Anh yêu em,
Cho nên có thể đem máu thịt, xương cốt, linh hồn và tôn nghiêm,
Gạt bỏ tất cả, chôn sâu vào lòng đất,
Để nuôi dưỡng ra những đóa hoa thơm xinh đẹp,
Làm đẹp cho con đường mà em phải đi,
Anh biết anh không có khả năng dừng lại,
Bởi vì đối với tình yêu, cho dù chỉ là một phần nhỏ,
Thì nó cũng không thuộc về anh,
Nhưng anh vẫn ôm hy vọng xa vời và sự cầu khẩn đối với em,
Nhìn anh đi, được không?
Người đàn ông thì thầm với cô gái ngủ say trên giường, lần lượt lặp lại một bài thơ cổ cho cô nghe.
“Tiểu Tạm à, hãy nghe mẹ nói này, để Hinh Nhi xuống đi, con đã ôm nó mọt ngày một đêm rồi….Con khiến mẹ….Huhu…..” Mẹ Nam che mặt khóc ròng, nghẹn
ngào khuyên nhủ đứa con trai đã không ra hình người của mình. Một tháng
nay, mấy đứa trẻ này lần lượt thay phiên nhau không ngủ để chăm sóc cô
ta, bọn nó chính là đang tự hành hạ mình!
Nếu như Nam Dao không
ra lệnh cho bảo vệ vào đánh anh bất tỉnh để mang lên phòng khách, ép
buộc những đứa trẻ kia nghỉ ngơi, chỉ sợ….Ai, bà không dám nghĩ tới nữa.
Nhưng, đứa con này của bà, khi ba mình sắp đến thì anh cũng đoán được chuyện gì sẽ xảy ra,
Không ai hiểu con bằng cha- ba anh cũng đau lòng, phải để mặc cho anh tùy ý muốn làm gì thì làm.
Mẹ Nam nhìn anh, mắt anh đã hõm sâu xuống, bên trong đầy tơ máu, trong lòng bà liền đau xót, chỉ biết rơi nước mắt không ngừng.
“Mẹ à, con đau lòng quá, sao cô ấy vẫn không tỉnh lại vậy? Sao còn chưa
chịu tỉnh?” Mặt Nam Tạm đầy râu, anh dùng mặt mình nhẹ nhàng ma sát lên
mặt cô, không hề quan tâm đến vẻ tiều tụy của mẹ mình, chỉ thì thầm nỉ
non với một mình cô.
“Mẹ, ngày đó mẹ cũng thấy phải không? Cô ấy
nôn ra máu….Nhưng mà, cô ấy lại còn cười, giống như là không muốn sống
nữa…Con sợ, rất sợ…..” Nói xong, cả người anh bắt đầu run rẩy, tay càng
ôm cô vào lòng chặt hơn.
“Cô ấy không muốn sống nữa sao, con
hiểu, rất hiểu. Thật là một người lạnh lùng vô tình mà, phải không, mẹ?” Đột nhiên anh ngẩng đầu lên, nhưng trong mắt trần đầy chết chóc.
“A Nhiên đã chết rồi, vậy nên ai cô ấy cũng không cần, không cần nữa.” Rồi anh lại cúi đầu xuống, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của cô: “Không,
không sao đâu, Thù Man của con chẳng phải vốn là người như vậy ư? Tùy
hứng, bướng bỉnh, lạnh lùng- kỳ thật, cô ấy chỉ là một đứa trẻ không có
cảm giác an toàn mà thôi, nếu như cô ấy muốn đi thì con phải sống một
mình- mẹ à, tới lúc đó, mẹ hãy tha thứ cho đứa con bất hiểu này đi.”
“Tiểu Tạm!” Ruột gan đã muốn vỡ ra hết, trong lòng cảm thấy hồi hộp rồi trở
nên đau đớn, lập tức bà cảm thấy như hít thở không thông, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cố chấp, lại mang theo đau thương, sự sợ hãi của
bà đã trở thành vẻ bất đắc dĩ- Tiểu Tạm à, đó là ý định của con ư? Ý
định của con như vậy sẽ nghiền nát tim mẹ đấy………...
