Đại sảnh tướng phủ, mọi người đang tập trung dùng trà, thì một gia nô chạy vào thông báo.
”lão gia, Tề quận hầu cho người gửi thiếp mời đến”
“Đưa lên đây” thừa tướng đặt tách trà xuống đón lấy thiếp mời
“lão gia, tại sao hầu gia lại gửi thiếp mời cho chúng ta, chúng ta và hầu gia hình như không có qua lại” thừa tướng phu nhân quay sang hỏi tướng công của mình
“ngày mai hầu phủ tổ chức tiệc ngắm hoa, hầu gia mời cả nhà chúng ta sang đó dự, đặc biệt biết cháu gái phu nhân vừa đến kinh thành, nên bảo ta dẫn đi cùng để gặp mặt”
“xem ra mục đích là nhằm vào biểu tỷ rồi” Lưu Thanh Vân , con trai lớn của thừa tướng nhìn biểu tỷ của mình trêu chọc.
”mấy ngày nay biểu tỷ của chúng ta nổi tiếng khắp kinh thành, có người nói danh hiệu đệ nhất mỹ nhân của kinh thành hiện giờ nên đổi chủ rồi” thứ nam Lưu Trọng Hòa cũng không chịu thua.
“ai bảo biểu tỷ nhà ta xinh đẹp như vậy làm gì” tam muội Lưu Thiên Thiên cũng hùa theo .
“mấy đứa thôi đi, đừng ghẹo biểu tỷ của các con nữa” thừa tướng phu nhân nhìn vẻ mặt trầm tư của Ngọc Tuyết thì hiểu được, Tề Hầu gia nổi tiếng là tên háo sắc, chắc vì việc Ngọc Tuyết mấy hôm trước xuất hiện ở kinh thành, hắn đã biết, nên mới viện cớ này mời khách, nếu lần này hầu gia hòan toàn chỉ là mời ngắm hoa thì sẽ không có chuyện gì, nhưng nếu có mục đích khác e là sẽ gặp đại họa, lúc trước một mình Ngọc Tuyết đã khó rồi, bây giờ còn thêm một Hoàng Ngự Long, nhìn ánh mắt, cử chỉ, và thái độ của hắn mấy ngày nay đối với Ngọc Tuyết, thừa tướng phu nhân đã nhìn ra được tình cảm của hắn, chỉ sợ tên tiểu tử này đã lún sâu vào lưới tình rồi, đến lúc đó nếu như hầu gia mà có gây ra chuyện gì ngoài ý muốn, chỉ sợ sẽ dẫn đến họa sát thân thôi.
“Tuyết nhi, con có muốn đi dự không” thừa tướng đại nhân quay sang hỏi Ngọc Tuyết, ông biết nếu như là chuyện Ngọc Tuyết không muốn không có bất kì ai trong thiên hạ có thể ép buộc nàng làm cả.
“hầu gia đã có nhã ý, thì Tuyết nhi đương nhiên phải đến rồi” Ngọc Tuyết nhoẻn cười, một nụ cười đầy ẩn ý, ngoài nhưng người Lưu gia cùng hai tùy tùng đi theo nàng bao năm là hiểu ý của nàng ra, không một ai có thể biết được, mỗi khi nàng nở nụ cười đó, là có kẻ sẽ gặp phiền phức lớn rồi, vì vậy, cuối cùng những người đến hầu phủ gồm có cả nhà Lưu gia, Ngọc Tuyết, hai tùy tùng của nàng, và Hoàng Ngự Long.
*******************
Tề Hoằng, tổ tiên từng có công giúp thái thượng hoàng giành giang sơn, nên được phong tước vị, nhưng đến đời hắn, thì lại làm mất mặt tổ tiên của mình, nếu đời trước toàn anh hùng, thì đời này lại là cặn bả, Tề Hoằng nổi tiếng là tên ăn chơi trác tán, cưỡng bức dân nữ, ức hiếp bá tánh, nhưng do có kim bài miễn tử do tổ tiên để lại nên không ai làm gì được hắn.
