Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 220:




Lâm Khiết Vy và Hứa Tịnh cùng nhau há hốc mồm. Xong đời, tên khốn trêu chọc con gái ngày hôm nay không phải một con gà hen mà lại là con nhà có võ!
Hứa Tịnh không cam lòng, tiếp tục rút kim tiêm từ trong túi ra định dọa cho Tề Việt mấy câu, nhưng còn chưa kịp thốt lên cầu não thì kim tiêm lại bị Tế Việt cướp đi mất rồi.
Tề Việt bước lên trước áp sát Lâm Khiết Vy, anh ta nhe răng trợn mắt nói: “Nói cho cô em rõ, em là người đầu tiên dám tát cậu đây! Hôm nay nếu em không lên giường với anh thì đợi xui xẻo tìm đến cửa đi!”
Vốn tưởng bày ra bộ dáng dữ tợn cùng với giọng điệu hung hãng này thì có thể dọa Lâm Khiết Vy, nhưng điều khiến cho Tề Việt ngạc nhiên chính là Lâm Khiết Vy chỉ chớp chớp đối mi dài, nghiêng nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi lại: “Vậy ư? Nghe thì có vẻ đáng sợ lắm đó. Tốt thôi, vậy tôi sẽ đợi xui xẻo tìm đến tận nhà nhé!”
Sau đó nhanh chóng nháy mắt với Hứa Tịnh, Hứa Tịnh hiểu ý, ngay lúc Lâm Khiết Vy ôm lấy tay cô ấy, Hứa Tịnh liền dùng cơ thể như tấm giáp vững chắc tông đổ mấy người, túm theo Lâm Khiết Vy chạy đến ven đường. Hai cô gái không lên tiếng cũng hành động ăn ý, hai người chạy nhanh giống như có ma đuổi theo sau lưng. Hiện tại hai cô không nghĩ đến khoản tiền ba mươi lăm triệu thêm hoa hồng gì kia nữa, chỉ mong nhanh chóng trèo lên taxi chạy khỏi chỗ này mau một chút, chạy thoát mấy tên lưu manh kia.
Të Việt chớp chớp mắt, sửng sốt mất mấy giây, sao cô nàng kia lại không cư xử giống như người khác thế! Đậu, ngay cả điện thoại của bản thân cũng không thèm lấy, một lời xin tha cũng không hói, thế mà lại phá vòng vây chạy trốn!
Người phụ nữa ranh ma!
“Đứng lại cho tôi! Dám chạy cơ à? Đứng lại!”
Tốc độ của Tê Việt còn nhanh hơn hai người họ, thân thể anh ta linh hoạt như một con báo săn, ngay khi Hứa Tịnh vừa mở được cửa của một chiếc taxi thì gia chân phải lên đá mạnh vào cửa xa để nó đong lại. Đồng thời một tay óm lấy cảnh tay Lâm Khiết Vy kéo giật lại.
“Để tôi xem hai người trốn được đi đầu? Tôi nói cho phép các cô đi rôi à, còn dám giở trò mèo đấy với tôi!” Cánh tay anh ta tóm lấy mềm mịn xinh xắn, trắng như bạch ngọc mềm như không có xương, khiến trái tim của Tề Việt không cấm run rẩy. ANh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt hoa nhường nguyệt then của Lâm Khiết Vy, cơn giận vừa bùng lên vậy mà lại vơi đi ít nhiều.
Bị loại gái cá tính khác biệt như này đánh vài cái thật ra cũng không hề hấn gì, sức của cô nàng yếu, đánh cũng chỉ như gãi ngứa mấy cái, không đau mà còn như ve vãn đánh yêu vậy.
Anh ta muốn kéo Lâm Khiết Vy để cô nàng nhào vào lòng mình, nhưng Lâm Khiết Vy lại nghiến răng nghiến lợi bám chặc vào cánh tay của Hứa Tịnh. Cô nàng Hứa Tịnh này nặng tựa thái sơn, ba người cứ anh kéo tôi, tôi kéo cô ấy, trong phút chốc không ai nhúc nhích nổi một xíu xiu.