“Không sao,
không có chuyện gì đâu, rồi Hinh Nhi sẽ tỉnh lại thôi, là đều tạiA
Huyền không tốt! Sao cậu ta có thể làm như vậy chứ………”
“Mẹ!” Nam
Tạm liền giống hệt một con sư tử đang xù lông, vẻ mặt anh trở nên giận
dữ đáng sợ, hai mắt đỏ bừng, nói bằng giọng rét lạnh như quỷ sứ từ địa
ngục đến: “Không được gọi tên của gã kia trước mặt con! Nếu như
Thù[Preiya] Man xảy ra chuyện gì thì con có thành quỷ cũng không tha cho hắn đâu!”
Vẻ mặt giận dữ tàn khốc của anh bây giờ khiến cho lòng bà rất đau, giống như sắp vỡ ra vậy, rồi bà dùng tay che tiếng khóc
lại, xoay người chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tạo nghiệt, là tạo nghiệt đây!
Giờ phút này, bao bọc xung quanh Thù Man là một nhiệt độ ấm áp quen thuộc, bên tai cô là tiếng nỉ non trầm thấp rất quen tai,
Đúng vậy, cô chính là một người phụ nữ lạnh lùng lẳng lơ, chuyên môn để
người yêu mình phải khóc, phải đau lòng- hơn nữa, bản thân mình lại còn
hưởng thụ khoái cảm khi bọn họ chịu giày vò khổ sở.
Hồn phách của cô liền trở nên trong suốt, bay vật vờ trong không trung, thản nhiên nhìn đến những việc xảy ra ở bên dưới,
Cô chính là tàn nhẫn như vậy đấy, ha ha.
Hiện tại, đã đến lúc cô tỉnh lại rồi, đúng vậy, cô đã thức dậy lâu rồi.
Biết rất rõ rằng anh đã ôm chặt mình ngồi suốt cả một ngày một đêm, nghẹn
ngào thì thầm nỉ non với mình suốt đêm, nhưng vì sao cô không thể mở mắt ra và nói một lời với anh chứ?
Cô chưa hề quên, bọn họ cũng ngốc nghếch như A Nhiên vậy, cũng vì yêu cô mà quên mình mặc kệ sự vô tình hay gì gì đó của cô.
Hơn bảy trăm giờ đồng hồ, bọn họ vẫn luôn gọi từng tiếng “Thù Man” thật cẩn thận mà yếu ớt ở bên tai cô, linh hồn họ cũng bị phá thành mảnh nhỏ,
chịu sự giày vò!
“Thù Man, nghiệp chướng của anh….” Giọng nói dễ
nghe của A Nhiên vẫn vang vọng trong tai cô, dưới gốc cây lê, họ cùng ôm nhau thâm tình trong cơn mưa hoa, thì ra tất cả chỉ là mơ, một giấc mơ
hão huyền.
Thù Man liền chậm rãi mở mắt ra,
Nếu như cô đã hứa với với mình rằng mình sẽ sống, thì hãy sống cho tốt đi!
“Nam[dien?n%le%quy%don] Tạm……” Thù Man biết, một tiếng gọi này có thể thắp lên ánh sáng cho một linh hồn!
Chớp mắt mọt cái, đã một tháng trôi qua!
Nhưng,
Thù Man không ngờ là- cô muốn sống, nhưng thân thể lại không muốn như vậy,
giống như nó có ý nghĩ riêng, cự tuyệt tất cả những chăm sóc của mọi
người.
Suốt một tháng trời sau khi tỉnh lại, cô không ăn được bất kỳ thứ gì, nếu ăn vào liền nôn ra hết.
Nhưng cô không chịu đầu hàng, ép buộc chính mình phải ăn, bởi vì cô đã đồng ý với A Nhiên rằng mình sẽ sống!
Tuy nhiên vẫn phải bất lực nhìn thân thể mình ngày càng gầy gò, héo rũ.
Không phải là cô không phát hiện ra nước mắt đau lòng của tất cả mọi
người, cũng như tiếng nức nở xót xa, nhưng đối với những điều này, cô
không biết phải đối đáp ra sao nữa.
Ở trước mặt của tất cả mọi người, cô vẫn tươi cười sáng lạn như cũ,
Nhưng cô biết bọn họ có bao nhiêu đau lòng, bởi vì cô ta đang đứng trong bóng tối mà cười lớn!
