Editor: Preiya
Bàn thở Phật đang tỏa khói hương nghi ngút, hai chiếc lư đồng đứng nghiêm trang, trước chiếc bàn hình hoa sen là một người đàn ông đang đứng với bộ dáng cô độc. Hình như phát hiện ra có người đang đứng phía sau mình, anh liền xoay người lại nhìn, khóe miệng đang nở nụ cười nho nhã.
Trong đôi mắt ôn hòa sáng ngời của anh hình như có một chất lỏng trong suốt đang chảy ra. Anh nhìn cô say đắm rồi đưa tay vẫy với cô: “Đến đây, đến đây đi Thù Man…..Anh đang chờ em, chờ em từ rất lâu rồi.” Giọng nói của anh rất êm tai, nhưng lại có chút xa xôi, phiêu đãng trong không khí tạo cảm giác không chân thật.
Cô đi đến trước mặt anh, cực kỳ tự nhiên giơ cánh tay lên vuốt ve khuôn mặt anh tuấn của anh bằng động tác vô cùng dịu dàng, giống như đây là việc mà cô thường hay làm: “Anh gọi tôi sao? Anh là ai vậy?”
Anh liền cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, khi đó ý cười trong mắt anh vì lời nói của cô mà biến mất: “Thù Man, sao em lại có thể quên anh chứ? Em đã nói là sẽ vĩnh viễn không quên anh, mãi cho đến khi chết rồi mà.” Giọng nói của anh rất bi thương, ai oán.
Thù[ddlqd] Man lắc đầu, cô muốn nói cho anh biết là cô đã quên mất chính bản thân mình rồi, nhưng trong đầu cô chỉ còn lại bóng dáng cô đơn của anh, cô không hề quên anh, chỉ là nhất thời cô không nhớ ra tên anh mà thôi.
Nhưng không chờ cô mở miệng thì ngay lập tức bóng dáng của anh đã biến mất, giống như người đàn ông thâm tình vừa nói chuyện với cô không hề tồn tại, cảm giác nhẵn nhụi khi cô vuốt ve mặt anh và nhiệt độ của anh chỉ là ảo giác.
Từ trong giấc mơ tỉnh lại, Thù Man liền chống lại một đôi mắt sâu thẳm đang nhìn cô, bên trong đôi mắt đó là sự đau đớn và tình cảm mãnh liệt.
“Anh là ai vậy?” Thù Man hỏi anh ta.
“Anh yêu em, Thù Man!” Anh không trả lời cô, chỉ nhẹ nhàng nói yêu cô.
Anh lại lặp lại lời nói của mình thêm một lần nữa,
“Thù Man của anh….Anh yêu em…..Thù Man…..”
Trong giọng nói của anh, từng tiếng mà anh lặp lại chính là tình yêu nồng nàn,
Khiến cho Thù Man cảm nhận được rất rõ ràng.
Khi anh ta gọi 2 chữ Thù Man đó, ánh mắt của anh ra rất bi thương và giọng điệu cũngvậy.Bản dịch này chỉ được đăng tại diễn đàn lê quý đôn, nếu bạn nhìn thấy nó ở nơi khác chỉ là hàng côpy không xin phép.
Cứ như thể đó là một loại chấp niệm.
Thù Man nhìn anh chăm chú, đầu ngón tay của cô liền miêu tả đường nét gương mặt tuấn tú của anh: “Anh là người đàn ông của tôi sao? Cho nên bởi vì tôi đã quên anh, vừa rồi đã đối xử lạnh lùng với anh nên anh mới đau khổ như vậy?” Cô không có cách nào để xác định mối quan hệ của mình và anh.
“Đúng vậy Thù Man, anh chính là người đàn ông của em.” Môi của anh hơi run rẩy, khẽ vươn ra hôn lên mặt của cô, đến trán, cằm, rất tỉ mỉ.
“Thù Man, em cũng thật quá ác độc, trong mắt em đều là chán ghét anh, em cũng biết- khoảnh khắc đó, anh đã bị em xé nát rồi.”
Cô liền cảm nhận được nhiệt độ và cả nụ hôn của anh rất quen thuộc với mình,
Anh hôn cô rất chuyên tâm, chăm chú…….
Thù Man nghĩ, có lẽ cô và anh đã từng có quan hệ thân thể rồi sao?
Rồi cô mở mắt nhìn anh: “Hiện giờ anh muốn tôi, có phải không?”
“Đúng vậy, anh muốn em, rất muốn, rất muốn, muốn đến nỗi các lỗ chân lông trong cơ thể đều đang kêu gào.” Anh kiên định trả lời cô, dã thú trong lòng anh khó có thể kiềm chế được.