Tề Việt sốt ruột quay lại hét lên: “Mấy người còn ngây ra đó làm cái gì? Nhanh đánh ngã con voi này cho tôi đi!”
Hứa Tịnh bị anh ta gọi là voi tức đến khuôn mặt mập mạp rung rinh rung rinh, cô quát: “ANh mới là voi ấy, cả nhà anh đều là voi! Nhà anh không có người lớn à, không biết dạy con dạy cháu hay sao! Tên gà hoi nhà anh!”
“Sao cơ? Con nhỏ béo này còn dám mắng cả nhà anh ta nữa? Còn mắng anh ta là gà hoi? Một cái tên gọi xúc phạm danh dự như vậy, làm sao cậu chủ Tề có thể nhịn nổi cục tức này chứ. Tề Việt không thèm tóm lấy Lâm Khiết Vy nữa, xoay người cướp lấy một con dao sắc bén từ trong tay đồng bọn, nhanh chóng đi tới trước mặt Hứa Tịnh đá thật mạnh vào đầu gối cô ta một cái, xương bánh chè của cô kêu lên một tiếng rắc rắc giòn giã, cơn đau kéo tới cùng lúc đó khiến
cô ngã quy xuống đất. Tề Việt kề con dao vào cổ Hứa Tịnh, nghiến răng gầm lên độc địa: “Con béo chết giẫm! Còn dám mắng ông mày? Hôm nay tao sẽ khiến mày phải đổ máu tại đây!”
Hai tên đồng bọn đứng cạnh đó thêm mắm dặm muối cổ vũ: “Khiến cô ta rơi máu tại đây! Chết rồi tôi chịu trách nhiệm!”
Trong đôi mắt dài của Tề Việt xẹt qua tia độc ác.
Anh ta không hề dọa các cô thôi!
Rõ ràng anh ta có ý định giết người thật!
Trái tim của Lâm Khiết Vy nhày vọt lên tận cổ, cô tiến lên một bước cầm lấy cánh tay cầm dao của Tề Việt: “Tha cho bạn của tôi!”
Të Việt còn đang định vạch một lưỡi dao ngay cổ Hứa Tịnh, ai bảo vừa rồi cô ta còn mắng cả nhà anh, còn chửa anh ta là gà hoi. Dù gì từ nhỏ đến lớn anh ta cũng gây chuyện không ít lần rồi, chuyện kết thúc quá lầm thì bồi thường thêm mấy đồng. Tính tình anh ta xưa nay nóng nảy, hiện tại cứ phải xả giận cái đã.
Lúc này anh ta vì Hứa Tịnh mà cơn giận bốc lên tận đầu, tạm thời quên mất Lâm Khiết Vy đứng cạnh minh.
Kết quả ngay lúc này Lâm Khiết Vy lại nhẹ nhàng nåm lấy cánh tay của anh ta, cảm giác ấm áp và mềm mại từ cơ thể người con gái dán lên mu bàn tay của anh ta choc lát khiến anh ta cảm thấy như có dòng điện xẹt qua mu bàn tay của mình, cơn giật khiến Tê Việt cung phải run rẩy, trong lòng cũng dồn dập không ngừng những rung động.
Ánh mắt của anh ta không nhịn được đổi hướng, chuyển lên trên người của Lâm Khiết Vy.
Gương mặt này…thật là càng ngắm càng thấy thích, lại càng muốn chiếm đoạt lấy cô ấy.
Lâm Khiết Vy bất đắc dĩ thở dài một hơi, cô dùng giọng thương lượng nói: “Không phải là anh muốn biết tên tôi là gì sao? Được thôi, tôi nói cho anh biết, nhưng trước tiên anh hãy thả bạn tôi ra đã
Giọng nói nũng nịu ngọt ngào như tiếng chim hoàng oanh đang hót, khiến nửa người của Tề Việt như tê rần.
