Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 165: Cởi cái váy xấu xí này ra mới cho vào nhà




Mạc Lâm Kiêu cầm lấy cái túi to ở bên cạnh ném cho Lâm Khiết Vy, Lâm Khiết Vy kinh ngạc nhìn, phát hiện đúng là quần áo cô để trên xe ô tô Hạ Dịch Sâm lúc trước.
"Đây là đồ của tôi mà?” Lâm Khiết Vy lấy đồ trong túi ra nhìn một lát: "Bộ đồ này tôi đặt trên xe đàn anh Sâm, sao có thể ở chỗ anh?”
Huống hồ xe của đàn anh Sâm đã bị cháy, anh lấy quần áo trong xe người ta cho cô từ lúc nào.
Mạc Lâm Kiêu cười mỉa nói: “Không phải là cô viện cớ đi lấy quần áo, mới muốn đi theo anh ta sao? Bây giờ cái cớ ở đây, cô có thể không cần nghĩ tới chuyện lên xe của anh ta rồi.”
Lúc ấy ra khỏi khách sạn, anh đã phải người cạy xe ô tô của Hạ Dịch Sâm, lấy quần áo, sau đó... Sau đó khiến ô tô của tên họ Hạ kia bốc cháy.
Người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu anh, vậy mà muốn rời đi theo người đàn ông khác... Cục tức này, sao anh có thể nuốt trôi được? Anh Kiều anh không muốn người khác làm gì, anh có một nghìn phương pháp ngăn cản.
Đôi mắt Lâm Khiết Vy trợn to, nhìn gương mặt tuấn tú của người đàn ông kia với vẻ không dám tin, nặn mấy chữ từ kẽ răng: “Không phải là anh đi rồi sao? Ô tô của đàn anh Sâm bị cháy không phải do anh làm đấy chứ?”
“Ô tô của anh ta bị cháy, đầu liên quan tới tôi?” Anh nói với vẻ thản nhiên, vẻ mặt không đối. Trần Kiệt ngồi ở ghế trước đều đã không nhịn được khóe miệng giật giật.
Lâm Khiết Vy phát ngốc, nhìn gương mặt mê hoặc của Mạc Lâm Kiêu, lại cúi đầu nhìn quần áo trong tay, trong lúc này không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi.
Đột nhiên một bàn tay nâng cằm cô lên, gương mặt tuấn tú dán sát lại gần, hơi thở lạnh lùng phả ra: "Biểu cảm này của cô là có ý gì? Trong lòng tiếc cái xe kia sao?”
Nếu cô dám lộ ra một chút biểu cảm đau lòng, anh sẽ... Nghiền nát môi cô!
Nghĩ như vậy, đôi mắt sâu thẳm của Mạc Lâm Kiêu không nhịn được nhìn chằm chằm đôi môi hồng nhuận của cô, vừa nhìn liền không nhịn được đôi mắt trở nên nóng bỏng, giống như dã thú đói khát.
"Không có mà, không đau lòng, xe của người ta có không liên quan tới tôi." Đàn anh Sầm nhìn không thiếu tiền, người ta đều đã cảm thấy một chiếc xe không có gì, cô còn mù quáng đau lòng làm gì.
"Vậy sao?” Anh nhỏ giọng hỏi, cách cô càng ngày càng gần, hơi thở của hai người quấn quanh nhau.
Lâm Khiết Vy bị anh nhìn chằm chằm như vậy, trái tim không nhịn được đập nhanh hơn, cô xua tay mấy cái, Mạc Lâm Kiêu thu hồi tầm mắt, buông cô ra, thu lại hết nhiệt tình đột nhiên tỏa ra.
Nhưng lúc này toàn thân Lâm Khiết Vy mềm nhũn, vốn duy trì tư thế ngồi cũng rất miễn cưỡng, anh vừa buông cô ra, cô hoàn toàn mất đi cân bằng, nhũn như con chi chi nghiêng vào lòng người ta, hoàn toàn là tư thế yêu thương nhung nhớ.
Mẹ nó! Kết quả mất mặt này, Lâm Khiết Vy nằm trên đùi người ta, ngửa mặt lên nhìn Mạc Lâm Kiêu ở phía trên, bỗng nhiên cảm thấy mất hết mặt mũi.
Mạc Lâm Kiêu hơi ngan ra, dù thế nào cũng không ngờ tới cô sẽ như con mèo quấn người, khi nói chuyện liền nhào vào trong lòng mình, còn ngang nhiên nằm trên đùi anh. Anh cúi đầu, nhìn cô với vẻ sâu xa, lông mày hơi nhíu lại, giống như có chút ghét bỏ.
"Đứng dậy!"
Một con mèo nhỏ hoa tâm muốn đi theo đàn ông khác, còn có mặt mũi dán sát vào người anh? Không biết lúc này tâm trạng anh rất đen tối à?
Lâm Khiết Vy cười gượng ha ha hai tiếng: "Chuyện đó... Không dậy nổi."
Hai tay cô đã cố gắng dùng sức rồi, nhưng cô vung tay loạn trong không trung, cũng không thể đứng dậy.
"Cho rằng làm vậy, tôi sẽ bị cô lừa gạt cho qua chuyện sao?” Anh hơi nhướng mày, tà mị nhìn cô một cái.
