Yêu Nghiệt Xâm Nhập

Chương 40: Kỳ thật chưa mất trí nhớ




“Ai nha ai nha, tiểu cách của bà nha, con rốt cục cũng mang thai. Bà là trông sao trông trăng chờ đứa nhỏ này đó a, a di đà Phật, cảm ơn trời đất.” Bà nội vừa mới đến, ngay lập tức đến bên cô, vẻ mặt hưng phấn nhìn cô.
“Bà nội, bà đừng vui mừng quá, nơi này là bệnh viện đó.” Lục Cẩm bất đắc dĩ nhìn bà nội của mình một chút.
“Đúng rồi, bà quên mất.” Bà nội đột nhiên vỗ vỗ đầu, ngồi ở bên cạnh cô, từ trong túi lấy ra cái gì đó, đưa đến trước mặt cô.
“Này… Đây là khoai tím sao?” Cô cao hứng nhìn bà nội, nhận lấy.
“Ân, bà lấy đặc sản ở nông thôn đem cho con ăn, bởi vì bà biết con thích ăn khoai chắc chắn ở trong bệnh viện buồn chết rồi.” Bà nội cười tủm tỉm nhìn cô, sau lại từ trong túi lấy ra một củ khoai tím đưa cho Lục Cẩm. Lục Cẩm phất phất tay, sau đó đoạt khoai tím trong tay cô.
“Anh làm gì?” Cô nhất thời nhíu mày nhìn yêu nghiệt, bất mãn nói: “Bà nội không phải mới vừa đưa cho anh một củ khoai tím sao? Sao anh lại cướp của em?”
Lục Cẩm không nói gì, trong tay vẫn lột vỏ.
“A Cẩm.” Bà nội nhẹ nhàng trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, xoay lại nhìn cô rồi từ trong túi lấy ra một củ khoai tím đưa cho cô nói : “Tiểu bảo bối, không cần để ý đến hắn, trong này bà nội còn rất nhiều.”
“Ân.” Cô gật gật đầu, vừa định đưa tay ra lấy, lại một lần nữa bị yêu nghiệt lấy đi. Cô cắn cắn môi, trừng mắt hắn chuẩn bị mở miệng nói chuyện, ai ngờ yêu nghiệt lại đem khoai tím vừa rồi cướp đi giờ đã lột sạch vỏ đưa đến trước mặt cô. Lục Cẩm nhìn cô, khóe miệng gợi lên một tia mỉm cười, “Lão bà đại nhân thân ái của anh, có anh ở đây, cái gì em cũng không cần động thủ.”
“Bao gồm cả giặt quần áo nấu cơm sao?” Cô lập tức hỏi, nhận khoai tím từ tay yêu nghiệt hai mắt sáng trong suốt nhìn hắn.
“Ừ!” Lông mi Lục Cẩm nâng cao, ngữ khí thản nhiên hỏi: “Chúng mình kết hôn đến nay, em đã từng làm những việc này?”
“Đương nhiên là có.” Cô lập tức cãi lại, ánh mắt nhìn lướt qua bà nội đang chuẩn bị xem kịch vui, nhìn lại yêu nghiệt nói: “Mấy ngày hôm trước thức ăn không phải do em nấu sao?”
“Phải không?” Lục Cẩm khẽ cười nhẹ, lại cầm khoai tím đã lột sạch vỏ đưa cho bà nội, rút khăn tay ra lau tay,” Ngày đó em làm đồ ăn, cũng thật có rất nhiều lý luận anh chưa có gặp qua.”
Nghe yêu nghiệt nói như vậy, mặt cô hơi đỏ lên, có chút ngượng ngùng nhìn bà nội đang hé miệng cười trộm liếc mắt một cái.
“Tốt lắm A Cẩm, con không phải là thích tiểu bảo bối như vậy sao?” Bà nội không muốn làm cho cô xấu hổ, Liền lập tức hòa giải.
“Các người trước tán gẫu, con đi đón mẹ đây.” Lục Cẩm cười nhẹ với bọn họ, sau đó xoay người rời đi.
“Mẹ?” Cô có chút nghi hoặc nhìn bà nội nói : “Bà nội, mẹ cũng ở đây sao?”
“Đúng, làm sao vậy?” Bà nội tựa hồ không rõ vì sao cô có phản ứng như vậy,
“A, không có gì, chính là con thật lâu không gặp mẹ.” Cô đáp.
“Ân, vì mẹ con thích làm từ thiện, hơn nữa thích giúp đỡ trẻ em nghèo khó vùng núi.” Bà nội một bên nói, một bên lột hạt dẻ.
“Giúp đỡ trẻ em nghèo khó vùng núi?” Cô có chút hơi kinh ngạc, nhìn bà nội nói.
