấy hắn sao?
Lệ vô thanh vô tức chảy xuống, dừng lại trên tấm chăn bằng gấm, nhiễm ướt nở rộ như một đóa hoa.