Hầu phủ đêm nay nhộn nhịp vô cùng, rất nhiều đại quan quý nhân đến dự tiệc , cho nên hôm nay, việc ở hầu phủ rất được binh lính tuần thành để ý, thường xuyên đến khu vực này kiểm tra, ngoài ra cũng tăng cường bảo vệ.
“thừa tướng đại nhân và phu nhân cùng người nhà đến” Tề Hoằng đang trong đại sảnh tiếp khách thì nghe tiếng thông truyền từ bên ngoài.
“không đón tiếp từ xa, mong thừa tướng đại nhân, phu nhân và các vị thông cảm” Tề Hoằng tỏ ra khách khí.
“không dám , hầu gia quá lời rồi, hạ quan làm sao dám nhận” thừa tướng tươi cười như không có chuyện gì, dù sao nếu như hôm nay có chuyện gì đi chăng nữa, với khả năng của Ngọc Tuyết ông vô cùng tin tưởng nàng có thể đối phó được.
Tề Hoằng lúc này chú ý đến nữ nhân đi cùng thừa tướng phu nhân, hắn mấy ngày nay đã nghe rất nhiều lời đồn về nàng, hắn cho rằng là do thiên hạ nói quá, cái gì mà đẹp như tiên nữ hạ phàm, làm gì có nữ nhân nào xinh đẹp như vậy mà hắn lại không biết chứ,nhưng mà hôm nay gặp mặt xem ra lời thiên hạ đồn quả nhiên không sai, hắn từng gặp nhiều nữ nhân xinh đẹp, nhưng không ai đẹp hơn nàng cả, đúng là quá đẹp mà.
“vị này chính là cháu gái của thừa tướng phu nhân phải không”
“đúng vậy, hầu gia”
“quả nhiên thiên hạ đồn không sai, kinh thành đệ nhất mỹ nhân thật sự phải đổi chủ rồi”
“hầu gia quá lời, Tuyết nhi không dám nhận” Ngọc Tuyết nhún người thi lễ, giọng nói nhẹ nhàng, như cố tình lôi cuốn người ta rơi vào.
(TT: gian manh quá, ta thấy là cố ý dụ người ta phạm tội thì đúng hơn ;Tuyết, câm mồm không ta giết , TT: *xách dép bỏ chạy*, ta đánh không lại, chạy bảo toàn mạng quan trọng hơn, số ta thật khổ mà)
“Nàng tên Tuyết nhi sao, rất hay, quả thật là một cái tên hay” Tề Hoằng tiến lại nâng nàng dậy, mọi người ở đây điều hiểu, Tề hầu gia là nhắm vào cháu gái của thừa tướng phu nhân nên mới có bữa tiệc này, nhưng do hắn có kim bài miễn tử, nên không ai dám nói gì, chỉ thầm cầu trời phù hộ cho vị cô nương xấu số kia thôi, một cô nương xinh đẹp như vậy, lại sắp bị một tên cặn bả dày vò, uổng thật.
Hành vi này trong mắt mọi người là chuyện đáng chê, nhưng không ai dám nói tiếng nào, vì sợ thế lực của Tề Hoằng, riêng chỉ có một người là đang nắm chặt tay thành quyền, cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, hắn sợ mình không kiềm được mà xông lên giết chết cái tên hầu gia kia, đối với hắn không là gì, nhưng sẽ làm liên lụy đến người nhà thừa tướng và Tuyết nhi của hắn.
(TT: không cần nói cũng biết là ai rồi, ca ơi hôm nay ca sẽ bộc phát, đại khai sát giới sau thời gian trị thương đó, không cần kiềm chế đâu)
Bữa tiệc bắt đầu, một đám quan công đại thần xúm lại một chỗ bàn chuyện triều chính có, ăn chơi có, đám phu nhân, tiểu thư thì bắt đầu bàn chuyện thiên hạ, có người còn đưa ý kiến của mình về việc sau ngày hôm nay, vị cháu gái của thừa tướng phu nhân sẽ có số phận như thế nào.