“Đúng, bởi vì mẹ con thực thích đứa nhỏ này tính tình chất phác, cũng giống như bà, bà đặc biệt thích không khí nông thôn.” Bà nội mỉm cười đem hạt dẻ đã lột sạch đưa cho cô.
“Con cũng thích.” Cô tiếp nhận hạt dẻ trong tay bà nội, bỏ vào miệng cắn một ngụm, cao hứng nhìn bà nội nói: “Bà nội, ăn ngon thật,”
“Hắc, đúng y nha đầu con sẽ thích ăn cái này mà, con chắc chắn không thích thuốc bổ đắt giá này đi.” Bà nội hỏi.
“Ân, thuốc bổ này một chút cũng không thể ăn.” Cô hơi hơi bĩu môi, tò mò nhìn bà nội thả một gói to ở bên cạnh hỏi : “Bà nội, bà đem theo cái gì đến đây vậy?”
“Có khoai tím, hạt dẻ, củ cải.” Bà nội nói xong, Liền từ trong túi lấy ra một củ cải cho cô.
“Củ cải?” Cô lập tức nhận củ cải trong tay bà nội, nghe mùi vị quen thuộc, nhất thời vẻ mặt cảm động nhìn bà nội, “Bà nội, cảm ơn bà.”
“Ôi chao, cái này có gì mà cảm tạ, con quá khách khí với bà nội đi?” Bà nội hơi trừng mắt liếc nhìn cô cái, cười nói.
“Hì hì.” Cô vươn tay cầm tay bà nội, nhẹ nhàng lắc lắc nói: “Bà nội, bà có thể mỗi ngày mang theo chút cho con ăn không.”
“Này không được.” Bà nội lập tức cự tuyệt, ánh mắt trở nên nghiêm túc, “Tiểu bảo bối, con phải nhớ kỹ con là người có thai, con nên vì nhỏ trong bụng mà suy nghĩ a. Làm sao mỗi ngày có thể ăn thứ không có dinh dưỡng này, sở dĩ hôm nay bà mang cái này đến cho con ăn, là vì Lục Cẩm nói với bà mấy ngày nay khẩu vị con không ngon, nói bà mang chút gi đó con thích ăn đến cho con.”
“Bà nội, bà biết con thích ăn cái gì sao?” Nghe bà nội nói như vậy, cô mới giật mình tỉnh ngộ: hôm nay bà nội mang đến đều là những thứ cô thích ăn, nhưng trước kia cô chưa từng nói qua cho bà nội nha.
“Nha đầu ngốc, đương nhiên là Lục Cẩm nói cho bà biết nha.” Bà nội đáp.
“Nhưng mà bà nội, con cũng không có nói cho qua Lục Cẩm mà.” Cô càng thêm nghi hoặc hỏi.
“Này bà cũng không biết. Có lẽ sau khi kết hôn hai con tâm linh tương thông, biết được trong lòng đối phương đang nghĩ gì đi.” Bà nội cười tủm tỉm nói với cô.
“Ngạch…” Cô gãi gãi đầu.
Lúc này, của phòng bệnh nhẹ nhàng mở ra. Cô nghe tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy mẹ hấp tấp từ ngoài của đi vào.
“Nha đầu.” Mẹ vừa đi đến bên cạnh cô liền lập tức cầm tay cô, nhìn cô từ trên xuống dưới.
“Mẹ, mẹ đã đến.” Cô nhìn ánh mắt mẹ, sau đó nhìn yêu nghiệt đứng ở một bên, trong lòng cảm động vô cùng: người cô khát vọng đã trở lại.
“Con đã đến đây, vậy con chăm sóc tiểu bảo bối đi, mẹ về trước.” Bà nội đúng lên nhìn cô, “Tiểu bảo bối, bà nội đi về trước a. Yên tâm đi, những thứ kia con còn có thể ăn.”
“Ân. ” Cô cao hứng gật gật đầu.
Lục Cẩm nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó theo phía sau bà nội ra khỏi phòng bệnh.
“Nha đầu, sao mẹ có cảm giác hình như con gầy đi.” Mẹ có chút khẩn trương nhìn cô hỏi.
“Mẹ, người lo lắng quá rồi, con làm sao có thể gầy đi được, con sắp bị A cẩm nuôi thành không khác gì con heo mập.” Cô nhìn mẹ buồn cười nói, đưa tay vỗ vỗ lưng trấn an bà.
“Nga, này cũng đúng, A Cẩm sẽ không có nữa điểm không tốt với con.” Mẹ có chút suy nghĩ gật gật đầu, sau đó ngồi lên ghế bên cạnh nhìn cô, “Nha đầu, biết tin con mang thai, mẹ thật sự cao hứng. Đương nhiên không chỉ có mẹ, cà nhà Lục gia cao thấp đều cao hứng.”
