Editor: Preiya
Trong căn phòng yên tĩnh, không khí tràn ngập mùi thuốc lá nồng nặc. Người
đàn ông nhìn cốc rượu đỏ trên bàn. Cốc chân dài làm bằng thủy tinh trong suốt, bên trong là rượu nguyên chất đỏ như màu máu tươi. Anh liền bưng
ly rượu lên để sát miệng và uống một ngụm. Chất rượu tiến vào khoang
miệng, để lại cảm giác chua chát nơi yết hầu. Chất lỏng màu đỏ đã trôi
tới đáy dạ dày, giống như làm bùng lên một ngọn lửa.
Bừng tỉnh
lại, người đàn ông cảm thấy chính mình đang say. Anh quay mặt sang chỗ
khác, nhìn cảnh đêm từ cửa sổ lớn sát mặt đất. Trên đường phố vắng lặng
không hề có một bóng người, chỉ có ánh đèn dường ảm đạm. Cây ngô đồng đã rụng hết lá, cành cây vươn ra trong sương mù, phát ra vẻ cô đơn tịch
mịch. Mặc dù bị ngăn cách bởi vách tường và cửa sổ thủy tinh nhưng anh
vẫn có thể ngửi được mùi hương đó.
Đây là một cảnh tượng mơ hồ.
Giống như cảnh vật được bố trí trên sân khấu, rất đẹp, nhưng không thể
xem người ta trình diễn. Sân khấu trống trải đơn độc, chỉ có một mình
anh ngồi xem.
Giữa bóng đêm yên tĩnh, anh ngồi hút một điếu
thuốc, chờ đợi vở kịch trình diễn. Sau cùng lại phát hiện ra là mình đã
xem nhầm thời gian, chỉ còn biết ngồi chờ đợi.
Trong giờ phút này, Diêm Sơ phát hiện ra lòng bàn tay của mình thật lạnh lẽo.
Cuộc sống của anh luôn tỏa ra ánh sáng rực rỡ, khiến người khác phải hâm mộ. Nhưng nội tình bên trong lại xa cách lạnh lùng, quạnh quẽ đơn độc. Anh
không mở lòng đối với bất kỳ ai, thậm chí là cả người thân của mình.
Bên cạnh anh cũng không hề thiếu phụ nữ, dáng người gợi cảm như vưu vật có, dung mạo kiều mị thiên hạ, mị nhãn như tơ có, dáng vẻ xinh đẹp, thanh
tú dịu dàng hay ngượng ngùng cũng có……
Có rất nhiều thể loại, nhưng chỉ là tượng trưng….
Anh vô cùng hiểu rõ là cái xã hội thối nát này chỉ coi trọng thân phận và tiền tài mà thôi.
Những người phụ nữ này tiếp cận anh, muốn được lên giường với anh nên mới
dùng hết tâm cơ đơn giản là để làm cho anh vui vẻ, như vậy thì bọn họ
mới có một cuộc sống xa xỉ được, về sau có cơ hội bon chen tiến thân vào xã hội thượng lưu.
Cũng có những cô gái mang tính cách đặc biệt
có thể hấp dẫn ánh mắt của anh, ngẫu nhiên khiến anh sinh lòng thương
tiếc. Nhưng cũng chỉ là thương tiếc mà thôi. Anh chưa bao giờ đối đãi
thật lòng hay yêu bất kỳ người nào.
Phụ nữ chỉ là món đồ chơi để
anh phát tiết ** và giải sầu. Làm sao anh có thể sinh ra tình yêu say
đắm với món đồ chơi là những người phụ nữ đó được chứ? Chỉ sợ là đời này khó mà thực hiện được.
Tình yêu, là thứ gì đó mà anh không hề biết tới….
Diêm[DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn] Sơ luôn cho rằng vận mệnh của chính mình sẽ mãi được anh nắm trong lòng bàn tay, mãi cho đến khi sự việc kia xảy ra một cách đột ngột, lại còn
ép buộc anh, không cho phép anh từ chối.
Người đang ẩn tàng sâu
trong thân thể anh, tình yêu của anh ta rất mạnh mẽ, chân thành tha
thiết, cực đoan, điên cuồng, đau đớn tan vỡ…đủ loại. Diêm Sơ không thể
lý giải được nó, cũng không tán thành.
Chỉ đơn giản là một người phụ nữ, phụ nữ thôi mà….Vì sao anh lại phải si mê, điên rồ như thế chứ?
