Yêu Nghiệt Trở Về

Chương 2.1: Anh là ai? (1)




Editor: Preiya
Ngạn Thủ chợt nghiêng thân thể qua làm cho toàn bộ thân anh gần sát vào mặt của Thù Man khiến mặt của hai người gần trong gang tấc.
Hơi thở của anh liền phảng phất trên gò má của cô. Cô liền nghe thấy được mùi thuốc lá bạc hà thơm ngát từ trong miệng anh- Anh đang nhìn vào đôi con ngươi trong suốt lạnh lùng nhưng lại thâm trầm khiến người ta có thể bị hãm sâu vào của cô.
Môi của anh khẽ chạm như có như không vào vành tai của cô, thấp giọng nỉ non bằng chất giọng từ tính khàn khàn cùng hơi nóng từ miệng anh bay vào trong tai cô, mang theo mùi vị ái muội: “Thù Man, vết thương của tôi đã bị cô xé mở rồi, cô muốn nó càng thêm đau đớn, như vậy khiến cô vui vẻ hay sao?”
“Như vậy mới thích hợp với bản tính của anh, xứng đáng với ma tính xinh đẹp diễm lệ không phải sao?” Theo bản năng Thù Man liền muốn nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thẳng vào anh ta.
Ánh mắt của anh làm cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm, giống như trong nháy mắt ánh mắt đó có thể cắn nuốt lý trí và sự tỉnh táo của cô.
Phát hiện thấy tính toán của Thù Man, sao Ngạn Thủ lại cho phép được chứ- Anh liền vươn tay ra chụp lấy cằm của cô, ép buộc cô nhìn anh: “Thù Man, nhìn tôi được chứ?” Giọng nói của anh rất nhẹ, âm thanh cũng rất êm tai, mê hoặc lòng người.
Khoảnh khắc khi bốn mắt chạm nhau, Thù[lqd] Man chỉ cảm thấy mí mắt ngày càng nặng nề, cơ thể mất đi sự điều khiển, ý thức ngày càng rời xa cô.
Ngạn Thủ ôm cô gái sắp bị thôi miên vào lòng, anh cười ôn nhu nhìn cô. Ngón tay thon dài mềm mại của anh nhẹ nhàng phác họa ngũ quan xinh xắn của cô, thì thầm: “Thù Man, sao cô biết được Ngạn Thủ sống không tốt chứ, người sống không tốt là cô phải không?”
“Trong lòng cô có ma tính, so với tôi thì mạnh hơn nhiều. Cô cười thật là đẹp, nhưng nụ cười kia là vô số đau đơn và có nhiều miệng vết thương phải không?”
“Thù Man, quả thật là rất đau đấy.” Anh liền cúi đầu xuống hôn nhẹ lên môi cô, không hề có ái muội, mà chỉ là đau lòng.
“Có lẽ Nham Hải quyết định cho cô quên đi là phương thức tốt nhất. Tuy nhiên nó lại không xuất phát từ ý nguyện của cô.”
Ngạn Thủ vẫn chưa quay đầu lại: “Vào đi.”
Lời nói còn chưa dứt thì hai người kia đã vào từ cửa sau, không phải là Chu Nham Hải và Tô Khuynh Hữu hai kẻ gây tai họa vừa nói có việc phải đi sao?
“Không ngờ hai người lại kiên nhẫn như vậy, cô ấy vừa tiến vào thì các người cũng trở lại.”Ngạn Thủ chỉ khẽ cười trêu tức hai người, vẻ mặt anh tỏ vẻ đã hiểu rõ.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn.
Chu Nham Hải liền đi đến bên cạnh anh ta, tay đưa ra tiếp nhận Thù Man, đem thân thể mềm mại của cô ôm chặt trong lồng ngực, như vậy anh mới có chút cảm giác an tâm. Anh liền hôn lên mặt cô, trán, khóe mắt, đôi má, khóe môi, trong ánh mắt của anh là sự xin lỗi và đau đớn khó che giấu được.
