Yêu Người Cô Đơn

Chương 74: Đi tới tương lai, bỏ lại quá khứ




Cố Hàn Yên liêu xiêu tìm đến nhà Tô Vũ Khởi, đón tiếp cô chỉ là cánh cửa sắt lạnh căm. Dù cô đã làm đủ mọi cách từ nhấn chuông đến gõ cửa, đổi lại vẫn chỉ là sự yên tĩnh ngột ngạt.
Cố Hàn Yên có linh cảm chắc chắn Tô Vũ Khởi đang ở bên trong, nhưng cô ấy không muốn lên tiếng.
Một đường vội vàng chạy đến đây đã làm cho Cố Hàn Yên uể oải khôn tả, giờ đây sự im lìm của Tô Vũ Khởi càng làm cô tủi thân hơn.
Ba tiếng sau, cô cứ thế ngồi chồm hỗm trên mặt đất, chống đầu vào cánh cửa sắt không có nhiệt độ nào, nhắm mắt lại đau khổ cầu xin: "Vũ Khởi, chị biết em đang ở đây, chị xin em, em mở cửa ra đi, cho chị gặp em một chút được không? Chị chỉ muốn nhìn thấy em, chỉ một chút thôi.. chị lo cho em lắm.."
Ở sau cánh cửa, Tân Lạc Ngữ ôm một chồng sách từ ngoài ban công bước vào nhà, nhìn thấy Tô Vũ Khởi đang đeo tai nghe, im lìm ngồi dựa vào cửa cái, cô mở miệng ra định nói gì đó nhưng cuối cùng chọn cách im lặng, cúi đầu xuống lặng lẽ bước vào phòng sách.
"Tại sao em lại dọn đi? Vì sao không nói với chị tiếng nào đã bỏ đi.. có phải mẹ chị tìm em không?" Cố Hàn Yên gục mặt vào cánh tay: "Xin lỗi... Không ngờ điều cuối cùng chị để lại cho em chỉ là chuyện oan ức này.. Mẹ chị có đánh em không? Em mở cửa ra được không Vũ Khởi, để chị nhìn em một lát thôi.. chỉ cần nhìn một lát là đủ rồi, chỉ một chốc thôi mà em.."
"Em không sao. Chị đi đi."
Tô Vũ Khởi bỗng nhiên cất tiếng, mắt Cố Hàn Yên bỏng rát: "Tại sao em không muốn gặp chị?"
"Cho dù hôm nay em không đi thì một ngày nào đó em cũng phải rời khỏi chị." Giọng của Tô Vũ Khởi rất nhẹ, không nghe được chút lên xuống nào: "Chị đi đi, đừng tìm em nữa. Tiếp tục không chỉ làm khổ hai người chúng ta mà còn liên luỵ rất nhiều người. Lẽ ra chúng ta không nên ở bên nhau.. Em mệt rồi, em không muốn tiếp tục nữa. Em ra đi vì em không muốn làm người bị bỏ rơi một lần nữa, nên chị đừng nghĩ em vì chị, thực sự em chỉ vì chính em mà thôi. Em rất ích kỷ, càng xa nhau sớm chừng nào thì thời gian chịu nỗi đau càng ít đi chừng đó.."
"Nhưng chị làm không được.." Cố Hàn Yên ấn tay lên ngực mình, siết chặt lại, nơi đó đau đến mức làm cô không thể thở: "Tại sao em có thể nói đi là đi.. chị không buông em được..."
"Không buông được thì sao?" Nước mắt lưng tròng làm cô nhìn đâu cũng chỉ thấy mờ ảo. Tô Vũ Khởi tựa lưng vào cửa, mường tượng phía sau mình là Cố Hàn Yên: "Đến cuối cùng vẫn phải có một người đưa ra lựa chọn... Chỉ trách em quá tham lam mới hại chị thành ra thế này. Hàn Yên, người cần chị không phải là em.. Em không đủ vững chải để che mưa che gió cho chị, ngay cả một cái ôm cũng không đủ chị à.. Mẹ chị nói đúng, em nên buông tay nếu muốn chị hạnh phúc. Em đã nghĩ rất kỹ rồi, chúng ta cần như vậy để làm gì hả chị? Chỉ cần em đồng ý rút lui thì tất cả vấn đề sẽ được giải quyết vô cùng gọn ghẽ. Chị không cần cực khổ thế này, em cũng không cần đau đến thế. Ngày rộng tháng dài, rồi chị sẽ quên em thôi"
"Chị không muốn quên em, Vũ Khởi, em đừng nói vậy được không?" Cố Hàn Yên gõ nhẹ lên cửa: "Là chị tự nguyện ở bên em, chị luôn nghĩ sẽ nắm tay em đi hết đoạn đường đời, chỉ duy có em thôi. Người khác có thể không hiểu, nhưng lòng em thế nào, chị hiểu! Chị thích cách em mỉm cười, chị thích lúc em nũng nịu, ngay cả lúc em ngủ chị cũng thích... Vậy mà bây giờ em nói chị phải quên hết tất cả, Vũ Khởi à, chị không làm được, chị thật sự không làm được đâu... Cứ xem như nằm mơ cũng được, lừa mình dối người cũng tốt, nhưng chị không muốn tỉnh giấc nhanh thế này, chị chịu không nổi.."
