Editor: Mân Côi
Lời giải thích của Cố Thiển nhanh chóng bị đôi môi lạnh như băng của hắn ngăn chặn, nàng có chút bối rối giãy giụa, đôi chân dài của Tiếu Mặc Thần gắt gao kẹp lấy hai chân của nàng.
Hắn dùng lực cắn xé môi của nàng, không dịu dàng chút nào, nàng nhắm chặt mắt, khớp hàm bị môi lưỡi của hắn kịch liệt cạy mở, hắn hung hăng nhấm nháp vị ngọt của nàng, dần dần thân thể hắn nổi lên phản ứng.
Hai tay của hắn dùng sức xé, liền đem váy ngủ yếu ớt xé nát, dùng hai tay xé vải, trói hai tay của nàng.
“Không có? Cô không đuổi Khả Hân ra nước ngoài, không thừa dịp tôi uống rượu mà cùng cùng tôi phát sinh quan hệ rồi mượn cơ hội bức tôi kết hôn?”
Trong miệng Tiếu Mực Thần còn mang theo vị cồn nồng đậm, bàn tay thô ráp của hắn từ eo nàng dần dần hạ xuống dưới, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm gò má tái nhợt của nàng.
“Là ai từ khi mười sáu tuổi lần đầu tiên nhìn thấy mặt tôi liền điên cuồng dây dưa với tôi? Chỉ cần có người tiếp cận tôi liền phái người đi đánh nhà người khác?”
Hắn kề sát mặc Cố Thiển, nhếch miệng tà ác cười nói “Cô yêu tôi sao?”
“Em yêu anh, Mặc Thần, từ khi mười sáu tuổi em liền thề nhất định phải trở thành vợ của anh.” Cố Thiển cắn môi, ánh mắt mềm mại nhìn hắn.
Ánh mắt của nàng khiến trong lòng Tiết Thần nhấc lên sóng gió động trời, Tiếu Mặc Thần cúi đầu buồn bực, giống như trừng phạt cắn trên ngực nàng một phát.
“A!” Nước mắt Cố Thiển rơi đau đớn vì đau đớn, nàng có chút khó chịu ngửa đầu nhìn hắn: “Đau!”
“Đau không? Thế này mới chỉ là bắt đầu!” Cố Thiển kêu đau khiến cho Tiếu Mặc Thần có chút thỏa mãn.
Cố Thiển cảm nhận được động tác thô lỗ của người phía trên, gần như không chút nào thương tiếc đánh nàng, mỗi một lần đều đau đến mức máu chảy đầm đìa.
Nàng nắm lấy cánh tay đặt trên ngực củ hắn, muốn đẩy nó ra, nhưng mà động tác như vậy càng khơi dậy *** của nam nhan.
“Mặc Thần, em đau quá!” Mặt Cố Thiến vo thành một nắm, đau đớn kịch liệt khiến cho nàng không nhịn được cầu xin tha thứ.
Nhưng mà đổi lấy cũng chỉ là một cuồng phong bạo vũ.
Cố Thiển khép hờ con ngươi suy nghĩ, nhìn nam nhân không kiêng nể gì trên người, nàng chưa bao giờ biết loại chuyện này lại sẽ đau thành như vậy.”
So với lần đầu tiên của bọn họ một năm trước còn đau hơn gấp mấy trăm lần, nàng đau đớn đến mức sắc mặt trắng bệch.
Cổ họng của nàng kêu a, ý thức của nàng chậm rãi mơ hồ, bóng tối đánh úp nàng, thứ nàng nhìn thấy là một đôi mắt tràn đầy hận ý.
Lúc rạng sáng, Cố Thiển bị tiếng còi chói tai đánh thức, nàng mệt mỏi lê mình đến bên cửa sổ, nhìn bóng lưng trên xe BMW rời đi.
Đau! Động một chút là hạ thân đau đớn giống như bị xé rách. Nàng ngồi trên giường, nhịn không được bật khóc.
Năm ấy mười sáu tuổi, lần đầu tiên nàng nhìn thấy Tiếu Mặc Thần đã yêu hắn đậm sâu.
Để ở một chỗ cùng hắn, Cố Thiển dùng hết thủ đoạn, mới ban đầu Tiếu Mặc Thần cảm thấy đây là cô gái nhỏ chơi đùa náo loạn, ở một góc độ nào đó vẫn có thể dễ dàng tha thứ, ngẫu nhiên sẽ dùng ánh mắt cưng chiều sủng nịch nhìn nàng.
Nhưng cho đến khi hắn quen biết Lâm Khả Hân.