Yêu Người Cô Đơn

Chương 43: Nghi ngờ




Cố Hàn Yên không biết bản thân mình làm sao về đến nhà, trong lòng trống rỗng, mấy cánh hoa trong phòng cũng ảm đạm phai màu. Bánh sinh nhật chuẩn bị cho Tô Vũ Khởi nằm lẻ loi trên bàn, bên trên vẫn còn cắm vài ngọn nến chưa được thắp lửa.
Cô bần thần nhìn một lúc rồi chán nản ngồi xuống ghế sofa, trong đầu vẫn đang hồi tưởng lại tất cả những gì mình vừa chứng kiến.
Cô ấy ở cùng người khác, là cô ấy phản bội mình, có phải hay không?
Cố Hàn Yên ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã mười hai giờ mười sáu phút, ngày mới đã bắt đầu, sinh nhật Tô Vũ Khởi cũng đã trôi qua. Cuộc sống của hai người phải chăng từ giờ phút này sẽ lật sang một trang mới?
Ánh mắt cô chuyển sang nhìn cánh cửa, hy vọng biết bao nhiêu Tô Vũ Khởi có thể đuổi theo, theo cô về nhà, hy vọng biết bao nhiêu cánh cửa kia sẽ mở ra, và Tô Vũ Khởi sẽ đứng trước mặt mình, giải thích tất cả những chuyện này chỉ là hiểu lầm. Cô hy vọng biết bao nhiêu..
Nhưng mà, những gì cô chính mắt nhìn thấy đều là giả sao? Bọn họ ôm nhau, Tô Vũ Khởi đang cười, cô nhìn không rõ vẻ mặt Tô Vũ Khởi nhưng nghe rất rõ nụ cười nhẹ nhàng của cô ấy! Cô vốn đang muốn cho Tô Vũ Khởi một bất ngờ, nhưng không nghĩ đến cô ấy cũng cho mình một "bất ngờ" thật lớn!
Tiếng kim đồng hồ tích tích tắc tắc, ở trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt chói tai. Cố Hàn Yên nhìn kim phút đồng hồ từ vòng này đến vòng khác, hy vọng trong lòng từ từ biến mất, đã bị tuyệt vọng dập vùi.
Lúc kim đồng hồ chỉ đến rạng sáng sáu giờ, cô máy móc đứng lên, thu dọn tất cả hoa trong phòng rồi cho vào túi rác, lại rút hết nến trên bánh kem ra, cất bánh vào hộp như cũ, dọn dẹp căn phòng trở lại như phút ban đầu. Cô đến phòng vệ sinh rửa mặt trang điểm lại, che đậy đôi mắt thâm quầng vì một đêm không ngủ, sau đó lấy áo khoác và túi xách, cùng một đống đồ đạc bị vứt bỏ theo thang máy xuống lầu, mang chúng nó cùng nhau tất cả ném vào thùng rác.
"Ơ Hàn Yên, em hôm nay sao thế!"
Vừa đến công ty, Trương Mạn thấy dáng vẻ tiều tụy của Cố Hàn Yên liền sợ hết hồn: "Có chuyện gì vậy, tối qua em ngủ không ngon sao? Sao nhìn dáng vẻ bạc nhược thế này?"
Trần Sâm nghe thấy lời Trương Mạn liền ngẩng đầu lên, cũng bị hoảng hồn: "Hàn Yên, sao mắt em đỏ vậy?"
"Không có gì, em không khỏe lắm, chắc bị cảm." Cố Hàn Yên mệt mỏi trả lời một câu rồi ngồi vào bàn: "Nghỉ chút là khỏe thôi."
"Thật sự không có chuyện gì sao? Em ăn sáng chưa? Không khỏe sao không xin nghỉ?"
"Em không sao cả thật mà." Cố Hàn Yên rất thiếu kiên nhẫn, cô chán ghét Trần Sâm cứ lải nhải bên tai, trên mặt vẫn miễn cưỡng cười cười: "Giờ em đi ăn sáng ngay, được chưa? Hai người đừng ngạc nhiên nữa, em không sao."