Anh quyến luyến gọi tên cô từng tiếng, từng tiếng một: “Thù Man, Thù Man, Thù Man”. Từng giọt nước mắt trên mặt anh chảy xuống, rơi xuống mặt của cô gái trong lòng mình.
Một người đàn ông trưởng thành như vậy lại khóc như một đứa trẻ, không thể tự kiềm chế bản thân.
Thù Man, tha thứ cho anh, hãy tha thứ cho anh- anh thật cầm thú lại làm tổn thương đến em, bởi vì do quá yêu em muốn giữ em lại mà nên.
Thù Man, anh yêu em!
Anh đã quá yêu em, yêu đến nỗi trở nên điên cuồng đến nỗi lý trí của anh hoàn toàn thay đổi, không thể khống chế được hành động của mình cho dù biết rõ hành động của anh sẽ tổn thương đến em nhưng anh phải làm như vậy.
“Nham Hải, đưa Thù Man cho Ngạn Thủ đi, tình hình giờ phút này không thể làm việc chậm trễ được. Khuynh Hữu nhíu mày nhìn người đàn ông đang chìm ngập trong đau khổ kia, anh đang cảm thấy bực bội và bất lực nên không thể đi an ủi anh ta được.
Trong cao ốc văn phòng của tổng tham mưu chính trị.
Thủ trưởng văn phòng là Chu Hoành Vũ ngồi phía sau bàn công tác, một tay ông đang cầm điện thoại nói chuyện, một tay khác cầm điếu thuốc hút dở, mắt ông hơi khép hờ, ghế da quay ra hướng cửa sổ đang mở.
“Lão Tôn, ngày đó mấy giờ ông rảnh, có bận việc gì không?”
“Ừ được. Lão già kia hãy chờ đó cho tôi.”
“Ngày mấy? Phải làm cho long trọng sao?” Chu Hoành Vũ lặp lại tiếng của lão bạn hữu đầu bên kia nói rồi ông liền cười ra tiếng: “Ha ha…”
“Lão Tôn à, đó là tiệc sinh nhật bảo bối Hinh Nhi của tôi đấy, ông nói không làm long trọng được sao?”
“Đó là đương nhiên rồi, đương nhiên là phải đến.” Ông nhắc lại một nữa.
“Được, quyết định như vậy đi, phải, mấy lão già kia thì sao? Đều đang ở đây, phải phải, cứ như vậy đi.”
“Ha ha ha…” Chu lão gia cúp điện thoại liền cao giọng cười to. Trên nét mặt già nua của ông khó nén được sự vui mừng, mặt mày đều giãn ra, tâm can bảo bối của ông khiến ông ngày càng yêu thích rồi.
Đến ngày đó sẽ để cho mấy lão già kia cười ông phải nhìn ông bằng cặp mắt khác xưa, Hinh Nhi của ông bây giờ đúng là cực kỳ ưu tú!
Chu gia gần đây đúng là cực kỳ náo nhiệt, không khí vui vẻ liền tăng vọt lên.
Từ trên xuống dưới, cả trong và ngoài mọi người đều thấy là từ lúc Chu Nham Hinh tỉnh lại đến giờ đã thay đổi cá tính rồi, cô vô cùng nhu thuận nghe lời trưởng bối.
Gặp phải chiến hữu hay cấp dưới của Chu lão gia liền cực kỳ hiểu biết mà kêu chú, bác vô cùng ngọt ngào. Ngày thường ở nhà cô cũng vô cùng hiền lành, thấy ai cũng đều nhẹ nhàng mỉm cười.
Bạn nói xem, tất cả họ đều thích cô ấy.
Trong lòng của Chu Nham Hải liền cảm thán: Vợ con của ta ơi, rốt cuộc cháu gái ta đã trưởng thành rồi, cũng không thấy con bé cùng đám cẩu bạn hữu kia tụ tập nữa, cũng không quấn lấy tên tiểu tử nhà họ Lý nữa, điều này thật là tốt!
