Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 154: Có phải là không muốn để cho bổn thiếu cảm thấy vui vẻ hay không




Mạc Lâm Kiêu mặc một bộ vest màu xám, đôi chân dài thẳng tắp vững chãi bước từng bước, mạnh mẽ uy vũ tiến tới. Trong nháy mắt vạn vật dường như trở nên lu mờ, mọi ánh sáng đều bị hút hết vào người Mạc Lâm Kiêu, Trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành là một đôi mắt sâu thăm thẳm câu hồn đoạt phách giống như có thể nhìn thấu hồng trần, đôi môi mỏng mím lại khiến người khác có cảm giác cao thâm khó lường, khí thế ngông cuồng ngạo nghễ, giẫm nát thiên hạ cũng cứ thế mà ào ào tuôn ra.
Người đàn ông tên Mạc Lâm Kiêu này khắp cả thành phố không ai không biết, không ai không hiểu. Ba chữ Mạc Lâm Kiêu này không chỉ là một cái tên gọi mà còn mang theo cả sức ảnh hưởng và áp lực vô cùng lớn, phải nói là "như sấm rền bên tai". Nhưng những người từng thực sự gặp được người thật thì ít vô cùng, mà những người đã từng nói chuyện cùng anh Kiêu thì lại còn ít hơn.
Mạc Lâm Kiêu giống như một vị đế vương, cao cao tại thượng, áp đảo vạn vật. Bởi vì địa vị quá cao, tất cả tài phú của anh, năng lực của anh, quyền thế của anh, sức ảnh hưởng của anh, tất cả đều bỏ xa những vị thổ hào, danh môn thế gia này vài con phố cho nên không có ai dám nổi lên lòng ganh ghét đố kị mà chỉ có thể từ phía xa xa mà ngưỡng mộ, sùng bái. Hơn nữa anh thực sự rất kì lạ, tính tình cũng quái gở, âm trầm, ngoan độc, phong cách hành xử lại không hề phô trương, có rất nhiều trường hợp, rất nhiều buổi tiệc mà giới thượng lưu dùng mưu mô chước quỷ hãm hại lần nhau tuyệt đối không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của anh.
Điều đó khiến cho anh càng trở nên thần bí hơn. Mọi người chỉ có thể biết về anh thông qua lời đồn, mà lời đồn thì chỉ miêu tả anh là một người vô cùng đẹp, đẹp đến mức có một không hai, cao quý như một vị thần, khí tức phiêu dật có thể so sánh với tiên trên trời, đồn đến mức vô cùng vi diệu, khiến ai ai cũng sùng bái Mạc Lâm Kiêu, sùng bái quyền thế và ngoại hình của anh, sùng bái đến mức coi anh như một loại tín ngưỡng vậy.
Nhưng không nghĩ rằng, hôm nay nhìn thấy người thật mọi người mới vỡ lẽ ra rằng lời đồn không hề giả trân, không hề có một chút khoa trương nào cả. Mạc Lâm Kiêu quả thực là đẹp tới mức không có từ ngữ nào có thể miêu tả được, quý khí đến mức khiến cho người ta không dám nhìn thắng.
Trong lúc nhất thời, tất cả khách khứa bên trong sảnh đều im thin thít, không hẹn mà cùng nín thở, cả đại sảnh rộng lớn bỗng nhiên trở nên lặng ngắt giống như chốn không người. Trong không gian chỉ còn vang lên tiếng giày của Mạc Lâm Kiêu từng bước, từng bước, trầm ổn mà nện trên mặt sàn... âm thanh này giống như đang từng nhịp từng nhịp gõ vào trong lòng mọi người.
Đây cũng là lần đầu tiên Lâm Thúy Lan nhìn thấy Mạc Lâm Kiêu, ngay lập tức cô ta đã bị dung mạo và khí thế của anh khiến cho hoàn toàn kinh sợ, trái tim cũng đập liên hồi, giống như linh hồn muốn bay ra khỏi xác để tới bên cạnh Mạc Lâm Kiêu vậy. Cô ta mái ngàm đến ngây ngẩn, đến mức quên cả thở, tay cũng không kìm được mà run rẩy. Vốn dĩ cô ta đang sắm vai cháu gái hiểu thuận mà đỡ lấy ông cụ nhà họ Lâm nhưng lúc này cô ta cũng quên mất hành động của mình, cả người vô cùng kích động.
Đây mới là con cưng của trời! Đây mới là nhân trung hào kiệt! Đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy người đàn ông quý khỉ lại còn đẹp đến như vậy. Nếu có thể cùng anh trải qua một đêm xuân tiêu thì có chết cô ta cũng cam tâm tình nguyện.