“Anh giúp tôi một chút, nâng tôi dậy đi."
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nâng mí mắt, biểu cảm như muốn ăn tươi nuốt sống cổ.
Lâm Khiết Vy chỉ có thể tự lực cánh sinh vươn tay nắm lấy áo anh, kéo về phía trước, mới nâng được nửa người, lập tức nghe thấy âm thanh phut phạt, bốn cúc áo trên áo Mạc Lâm Kiêu không chịu nổi gánh nặng, tất cả đều bị cô kéo xuống rồi.
Chỉ trong nháy mắt, áo của Mạc Lâm Kiêu mở rộng ra, lộ ra thân trên cường tráng.
Lâm Khiết Vy trực tiếp há to miệng, cái miệng nhỏ khẽ nhếch lên, không có lực chống đỡ nên lại năm về chỗ cũ, chính vì quá mức kinh hãi, một cái tay vẫn đặt lên ngực người ta như cũ, có cảm giác như tay heo.
Lâm Khiết Vy sợ tới mức vội vàng giải thích: "Tôi không có cố ý!"
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nhìn lướt qua bàn tay trắng nõn chỗ ngực mình, lại lạnh lùng nhìn mặt cô, hơi thở dần trở nên gấp gáp hơn, những chỗ cô tiếp xúc đều bắt đầu nóng dần lên, mà theo thị giác của anh, từ trên xuống dưới nhìn qua, cô giống như con mèo nhỏ đáng yêu mềm mại dễ nhào tới, không bắt nạt cô anh giống như có lỗi với cô.
Giọng nói nguy hiểm lại trầm thấp: "Làm sai chuyện, chỉ có một chiêu này sao? Cô nhóc dối trá!”
Vừa dứt lời, một tay của anh thoải mái nâng vai cô lên, đồng thời cúi đầu, ngậm chặt lấy môi cô.
“Tôi... Ừm ừm..” Lâm Khiết Vy bị hôn tới mức thần trí mơ hồ, bàn tay cào loạn trên người người ta, cô càng cào, anh càng điên cuồng, hôn càng thêm trời đất mù mịt.
Anh hoàn toàn chiếm lấy vị trí chủ đạo, bá đạo công thành đoạt đất, cô cảm thấy cô sắp chết tới nơi, bị anh cắn nuốt hầu như không còn, trong mỗi góc đều có hơi thở của anh, hoàn toàn là đánh mất ý thức phản kháng, mềm nhũn mặc anh bắt nạt, chỉ có thể bị động nhận lấy, chỉ cầu để lại chút không khí, đừng khiến cô hít thở không thông là được.
Lâm Khiết Vy phát ra tiếng kêu nức nở như tiếng con thú nhỏ kêu, nghe thấy âm thanh này Mạc Lâm Kiêu giống như sắp phát cuồng, người phụ nữ này có cố ý không, cô cứ kêu như thế, anh thật sự không thể nhịn nổi mất.
Ô tô đỗ trước biệt thự Mạc Vũ, hai người ở ghế sau còn đang nhiệt tình dính lấy nhau. Trần Kiệt ngồi ghế trước đều đã không ngồi yên, ho khan một tiếng Anh Kiêu, về đến nhà rồi!”
Mạc Lâm Kiêu thở dốc, cuối cùng buông người phụ nữ trong lòng ra, dời mắt nhìn đôi môi đỏ đậm của cô, tâm trạng tốt hơn không ít. Nhưng khi nhìn chiếc váy của cô, đôi mắt anh tối sầm lại. Trang phục tình nhân chết tiệt!
"Mặc chiếc váy xấu xí này, không được tiến vào cửa nhà!”
Lãnh khốc nói một câu như vậy, khiến Lâm Khiết Vy còn đang điều chỉnh hơi thở kinh hãi tỉnh táo lại, cũng nắm lấy tay áo của Mạc Lâm Kiêu sắp xuống xe, thở dốc lo lắng hỏi: "Anh có ý gì?
Mạc Lâm Kiêu xoay mặt liếc cô một cái: “Tôi không muốn nhìn thấy bất cứ thứ gì của người ngoài! Cởi chiếc váy này ra, cô mới có thể bước vào cửa”
Sau khi nói xong, anh liền cầm quần áo của Lâm Khiết Vy lúc trước, thuận tay ném ra ngoài, sau đó lãnh khốc xuống xe, lập tức đi vào biệt thự.
Lâm Khiết Vy trợn mắt há miệng, ngây ngốc trên xe.
Vậy cô làm sao bây giờ? Quần áo có thể thay ở bên cạnh bị anh ném ra ngoài, chẳng lẽ cô trực tiếp cởi cái váy này, mặc nội y tiến vào nhà? Vậy không phải cô sẽ bị tất cả vệ sĩ và người giúp việc nhìn thấy hết sao? Có khác gì không mặc gì đi dạo phố? Cô còn có thể diện nữa không?
Mạc Lâm Kiêu! Tên khốn nạn này! Trong lòng gầm thét một ngàn lần, hận người đàn ông kia muốn chết. Ông trời ơi, vì sao ông không nhận lấy người đàn ông cảm xúc thất thường xấu xa kia? Đừng để anh ta gieo họa cho người ta ở nhân gian chứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.