“Ân, con biết,” Cô nói, kỳ thật mỗi lần nhìn vẻ mặt yêu nghiệt là biết.
“Nha đầu, vất vả cho con.” Mẹ dắt tay cô, nhẹ giọng nói.
“Không vất vả, con thực cảm động mới đúng, mọi người ai ai cũng đều đến thăm con.” Nói đến đây, cô khẽ nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ nhìn mẹ nói: “Mẹ, kỳ thật con căn bản không cần nằm viện, đó chỉ là bệnh nhẹ, hơn nữa ở bệnh viện thật sự rất nhàm chán.”
“Nha đầu, đương nhiên mẹ biết ở bệnh viện thực nhàm chán. Nhưng con nên thay đổi góc độ suy nghĩ chút, A Cẩm làm thế này không phải vì muốn tốt cho con sao? Người mang thai trăm ngàn không thể có chuyện gì xảy ra, bằng không hậu quả thật không chịu đựng được.” Mẹ vươn tay, nâng mặt cô đang cúi ở phía trước lên.
“Ân, này cũng đúng.” Cô nghĩ nghĩ, quên đi, vậy sẽ bất hòa với yêu nghiệt hay so đo này nọ.
“Bảo bối.” Mẹ nhìn ánh mắt của cô, nhẹ giọng nói : “Bây giờ mẹ con ở trên thiên đường chắc chắn thực vui vẻ.”
“Ân, đúng ạ!” Cô cắn cắn môi, rũ mắt xuống chơi đùa hai bàn tay của mình.
“Bảo bối, con biết không, kỳ thật mỗi lần nhìn thấy con, mẹ đều có thể nhìn thấy bóng dáng của mẹ con trên người con.”
“Ân, đương nhiên, người đó là mẹ con, con kính yêu mẹ nhất.” Nói đến đây, trong lòng cô nhịn không được nước mắt dâng lên.
Nhìn thấy hốc mắt cô hơi đỏ, mẹ vội vàng nói: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi. Mẹ chỉ là đột nhiên rất nhớ mẹ con, mẹ…”
“Không có gì đâu mẹ.” Cô lập tức nở một nụ cười, nhìn mẹ nói : “Tuy rằng con đã không còn mẹ ruột, nhưng hiện tại không phải lại có một người mẹ đang yêu thương con sao? Cho nên con đã cảm thấy rất đủ. Con chỉ là, chính là…”
“Chỉ là cái gì?” Mẹ nhìn cô hỏi.
“Con chỉ là thực cảm động đối với lời nói dối đầy thiện ý của mọi người, đem cái chết của mẹ con nói thành tốt đẹp như vậy.” Cô chậm rãi nói, sau đó cảm giác được mẹ cầm tay cô khẽ run lên.
“Bảo bối, con… Con…” Mẹ tựa hồ có chút kinh ngạc, nhìn cô không biết nên nói
“Kỳ thật con vẫn biết, mẹ con là bị người khác đâm chết, hơn nữa hung thủ kia đã chạy mất, đến nay cũng không bắt được.” Cô nhìn mẹ hơi hơi trợn to hai mắt, nhẹ cười khẽ.
“Như vậy…” Mẹ nhấp nhấp miệng, nhìn cô nhỏ giọng hỏi: “Con vẫn đều không có mất trí nhớ?”
“Vâng!” Cô gật đầu, cúi đầu nhìn nhẫn kim cương ở trên tay, “Kỳ thật lúc đó, con tình nguyện chính mình mất trí nhớ, nhưng lại không muốn mất trí nhớ, bởi vì con không muốn mất đi mẹ trong trí nhớ của con.”
Mẹ nghe cô nói xong, nhìn chằm chằm vào mắt cô, sau đó nháy mắt ôm cô vào ngực, nước mắt tích lạc bởi bi thương của cô, rớt vào quần áo, ướt đẫm da thịt,
Bà nghẹn ngào nói: “Bảo bối, con… Con thật là đại ngốc.”
“Mẹ, con yêu người.” Cô gắt gao cắn môi, cố chết nhịn xuống nước mắt của mình không cho nó rơi xuống.
“Mẹ con chắc chắn rất yêu con, mẹ cũng sẽ yêu con.” Mẹ lập tức nói.
“Ân.” Cô nhẹ giọng đáp.
Mà ngoài của phòng bệnh. Lục Cẩm dưa vào tường, một bàn tay đút trong túi quần, lẳng lặng nghe hết thảy bên trong. Chính là hơi nhíu mày, tiết lộ tâm tình hắn lúc này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.