Khuôn mặt điển trai của anh liền tới gần cô, nhìn chăm chú vào ánh mắt cô, anh mút lấy gáy của cô, khẽ liếm thùy tai xinh xắn rồi nhẹ nhàng thổi khí: “Có thể không, Thù Man?”
Cô chỉ cười khẽ không nói gì, đưa môi tới gần chạm vào môi của anh….
Bốn cánh môi chạm vào nhau, dây dưa, ma sát lẫn nhau.
Chữ “Thù Man” trong giọng nói của anh mang theo hương vị ** cực nóng.
Ngón tay thon dài của anh ôm lấy cổ của cô, để thân thể của hai người dính sát vào nhau, trong đôi mắt của anh là ngọn lửa đỏ rực khiến cô phát đau.
“Tiểu yêu tinh, em đã hại cả cuộc đời anh rồi, nhưng cho dù có tệ hơn như vậy đi nữa thì vẫn muốn chịu đựng tai họa của em, anh tình nguyện!”Anh ai oán nhìn cô, trong lời nói đều là bất đắc dĩ.
Giống như một đứa trẻ đang chịu ủy khuất vậy.
“Ha ha…..” Thù[Preiyaddlqd] Man liền cười lên, nhưng cô vẫn im lặng không nói, tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh, khẽ thở dài.
Cô đã không còn nhớ gì của quá khứ nữa.
Cho nên, cô cũng không biết phải đối mặt ra sao với người đang tự xưng là người đàn ông của cô này, cũng không biết nên nói gì với anh hoặc là căn bản nên nói gì.
Giờ phút này, ý thức trong đầu Thù Man rất mờ mịt, trống rỗng, mà thân thể trái lại với ý thức đang dần nóng lên đáp lại anh- khi anh hôn môi và chạm vào cô chỉ khiến cho cô thấy được an ủi, không thể xua đi những cảm giác kia được.
Cô chỉ cảm thấy bất lực, máu trong cơ thể sôi sục kêu gào giữ lấy ham muốn **…..
Trong mắt của người đàn ông, trong ánh mắt cô gái dưới thân anh đều là tà khí ngưng đọng lại, nhưng con ngươi của cô lại có một màn sương mờ che đi điều đó, ngăn cách tầm mắt của anh và cô.
Nó cũng khiến cho anh bị ngăn cách bên ngoài thế giới của cô, không thể xâm nhập vào được……
Chu Nham Hải cảm thấy tuyệt vọng, anh không thể xâm nhập vào đó được, có lẽ là vĩnh viễn.
Ưu thương và sợ hãi ùa tới trong nháy mắt, bao phủ lấy toàn bộ cảm giác của anh.
Linh hồn của anh đang khóc rất to, khó có thể kiềm chế được- Anh đang đau, rất đau……
Không có cách nào để cứu chữa, anh đau đến nỗi sắp mất đi hơi thở và cả sinh mệnh.
Tay của anh chậm rãi lướt qua cổ và bả vai của cô, trong mắt anh là nỗi đau thương vô vọng, trong khóe mắt là chất lỏng trong suốt.
Nó hội tụ thành từng giọt, từng giọt từ khóe mẳ anh rơi xuống……
Đó là nước mắt chân thật.
Nước mắt từ trên gò má anh chảy xuống bốn cánh môi đôi dính liền với nhau.
Nhìn thấy nước mắt của anh, Thù Man vô cùng bất đắc dĩ….
Cô khiến cho anh đau đớn như vậy sao?
Hương vị của nước mắt mặn chát, vô cùng thê lương và khổ sở.
Nó giống như axit làm cho anh bị thương tích đầy mình!
Cô có thể cảm nhận được rất rõ nỗi đau của anh, nhìn thấy anh như vậy, nội tâm đang bình tĩnh của cô chợt gợn lên những con sóng……
Không biết là do cô áy náy, hay đau khổ, thậm chí là cảm thấy thõa mãn.
Thì ra cô lại độc ác và vô tình như vậy!
Cô vui thích khi nhìn thấy người khác chìm trong đau khổ….
Thù[ddlqd] Man liền hôn lên bờ môi của anh, nhẹ nhàng mút lấy, hai cánh tay của cô gắt gao ôm lấy eo của anh.
Những gì cô có thể làm được chính là dùng thân thể để bù đắp lại, bởi vì trái tim cô đã quá hoang phế, không thể phục hồi lại được nữa.
Người đàn ông liền nở môt nụ cười chua sót, anh dùng lực siết lấy cô, khiến thân thể cô hằn lên những dấu vết của anh.