Diêm Sơ không biết tên anh ta là gì, anh cũng không mở miệng hỏi. Anh cảm
thấy không cần thiết, bởi vì anh không cho phép có một linh hồn khác tồn tại trong thân thể mình được. Ý chí này vẫn kiên định như cũ.
Mà anh vẫn chưa tìm ra được biện pháp nào để thay đổi tình hình hiện tại
hay là để đuổi anh ta đi. Mấy ngày nay, anh ta vẫn luôn xuất hiện, ngày
một nhiều hơn, sự đau khổ truyền vào không khí thông qua hơi thở, đã làm ảnh hưởng gián tiếp đến nội tâm lạnh lẽo của anh.
“Ai……” Tiếng
thở dài vang vọng trong màn đêm yên tĩnh tràn ra từ đôi môi mỏng của
Diêm Sơ, giống như anh dùng hết tất cả các sức lức của mình.
“Anh không muốn đi tìm cô ta sao?”
“……” Anh ta vẫn đang im lặng, không trả lời câu hỏi của anh.
Từ khi nghe thuộc hạ Tam Thiên của anh tới thông báo về tình hình sức khỏe gần đây của cô gái kia: Bị hôn mê phải đưa vào bệnh viện, không còn
sống được lâu nữa. Cái tin dữ này đã khiến cho anh ta gần như tan vỡ.
Ngay lúc đó, anh ta đã gào thét một cách vô cùng bi thương tuyệt vọng, nghe
giống như tiếng gầm thét của một con thú hoang đang bị thương. Buổi đêm
đó, bọn họ đã đối đầu với nhau trong im lặng, cuối cùng Diêm Sơ đã
thắng.
Tuy họ chỉ mới ở chung chưa đầy một tháng ngẳn ngủi nhưng
anh vẫn có thể hiểu được tính tình của anh ta. Người này là một người
đàn ông không hề để lộ bản chất thật của mình, nhưng nội tâm bên trong
vô cùng cuồng ngạo, khi còn sống nhất định là con nhà giàu có. Cho dù
bây giờ chỉ là một cô hồn thảm hại, cũng không hề làm tổn hại đến bản
chất cao ngạo của anh ta. Anh ta không để lộ cảm xúc của mình một cách
dễ dàng, cũng không muốn van xin người khác.
Nhưng ngày đó, anh
ta lại nghẹn ngào bi thương, van xin anh rằng: “Diêm Sơ à, van xin anh
đấy, xin anh hãy đưa tôi tới gặp cô ấy đi, cô ấy sắp chết rồi…..Nếu tôi
không tới đó, cô ấy sẽ chết thật đấy….”
Lúc đó anh đã dùng thái độ lạnh lùng của mình để từ chối, xem như không thấy vẻ mặt bi thương tuyệt vọng của anh ta.
Sau đó, anh ta cũng không hề mở miệng nói thêm một câu nào nữa, cũng không
hề cầu xin anh, cũng chưa từng xuất hiện làm nhiễu loạn tinh thần của
anh. Chẳng lẽ anh ta thật sự từ bỏ rồi sao?
Diêm Sơ mới hiểu
rằng, anh ta yêu cô gái kia rất sâu đậm. Anh ta thật sự rất muốn được
gặp người phụ nữ đó.
“Nếu để tôi đến gặp cô ta, thì tôi là người lạ
làm sao bảo vệ cho vào được, hơn nữa phải giải thích mình là ai với
người thân của cô ta đây?” Ý của anh vô cùng rõ ràng, anh sống nhờ trong thân thể của tôi là một chuyện vô cùng quỷ dị, không thể tưởng tượng
nổi.
Ngay sau đó, từ sâu trong thân thể liền truyền ra trận chấn động mãnh liệt…..
“Chuyện này không cần anh quan tâm!” Rốt cục anh ta đã chịu mở miệng nói chuyện rồi, giọng nói rõ ràng mà lạnh lùng, mang theo sự run rẩy kịch liệt.
Diêm Sơ cười cười với vẻ mặt bất lực, rồi anh đứng dậy đi ra cửa và lái xe đến bệnh viện.
Lúc anh xuất hiện trước cửa phòng bệnh nặng vẫn chưa hề bị ai tiến lên ngăn cản. Trong hành lang không hề có sự hiện diện của bác sĩ và thầy thuốc, yên tĩnh tới nỗi có thể nghe được tiếng không khí chuyển động.