"Tình yêu sâu đậm thế nào rồi cũng sẽ nhạt nhoà. Em mệt rồi, em chán ghét cuộc sống thế này, em không muốn sống như vậy nữa. Đối với người em yêu em không còn đủ kiên định nữa rồi. Nếu đã vậy chi bằng chấm dứt tại đây. Cố Hàn Yên chị nghe cho rõ, em không còn yêu chị nữa, chị đi đi!"
Dù biết rõ mỗi câu mỗi chữ của mình chẳng khác nào lấy dao đâm vào tim Cố Hàn Yên, nhưng Tô Vũ Khởi vẫn tàn nhẫn lặp đi lặp lại từng từ. Trong lòng cô không ngừng cầu khẩn, Cố Hàn Yên, đừng cầu xin em nữa, nếu chị còn như thế, em không duy trì được đâu! Nếu cô ở lại sẽ chỉ làm cuộc sống của Cố Hàn Yên khó khăn hơn, cô không muốn Cố Hàn Yên vì cô mang áp lực lớn đến vậy, nên cho dù phải dùng cách tổn thương đối phương tàn nhẫn đến thế nào để chia tay, cô cũng đồng ý. đam mỹ hài
"Vũ Khởi! Em đừng vậy mà!" Cố Hàn Yên đau khổ bịt hai tai lại, lòng chua xót làm nước mắt thi nhau rơi ra. Cô không muốn nghe, đây không phải kết quả mà cô mong muốn, không phải đoạn cuối mà cô mong chờ! Cô không muốn từ đây phải trở thành người xa lạ với Tô Vũ Khởi!
"Cố Hàn Yên, chị đừng lo." Tô Vũ Khởi dụi đôi mắt ửng hồng, lộ một nụ cười chẳng có vẻ gì giống cười cả: "Không có chị em vẫn sẽ sống tốt, không có chị em vẫn sẽ vui. Chị có thể hay không thể đi cùng em cũng chẳng liên quan gì, cứ xem như bắt đầu lại từ đầu đi."
"Vũ Khởi, Vũ Khởi chị xin em đó, em đừng có như vậy được không? Chị không muốn thấy em đau khổ, chị luôn hy vọng em sẽ vui vẻ hạnh phúc mỗi ngày!" Cố Hàn Yên lắc lắc đầu, đau lòng đến mức không nói ra lời. Cô không muốn thấy Tô Vũ Khởi mạnh mẽ giả vờ, cô không muốn làm Tô Vũ Khởi đau đớn đến vậy!
"Chị yêu em..."
"Em không muốn nghe!" Tô Vũ Khởi gần như hét lên: "Cố Hàn Yên, chúng ta chia tay, chia tay đi! Em sẽ cho chị cuộc sống mà chị muốn, chị để cho em tự do mà em muốn. Sau khi chia tay chị không cần lo lo sợ sợ che che giấu giấu tình yêu của chị nữa! Rút khỏi cuộc sống của nhau đi, đừng nói yêu em nữa! Đây là lời của em, là ý của em đó, Cố Hàn Yên, từ nay về sau chúng ta không ai nợ ai nữa!"
"Vũ Khởi!" Cố Hàn Yên đau lòng gọi tên cô, hai chân đã tê cứng. Tô Vũ Khởi vẫn từ chối để cô đến gần: "Chị đi đi, đi nhanh đi, em không muốn nhìn thấy chị nữa!"
Cố Hàn Yên không lên tiếng, chỉ không ngừng nức nở ngoài cửa. Tô Vũ Khởi cắn môi, nghe được âm thanh nghẹn ngào ngắt quãng của cô: "Em không cần chị nữa thật sao.."
"Phải, em không cần chị nữa, chị đi đi, đừng quay lại nữa. Em yêu người khác rồi, em sẽ đi với cô ấy.. chị đi đi.. Chị cũng đâu có cần em đâu, chị không hề cần em, cái chị cần là một tình cảm có thể ra ngoài ánh sáng, là một người đàn ông có thể che nắng che mưa cho chị, chính chị cũng biết rõ mà. Chị đi nhanh đi, dù chị ngồi đây đến sáng mai em cũng không mở cửa cho chị."
Khi tình cảm bị vùi trong cát bụi hồng trần thì chẳng khác nào toà thành cổ Lâu Lan xinh đẹp bị người đời quên lãng, giấc mộng nào rồi cũng phải tan, tình cảm dù khắc sâu bao nhiêu, ghi dấu ấn sách sử thế nào thì trải qua mưa giông cũng hoàn toàn thay đổi. Từng vết thương như bị xé toạc, nỗi đau giống như nước biển theo theo thuỷ triều dâng lên, ngấm vào từng chút một làm cho Tô Vũ Khởi đau đến mức không ngăn được nước mắt. Tình cảm của cả hai khi đối mặt với hiện thực, đối mặt với thời khắc lựa chọn, thì đơn giản không chịu nổi một đòn.
