Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 110: Phú ông kỳ quái




Cô ta cười tủm tim mà tiến tới trước mặt Phùng Thiên Long, cả người uốn éo ngồi bên cạnh anh ta, đôi mắt thì lại nhìn chăm chú vào Mạc Lâm Kiêu ngồi ở phía đối diện.
Phùng Thiên Long đẩy cô gái kia về phía Mạc Lâm Kiêu nói: "Lâm Kiêu, đây là tiểu hoa đán mà công ty giải trí của anh chuẩn bị lăng xê lên, tên là Tuyết Mai. Vừa mới ra mắt, vô cùng sạch sẽ, anh đây cũng chưa động đến đâu đấy, đặc biệt giữ lại cho cậu. Để cho cô ta chăm sóc cho cậu đi."
Sau đó anh ta liếc mắt nhìn cô ta nói: "Đây là người có thể một tay che trời ở thành phố này, cậu chủ Kiêu, cô phải tận tâm tận lực mà hầu hạ.”
Tuyết Mai vừa nghe thấy người này là cậu chủ Kiêu thì trong lòng lập tức cảm thấy nao nao, sau đó bảy ra vẻ mặt vui sướng, nũng nịu nói: “Cậu chủ Kiêu là, Tuyết Mai cùng anh chơi đùa ở quán bar được không?"
Tuyết Mai vừa định nhích lại gần Mạc Lâm Kiêu thì Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhích người lùi xa ra cả nửa mét, tốc độ hành động vô cùng nhanh, nhưng quan trọng là người ta còn chẳng thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái.
Phùng Thiên Long thấy thế thì âm thầm lắc đầu, thở dài, không nhịn được mà khuyên nhủ một câu: "Anh nói này Lâm Kiêu, đàn ông cả mà, không thể cứ quy quy củ củ như thế được, đời người chỉ có một lần tuổi trẻ giờ mà không chơi thì thiệt thòi lớn rồi. Tuyết Mai!"
Anh ta lại liếc mắt ra hiệu cho Tuyết Mai, để cô ta không ngừng cố gắng. Mà dù cho Phùng Thiên Long không ra hiệu thì Tuyết Mai cũng không dễ gì mà bỏ cuộc. Ai bảo cái người trước mặt này lại cực kỳ điển trai khiến cho người khác vừa nhìn một cái thì lập tức không thể nào dời ánh mắt đi được đây.
Tuyết Mai cười hì hì, tiếp tục công cuộc nhích lại gần Mạc Lâm Kiêu, vừa định mở lời thì cô ta chỉ kịp nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu hình như vươn một cánh tay về phía mình, cô ta lập tức cảm thấy cả người nhẹ bỗng, sau đó thì toàn thân mất đi trọng lực, bay lên không trung, giống như một thước phim quay chậm, cô ta còn thấy Phùng Thiên Long hoảng sợ mà che lại miệng của mình, trong mắt anh ta hiện rõ vẻ không thể tin nổi. Ngay sau đó thì cô ta đã mất đi ý thức, không biết gì nữa.
"Rầm!" Một tiếng thật lớn vang lên khiến toàn bộ mọi người ở trong bar giật mình, ai nấy đều không hẹn mà cùng dừng việc cười đùa lại, đồng loại ùa tới xem xét. Một thiếu nữ ăn mặc quyến rũ nằm trên một đống lon bia hỗn độn. Cũng may đây là lon bia chứ nó mà là chai thuỷ tinh thì cô gái này đã ném mất cái mạng nhỏ của mình rồi. Thấy cô ta không ho he gì, chắc hẳn là đã ngất đi vì chấn động mạnh.
Phùng Thiên Long thở dài một hơi, kinh hãi mà nhìn Mạc Lâm Kiêu, lắp ba lắp bắp nói: “Cậu, cậu, cậu cũng quá ác rồi. Người ta dù sao cũng là một cô gái vừa rời khỏi ghế nhà trường, tươi non mơn mởn, cậu, làm sao mà cậu xuống tay được vậy?"
Chỉ vì không để cho Tuyết Mai lại gần, động chạm vào mình, anh thế mà lại sử dụng nội lực, cách không mà đánh bay người ta.
