“Đến đây….Đến đây nào Thù Man, đến đây với tôi…” Trong giấc mơ, cô gái từ bóng đêm đang nhẹ giọng kêu gọi Thù Man.
Cô từ trên giường ngồi dậy liền nhón chân đi xuống giường. Trong bóng đêm, cô đi chân trần trên nền gạch, cả người có chút mơ hồ lại không có biện pháp nhìn rõ mặt cô ta: “Cô muốn dẫn tôi đi đâu?”
Cô ta liền nói: “Không đi đâu cả Thù Man, tôi chỉ muốn chỉ cho cô xem những thứ cô mà cô đã quên đi. Tôi cần cô cùng nhau xác minh lại những điều đặc sắc này.” Cô ta đang cố gắng dụ dỗ Thù Man.
Trong bóng đêm, thân thể cô trở nên trong suốt, bay bồng bềnh chẳng có mục đích gì, tầm mắt cũng không nhìn rõ quá 2 mét, cái gì cũng thấy không rõ. Trong giây lát, Thù Man liền thấy được căn phòng giam cầm kia. Căn nhà cực kỳ u ám, ngọn đèn sáng tù mù. Cửa sổ nhỏ hẹp nằm sát đường ray, tiếng còi xe lửa thét chói tai trong màn đêm đang ầm ầm gào rít đi tới. Tiếng bánh xe ma sát đường ray ầm ĩ cùng tiếng cười thô bỉ the thé của những người đàn ông và tiếng âm thanh kịch liệt xỏ xuyên qua thân thể.
Toàn thân Thù Man ướt đẫm mồ hôi, cô giật mình mở mắt ra, một màn cảnh tượng kia hiện lên trong đầu cô đang hiện ra rất rõ, thật lâu sau vẫn không thể bình tĩnh được.
Cả căn phòng giống như cái lọ trống rỗng trong phút chốc bỗng hiện lên tất cả loại âm thanh. Cái gì Thù Man cũng không nghe thấy, trong lỗ tai toàn là tiếng vọng ong ong. Trong phòng toàn là mùi ẩm mốc dơ bẩn quanh năm không hề chà rửa trộn lẫn với mùi máu tươi chua xót.
Trên một chiếc giường đơn có một cô gái đang đưa lưng về phía Thù Man, phát ra tiếng “Ô ô…” Tiếng than nặng nề khổ sở giống như âm thanh gắng gượng, hơi lạnh lan ra từ xương sống. Thù Man liền di chuyển đến bên cạnh cô gái kia mà không phát ra một tiếng động nào.
Thật chậm rãi, gương mặt của cô gái kia liền đập vào mắt cô, trong một chốc tâm trí Thù Man bỗng trống rỗng giống như một mảnh đất hoang vu không có một ngọn cỏ mặc kệ cho ai cũng có thể tùy ý giẫm đạp lên.
Khuôn mặt kia quen thuộc như vậy-thì ra là khuôn mặt của chính mình ở kiếp trước, trách không được quen thuộc như vậy, thì ra là mình sao?
Sao cô lại sợ hãi như vậy? Thân thể cô đều đang run run, đáy mắt cô có từng giọt chất lỏng đang nhỏ xuống là nước gì vậy? Là nước mắt sao?
Thù Man cảm thấy cực kỳ buồn cười, cô cũng có nước mắt ư…..
Đúng lúc này Thù Man nhìn thấy một người đàn ông đang đi đến, khuôn mặt của anh ta cô biết, anh là người của ông lão: Qủy Chủng. Giờ phút này, cô tin chắc không hề nghi ngờ rằng người đang nằm trên giường kia chính là cô rồi.
Ánh mắt của anh nhìn xuyên qua thân thể của Thù Man, dừng lại ở trước giường nhìn vào cô gái. Trong mắt anh toàn bộ đều lạnh lẽo, nhìn từ phía sau lại tạo nên cảm giác thật u ám, Thù Man lại thấy đau lòng.
Thù Man thấy cô gái đang quay lại nhìn anh ta, đầu tóc đen xõa tán loạn trên gối bị mồ hôi làm cho ướt đẫm, trở nên sáng bóng. Mặt cô ấy ướt đẫm, run khe khẽ, trên trán mồ hôi đang chảy ra. Nghiễm nhiên chính là một con quỷ bị ngâm nước!
Cô nghe thấy được tiếng cô ấy yếu ớt gọi tên anh ta nhưng chỉ là hé miệng ra, môi khẽ khép mở nhưng không có âm thanh nào, lại nhìn theo hình môi của cô ấy, đáy lòng cô cũng liền dao động lên xuống.