Trần Sâm vẫn không yên lòng: "Anh cũng đang muốn xuống dưới mua đồ ăn sáng, sẵn tiện mua giúp em luôn. Em cứ ngồi yên ở đây nghỉ ngơi! Anh đi về liền."
"Này này, đừng quên mua thuốc cảm nhé!" Trương Mạn nói với theo bóng lưng của Trần Sâm, rồi quay đầu lại quan sát Cố Hàn Yên thật kỹ: "Hàn Yên, đến cùng là em làm sao, tinh thần không tốt, tâm tình cũng không tốt, không phải hôm qua em xin nghỉ để tham gia sinh nhật bạn sao, sao vậy, gặp phải chuyện gì không vui à?"
Cố Hàn Yên lắc đầu, mệt mỏi xoa xoa huyệt thái dương: "Em bị hoa mắt nên mới sinh ra vài ảo giác không tiếp nhận nổi... Chị làm việc đi, đừng để ý đến em."
Trương Mạn nghe xong không hiểu cô nói gì cả, nhìn vẻ trầm mặc của cô cũng không đành hỏi nữa. Chờ Trần Sâm mua thuốc và điểm tâm về liền dụ dỗ Cố Hàn Yên ăn một chút.
Một buổi sáng con mắt Cố Hàn Yên đều đặt trên màn hình máy tính nhưng tâm hồn đã bay đến tận nơi nào. Người kia cả đêm không về nhưng ngay cả một cú điện thoại cũng không thèm gọi đến.
Đến mười giờ sáng, điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên. Tim Cố Hàn Yên nhảy lên một cái, cầm điện thoại lên phát hiện là một dãy số lạ, cô nhấn nút chấp nhận, đặt điện thoại lên bên tai, giọng nói bên kia truyền tới là của Tô Vũ Khởi.
"Hàn Yên! Chị đang ở đâu?"
Lúc mới gọi tên của cô, giọng nói Tô Vũ Khởi có vẻ run rẩy, sau đó lại ôn hòa như trước. Cố Hàn Yên lạnh lùng đáp: "Chị đang ở công ty."
Nhận ra được sự lạnh nhạt của Cố Hàn Yên, Tô Vũ Khởi trầm mặc vài giây, sau đó ừ một tiếng nói tiếp: "Em quên chị hôm nay đi làm, em.... Vậy mấy giờ chị về?"
"Không biết nữa, chắc phải tăng ca."
".... Vậy em ở nhà chờ chị... Tối qua em uống say vẫn chưa về nhà... Em qua đêm ở nhà đồng nghiệp, chờ chị về em giải thích với chị..."
Một cơn tức giận kéo vọt tới, vì sao đến lúc này cô ấy vẫn thản nhiên nói dối với cô rằng đêm qua cô ấy ở nhà đồng nghiệp! Cô ấy không thấy mình sao? Hay là cô ấy cảm giác mình không nhìn thấy cô ấy? Quả nhiên là tự lừa mình dối người!
"Ừ, biết rồi."
Cố Hàn Yên đè nén lửa giận cúp điện thoại, ở công ty ngồi lỳ một ngày, cả cơm trưa cũng không đi ăn, chỉ vùi đầu làm việc đến khi tăng ca cũng không chịu đi ăn uống gì. Trần Sâm muốn đưa cô về nhưng cô từ chối, cố ý ngồi đến gần mười giờ mới thu dọn đồ đạc về nhà.
Đường phố bên ngoài đã lên đèn, Cố Hàn Yên nắm cổ áo thật chặt, chạy đuổi theo chuyến xe cuối cùng để về nhà, thời tiết này dù đi phương tiện nào cũng rất lạnh.
Đến lúc về đến khu nhà của mình đã là hơn mười giờ rưỡi, Cố Hàn Yên vừa bước ra khỏi thang máy, bất ngờ đã thấy Tô Vũ Khởi đang đứng ngoài cửa.