Ông cảm thấy mình được an ủi rất nhiều.
Chu lão gia à, sao ông biết được cô gái nhỏ nhà ông đã trưởng thành chứ, cô ta đã trở thành linh hồn quy tiên, biến mất trong thân thể rồi. Giờ phút này, trong thân thể cháu giá mà ông yêu thương nhất chính là một nghiệp chướng tai hại cho nhân gian đấy, cô ta khiến cho mọi người không được yên ổn nữa.Truyện chỉ được đăng tại diễn đàn lqd nếu như bạn thấy bản dịch này ở nơi khác là hàng coppy không xin phép.
Hiện tại, ông cho là tên tiểu tử nhà họ Lý kia vui mừng sao,
Anh ta đã hạ quyết tâm sẽ quấn lấy tâm can bảo bối của ông đến chết rồi.
Họ đều đã điên cuồng.
Ai cũng không ngăn cản nổi.
Họ đều muốn cùng nghiệp chướng dây dưa, quấn lấy cả đời.
Điều này vi phạm luân thường đạo lý, kích thích chết người, Chu lão gia à, trái tim của ông sẽ chịu được ư?
Lại nói đến đám tên yêu nghiệt Lý Khanh và Lưu Nhiên này,
Ngày hôm qua, sau khi Thù Man rời đi thì họ đều tập trung tại phòng khách.
Cả đám lười biếng ngồi trên sô pha, không thèm để ý đến hình tượng.
Mới ngủ được hai tiếng, vẫn còn sớm mà cô ấy đã đi rồi sao?
Họ đều cảm thấy nghi ngờ trong lòng,
Nhưng nghi ngờ cũng vô dụng, tâm tư của yêu tinh kia ai có thể hiểu thấu đây?
Họ chỉ muốn đi cùng cô, được yêu thương và sủng ái cô.
Cả nhóm yêu nghiệt rất yên lặng, không ai nói một lời nào.
Sau một hồi lâu,
“Khụ khụ!” Lưu Nhiên liền ho nhẹ mọt tiếng khiến những người kia nhìn về phía anh. Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ liếc nhìn mấy người kia một cái, ý nghĩa của cái liếc nhìn này của anh rất sâu xa.
“Ánh mắt cậu là sao đây?” Bạch Thành nhíu mày nhìn anh, bất mãn mở miệng hỏi.
“Tôi đã quyết định rồi, cũng sẽ tự mình làm chủ bản thân.” Trong lòng Lý Khanh đã hiểu rõ, anh lạnh nhạt nói.
“Làm chủ cái gì chứ?” Bạch Thành nghi ngờ hỏi.
Nam Tạm đốt điếu thuốc rồi hút một ngụm, anh thản nhiên nói: “Tôi đã có tính toán rồi.” Hiển nhiên là trong lòng anh đã xây dựng kế hoạch cho mình.
“Từ hôm nay trở đi tôi sẽ chơi bài ngửa, anh ta đã chơi vết thương thì tôi sẽ liều chết.” Phú Tu liền cười nói vô cùng kiên định.
“Cái gì?” Bạch Thành vò đầu, anh không hiểu gì cả, “Các người không thể nói rõ hơn sao?”
“Theo tôi thấy thì đầu óc của cậu đã bị úng nước rồi, sao lại nghĩ không ra chứ.” Nam Tạm khẽ nháy mắt phượng xinh đẹp của mình, cười mắng.
“Tối hôm qua chúng ta nói như thế nào?” Phú Tu liền mỉm cười nhắc nhở người nào đó.
“Fuck!” Bạch Thành vỗ đùi, cuối cùng anh đã hiểu ra: “Mẹ nó các người thật là thâm hiểm.” Nhưng anh hơi nhíu mày hỏi: “Theo tôi thấy thì lão già nhà tôi không vừa ý Hinh Nhi, nhưng ông ấy có thể quản tôi được sao?”
