Bạch Thành liền quay người trở về sôpha, anh đặt bình rượu đang cầm trong tay lên bàn trà rồi ngồi xuống, ánh mắt anh nhìn Lưu Nhiên có chút kinh hoàng: “Trong lòng lão tử đang khó chịu quá, chỉ vì giấc mơ mà cậu nói. Nó quá giống với cách làm của cô ấy, những điều kia cứ như cô ấy đang nói vậy.”
“Thật sự, tôi không hề nghĩ rằng…cũng không hề nghĩ tới là chính mình lại có một ngày như vậy…..Không thể nào vì một cô gái mà…..Không thể tin nổi! Đau lòng giống như…..” Tay anh với lấy bình rượu vừa đặt xuống lại tu một hớp nữa, tròng mắt đã đỏ bừng.
Một tay Phú Tu chống cằm, mắt nheo lại suy tư.
Nam Tạm ngồi bắt chéo chân, đầu miễn cưỡng tựa vào sôpha.
Suy nghĩ trong đầu đang bay tán loạn………
Cô ấy nói muốn rời đi.
Cô ấy nói thế giới này đã quá mục nát, không có ý nghĩa.
Không ngờ suy nghĩ của cô ấy lại cô tịch như vậy…..
Những điều này…Từng giây từng phút đều hành hạ ý thức của mình, thần kinh của mình đều đang xoắn lại, thật không dễ chịu chút nào!
Lý Khanh liền cười nhạt: “Nói đi, cậu dây dưa cũng đã hết nửa ngày rồi.” Anh vừa hút thuốc vừa chậm rãi nói.
“Tôi cực kỳ ích kỷ.” Đột nhiên anh nói ra một câu, trong mắt tia tàn độc lan tràn như chất trà trôi trong nước, từ từ lan ra.
“Hả, ích kỷ như thế nào?” Nam Tạm nhìn anh, cười hỏi.
Lưu Nhiên từ từ đứng dậy đi đến bên cạnh cửa sổ, thân thể dựa vào khung cửa một cách tao nhã, âm thanh trầm trầm lan trong không khí, nụ cười vẫn luôn nở trên môi mang theo nét quý phái. Nhưng ánh sáng lợi hại trong đôi mắt kia, thật độc chết người!
Nhàn nhạt liếc qua mỗi người một cái, anh mới mở miệng: “Thù Man đã nói rồi, trong sinh mệnh của cô ấy thì mỗi người đàn ông chỉ đều là khách qua đường, giống như thời gian vậy, qua đi rồi thì sẽ không để lại dấu vết.”
Những người đàn ông kia đều im lặng gật đầu, anh ta nói rất đúng.
Họ giống như đang trở về quá khứ: Còn nhớ rõ ngày đó cô gái mê người có nụ cười thê lương kia dùng giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng nói như vậy, làm cho họ động tâm. Ừhm, đúng là vừa yêu vừa hận!
“Đương nhiên là trong đó không tính bao gồm cả tôi-Lưu Nhiên vào.Bởi vì tôi không đồng ý. Thù Man nói sẽ vĩnh viễn không quên tôi, sẽ đem tôi khắc sâu vào trí nhớ của mình, mãi cho đến khi chết.” Kèm theo câu nói đó là vẻ mặt sung sướng của anh.
Nhìn vẻ mặt của anh như vậy, trong lòng mấy yêu nghiệt đều giận sôi gan. Thật tức chết!
Nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thôi, đây không phải là sự thật sao?
Mình không thể phản bác lại anh ta, dù chỉ là nửa phần.
“Những điều này tôi vốn không định nói với các cậu, bởi vì tôi muốn nhìn thấy tất cả những người sẽ gần gũi cô ấy, cùng chia sẻ cô ấy với tôi và cùng yêu cô ấy. Nhưng bởi vì các người đã ham muốn vợ tôi nên đây là một chút khiển trách nhỏ. Thỉnh thoảng hãy cho phép tôi ích kỷ và độc ác một chút bởi vì lương tri của tôi đã mất rồi. ”
“Tôi đã quyết định không làm người nữa mà sẽ làm ma quỷ. Tội ác trong lòng tôi đã phát triển vô cùng tốt và đang đến giai đoạn thành thục. Để nó lớn được thì phải cần rất nhiều đau khổ của người khác để tẩm bổ, vậy thì chất dinh dưỡng đó sẽ chính là các người đi! Là anh em tốt của tôi ngày xưa!” Lưu Nhiên liền nở một nụ cười tươi đẹp, ánh mắt thâm thúy có phản phất một chút điên cuồng: “Tôi muốn vĩnh viễn đem theo nghiệp chướng bên người, tình nguyện làm ma quỷ không được cứu rỗi.”
Lý Khanh liền cười haha: “Không hổ danh là Lưu Nhiên, anh thật sự là anh trai tốt của tôi, thật tốt, thật tốt!” Biểu hiện như vậy thật sự là liều lĩnh, vừa đủ ích kỷ lại vừa thâm tình, rất sòng phẳng! Như vậy mới đúng là thể hiện chân thành nhất nội tâm của cậu.