Thù Man đọc được, cô ấy đang vội vàng gọi tên anh ta: “Qủy Chủng!”. Dường như đang nói với anh rằng: “Đau quá, đau quá, Qủy Chủng….Ôm tôi một cái….Ôm tôi một cái đi….” Trên mặt cô ấy đều tràn đầy sự cầu khẩn, cố vươn tay ra chạm vào vạt áo của anh.
Anh ta liền khẽ nghiêng người nằm cạnh cô ấy, vươn ngón tay ra chạm vào gò má gầy yếu của cô, ôm lấy thân thể gầy gò. Anh vỗ nhẹ vào lưng cô, an ủi cô không một tiếng động, đôi môi lạnh lẽo của anh ta hôn lên môi của cô ấy, hôn thái dương của cô ấy, rồi đến cằm, thái độ cực kỳ yêu thương.
Cô ấy vẫn đang mút lấy đôi môi khô nứt của anh ta, thì thào trong im lặng. Bởi vì quá đau, mà lại câm điếc, nhưng cô ấy vẫn cố nói chuyện như trước.
Cô ấy nói: Qủy Chúng, tôi đã bị bọn họ…..Rất nhiều người….Hành hạ một tháng.
Cô ấy nói: Tôi mang thai rồi…Không biết…Là con của ai nữa….
Cô ấy nói: Rốt cuộc tôi đã hoàn thành việc này….Đồng ý giao dịch với lão bất tử….
Cô ấy nói: Qủy Chúng, thật ra tôi sống rất mệt mỏi….Mệt mỏi quá…
Cô ấy nói: Tôi muốn ngủ, thật sự muốn ngủ….Không muốn tỉnh lại nữa….
Như vậy thật tốt………Thật tốt……..
Anh ta giống như có thể hoàn toàn hiểu lời nói của cô, hiểu được ánh mắt của cô, việc cô nhúc nhích môi biểu hiện điều gì.
Anh ta ôm cô ra khỏi phòng ngủ, Thù Man liền bay phấp phới theo bọn họ. Cô vẫn đang cười nhạt, cười nhạo mình khi đó thật sự giống một kẻ sắp chết đáng thương.
Một cảnh tượng cực kỳ vớ vẩn như vậy làm cho Thù Man cảm thấy chính mình giống một người. Cô lại yên lặng như cũ, giữa lông mày là nụ cười nhạt theo thói quen. Một mình cô ngồi ở rạp chiếu phim không một bóng người, ở hàng ghế đầu tiên, dùng ánh mắt vô cùng thản nhiên nhìn bộ phim trước mặt mà cô cho là vô vị, nhưng mà lại hoàn toàn mới, do kiếp trước cô cùng một người đàn ông coi như có quen biết, hai diễn viên chính diễn kịch câm.
Cực kỳ châm chọc, cực kỳ buồn cười làm cho cô cười đến hai vai run rẩy, khóe mắt liền chảy ra chất lỏng ảm đạm bi thương…..
Thù Man nghe thấy được những lời kịch xa lạ kia nhưng lại cực kỳ quen thuộc…
Nghe thấy anh ta nói với cô gái trong lòng: Thù Man, tôi hiểu được, tôi hiểu được!
Em biết không? Sự ra đời của em vốn là một bi kịch sai lầm, bao gồm cả tôi nữa, thật sự!
Chúng ta dường như nhất định sẽ phá hủy lẫn nhau. Em phải rời khỏi nơi này, chạy theo đường hầm tối tăm ẩm ướt chạy về phía trước, chạy tới nơi có ánh sáng đằng xa cho dù là phía trước không có đường đi nữa. Mà tôi đã biết sẽ không có khả năng này đâu, từ lần thứ hai em tỉnh lại, em sẽ càng trở nên trống rỗng, tàn nhẫn hơn nữa!
Em như vậy làm cho tôi đau lòng quá, tôi thích em nhưng em không biết sao? Cho đến giờ đều là rất thích đây này!
Nhưng mà tôi vẫn….Chỉ có thể trơ mắt nhìn em chịu bị hành hạ…Cho nên tôi không xứng, không xứng đáng thích em!
Thù Man đi đến cạnh bọn họ, cô đứng song song với bọn họ, cô mỉm cười khi nghe anh ta nói thích mình, anh ta nói mình không xứng với cô. Nhìn chính mình đang từ từ nhắm mắt ngủ trong lòng anh ta, hô hấp bắt đầu đều đều lại. Giống như trên người cô không hề xảy ra chuyện gì. Hoặc là cô đã đem những nỗi sợ hãi này giấu vào bên trong không cho người khác có thể thấy lần nữa.