“Haha…” Lý Khanh liền cười lên cảm thán: “Là thế này, cậu nói chú Bạc vốn là một người nho nhã, trong quân đội nổi tiếng là tham mưu Gia Cát Lượng, đó chính là một “Nho tướng”! Động một cái liền sinh ra một đứa con trai thô lỗ không có khí chất là cậu, thật là tổ tiên không tích đức!” Anh cũng không quên châm chọc người nào đó.
“Xùy!” Bạch Thành cũng cười nhạo: “Khanh[ddlqd] tử, cậu đừng nói tôi, lão gìa nhà cậu nổi danh là “Bạo Long” của cơ quan bộ đội này còn gì, ai chẳng biết, sao lại sinh ra loại như cậu vậy? Mặt thì cười nho nhã, nhưng nội tâm thì thâm trầm như một con cáo.” Nói xong, anh cũng không quên hướng mắt quăng ra một ánh mắt khiêu khích về phía ngườinào đó- ý chính là, cậu đừng quên mấy người chúng ta nổi tiếng là miệng độc, Bạch Thành tôi là thứ hai thì còn ai dám xưng là thứ nhất nữa.
Còn lại ba người nhìn thấy hai người kia đang tranh nhau, liền bật cười.
“Được rồi, chuyện này phải làm nhanh lên miễn cho đêm dài lắm mộng, các người cũng đừng quên, vẫn còn một “ông anh vợ” như hổ rình mồi, mọi lúc đều chuẩn bị đem chúng ta đá ra ngoài mới cam tâm.” Nạm Tạm hơi nắm chặt tay lại, “Tối hôm qua ánh mắt kia các cậu cũng thấy đấy thôi. Anh ta hận đến nỗi không thể ăn được tôi.”
“Không phải là đã bị dính chung một chỗ sao? Nếu như người nào dám cản tôi thì tôi sẽ giết người đó.” Phú Tu cười lên, vẻ mặt anh rất liều lĩnh.
“Phải, dù sao thì cả đời cũng không thể cưới được cô ấy, cũng đừng ai nghĩ sẽ làm cho tôi rời khỏi Thù Man.” Bạch Thành căm hận nói, giọng điệu ngoan độc của anh cho thấy đã hạ quyết tâm.
Khụ, bạn nói xem, những yêu nghiệt này có bao nhiêu điên cuồng, khiến cho thế tục đều kinh hãi!
“Những người chúng ta chung quy là cùng một phe, không hề giống với Văn Hoa.” Trong lời nói của Lý Khanh đều là vị chua, anh hâm mộ nhìn về phía Lưu Nhiên vẫn đang im lặng.
Lưu Nhiên bỗng cười khẽ, khí chất vẫn cao quý nho nhã như vậy, mở miệng: “Đây là hâm mộ của các cậu sao?” Lời nói của anh tuyệt đối đều là khiêu khích.
Khụ, hiện tại như vậy khiến cho mấy kẻ yêu nghiệt hận tới nghiến răng.
Nhưng lão tử chính là ăn ngay nói thật như vậy đấy.
Không có cách, cũng không thể tức giận.
Bọn họ đều hiểu rõ.
“Còn chưa cút sao?” Lưu Nhiên liền trực tiếp đuổi khách, “Hôm nay tôi muốn xác thực một chút.” Anh đứng lên, nói: “Các người suy nghĩ lại đi, không thể vì bất luận nguyên gì mà khiến cho cô ấy chịu ủy khuất, cho dù là người nhà của cậu cũng không được. Nếu không thì…….” Anh còn chưa dứt lời thì,
Cho dù không nói ra, nhưng sao mấy tên họa thủy không hiểu được?
Điều này tạo thành một con dao găm vào họ, chỉ vì anh ta không muốn cô phải chịu ủy khuất.
Từng người lần lượt đứng dậy rồi rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.