Kìm nén đỏ mặt, một lúc lâu sau cô mới bất đắc dĩ nói thầm: “Tôi, tôi không có sức, không dậy nổi. Anh, anh giúp tôi đi” Cô cảm thấy rất mất mặt, không biết lúc này Mạc Lâm Kiêu nhạo báng cô trong lòng thế nào. Biểu hiện của cô hiện giờ thật sự rất giống còn chưa thỏa mãn, má ơi, cô muốn tìm một cái lỗ chui vào “Ha ha ha”
Quả nhiên, nghe cô buồn bực nói, Mạc Lâm Kiêu không chống đỡ nổi, cười rộ lên, trong đôi mắt lưu chuyển ánh sáng ngọc, cả gương mặt đều đẹp tới mức kinh tâm động phách.
Anh còn cười? Anh còn mặt mũi cười sao?
Vì sao cô lại như vậy, còn không phải tại anh! Nếu không phải anh điên cuồng đoạt lấy, sao cô mệt mỏi như thế? Cô thật sự đã hoài nghỉ có phải anh là Vampire hoặc ma quỷ hay không? Hôn một cái đều có thể hút đi tỉnh khí thần của người ta.
“Đừng cười nữa!” Cô tức điên lên, gương mặt nhỏ nhắn quay đi, hung dữ nói: “Còn không phải đều tại anh!”
Trong đôi mắt Mạc Lâm Kiêu lóe lên ánh sáng, trái tim đều nhiên run rẩy. Vì sao nghe ba chữ “đều tại anh” kia, anh sẽ sảng khoái như vậy? Thoải mái như được vuốt lông.
Tâm trạng tốt hơn một chút, tính tình thu liễm hơn nhiều, anh vươn tay nhẹ nhàng nâng gáy cô, rất dịu dàng nâng cô dậy, rất nghe lời nói: “Đúng vậy, đều tại tôi, được chưa”
Lâm Khiết Vy được anh thoải mái nâng dậy, vốn định lập tức đi ra, tuyệt đối không thể ở trong căn phòng ý loạn tình mê này một phút, anh sợ mình sẽ đột nhiên phát cuồng, đẩy ngã cô.
Nhưng một giây sau, cánh tay anh thuận thế ôm cô, bao vây cô vào trong lòng anh. Động tác tự nhiên như vậy, giống như chủ nhân ôm con mèo đùa giỡn.
Anh cúi đầu, môi mỏng dán sát vào má cô, phả ra hơi nóng, nhỏ giọng nói: “Có phải là tôi cũng nên nhìn trò hay rồi không?”
Lâm Khiết Vy bị tư thế thân mật này của anh làm cho toàn thân như bị điện giật, nuốt nước bọt, không dám lộn xôn, đôi mắt nhìn xung quanh. Trò hay gì cơ? Vừa rồi còn bị anh bắt nạt, thiếu chút nữa cô đã thành diễn trò hay trong mắt người khác. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Mạc Lâm Kiêu cầm lấy một miếng trái cây đưa tới bên môi cô, Lâm Khiết Vy ngây ngốc, há miệng ăn luôn. Sao có cảm giác như anh đang nuôi mèo nhỉ?
Mạc Lâm Kiêu nở nụ cười quyến rũ, nhìn về phía Mạc Lâm Dương: “Dù sao Lâm Dương còn trẻ tuổi mà, tràn ngập sức sống, chơi rất hăng say, có phải không?” Nam Cung Hào ngồi ở phía xa ăn cơm.
không nhịn được run lẩy bẩy. Cậu Kiêu còn không biết xấu hổ nói một câu người trẻ tuổi, Mạc Lâm Dương chỉ ít hơn cậu Kiêu một tuổi mà thôi! Trước khi tiến vào, Nam Cung Hào đã cho Mạc Lâm Dương không ít đồ cầm máu hiếm có, nếu không bây giờ anh ta có thể nhìn sao?
Cái gì mà đầy sức sống, còn không phải lặng lẽ thêm thuốc kích thích vào trong thuốc của anh ta, cho dù Mạc Lâm Dương suy yếu lúc này cũng phải được.
Lâm Khiết Vy theo lời Mạc Lâm Kiêu nói, nhìn về phía Mạc Lâm Dương, kinh hãi tới mức tròng mắt suýt rớt xuống.
Ông trời của tôi ơi… Mạc Lâm Dương đây là cũng quá phóng khoáng rồi?
Áo của anh ta đều đã cởi ra, trên đùi cưỡi một người phụ nữ, ba người khác thì trêu chọc lung tung phía dưới anh ta.
Quần áo của bốn người phụ nữ đều đã hỗn loạn, cảnh xuân tiết ra ngoài.
Mẹ nó! Mạc Lâm Dương đây là chuẩn bị đại chiến ba trăm hiệp ở đây sao?
Anh ta cũng quá tùy tiện rồi?
Bọn họ còn ở đây nhìn đấy! Sao anh ta không biết xấu hổ như vậy?
Giọng nói trầm thấp của Mạc Lâm Kiêu vang lên bên tai cô: “Không thể ngờ tới Lâm Dương mạnh mẽ như thế, xem ra bốn người phụ nữ này, cậu ấy không muốn từ bỏ” *..” Lâm Khiết Vy không biết lúc này cô nên nói gì, liếc mắt nhìn động tác khí thế ngất trời của năm người kia, có cảm giác nhìn là nghiện.