Trọng điểm là cô gái này lại là nữ minh tinh mà công ty bọn họ chuẩn bị lăng xê, bây giờ bị Mạc Lâm Kiêu ném bay ra ngoài không biết có bị huỷ dung không, trên da có lưu lại vết tích gì hay không. Thực sự phải công nhận, Mạc Lâm Kiêu đúng thực là một kẻ nhà giàu quái gở. Tuyệt đối là kẻ quái gở nhất trong những thể loại quái gở. Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn, hoàn toàn không để
chuyện này vào trong lòng, ung dung nhận lấy khăn tay đã được khử trùng, chậm rãi lau kỹ từng đầu ngón tay, tùy tiện nói: "Vừa bẩn vừa hôi." Phùng Thiên Long vừa định nói gì thì Mạc Lâm
Kiêu đã nhanh chóng bổ sung: "Đã thế còn xấu nữa
chứ!"
Phùng Thiên Long ngẩng đầu nhìn trời: "Tôi..."
"Ghê tởm!"
Phùng Thiên Long hoàn toàn cạn lời rồi: "..." Người anh em, anh đây thua rồi, hoàn toàn thua dưới chân cậu rồi!
Lâm Khiết Vy cảm thấy bản thân mình trong hôm nay nhất định phải trịnh trọng xin lỗi với Mạc Lâm Kiêu, sau đó phải nghiêm túc thảo luận với anh xem vòng ngọc phải làm cách nào mới có thể chuộc lại được. Vì thế sau khi cô ăn xong cơm tối thì vẫn luôn ngồi trong phòng khách xem TV, ai ngờ mới xem được một lúc cô đã lăn ra ngủ mất tiêu.
Hơn mười giờ tối Mạc Lâm Kiêu mới về đến biệt thự Mạc Vũ, trên người còn có mùi rượu nồng nặc, trên gương mặt trắng nõn lại phủ lên một tầng hồng nhạt rất đáng ngờ. Vừa vào cửa anh đã nhìn thấy Lâm Khiết Vy đang nằm trên ghế sô pha ngủ, trong tay còn đang cầm điều khiển TV, mà TV thì vẫn đang phát ra âm thanh không ngừng.
Vốn dĩ anh định trực tiếp đi lên tầng không thèm quan tâm cô nhưng không biết não lại bị làm sao, có thể là do vừa mới uống rượu nên anh không điều khiển được chân mình, bước đến bên ghế sô pha, ngồi xổm xuống một bên, cúi đầu quan sát cô gái đang say giấc nồng. Lông mi của cô rất dài, rũ xuống phía dưới tạo thành một cái quạt, đôi môi hồng hồng hơi mở ra, phà ra từng đợt hơi thở thơm ngát.
Trong lòng Mạc Lâm Kiêu không biết từ đâu dâng lên một cơn tức giận, cảm thấy vô cùng bất bình. Ông đây bị cô chọc tức đến nỗi phải mượn rượu giải sầu, cô thì tốt rồi, giống như không có việc gì mà ngủ ngon lành. Dựa vào cái gì chứ!
Anh vươn tay đặt lên cổ cô, trong mắt cuồn cuộn sát khí. Cái cổ thanh tú nhỏ nhắn này chỉ cần dùng sức một chút thì sẽ phát ra tiếng "rắc" một cái, sau đó cái cô gái khiến người khác ăn không ngon ngủ không yên sẽ vĩnh viễn biến mất trên cuộc đời này.
Đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt đen láy càng trở nên thâm trầm, hoàn toàn bị che phủ bởi sát ý, nội lực cũng chậm rãi mà vận chuyển tới cánh tay... Nhưng không biết vì sao, anh lại chậm chạp không xuống tay được.
Cô vẫn cứ nhẹ nhàng, đều đều mà hít thở, lồng ngực vẫn phập phồng lúc lên lúc xuống. Phần cổ mà tay anh chạm vào mềm nhắn như tơ lụa. Đột nhiên anh lại nhớ tới cái đêm bản thân ý loạn tình mê hình như còn từng hôn ở đây.
Lâm Khiết Vy đang ngủ ngon lành lúc thì chép chép cái miệng, lúc còn đưa tay lên xoa xoa cái mũi, lúc bỏ tay xuống còn thuận tiện mà ôm lấy cánh tay anh. Mạc Lâm Kiêu bị cô chạm tới, đáy mắt run lên, hô hấp giống như trong phút chốc ngừng lại.
Sau đó Lâm Khiết Vy ngủ cũng không yên, chân vắt ngang qua một cái, trực tiếp gác lên đùi của Mạc Lâm Kiêu, gót chân nhỏ trắng nõn còn chạm vào chỗ nhạy cảm nào đó của anh. Vốn dĩ anh vừa mới uống rượu xong, lại còn uống rất nhiều, cơ thể đã rất nóng, rất nhạy cảm rồi, bị cô chạm vào như thế thì cả người lập tức càng nóng hơn, dục vọng cũng theo đó mà bùng lên.