"Hàn Yên, chị về rồi!"
Dường như Tô Vũ Khởi đã đợi rất lâu rồi, đầu tóc có hơi rối, sắc mặt nhìn trắng bệch, trông cũng không tốt lắm. Thấy Cố Hàn Yên trở về, Tô Vũ Khởi cao hứng bước lên vài bước ôm lấy cô.
Cố Hàn Yên lạnh lùng đứng yên tại chỗ mặc cho Tô Vũ Khởi ôm, cô phát hiện Tô Vũ Khởi đổi giày, ngày hôm qua cô ấy đi rõ ràng mang một đôi giày cao gót, nhưng hôm nay lại mang một đôi ủng xa lạ.
Cô nén tâm tình xuống, chờ Tô Vũ Khởi mở miệng. Nhưng Tô Vũ Khởi chỉ ôm chặt lấy cô, thân thể còn khẽ run, có lẽ vì đứng bên ngoài quá lâu nên cơ thể thật lạnh. Cố Hàn Yên thấy đau lòng, nhịn không được mở miệng nhưng lời phát ra lại là: "Em ôm đủ chưa?"
Cơ thể Tô Vũ Khởi cứng ngắc, dừng một chút rồi buông Cố Hàn Yên ra, khó hiểu nhìn cô hỏi: "Hàn Yên, chị làm sao vậy?"
"Sao em không vào nhà chờ?"
"Em làm mất chìa khóa rồi.." Tô Vũ Khởi cúi đầu, "Điện thoại di động cũng làm mất... em sợ quấy rầy chị làm việc, nên ở ngoài chờ chị về nhà..."
Môi Cố Hàn Yên giật giật, không nói gì, móc chìa khóa trong túi ra mở cửa vào nhà. Tô Vũ Khởi yên lặng theo cô đi vào, đứng cạnh bên tủ giày, thút thít nói: "Xin lỗi.... tối qua em không về nhà... làm chị lo lắng... chị đừng giận được không? Em...."
"Không sao hết, dù sao cũng không cần chị lo lắng cho em mà." Cố Hàn Yên cười lạnh, đợi cả đêm cô ấy không về, đến lúc về thì nói như thể chưa có chuyện xảy ra, như thể bản thân áy náy lắm, như thể không có gì cả! Cô bắt đầu hoài nghi Tô Vũ Khởi trước đây mà cô biết có phải đều là giả tạo hay không?
"Hàn Yên, chị đừng như vậy được không?" Tô Vũ Khởi khổ sở nhìn cô, trong giọng nói mang theo vẻ cầu khẩn: "Chị đừng đối với em như vậy được không?"
"Tôi phải làm sao đối với em em nói đi?" Cố Hàn Yên lạnh lùng nhìn cô, "Em làm cái gì không phải trong lòng em hiểu rất rõ ràng sao? Hà tất phải ở đây diễn kịch!"
Tô Vũ Khởi ngơ ngác nhìn Cố Hàn Yên, người đứng trước mặt cô sao lại xa lạ đến nhường này, lạnh lùng vô tình, ánh mắt nhìn mình cũng không có chút dịu dàng nào! Ánh mắt kia làm cho cô rét run cả người.
Cô kéo tay Cố Hàn Yên: "Hàn Yên... Em nghe không hiểu chị nói gì, cuối cùng là chị làm sao?"
"Tôi làm sao, làm sao chính là em đó, em lại còn hỏi tôi?" Tay Tô Vũ Khởi thật lạnh, Cố Hàn Yên cau mày rút tay ra: "Tối hôm qua tôi vẫn chờ em về, còn em, em đang làm gì? Em nói liên hoan với đồng nghiệp công ty, chẳng bằng nói cùng người khác ôm ôm ấp ấp!"
Tô Vũ Khởi nghe đến câu cuối, con ngươi bỗng nhiên trừng to, cô kinh ngạc nhìn Cố Hàn Yên, một lát sau mới nhẹ nhàng hỏi: "Tối qua chị....đi tìm em?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.