“Cô ta mắng anh đây như vậy, sao có thể chỉ đơn giản thể mà bỏ qua được. Muốn anh đây thả cô ta cũng được thôi, hiện tại em lập tức theo anh đây đi thuê phòng Không lên giường được với cô gái đẹp như vậy thì ẽ là nỗi tiếc nuối cả đời.
Hứa Tịnh nghe vậy thì hoảng, cô sợ Lâm Khiết Vy bị anh ta bắt đi thật, thừa dịp Tề Việt không để ý liền lùi lại đằng sau một bước, Lén đau đứng lên, hai tay khum lại đặt bên cạnh miệng hét lên thật lớn:
“Có ai cứu tôi với! Có ai không! Chỗ này có kẻ trêu đùa con gái nhà lành! Ai có lòng tốt xin hãy giúp tôi báo cảnh sát! Ai đó cứu với!” Giọng nói truyền đi rất xa, còn có tiếng vọng lại, vô cùng có sức tuyên truyền.
Mấy cậu ấm nhà giàu kia đều nị hành vi kì cục của Hứa Tịnh làm cho ngớ cả người, sững lại mấy giây, đồng loạt ngửa đầu cười to.
Một kẻ trong số đó còn cười đến rớt nước mắt, cười đến nghiêng trái ngả phái, cười đến mức không thở nổi: “Ai dô, thật là chuyện kì lạ thì năm nào cũng có, nhưng mỗi năm lại nhiều hơn năm trước. Cho dù cảnh sát có tới đi chăng nữa thì ai dám đụng đến cậu chủ Tề đây nào?”
Hứa Tịnh làm ầm ĩ một hồi, người lạ đứng gần đó chỉ quan sát một lát rồi lại vội vã rời đi, không có ý định giúp đỡ hai cô gái.
Con người ranh mãnh của Tề Việt đảo tới đảo lui, một cảnh táy vươn ra ôm lấy eo Lâm Khiết Vy, con dao nhằm ngay Lâm Khiết Vy cười nói: “Ngoan ngoãn chút đi, bây giờ chúng ta đi khách sạn, hầu hạ cậu đây thoải mái thì sau này vinh hoa phú quý em hưởng cũng không hết! Nhà, xe, tiền, muốn cái gì, cậu cũng có thể cho em hết!”
Hứa Tịnh thấy mọi cố gắng của mình không mang lại một chút tác dụng nào, cuống cuồng định lao đến chỗ Lâm Khiết Vy cướp người, Tề Việt nháy mắt với lũ bạn, mấy tên đồng bọn lập tức vây quanh Hứa Tịnh, dù Hứa Tịnh có béo hơn nữa cũng không giãy khỏi vòng vây của mấy tên đàn ông. Hứa Tịnh cuống đến phát khóc, cô lo lãng nhìn sang Lâm Khiết Vy.
Trong lòng Tê Việt ôm người đẹp thơm tho mềm mại thì vui sướng không gì sánh được, anh ta ôm Lâm Khiết Vy đi đến chỗ ô tô của mình, miệng lầm bầm: “Em yên tâm đi, người đẹp ạ, anh sẽ nhẹ nhàng thôi, đảm bảo yêu thương em hết sức, nhé. Chuyện đấy thì cậu đấy rành lắm, đảm bảo em thử một lần thì không muốn xa anh đâu!”
Trong lòng Lâm Khiết Vy vô cùng lo lắng, nhưng bên ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh. Giờ này cô cảm thấy rất hối hận, biết sớm sẽ gặp tai bay vạ gió thế này thì cô đã không trốn ra từ cửa sau bệnh viện mà bảo tài xế đưa mình đi, còn có vệ sĩ đi theo nữa. Hiện tại phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự phải đi theo tên đàn ông độc ác đáng sợ này đi thuê phòng ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.