Đến cuối cùng khi Cố Hàn Yên đến đây, cô đã không thể làm rõ được thật ra mình hy vọng cô ấy đến hay là không đến.
Rõ ràng không muốn buông tay, nhưng mọi chuyện luôn ngược lại của mong muốn của mình.
Cô gục đầu vào cửa, nước mắt nóng hổi vẫn không ngừng cuồn cuộn tuôn rơi, từng giọt tí tách rơi xuống sàn nhà.
"Vũ Khởi, Vũ Khởi, Vũ Khởi, xin lỗi, xin lỗi"
Cố Hàn Yên ngồi trên mặt đất tựa vào cửa sắt, quần áo dính đầy bụi bặm, lớp trang điểm bị nước mắt dạt trôi rối tinh rối mù, dáng vẻ vô cùng bết bát. Hai người đau khổ cách một lớp cửa ngồi xoay lưng vào nhau, đã không còn ấm áp như xưa.
Tại sao người bị bỏ lại luôn là cô? Không, không muốn, cô cũng có thể lựa chọn mà! Tô Vũ Khởi ngẩng mặt lên, thu nước mắt lại, ánh mắt tan rã được thay thế bằng nỗi trống rỗng, trên môi cũng không còn nụ cười dịu dàng như trước.
Cố hết sức thu hồi nước mắt, Tô Vũ Khởi đứng dậy đi vào phòng ngủ, tắt đèn kéo rèm, sau đó giống như sâu chui vào kén lủi vào trong chăn, cắn môi thật chặt, mặc kệ cơ thể không ngừng run rẩy không cách nào kìm chế trong chiếc chăn lạnh.
Không sao, không sao, không có gì hết, lúc đau khổ chỉ cần ngủ một giấc là được, đợi đến sáng mai tất cả ác mộng sẽ biến mất thôi!
Cố Hàn Yên ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo rất rất lâu, lâu đến mức hai chân tê dại, lâu đến mức đêm đen thay thế ban ngày. Nước mắt trên sàn nhà đã đọng thành vũng, sau đó dưới đêm lạnh toàn bộ hoá thành sương mù. Ngoài cửa sổ bầu trời đen kịt dần dần sáng lên, từ phương xa đã thấp thoáng vài ánh bình minh màu cam, nhưng không thấy được mặt trời ấm áp.
Hai mắt cô sưng húp, hồn xiêu phách lạc đỡ cửa đứng dậy, thân xác chật vật lảo đảo rời đi.
Ra khỏi toà nhà, đột nhiên đón nhận những tia sáng loá mắt làm Cố Hàn Yên bị choáng, cô lảo đảo lùi về sau hai bước chống tay vào vách tường, một hồi lâu mới bình thường lại.
Cô biết Tô Vũ Khởi làm tất cả những điều này là vì mình, nhưng chẳng lẽ đây là kết thúc sao? Chẳng lẽ Tô Vũ Khởi và cô phải dùng cách này để kết thúc sao? Vì mẹ cô lựa chọn vứt bỏ tình cảm, Tô Vũ Khởi sẽ mãi mãi không tha thứ cho cô!
"Tô Vũ Khởi, vì sao em lại yêu chị, vì sao chị lại yêu em?"
Cố Hàn Yên khẽ thì thầm, vô vọng nhìn lên bầu trời xa xăm, hốt hoảng lấy điện thoại di động ra, bàn tay bị tê cứng, các ngón tay run rẩy cố gõ lên bàn phím, mỗi một chữ chẳng khác nào lấy dao đâm vào tim cô.
"Xin lỗi, xin lỗi.. chị yêu em.."
Dù nói lời nào cũng biến thành rỗng tếch. Không có một ai hay một cái gì có thể biểu đạt chính xác suy nghĩ trong lòng cô và tâm trạng phù hợp nhất với thực tế bây giờ, cho nên cô chỉ có thể không ngừng nói xin lỗi! Ngay cả ba chữ phía sau, cũng đã không còn ý nghĩa gì..
Khi ngón tay đặt lên nút gửi đi lại càng run rẩy nhiều hơn trước, Cố Hàn Yên đột nhiên đưa tay vứt điện thoại ra xa, mặc kệ nó rơi lên mặt đất. Giống như Tô Vũ Khởi đã nói, một khi cô đã lựa chọn rời khỏi cuộc sống của cô ấy thì đã không còn tư cách để nói lời yêu!
Vì cớ gì cô lại tự đưa mình vào tình cảnh khốn nạn này vậy?
Cố Hàn Yên không khóc được nữa, một đêm đau khổ đã tiêu hao hết tất cả sức lực, tất cả hy vọng, tất cả dũng cảm, còn có tất cả nước mắt vì người mà rơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.