Lời nói của Lưu Nhiên rất mạnh mẽ, sảng khoái…
Nhưng,
Trong nụ cười của Lý Khanh có hàm chứa một ý nghĩa gì đó, sự châm chọc trong lời nói của anh cũng chẳng hề có ý che giấu.
Nhưng sắc mặt của ba người kia thì…..Chậc, thật là đặc sắc nha, không hề tốt chút nào.
Họ đều mang vẻ mặt âm trầm và ánh mắt mờ mịt nhìn Lưu Nhiên.
Họ đang nghĩ: Mẹ nó Lưu Nhiên thật là độc ác!
Hôm nay anh ta nói những lời này ra, thật là quá liều lĩnh nhưng là muốn cho mình hiểu rõ cho dù là thế nào thì mình cũng không thể bằng anh ta được, cũng không có tư cách so đo với anh ta.
“Haha….” Lưu Nhiên nhìn sắc mặt của ba người kia, anh cười vô cùng thoải mái: “Cơn ác mộng này lặp đi lặp lại nhiều lần làm cho tôi suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Yêu cầu ích kỷ và ham muốn chiếm hữu, cùng với sự độc ác của anh không hề che dấu mà đã bộc lộ ra ngoài.
“Hiện tại, nội tâm của tôi đang rất bình tĩnh và đã hiểu thông suốt rồi. Tôi đã không còn sợ hãi và kích động nữa, cho dù là ác mộng trong mơ có trở thành hiện thực thì tôi cũng không sợ. Bởi vì tôi và cô ấy sẽ cùng chết với nhau. Sinh cùng chăn, chết cùng một huyệt, một lời đã định.”
Giọng nói của anh hết sức ôn nhu, lại hết sức chân thành và lưu luyến giống như người yêu đang ở ngay trước mắt anh, anh đang đọc lời thề thâm tình với cô.
“Có lẽ ngôi mộ kia trong giấc mơ của tôi chính là dự báo cho nơi an nghỉ sau này.”
“Văn Hoa, cậu cực kỳ ích kỷ….Nhưng sự ích kỷ của cậu lại làm cho tôi vô cùng rung động, thật sự!” Phú Tu cười, ánh mắt bình thản, khóe môi cong làm cho gương mặt tuấn mỹ của anh càng thêm tuấn tú: “Tôi tự biết mình không bằng cậu, cũng không dám so sánh với cậu.”
“Ừ, cậu biết thì tốt rồi.” Lưu Nhiên thản nhiên gật đầu, giọng nói rất nhẹ.
“Haha……” Bốn yêu nghiệt kia cùng cười, sau đó lại im lặng không nói.
Tròng mắt của họ lại lần lượt luân chuyển…..
Trong lòng tất cả đều đã rõ ràng…….
Sau lần này, Lưu Nhiên quả thật đã không ngăn bọn họ tiếp cận Thù Man, việc hạ quyết tâm với anh mà nói quả thật quá khó khăn-khó khăn!
Bạch Thành liền đứng dậy, anh đi đến bên cạnh Lưu Nhiên, cười với anh ta nhưng không nói lời nào rồi vươn hai tay ra.
Lưu Nhiên cũng mỉm cười vươn hai tay ra, ôm lấy anh. Đó là cái ôm nhiệt huyết giữa những người đàn ông, sòng phẳng, rộng lượng,thông suốt, xúc động!
Giờ phút này, có nói gì cũng là không đủ.
Không thể không nói hiện tại trong lòng các yêu nghiệt đều có một nhận thức giống nhau.
Không cần bất cứ lời thề nào, chỉ cần ở bên cạnh cô chung sống và toàn tâm toàn ý yêu cô.
Họ chỉ muốn như vậy thôi, như vậy là đủ!
Khó có thể tưởng tượng là cô đã từng sống giữa hai thế giới! Kiếp trước tới cùng là một thế giới như thế nào đã tạo nên cô ấy như thế này? Mình không thể biết được, cô ấy cũng sẽ không nói với mình sao?
Trong lòng cô ấy là một nghiệt quỷ không biết tên, ý thức của cô vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi. Cô ấy cứ khăng khăng muốn sống trong đám sương mù ấy, không muốn bị người ta bước vào cũng không muốn có người tham gia cùng, tự bản thân hưởng thụ cảm giác tổn thương.
Cho nên cô ấy mới tự hại chính mình, tự cắt vào thân thể của mình để cho những thứ máu tươi này chứng minh sự tồn tại. Cô ấy luôn luôn như vậy, cho dù xảy ra chuyện gì cũng đều mang dáng vẻ thản nhiên. Nụ cười của cô ấy luôn nở, giống như thói quen. Mỗi lần nhìn thấy cô ấy, mình đều có thể cảm nhận được đau đớn từ trái tim.
Nếu như muốn ở cùng cô ấy thì phải từ bỏ rất nhiều thứ: trách nhiệm, gia đình…..
Mình đã hạ quyết tâm rồi, mình sẽ kiên quyết đi về phía cô ấy!
Kiếp số cũng được! Nghiệp chướng cũng được! Luân hồi cũng được! Vi phạm luân thường đạo đức cũng được! Chỉ cần có cô ấy, là đủ rồi!