Suốt cả bữa tiệc Tề Hoằng chỉ dán mắt vào Ngọc Tuyết, không rời, nhưng bên cạnh đó, cũng có một kẻ đang dùng ánh mắt nảy lửa, cả người tỏa ra hàn khí nhìn hắn.
“nhẫn nhịn một chút, tin tưởng biểu tỷ của ta, đừng làm chuyện gì quá mức” Lưu Thanh Vân thấy Hoàng Ngạo Long sắp bộc phát lửa giận thì vỗ vai trấn định y.
“đúng đó, biểu tỷ nhà ta không phải là người dễ ức hiếp đâu, ngươi yên tâm đi” Lưu Trọng Hòa cũng khuyên can, giỡn chơi sao, lỡ hắn nổi khùng giết tên hầu gia kia, chẳng phải sẽ liên lụy đến Lưu gia sao, chuyện này tốt hơn nên giao cho biểu tỷ,hơn nữa từ trước đến giờ toàn biểu tỷ ăn hiếp người ta, làm gì có chuyện người ta ăn hiếp tỷ ấy chứ, ta cũng là nạn nhân này, từ nhỏ đến giờ bị ăn hiếp không thôi, trong lòng Lưu Trọng Hòa bổ sung thêm một câu, tất nhiên câu này y không dám nói, nói ra mà không bị biểu tỷ xé xác mới lạ à nha, y còn muốn sống thêm vài năm, còn chưa lấy vợ sinh con chết vậy uổng lắm, vì vậy để giữ mạng, đành nhẫn nhịn vậy.
Hoàng Ngự Long không nói, nhưng mà y tự có suy nghĩ, nếu thật vậy thì không sao, nhưng mà nếu không, y nhất định sẽ không bỏ qua cho Tề Hoằng, nghĩ đến đây, y bắt đầu buông lỏng tâm trạng xuống một chút.
Buổi tiệc diễn ra đến gần nửa đêm, một số quan đại thần đã ra về, bây giờ trong hầu phủ chỉ còn lác đác vài người, Tề Hoằng viện cớ có một bảo bối muốn giới thiệu cho Ngọc Tuyết, muốn dẫn nàng đi xem, Ngọc Tuyết không nói chỉ mỉm cười gật đầu đi theo, người của Lưu gia thì quá hiểu coi như không thấy gì, hai vị thiếu gia nhà họ Lưu thì cố hết sức giữ ai kia lại, để hắn không phá vỡ vở kịch của biểu tỷ, nếu không người bị mắng chắc chắn sẽ là bọn họ a.
Tề Hoằng dẫn Ngọc Tuyết đến một căn phòng, sau khi vào trong thì kháo chặt cửa lại, Ngọc Tuyết thấy có sự lạ nên quay đầu lại hỏi
“hầu gia ngài làm vậy là sao”
“mỹ nhân không cần mắc cỡ, đến đây, để ta thương yêu nàng nào” hắn dùng ánh mắt dâm tà nhìn nàng, hai tay chà sát với nhau, như một tên sắc lang đang tiến gần tới nạn nhân của mình
“hầu gia xin tự trọng” Ngọc Tuyết giả vờ yếu đuối né tránh
“mỹ nhân không cần mắc cỡ, đến đây nào, đi theo ta, ta sẽ không để nàng chịu thiệt thòi, ta sẽ cho nàng hưởng vinh hoa phú quý suốt đời, đến đây nào” nói xong hắn lập tức nhào tới định ôm nàng, nhưng đột nhiên cánh cửa phòng bị đạp tung ra,
“kẻ nào ta gan dám phà hỏng chuyện tốt của ta, ta…” nhưng hắn còn chưa nói xong thì “ Xoẹt”, một ánh quang chợt lóe, hắn ngã xuống đất tắt thở, chết không nhắm mắt, thậm chí có lẽ hắn còn không biết tại sao mình chết, và ai giết mình nữa, còn Ngọc Tuyết thì rơi vào một vòng tay rắn chắc, kẻ vừa xông vào ôm lấy nàng sau đó phi thân ra ngoài, rời khỏi hầu phủ.