Trong lòng vừa động thì lập tức anh đã nhanh nhạy mà ngửi được hương thơm thơm ngọt tỏa ra trên người cô, loại hương thơm vừa thanh nhã lại vừa mang theo nét quyến rũ mê hoặc vô cùng, quả thực giống như thứ bùa chú khiến tâm tư người khác trở nên mê muội.
"Cho cô ngủ này! Cho cô gây sự này!"
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng lẩm bẩm, móng vuốt cũng vươn ra dùng sức bẹo má cô.
"Đau!" Lâm Khiết Vy bị cơn đau truyền từ trên má tới làm tỉnh, đưa tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ, ánh mắt mông lung, rưng rưng nước mắt mà nhìn người ngồi bên cạnh mình.
Mất mấy giây sau cô mới hoàn toàn tỉnh táo, phát hiện chân mình thế mà lại chạm vào chỗ nhạy cảm của ông chủ bao nuôi thì sợ hãi mà rụt về, mơ màng bò dậy từ trên ghế sô pha.
“Anh Kiều, anh về rồi."
Ngửi được mùi rượu nhàn nhạt trên người anh, lại nhìn lên khuôn mặt phiếm hồng, Lâm Khiết Vy thầm đoán anh chắc hẳn vừa đi uống rượu về.
Mạc Lâm Kiêu thấy cô tỉnh lại thì cũng thuận thế
mà ngồi ngay ngắn lên ghế sô pha, bộ dạng vô cùng
đường hoàng cất lời sai khiến: “Đi vào trong pha cho
tôi một cốc mật ong giải rượu ra đây"
“G? À!" Lâm Khiết Vy lết cái chân tàn tạ của mình chậm rì rì mà đi vào phòng bếp, sau một loạt tiếng động leng keng lạch cạch vang lên thì căn bếp cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Lâm Khiết Vy cuối cùng cũng mang được một chén nước ra đưa cho anh.
Mạc Lâm Kiêu nghi hoặc nhìn ly nước màu hơi đục, cảm thấy ly nước này chắc chắn đã bị cô hạ độc, không thể uống được. Vì thế nên anh cũng không nhận lấy ly nước chỉ lạnh lúc liếc mắt nhìn một cái sau đó thì nhìn chằm chằm vào Lâm Khiết Vy.
Vốn dĩ Lâm Khiết Vy còn định nói lời xin lỗi và thỏa thuận với anh nhưng cuối cùng ông trời con này lại uống rượu vào, nhìn cái bộ dạng này chắc hẳn hôm nay anh có nói gì làm gì thì sáng hôm sau cũng quên sạch bách cho mà xem. Thật tình, sớm không uống rượu, muộn không uống rượu, sao cứ nhất định phải uống rượu vào cái lúc này chứ.
"Anh Kiêu, nước mật ong của anh này." Lâm Khiết Vy hơi buồn bực nói.
"Cô cho gì vào trong nước vậy?" Ánh mắt âm u của anh lạnh lùng đảo quanh khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn đến mức Lâm Khiết Vy cảm thấy có chút sợ hãi.
"Đương nhiên là mật ong rồi chứ còn gì nữa? Anh vừa mới bảo tôi đi pha nước mật ong giải rượu mà?" Lâm Khiết Vy vừa bất lực vừa sợ hãi nói.
"Không giống gì hết." Mạc Lâm Kiêu nghi ngờ. "Sao lại không giống, đây đúng là nước mật ong mà!" Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ khẳng định lại lần nữa. “Cô uống thử một ngụm trước đi." Mạc Lâm Kiêu bướng bỉnh yêu cầu.
“Gì chứ?" Lúc này Lâm Khiết Vy cảm thấy bản thân bắt đầu không bắt sóng được với suy nghĩ của Mạc Lâm Kiêu rồi, đôi mắt to ngây thơ chớp chớp nhìn anh, nói: “Ủa, không phải là pha cho anh à?"
"Hừ! Sao thế? Không dám uống hay sao?" Anh mia mai nói, đột nhiên không thèm báo trước, anh vươn tay ra bắt lấy cánh tay cô, kéo một cái đã khiến cái người đang không hề phòng bị chút nào là Lâm Khiết Vy lao vào trong lòng anh. Lâm Khiết Vy hơi xoay người một xíu đã ngồi gọn trên người anh rồi..
Trước tiên cô hoảng sợ nhìn ly nước trong tay xem đã đổ hết lên người bọn họ hay chưa. Mật ong mà đổ lên người thì sẽ dính kinh khủng khiếp. Vừa nhìn thì cô lập tức không khỏi kêu lên. Trời ơi, ly nước thế mà không hề trào ra dù một giọt luôn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.