Cô ta liền thì thầm bên tai cô rằng: “Thù Man à, như vậy tốt lắm, rất tốt!”
“Đặt ở đây được chưa?”
“Dịch qua bên phải một chút.”
“Là đặt ở đây sao?”
“Phải.”
Trong thư phòng yên tĩnh, ánh mặt trời ấm áp đang bao phủ lấy Thù Man và tạo
thành một lớp mỏng xung quanh căn phòng,có một người đàn ông tuấn tú
mà lạnh lùng đang treo mình vách tường phía cầu thang để treo một bức
Thangka (Còn gọi là Tangka/Thanka, là tranh thêu hay vẽ Tây Tạng được
treo ở các tự viện hay gia đình thờ Phật,là loại tranh có thể cuốn lại
được), thỉnh thoảng anh lại cúi xuống hỏi nhỏ, sợ rằng nếu lớn tiếng quá thì sẽ khiến cô bị thức giấc.
Từ khi tỉnh lại đến giờ, Thù Man
liền chuyển đến sống trong căn biệt thự cạnh rừng phong này đã được hơn
một tháng, đây là nhà tân hôn mà khi còn sống A Nhiên đã chọn cho bọn
họ, chỉ vì đơn giản là Thù Man nói rằng muốn nhìn thấy cảnh mặt trời mọc và lặn trên núi, đỏ rực đẹp đẽ như ngọn lửa.
Đáng tiếc là...............
“Thù Man à, đến lúc phải đổi túi chườm nóng khác rồi, em nhìn bức tranh này
đi, có thích không, nếu không thích thì anh sẽ đổi tấm khác.”
Chu Nham Hải nhẹ nhàng nâng tay phải của cô lên, lấy túi chườm nóng để
xuống dưới tay, một tay khác của anh vỗ vỗ lên trán cô, cười hỏi.Bản
dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, nếu bạn nhìn thấy nó ở
trang web khác chính là hàng coppy không xin phép.
“Ừhm, thích cực kỳ.” Thù Man cười cười gật đầu lại.
Bởi vì không thể ăn được cho nên Thù Man phải nhờ vào chất lỏng dinh dưỡng
để duy trì mạng sống, trên hai mu bàn tay cô phủ đầu những lỗ kim, tất
cả đều sưng phù lên. Cho dù là bất kỳ người đàn ông nào ở bên cạnh cô
cũng đều ghi nhớ cách sử dụng túi chườm nóng, nó có tác dụng hỗ trợ cho
thuốc chảy vào một cách thuận lợi, cũng có thể làm giảm sưng.
Mỗi lần bọn họ thay túi chườm nóng cho cô, cô lại nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của bọn họ, nhưng họ chỉ cười, Thù Man cũng cười, nhưng là để khắc chế
vẻ trống rỗng trong đôi mắt mình.
Cho dù chỉ là vẻ thất thần nhỏ nhất của cô, bọn họ cũng sẽ không chịu đựng nổi đâu!
“Anh à, sáng nay Nam Tạm nói sẽ có một buổi tiệc được tổ chức vào buổi tối,
chúng ta hãy cùng đi đi.” Thù Man cố hết sức để làm cho ý cười xuất hiện trong mắt mình.
“Ừ, vậy thì chúng ta cùng đi, em nói muốn đi đâu thì chúng ta cũng sẽ cùng đi!”Trong đôi mắt trắng đen rõ ràng của anh là vẻ kiên định, trầm mê, và cả tình yêu chân thực nữa………
“Phương Thụy à, mau xuống đây, thiếu gia tôi dường như thấy được thiên sứ
rồi!”Lưu Việt dường như không đợi được câu trả lời của người kia, khép điện thoại lại “bộp” một tiếng, chăm chú nhìn vào cô gái mặc một chiếc
váy dài màu trắng đang đến gần.
Buổi tối yên tĩnh, trong căn phòng tổng thống xa hoa nhất,
Phương Thụy buồn cười nhặt điện thoại đặt lên bàn trà, anh nhìn khắp một lượt: “Tiểu tử Lưu Việt kia nói là nhìn thấy thiên sứ ở dưới lầu, người có
thể khiến cho cậu ta gọi là “Thiên sứ này” này, chúng ta nên đi xem một
chút đi.” Nói xong, anh liền xoay người ra cửa.