Lâm Khiết Vy nhìn thẳng vào Mạc Lâm Kiêu, khóe miệng run rẩy. Mẹ nó chứ, cái tên này đến đây làm gì vậy? Đừng nói là anh muốn tới đón cô đấy nhé? Chắc là anh sẽ không nói ra mối quan hệ không ra hồn của hai người trước mặt tất cả khách khứa ở đây đâu phải không? Trời ơi, nếu để mọi người biết được quan hệ của cô và anh thì hôm nay cô chết chắc rồi. Chuyện này còn lớn hơn cả chuyện Trương, Đại Phúc vu hãm cô là người không nhận con ruột ấy chứ!
Nghĩ vậy thì cô lập tức muốn trốn tránh theo bản năng, trong lòng âm thầm niệm A Di Đà Phật để cầu nguyện bản thân không bị cái người họ Mạc kia nhìn thấy, thân thể âm thầm núp sau lưng Hạ Dịch Sâm.
Cái bộ dáng âm thầm hành động như một con chuột nhắt kia của cô làm sao mà có thể tránh thoát khỏi ánh mắt sắc bén của Mạc Lâm Kiêu chứ. Khoé mắt lạnh lùng của anh lập tức có thể nhìn thấu ý đồ của cô.
Cô gái nhỏ này thế mà lại muốn núp sau lưng cái tên họ Hạ kia! Thế mà lại cảm thấy tên họ Hạ là thần hộ mệnh của cô hay sao? Không biết bây giờ cô đang thuộc về ai cơ đấy, trong lòng của cô không hề có chút tự giác nào hay sao hả?
Một hành động vô ý của Lâm Khiết Vy trong nháy mắt đã chọc cho Mạc Lâm Kiêu không vui vẻ gì. Gương mặt vốn lạnh lùng bây giờ lại càng trở nên âm lãnh hơn, đáng sợ đến mức kể cả mấy cô nàng mê trai cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt lạnh căm căm khiến người khác e dè sợ hãi kia của anh.
Trần Kiệt đã đem một chiếc ghế dựa tới phía sau Mạc Lâm Kiêu, sau đó còn dùng khăn đã qua khử trùng lau kỹ nhiều lần, Nam Cung Hào còn không quên lót thêm một cái đệm ngồi được làm từ vải nhung dê trắng như tuyết. Sau đó Mạc Lâm Kiêu mới tự nhiên mà chậm rãi ngồi xuống, ưu nhã bắt chéo hai chân rồi ngẩng đầu thẳng tắp nhìn lên trên sân khẩu.
Hạ Dịch Sâm hơi ngẩn người. Đây là lần thứ hai sau khi anh ta về nước lại được chính diện mà gặp mặt nhân vật truyền kỳ Mạc Lâm Kiêu này. Hơn nữa lại còn là cùng trong một ngày nữa chứ. Buổi sáng vừa mới gặp anh ở hội đấu thầu xong, lúc ấy còn thấy quan hệ của anh và Phùng Thiên Long rất tốt nữa. Hơn nữa Phùng Thiên Long lại rất để tâm đến Lâm Khiết Vy, vậy thì bây giờ Mạc Lâm Kiêu xuất là hiện ở đây là vì anh em tốt của mình, Phùng Thiên Long hay sao? Hạ Dịch Sâm đã âm thầm liệt Phùng Thiên Long vào danh sách tình địch nhưng lại không hề hay biết mối quan hệ của Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy, cũng không tưởng tượng nổi hai người có bất kì mối quan hệ gì với nhau.
Dù sao thì địa vị của Mạc Lâm Kiêu cũng rất chi là cao, còn địa vị của Lâm Khiết Vy thì thấp đến thảm thương, dù là ai đi nữa cũng sẽ cảm thấy hai người này có bắc thêm mười tám cái cầu nữa thì cũng không thể có chút quan hệ nào.
Tạ Xuân Sơn là người đầu tiên khôi phục phản ứng, lập tức thất tha thất thiểu chạy tới trước mặt Mạc Lâm Kiêu, cách anh khoảng hai mét rồi khom lưng cười tươi như hoa nói: “Ái chà, cậu Kiêu đây mà. Không biết cơn gió quý nào đưa ngài tới đây vậy? Đúng thật là, quý nhân tới, quả nhiên rồng đến nhà tôm. Mau mau, mau lấy lá trà tốt nhất châm trà cho cậu Kiêu đi. Cậu Kiêu à, mời cậu di chuyển đến trên bàn chính được không?” khách quý cùng với Hạ Dịch Sâm, nhưng Mạc Lâm Kiêu lại phất tay nói: “Chỗ này rất ổn”
Tạ Xuân Sơn xoa tay, kích động đến mức muốn ngất đi được, ông ta lập tức vuốt mông ngựa nói: "Cậu Kiêu có thể đích thân tới tham gia lễ đính hôn của con trai tôi, thật là vinh hạnh cho cả nhà chúng tôi!"