Lúc này mới có điểm giống tôi-Thù Man nói với cô ấy như vậy.
Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện trên gương mặt tuấn lãng lạnh lẽo của Qủy Chủng là một nỗi phiền muộn mơ hồ. Nội tâm xấu xa của cô liền có chút vui mừng bởi vì điều này chính là biểu hiện của sự khổ sở.
Thù Man lại đi theo bọn họ đến chỗ căn cứ, nhìn anh ta ôm chính mình đưa vào phòng giải phẫu, đây là nơi mà cô dừng lại lâu nhất. Anh ta không cùng cô đi vào, một phút đồng hồ sau anh ta lại đi ra, lưng tựa vào vách tường hành lang. Thời gian chờ đợi dường như rất dài, anh ta cứ hút từng điếu thuốc một, cảm xúc có chút phiền não, giống như không thể kiềm chế được hô hấp của chính mình.
Một người đàn ông nét mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, trong tay cầm một cái bồn tráng men màu trắng, đưa đến trước mặt Qủy Chủng. Anh ta dùng cái nhíp gảy một khối máu bên trong đống đỏ sậm, nhẹ giọng nói: Chúng tôi thấy được rất rõ cái thai không có hấp thụ vật lý, cô ấy đã mang thai ngoài tử cung. Bây giờ may mà không xuất huyết, nếu như xuất huyết quá nhiều hay là rong huyết thì sẽ phải cắt bỏ tử cung, khả năng tử vong rất lớn.
Mùi máu tươi dày đặc từ trong khối máu bay ra, lan tỏa trong không khí. Thù Man nhìn khối máu đó, cô khẽ nhíu mày-cái này lấy ra từ trong cơ thể cô sao?
Lúc này dường như bên trong truyền ra vài tiếng than nhẹ. Anh ta nghe được là âm thanh của cô liền bước nhanh vào…
Thù Man thờ ơ nhìn chính mình đang nằm ngửa trên bàn mổ phụ khoa, miệng than nhẹ yếu ớt. Bên cạnh người là đống dây cao su trong suốt có vết máu ngưng tụ. Trên mặt đất ném đầy những miếng bông gòn dính máu, tản ra mùi máu tươi nồng nặc. Nửa người dưới của cô trần trụi, hai chân gầy yếu bị tách ra, gác lên cao. Trên đùi là vết máu đang nhỏ xuống tí tách, ngưng tụ vào cái bồn tráng men ở phía dưới, không hề có dấu hiệu ngừng chảy máu.
Cô ấy ngẩng đầu lên cười với anh ta, sắc mặt cô ấy lại càng thêm trắng xanh, trên trán đều là mồ hôi làm tóc dính bết lại. Bộ dáng vô cùng chật vật giống như một con búp bê cũ bị vứt bỏ. Nước mắt trong khóe mắt trong trẻo đã rơi xuống không hề hay biết nhưng ánh mắt không hề đau khổ. Cô ấy nhẹ giọng nói với anh ta: “Đến đây đi, Qủy Chủng, tôi đau quá không còn sức nữa, đứng không nổi.” Thật bình tĩnh, cực kỳ nhạt nhưng vẫn là nói ra trong im lặng.
Dường như anh ta hơi sững lại, rũ mắt xuống che đi nỗi đau trong mắt không cho ai nhìn thấy rồi bước lên bế cô ấy xuống không để ý đến chuyện máu dính lên cả người mình. Anh ta lại xoay người nhìn bác sĩ: “Nếu cô ấy có chuyện gì thì tôi sẽ băm nát anh ra.” Giọng lạnh lẽo mà tàn nhẫn.
Thù Man chỉ mỉm cười nhìn toàn bộ, nhìn anh ta ôm cô ấy đi thật xa, biến mất ở khúc cua hành lang.
Một trận gió lạnh thổi qua, cơn lạnh làm cho Thù Man rùng mình một cái, toàn thân cô trở nên lạnh lẽo giống như đông cứng lại, chân không hoạt động được giống như đã cắm rễ dưới lòng đất.
“Haha…” Thù Man ngồi ở trên giường, mắt nhìn căn phòng tối như mực, khe khẽ cười nhạo: “Thù Man à, vốn dĩ là…những chuyện này vốn đã khắc sâu như vậy rồi, mình lại có thể quên được sao?”
“Là bởi vì sợ hãi khi nhớ tới ư? Cảm thấy không thể chịu đựng được sao? Thì ra mình lại yếu đuối như vậy...."