Nhìn xuyên qua cửa sổ thủy tinh to lớn trong suốt, Diêm Sơ nhìn thấy một cô
gái đang nằm, xung quanh giường bệnh là hoa tươi. Cô gái đang hôn mê,
môi hơi vểnh lên tạo thành nụ cười thoả mãn. Đây chính là một đóa héo rũ mỉm cười, mang vẻ đẹp bi thương.
Trong lòng anh không khỏi bị
chấn động, cô ta là người như thế nào vậy? Sinh mệnh sắp hết, đang hôn
mê mà còn cười thỏa mãn được ư?
Ngay sau đó, anh cảm thấy thân
thể mình cứng ngắc, đầu ngón tay bắt đầu run rẩy. Đây chính là cảm xúc
và sự đau khổ của người kia.
Bên cạnh giường của người đang ngủ
là một người đàn ông vô cùng đẹp trai, nhưng sắc mặt lại u buồn, tiều
tụy. Hai tay anh ta nắm chặt lấy tay cô gái kia, đưa lên môi mình nhẹ
nhàng ma sát, đôi môi khẽ khép mở giống như đang thì thầm cái gì đó,
biểu hiện vô cùng đau đớn và quyến luyến.
Diêm Sơ nghe thấy tiếng nói từ bên trong mình: “Diêm Sơ, mau vào thôi!”
Anh nhẹ nhàng gật đầu, đi tới và xoay nắm cửa. Cửa không khóa trái, anh đã
bước vào được bên trong. Người đàn ông cạnh giường nghe thấy tiếng động, ngẩng phắt dậy nhìn anh bằng ánh mắt âm trầm: “Anh là ai?”
Diêm[DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn] Sơ không trả lời câu hỏi của anh ta, chỉ âm thầm nói với người ở bên
trong anh rằng: “Từ giờ trở đi, tôi giao quyền khống chế thân thể này
lại cho anh. Hy vọng rằng nếu anh đến thì có thể khiến cô gái mà anh yêu tỉnh dậy. Đây là việc duy nhất mà tôi có thể làm.”
Tiếng cười
nhạt của anh ta liền truyền vào tai của Diêm Sơ, vang lên trong căn
phòng yên tĩnh, rồi anh ta nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh! Thù Man của tôi
nhất định sẽ tỉnh lại thôi, vì cô ấy cũng yêu tôi, nếu biết được tôi còn tồn tại trên thế giới này thì sẽ không bỏ tôi mà đi đâu. Chúng tôi sẽ
luôn ở cùng nhau, cho dù là bất kỳ nơi nào đi nữa.”
Giờ phút này, anh mới biết, thì ra cô gái mà anh ta yêu tên là Thù Man.
Một cái tên đặc biệt, có ý thơ hàm súc uyển chuyển.
“Rốt cuộc thì anh là ai vậy?” Là A Nhiên sao? Nửa câu sau, Lưu Huyền không
dám hỏi, anh không thể tin được…Trong lòng không khỏi bị chấn động…Người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt anh này, anh ta nói là“Thù Man của
tôi” sao? Còn nói là “Cô ấy nhất định sẽ tỉnh lại thôi, vì cô ấy cũng
yêu tôi, nếu biết được tôi còn tồn tại trên thế giới này thì sẽ không bỏ tôi mà đi đâu. Chúng tôi sẽ luôn ở cùng nhau, cho dù là bất kỳ nơi nào
đi nữa.”
Cách anh ta nói chuyện, vẻ mặt, thần thái phát ra trên
người đều cực giống với A Nhiên, đứa em trai đã mất của anh, nhưng người này lại là người xa lạ!
“Ha ha…” Lưu Nhiên liền cười nhẹ, nói
chuyện bằng giọng điệu bình thản như đang kể chuyện đùa: “Anh à, sao anh lại có giác quan nhạy như vậy chứ, không phải anh đã nhận ra rồi sao?
Em chỉ là được trùng sinh, thay đổi thân thể mà thôi.”
Lưu Huyền kinh ngạc trừng to mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông xa lạ đang đứng trước mặt mình…Nhìn chăm chú……Quan sát kỹ…..
Nhìn anh ta đi đến bên cạnh giường bệnh……..