Mạc Lâm Kiêu không nghe thấy giọng cô, cúi đầu nhìn, cừ thật, vật nhỏ này còn đang nhìn chăm chäm, chỉ thiếu nước chảy nước miếng.
Thầm mắng một tiếng, anh vươn tay che mắt cô, không cho cô tiếp tục nhìn.
“Này! Anh làm gì thế, đừng che mắt tôi mài” Lâm Khiết Vy kéo tay anh xuống, Mạc Lâm Kiêu cố chấp che mắt cô, không vui trầm giọng nói: “Nhìn người khác mê mẩn như vậy, không bằng về nhà tôi cho cô xem!”
“Náo nhiệt không xem mới lại” Mạc Lâm Kiêu híp mắt, Mạc Lâm Dương và người phụ nữ khác nóng hổi như vậy, vậy mà cô không ăn giấm? Xem ra cô không có tình nghĩa gì với Mạc Lâm Dương, chỉ là quan hệ hợp tác.
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Mạc Lâm Kiêu thả lỏng. Đột nhiên phát hiện bên phía Mạc Lâm Dương, một người phụ nữ kéo quần anh ta xuống, lông mày Mạc Lâm Kiêu nhíu lại, đứng bật dậy, kéo Lâm Khiết Vy vào trong lòng, một tay ôm lấy cô, thoải mái giống như ôm con mèo to, một cánh tay cố chấp che mắt cô, bước chân có lực đi ra ngoài.
Nam Cung Hào vội vàng bỏ đữa xuống, đi qua mở cửa phòng, Mạc Lâm Kiêu bước ra cửa, liếc mắt nhìn Nam Cung Hào một cái, dặn đò: “Anh ở lại, chiếu cố em họ tôi thật tốt, hửm?” Anh gọi là chiếu cố, không cần nói cũng biết.
“Yên tâm đi, cậu Kiêu, tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt người anh em Lâm Dương. Cứ giao cho tôi!” Nam Cung Hào cười ha ha, liếc mắt nhìn mấy người trong phòng.
Từ Nguyên Các đi xuống, cuối cùng Mạc Lâm Kiêu không che mắt Lâm Khiết Vy nữa, Lâm Khiết Vy nhìn khắp nơi, tiếc nuối phát hiện, bọn họ đã rời khỏi căn phòng hỗn loạn kia rồi. Haizz, quá đáng tiếc, sắp tới lúc quan trọng, vậy mà không gặp may được xem tiếp.
Phim con heo thực chiến chân thật nha! Nếu cô có thể may mắn nhìn thấy, hôm sau có thể khoe khoang với Hứa Tịnh rồi.
Cơ hội hiếm có màt Không khỏi âm thâm chán ghét Mạc Lâm Kiêu, người này không thể để cô tùy ý được sao? Lúc cô không muốn bị anh hôn, anh càng muốn bắt nạt cô trước mặt mọi người, sợ tới mức cô đều muốn chết. Cô muốn ở lại xem náo nhiệt, anh lại không cho cô xem.
Tên họ Mạc kia, chắc chắn bát tự xung đột Mạc Lâm Kiêu một đường ôm Lâm Khiết Vy đi ở bên trong Tiêu Dao Quán, Lâm Khiết Vy đề xuất thả cô xuống nhiều lần, Mạc Lâm Kiêu đều ngoảnh mặt làm ngơ.
Ông tư Mã nghe nói cậu Kiêu rời đi, vui vẻ chạy tới, tự mình đưa tiễn. Thấy cậu Kiêu ôm cô gái xinh đẹp kia ở trong lòng, không nhịn được âm thầm líu lưỡi với thân phận của Lâm Khiết Vy.
Người phụ nữ được cậu Kiêu cưng chiều như thế, không phải là vợ của cậu Kiêu tương lai đấy chứ?
Mạc Lâm Kiêu và Lâm Khiết Vy ngồi trên ô 1ô, ánh mặt trời ở bên ngoài đã mất đi, bóng đêm hàng lâm.
“Chúng ta trở về sao?” Lâm Khiết Vy thuận miệng hỏi một câu.
Mạc Lâm Kiêu nhếch miệng cười tà tứ, hàm chứa ý cười xấu xa nói: “Về nhà” Lâm Khiết Vy vừa mới hiểu ra được gì đó, Mạc Lâm Kiêu lại bổ sung một câu: “Không phải vừa rồi nhìn người khác say mê như vậy sao? Trở về tôi cho cô xem! Thuận tiện bổ sung chuyện còn chưa hoàn thành! Thỏa mãn côi Anh nói gì thế?
Lâm Khiết Vy sợ tới mức trợn to mắt, nhìn Mạc Lâm Kiêu với vẻ không dám tin, đột nhiên tâm linh tương thông, vậy mà cảm nhận được dục hỏa lan tràn trong đôi mắt anh!
Bên ngoài Nguyên Các còn có không ít vệ Sĩ ở lại, trong phòng, Nam Cung Hào ngồi lên vị trí Mạc Lâm Kiêu mới ngồi, cười tít mắt ăn đồ ăn ngon, thường nhìn về phía Mạc Lâm Dương.
Thấy một màn vô cùng nồng nhiệt!