Mấy người đàn ông khác liền liếc mắt nhìn nhau, họ đều bất đắc dĩ lắc đầu cười cười, nhún vai, tỏ ý không muốn đi xuống theo.
“Nam Tạm à, cậu cũng đi cùng với Phương Thụy đi, với cả Bạch Thành nữa- nhìn các cậu gần đây thật là im lặng chết người đấy.” Lưu Hàn liền cười trêu chọc.
Hai người cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ, mọi người đều đã
nói đến như vậy, bọn họ còn không thể không đi sao? Vậy nên đành phải
đứng lên đi ra ngoài thôi.
Lại đến dưới lầu, Lưu Việt đang nhìn
trộm vô cùng vui vẻ, cậu bị cha già đẩy tới Anh năm năm, không nghĩ tới
về mới về nước đã gặp được mỹ nhân rồi, chậc, ông trời thật là tốt, vẫn
chưa bạc đãi thiếu gia cậu!
Trong lòng liền cảm thán vô hạn!
“Mỹ nữ à, sao em lại đi một mình vậy? Không có ai đi cùng em sao?”Lưu
Việt nói bằng giọng Bắc Kinh đặc sệt, sắc mặt vô cùng ngả ngớn, ra chiều đùa giỡn.
Thù Man liền ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn người đàn
ông trẻ tuổi trước mặt mình, trong đáy mắt cô đầy tà khí rồinhẹ nhàng
hỏi: “Anh đang muốn đùa giỡn với tôi sao?”
“A, thì ra là thiên sứ tà ác à, nhưng tôi thích!” Lưu Việt càng cười ngả ngớn hơn.
“Đối với người không thích anh thì bộ dáng anh bây giờ rất xấu đây!” Cô liền thẳng thắn nói, ánh mắt trêu tức đã biến mất, thay vào đó là sự hồn
nhiên, khờ dại nhìn anh ta.
“Sao cơ……”Lưu Việt có chút sững sờ, anh không thích ứng được đối với sự thay đổi nhanh chóng của cô gái
đang đứng trước mặt mình.
Nhưng mà, chỉ trong nháy mắt anh ta đã khôi phụ lại nụ cười tà của mình, bày ra khuôn mặt quyến rũ, nói bằng
giọng điệu rất nghiêm túc: “Tôi thật sự rất xấu sao?”
“Ha ha…..”
Thù Man liền cười vô cùng sảng khoái rồi xoay người đi qua, không để ý
tới người đàn ông này nữa, để lại anh ta đang vô cùng hụt hẫng.
Lưu[dien?n%le%quy%don] Việt quay người lại nhìn bóng dáng của cô gái gầy yếu mặc bộ đầm màu
trắng đang bước đi chậm rãi trên nền gạch kia, lúc cô bước đi không hề
có tiếng động, đôi giày thêu hoa màu đỏ như ẩn như hiện dưới mỗi bước
chân, giống như ngay sau đó cô ấy sẽ mọc cánh mà bay mất vậy.
Giờ phút này, cậu ta đã gặp được một nàng tiên áo trắng đang lướt đi- một
hình ảnh đẹp đẽ thanh thoát, phảng phất chút gì đó thánh khiết.
Lưu Việt cho rằng mình đang gặp ảo giác vì cảnh tượng trước mặt này quá đẹp hư ảo, không hề chân thật một chút nào.
Lúc Nam Tạm xuống dưới lầu thì đã nhìn thấy bảo bối của mình đang cúi đầu bước theo phương thẳng tắp, đi, đi, đi…………
“Thù Man, sao chỉ có mình em vậy? Nham Hải đâu?”Nói xong anh liền nhìn
quanh khắp bốn phía để tìm người, “Sao anh ta có thể yên tâm để
em…….thân thể em còn yếu như vậy mà….Ai!” Lời còn chưa nói dứt thì anh
đã lắc đầu thở dài rồi bước đến chỗ cô, dùng hai tay ôm chặt cô vào
lòng, mặt vùi giữa tóc để ngửi mùi thơm mà anh vẫn luôn quyến luyến.