Lưu Nhiên bước đến bên cạnh giường bệnh, rồi anh liền giơ tay ra vuốt ve
khuôn mặt của Thù Man. Đầu ngón tay anh tỉ mỉ vuốt ve, miêu tả khuôn mặt của cô, trong mắt chính là tình yêu say đắm.
Anh cúi đầu xuống
hôn lên mặt cô, trán, lông mi, chóp mũi, khóe mắt,môi…Mỗi tấc da thịt
trên mặt anh đều hôn một cách thành kính, tinh tế- Trên mặt anh là vẻ
say mê, trong mắt lan tràn sự trầm mê vô bờ bến.
Anh liền vươn tay ra ôm chặt lấy cô vào lòng, dùng mặt mình nhẹ nhàng ma sát mặt cô, cứ lặp đi lặp lại động tác như thế…
Môi anh để sát vào tai cô, nỉ non bằng bằng giọng vô cùng ôn nhu, nhưng lại hàm chứa đau khổ nghẹn ngào: “Thù Man à, tiểu nghiệp chướng của anh, A
Nhiên của em rốt cuộc đã trở lại rồi này, sao em vẫn còn ngủ vậy? Mau mở mắt ra nhìn anh đi, được chứ?”
Cô gái trong lòng anh vẫn đang
ngủ say, không hề có cảm giác về sự thâm tình của anh, cũng không nghe
thấy tiếng nỉ non đau buồn, khóe môi cô không hề mỉm cười….
Anh
vẫn luôn ôm cô như vậy, cũng không nói thêm gì nữa. Luôn duy trì tư thế
đó không nhúc nhích, dường như muốn kéo dài đến khi trời đất biến mất.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng hô hấp của ba người,yên tĩnh mà lạnh lẽo, áp lực vô cùng nặng nề.
Sau khi đã im lặng thật lâu, Lưu Nhiên mới quay đầu lại, nhìn về phía người vẫn đang đứng hình cứng ngắc ở phía bên kia giường, đó là anh trai của
anh.
Anh liền nói với anh trai mình: “Anh về trước đi, từ đây về
sau em muốn ở chung với Thù Man, không muốn bị ai quấy rầy đâu.” Thái độ của anh rất lạnh lùng, giống như đang nói chuyện với người xa lạ vậy,
nhưng vẻ mặt vẫn ôn hòa như cũ, trên người phát ra khí chất nho nhã.
Sau một hồi kinh ngạc, Lưu Huyền đã lấy lại sự bình tĩnh. Đúng vậy, anh đã cảm nhận được rồi..
Anh không biết người đàn ông cao lớn, vô cùng đẹp trai nhưng khí chất lạnh lùng đang đứng trước mặt mình là ai, tên gọi là gì.
Nhưng anh tin rằng đây chính là em trai mình…Một điều vớ vẩn như vậy sẽ không ai tin. Nhưng anh thì tin, tin vào trực giác nhạy cảm của mình.
Bời vì người có khí chất nho nhã, cho dù vẻ mặt lạnh lùng như khí chất vẫn
nho nhã, ung dung như gió xuân này, chỉ có A Nhiên mới có được mà thôi.
Còn cả tình yêu và vẻ quyến luyến trên mặt người đó nữa…..Toàn bộ tất cả.
Miệng Lưu Huyền DiễễnđàànLêêQuýýĐôônhơi mở ra, anh muốn nói gì đó với em
trai vừa mới được sống lại.Nhưng tất cả những lời định nói trong bụng
đều bị chặn lại ngay ở yếu hầu, khiến anh không thể phát ra được một
tiếng nào. Anh chỉ có thể im lặng xoay người rời đi khỏi phòng bệnh,
không hề quay đầu lại, dù rất quyến luyến nhưng cũng không nhìn mặt cô
nữa….Vì bị anh làm tổn thương nên cô mới có dáng vẻ bây giờ.
Giờ phút này, áy náy, hối hận, đau lòng, tan nát cõi lòng…đã không còn tác dụng gì nữa rồi.
Lưu Huyền biết chắc chắn là Thù Man sẽ tỉnh lại, bởi vì A Nhiên đã trở về.
Anh nghĩ có lẽ là, trong những khoảng khắc về sau mình sẽ hoàn toàn bị đứng ngoài cuộc sống của cô, sẽ không còn liên lạc đến nữa, chỉ còn là người lạ. Từ nay trong sinh mệnh của cô,mình chỉ là người qua đường đi ngang
qua, chỉ đơn giản là một người qua đường mà thôi.