Một câu này đúng là đi sâu vào trong lòng của mỗi một vị khách ở đây. Chẳng lẽ lần này nhà họ Tạ chuẩn bị một bước lên trời hay sao? Một lễ đính hôn nho nhỏ thế mà lại mời được Mạc Lâm Kiêu tới, quả thực quá siêu rồi! Tất cả mọi người đã có thể tưởng tượng được tương lai sau này nhà họ Tạ sẽ phất lên như thế nào, sẽ trở thành gia tộc được rất nhiều quyền quý nịnh nọt.
Ông cụ nhà họ Lâm cũng mừng thầm, thật không tồi, Lâm Thúy Lan quả là phúc tinh của nhà họ Lâm, nhìn đi, nhìn đi, chỉ một lễ đính hôn thôi thế mà có thể mời được Mạc Lâm Kiêu tới tham dự! Đúng là khiến cho nhà họ Lâm nở mày nở mặt mà.
Trần Kiệt cà phất cà phơ lập tức cắt ngang ảo tưởng của mọi người: “Ông Tạ, tôi nói này, có phải ông nghĩ nhiều rồi hay không? Anh Kiêu nhà chúng tôi không rảnh rỗi đến mức tham gia cái lễ đính hôn quỷ xứ này đâu, hôm nay anh Kiêu nhà chúng tôi tới đây là để...”
Mạc Lâm Kiêu xua tay, ngăn lại lời nói của Trần Kiệt, rồi nhàn nhạt nói: “Ban nãy lúc vừa vào đây tôi đã nghe thấy có trò hay để xem à? Thế mà lại có đứa trẻ ở đây nhận mẹ à?"
Đề tài lập tức bị Mạc Lâm Kiêu chuyển về chuyện vừa mới phát sinh khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Tạ Xuân Sơn cũng sửng sốt một vài giây sau đó mới cười gượng nói: “Trong nhà có chút chuyện chế cười, không đáng để nhắc tới, đã qua rồi, đã qua rồi.”
Mạc Lâm Kiêu lại cố chấp đề cập lại, hơi cau mày, vô cùng hứng thú nói: "Sao thế, chẳng mấy khi có chuyện hay để xem. Ông Tạ như thế này có phải là không muốn để cho bổn thiếu được vui vẻ đúng không?”
Vừa dứt lời, lập tức khuôn mặt của Mạc Lâm Kiêu lại toát ra từng đợt lạnh lẽo, đôi mắt giống như một cái hố sâu không đáy nhìn chằm chằm vào Tạ Xuân Sơn khiến ông ta suýt chút nữa thì đại tiểu tiện cũng không tự chủ được.
"Không, không, nào có đâu mà cậu Kiêu. Chỉ là do tôi thấy quý nhân ngài nhiều việc, mấy chuyện nhỏ này không dám để ngài bận tâm đế. Nhưng nếu cậu Kiêu đã hiếm khi có hứng thú như vậy thì chúng tôi cũng không ngại giải thích rõ ràng."
"Ồn quá!" Mạc Lâm Kiêu dùng đôi bàn tay như tác phẩm điêu khắc ngọc thạch đỡ trán, lộ rõ vẻ bực bội.
Trần Kiệt lập tức bước lên phất tay đẩy Tạ Xuân Sơn đứng qua một bên, hung dữ nói: “Đi đi, đi ra chỗ khác chơi, cần ông lắm mồm thế à? Đứng sang một bên đi."
Tạ Xuân Sơn cảm thấy vô cùng xấu hổ mà đứng một bên, không dám tuỳ tiện nói thêm nửa câu.
Mạc Lâm Kiêu nhìn thẳng về phía trên sân khấu, đôi mắt sáng quắc khiến Lâm Thúy Lan cảm thấy toàn thân như bị điện giật vậy, cả người tê rần cả lên.
"Đứa bé nào nhận mẹ vậy?” Mạc Lâm Kiêu nhẹ nhàng hỏi, trong giọng nói còn vô hình mang theo một chút uy nghiêm.
Lâm Khiết Vy đành phải chui ra từ phía sau Hạ Dịch Sâm, giơ tay phải lên, giống như một đứa học sinh tiểu học đang trả lời câu hỏi của giáo viên vậy, ngoan ngoãn nói: "Là thắng bé này nhận tôi."
Ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy giao nhau ở giữa không trung, giống như hai cực nam châm, hút chặt lấy nhau dây dưa không dứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.