Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 382:




Lâm Khiết Vy cạn lời nhìn Mạc Lâm Kiêu, da mặt run run. Chuyện sinh con vốn dĩ cô chỉ nói cho có, mục đích để anh nhanh chóng buông tha cô. Ai ngờ được anh lại xem như thật.
“Đợi đến khi có con rồi tính sau, không vội không vội.”
“Con cái sao lại có người mẹ không chịu phụ trách như em hả? Cũng may là anh phòng ngừa cẩn thận”
Nhìn khóe miệng đang cười gian của Mạc Lâm Kiêu mà Lâm Khiết Vy rùng mình.
“Em ngẩn ra làm gì?”
Mạc Lâm Kiêu búng tay một cái, Phóng viên cầm máy ảnh từ các góc ùa ra, bao vây xung quanh hai người.
Lâm Khiết Vy hơi sợ hãi nên trốn về phía sau lưng Mạc Lâm Kiêu. Sao cô có cảm giác như bị thú rừng bủa vây thế nhỉ?
“Chuyện gì diễn ra thế?”
Mạc Lâm Kiêu duỗi tay kéo cô từ đẳng sau ra, ấn đầu cô vào ngực mình, trông dáng vẻ hai người tình cảm hết sức.
“Cánh truyền thông đến ghi lại khoảnh khắc hai đứa mình đăng ký kết hôn. Em còn không mau cười lên?”
“Cái gì?”
Lâm Khiết Vy sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy đầy đầu: “Chang phải anh ghét nhất chuyện công khai sao?” Trước đây trên mạng không có bất cứ tầm ảnh chụp nào của Mạc Lâm Kiêu.
“Con người sẽ có lúc này lúc khác.”
Để có thể trói chặt lấy bà xã thì đành phải bán đi vẻ ngoài xuất chúng này của anh thôi.
Mạc Lâm Kiêu ôm lấy vòng eo thon của Lâm Khiết Vy, bước vào Cục Dân Chính.
Khoảnh khắc Lâm Khiết Vy còn đang mơ màng thì hai cuốn sổ hồng đã được nhét vào tay.
Lâm Khiết Vy nhìn tấm ảnh chụp chung trên cuốn sổ hồng, tay run rẩy: “Mới có vài phút mà em đã thành phụ nữ có chồng rồi.”
Mạc Lâm Kiêu dũng cầm sổ hồng, khóe miệng nở vui sướng mãn nguyện. nụ cười
Quả nhiên, đối phó với cô nhóc này không thể dùng cách thông thường mà phải áp dụng biện pháp lừa đảo kết hợp với hù dọa thì mới hiệu quả.
Mạc Lâm Kiêu cảm xúc mênh mang, nâng cằm của Lâm Khiết Vy lên, cúi người, trao cho cô một nụ hôn dài.
Môi lưỡi quấn quýt: “Bà xã à, quãng đời còn lại mong được dạy bảo nhiều hơn, chỉ được yêu mình anh thôi nhé.”
Sau vài phút, các cánh truyền thông lớn đồng loạt tuyên bố: Người đứng đầu tập đoàn Mạc Thiên, ngài Mạc Lâm Kiêu giàu nứt đố đổ vách đã kết hôn cùng quý cô Lâm Khiết Vy. Hôn lễ long trọng sẽ được tiến hành vào một tháng sau.
Đôi vợ chồng son dắt tay nhau bước ra từ Cục Dân Chính để chụp ảnh.
Trông anh còn khôi ngô hơn cả minh tinh màn bạc, khiến thiếu nữ khắp nơi phải sửng sốt, cả nước phải xuýt xoa.
Giới nhà giàu trong thành phố đua nhau đến nhà họ Lâm báo tin vui và lôi kéo làm thân.
Ông già nhà họ Lâm không hiểu mô tế gì, hoàn toàn rơi vào trạng thái ba chẩm.
Cái gì cơ? Đồ vô dụng kia gả cho Mạc Lâm Kiêu?
Có lâm không vậy?
Không phải Lâm Thúy Lan u?
Chả lẽ mắt cậu Kiều có vấn đề?
Tin tức ùn ùn kéo tới phủ kín mọi mặt trận. Ông Lâm đọc tin mà cả người có cám giác không khỏe.
Hôm nay số người mượn rượu mua say không ít. Phùng Thiên Long rót hết một chai rượu trắng trong tiếng kêu ai oán của bác sĩ.
Hạ Dịch Sâm một mình ngồi trong văn phòng uống rượu. Tề Việt say đến mức lăn lê bò toài.
Thời điểm Lâm Khiết Vy đi vào bệnh viện báo danh liền nhận được vô số sự chú ý từ các y bác sĩ.
Hứa Tịnh nhận được điện thoại liền chạy tới, ôm chầm lấy Lâm Khiết Vy.
“Khiết Vy, tớ đi theo cậu lâu như vậy cuối cùng cũng chờ đến ngày này. Tớ vừa mới lên vị trí phó trưởng y tá. Cậu đã bao giờ nghe chuyện một y tá thực tập mà được làm phó trưởng y tá chưa? Quả là kỳ tích”
“Mau buông tay, tớ sắp bị cậu ghì chết rồi.”
Hứa Tịnh buông bạn ra, nhìn kỹ sắc mặt cô, kinh ngạc nói: “Hôm nay là ngày cậu đăng ký kết hôn mà cậu đến bệnh viện làm gì nữa?”
Lâm Khiết Vy trợn trắng mắt: “Đừng nhắc đến vụ này, càng nhắc càng đau lòng”
“Sao thế?”