Bị ôm chặt bởi một cái ôm ấm áp quen thuộc, Thù Man liền buông thả toàn bộ sức nặng cơ thể mình cho cánh tay của anh, thừa nhận cái ôm của anh,
sau đó cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nhìn Nam Tạm với bộ dáng vô cùng nhu
thuận.
Bất quá, sự trống rỗng đã được giấu kín nơi đáy mắt làm sao có thể qua mặt được trái tim tinh tế của anh được chứ?
Từ lần mà cô tỉnh lại sau hôn mê, sự trống rỗng đó vẫn chưa hề biến mất,
trong mắt cô cái gì cũng không có, giống như sa mạc khô cằn.
Chỉ là cô luôn cố hết sức để che giấu nó, là vì không muốn cho bọn họ đau lòng ư?
Họ chỉ có thể xem như không nhìn thấy, cái gì cũng không biết, chỉ cần cô khỏe mạnh là tốt rồi.
Hiện giờ bọn họ chỉ mong muốn cô được khỏe lại, có thể ngẫu nhiên làm nũng
với họ hay luôn mỉm cười, như vậy là đã thỏa mãn lắm rồi, chỉ cần cô còn sống là được.
Nam Tạm vẫn cười dịu dàng mặc dù trong lòng đang
đau thắt lại: “Thù Man của anh, vật nhỏ, tiểu yêu tinh- anh nên làm gì
bây giờ? Làm gì bây giờ?” Làm sao để có được em đây?
Từng cái hôn nóng bỏng vụn vặt mang theo tình yêu say đắm liền rơi xuống trên mặt, đôi má, cánh môi, mang tai của Thù Man.
Cô nở một nụ cười diễm lệ, dùng tay ngăn chặn đôi môi không an phận của
anh, nhẹ nhàng dâng lên đôi môi của mình hôn trả lại- Trong đôi mắt xinh đẹp đã ngưng tụ chất độc, cả đôi mắt sáng trong và nụ cười, vẻ đẹp ấy
dường như không hề giống con người.
Đột nhiên họ nghe được tiếng huýt sáo cách đó không xa,
Nam Tạm liền ôm chặt lấy Thù Man vào trong lòng mình: “Người anh em, đây là người phụ nữ của tôi, mau thu hồi ánh mắt giống như sói đói của cậu về
đi, cẩn thận kẻo tôi móc nó ra đấy!”
“Đúng vậy! Nên móc nó ra đi!” Hai giọng nói cùng vang lên cùng lúc, là Chu Nham Hải và Bạch Thành đang cười, từ xa đi tới.
Bạch Thành tức giận trừng mắt với Lưu Việt đang đứng cách đó không xa, cậu
ta đang nhìn bảo bối nhà anh không chớp mắt, anh thật muốn đem kẻ vô sỉ
này xé nát rồi nuốt vào bụng ngay lập tức.
Chậc chậc, bộ dáng độc ác này là sao......
“À à, thì ra thiên sứ mà cậu nói chính là chị dâu sao?” Phương Thụy liền
cười trêu tức, hai tay ôm ngực, nhìn Lưu Việt vẫn còn không chịu di dời
ánh mắt kia.
“Chị dâu?” Lưu Việt hơi lờ mờ- trong lòng liền nói
thầm, cậu có chút khó tin, nhìn chằm chằm vào Thù Man đang nép trong
lòng của Nam Tạm.
“Mau đi thôi, đi lên rồi nói tiếp, mọi người ở
trên đều đang chờ chúng ta đấy.” Phương Thụy đi đến bên cạnh Lưu Việt,
dùng tay nắm chặt bả vai và xoay thân thể của bạn thân lại, đi hướng vào phía trong.
Một buổi đêm yên tĩnh, hiện giờ trong căn phòng tổng thống xa hoa nhất đang có một buổi tiệc cực kỳ náo nhiệt, những người
đàn ông vừa uống rượu vừa tán gẫu với nhau về đủ mọi chủ đề, những người khác thì vừa chơi bi-da vừa trò chuyện câu có câu không. Nhưng ánh mắt
họ vẫn luôn liếc nhìn về phía cô gái mới đến, từ lúc vào nhà đến giờ vẫn đang cuộn tròn trên sô-pha hút thuốc không ngừng.