“Tớ bị lừa, bị ép kết hôn. Cậu thấy có ai sát giờ đi đăng ký mới được thông báo không?”
Tới tận bây giờ, cô vẫn cảm giác như mình vừa trải qua một giấc mộng.
Hứa Tịnh thở dài: “Cậu Mạc mạnh mẽ quyết liệt khiến tớ hâm mộ quá.”
Lâm Thủy Lan bước tới, vẻ mặt âm u, tay ném mạnh văn kiện lên bàn, cười lạnh lẽo mấy tiếng.
“Ô dù cả thôi, không biết nhục à?”
Hứa Tinh hất câm: “Cô nói ai vậy?” “Ai có ô dù thì tôi nói người đó
Lâm Khiết Vy giữ Hứa Tinh lại, cười tủm tỉm nói: “Ô dù thì đã làm sao? Ô dù cũng phái có bản lĩnh mới giành được. Không như một số người rất muốn có ô dù nhưng khổ nỗi làm gì có
cửa”
Lâm Thúy Lan bị cơn ghen tức xâm chiếm, đứng lên nói: “Lâm Khiết Vy, nếu cô còn đạo đức thì đừng bén mảng đến khoa trung y. Cô đủ trình độ làm bác sĩ sao? Cô không sợ làm chết người?”
Lâm Khiết Vy híp mắt: “Lâm Thúy Lan, bất kể trình độ của tôi như thế nào thì vẫn giỏi hơn cô nhiều lắm. Tôi có thể khẳng định chắc chắn như vậy. Tôi nhất định sẽ dùng thực lực nghiền nát cô.”
“Dựa vào cô? Cứ mơ tiếp đi”
“Lâm Thúy Lan, cô thực sự coi mình là thần đồng ấy hả? Danh hiệu thần đồng không thuộc về cô. Cô ăn trộm vinh quang của người khác nhiều năm như vậy mà không thấy hổ thẹn với lòng sao?”
Trong lòng Lâm Thúy Lan nổi lên cảm giác kinh hoàng. Cô ta không dám tin mà nhìn Lâm Khiết Vy, che giấu tâm tình nói: “Cô nói gì tôi nghe không hiểu. Ai chả biết thần đồng duy nhất của nhà họ Lâm là tôi – Lâm Thúy Lan.”
“Trước lúc tôi 7 tuổi, không ai biết Lâm Thúy Lan là ai.”
Đáy mắt Lâm Thúy Lan lộ vẻ sợ hãi, cô ta ngẩn ngơ nhìn Lâm Khiết Vy. Sau đó cô ta dần hồi phục lại, thở sâu, cười nhạt: “Trước lúc cô 7 tuổi? Thì sao nào? Hiện tại mọi người chỉ biết đến tôi, vậy là đủ rồi” Lâm Khiết Vy tức đến mức bật cười: “Được được được, Lâm
Thúy Lan, tôi thật sự khâm phục cô, khâm phục da mặt dày của cô. Không sao hết, đấu võ mồm cũng chẳng giải quyết được gì.
Hen gặp lại ở cuộc thi.” Mạc Lâm Kiêu nhận được một tệp văn kiện ở trong văn phòng.
USB mà Tề Việt gửi cho Lâm Khiết Vy.
Bật lên thì thấy bên trong là video Tề Việt khoe cơ bắp, Tề Việt chân thành bày tỏ rằng anh ta tuổi trẻ sức khỏe dồi dào, về phương diện đó chắc chắn có khá năng kéo dài thời gian hơn cậu mình, nhất định sẽ tặng cho cô những bất ngờ tuyệt vời trong phòng ngủ,
Bất ngờ tuyệt vời? Hừ, còn chưa chịu từ bỏ ý định đúng không?
Mạc Lâm Kiêu tiêu hủy luôn USB, đồng thời gọi điện cho bố Từ Việt.
“Ngày mai Tế Việt còn ở thành phố này thì nhớ mua giùm anh ta một cỗ quan tài”
Cả nhà họ Tề hỗn loạn.
Trưa hôm đó, Tề Việt bị trói lại, bị nhét vào máy bay tư nhân chở sang nước ngoài.
Buổi chiều, như thường lệ, Lâm Khiết Vy đi tìm Quách Kiều để bắt mạch.
Đã đến giờ tan tầm rồi mà Mạc Lâm Kiêu vẫn chưa tới đón cô. Lâm Khiết Vy cảm thấy hơi kỳ lạ. Quách Kiều lắc đầu thở dài: “Hầy, đúng là đàn ông chả có ai
tốt cả.”
Một người đàn ông tiến vào, là tài xế kiêm chức bảo vệ cho Lâm Khiết Vy.
“Cô Vy, tôi tới đưa cô về nhà”
“Mạc Lâm Kiêu đâu?”
Bảo vệ đưa mắt nhìn thoáng qua Quách Kiều, Lâm Khiết Vy nói: “Không sao, đây là đàn anh của tôi, đáng tin cậy”
“Cậu Kiều bị tấn công”
“Cái gi?” Quách Kiều la lên đầy sợ hãi: “Anh ta đã chết chưa? Trời oi, nếu mới kết hôn đã ngỏm rồi thì em tôi cũng xui quá rồi đó”
Bảo vệ nhìn Quách Kiều mà muốn hạn hán lời, nói chắc nịch: “Cậu Kiêu không có việc gì. Vết thương nhẹ thôi.”
Lâm Khiết Vy nghe được hai chữ vết thương thi muốn phát điên luôn rồi: “Bị thương? Không xong rồi, mau đi tìm anh ấy” Một khi Mạc Lâm Kiêu bị thương thì chất độc sẽ phát tác, cổ phái nhanh chóng di cứu anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.