Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 386:




Trong ánh mắt của Mạc Lâm Kiêu tràn đầy sủng nịch cùng yêu thích, vừa xem là hiểu ngay.
Lâm Thúy Lan siết chặt móng tay.
Chết tiệt, Lâm Khiết Vy có phải là có phép thuật hay không, vì cái gì có thể đem cậu Mạc có một không hai mê hoặc thành như vậy?
“Lâm Khiết Vy!” tầm Thúy Lan lớn tiếng kêu lên.
Lâm Khiết Vy toát ra bộ dáng tươi cười, nhìn sang, thấy được mấy người kia của nhà họ Liên, trước tiên nhịn không được nhíu mày.
Lâm Thúy Lan cười nhạt, nâng cổ lên: “Khiết Vy, nhìn thấy
ông nội, em là không muốn tới chào hỏi sao?” Lâm Khiết Vy trong lòng không vui, nghe được Mạc Lâm Kiêu ở bên tai cô nói nhỏ: “Không muốn đi thì không đi, vợ của Mạc Lâm Kiêu anh, không cần qua loa lấy lệ bất cứ kẻ nào.
Lâm Khiết Vy trong lòng ấm áp, cười yếu ớt trả lời: “Được rồi, coi như là người thân, chào hỏi là được.”
Mạc Lâm Kiệu cùng Lâm Khiết Vy liền đi đến trước mặt ông cụ, Lâm Khiết Vy nói chuyện một cách xa cách:
“Ông nội, bác cả, mọi người đều đến rồi.”
Mạc Lâm Kiêu có chút gật đầu, xem như chào hỏi.
Ông cụ Lâm dù sao cũng sợ hãi uy danh của Mạc Lâm Kiêu, gượng cười nói: “Cậu Kiêu cũng tới. Lại nói tiếp, hai người kết hôn, cũng nên quay trở lại nhà họ Lâm nhận người thân, họ hàng”
Có thể có được một tiếng gọi ông nội của Mạc Lâm Kiểu, là có được bao nhiêu vinh quang ah! Những người thuộc danh gia vọng tộc kia, không biết muốn nịnh bợ ông cỡ nào.
Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng nói: “Vợ tôi đã vất vả cả chặng đường, muốn đi nghỉ ngơi rồi, tạm biệt”
Nói xong, nhìn cũng không thèm nhìn mấy người kia, liền ôm Lâm Khiết Vy đi mất.
Ông cụ Lâm giương mắt nhìn.
Lâm Thúy Lan cơ hồ tức điên rồi: “Cậu Kiêu! Lâm Khiết Vy! Chúng ta đều là người một nhà, chẳng lẽ các người không thể sắp xếp cho ông nội và mấy người chúng ta mấy cái phòng ở sao?”
Ông cụ Lâm rụt cổ, lấy ra khí thế chửi bới Lâm Khiết Vy trước kia.
Lâm Khiết Vy cười lạnh, xoay người, không nóng không vội nói: “Tôi và mấy người các người có quan hệ gì sao?” Ông cụ Lâm gào thét: “Đồ hồn trướng! Con cái bất hiếu! Tôi là ông nội của cô!”
“Ông nội? Trong lúc em trai của tôi sắp chết, ông có từng quan tâm đến nó sao? Cho nó hết tiền trị liệu sao? Là ai mỗi ngày chỉ vào hai chị em chúng tôi mắng, nói chúng tôi là đồ bỏ đi của gia tộc, muốn đuổi chúng tôi ra khỏi nhà họ Lâm hay sao? Đừng cho là tôi đã quên rồi, sau khi bố tôi qua đời, tôi cùng em trai thậm chí cơm đều ăn không đủ no, tôi đói bụng đến múc phải chờ lúc trời tối đi ăn cả cỏ dại! Tôi cùng em trai không có chết ở nhà họ Lâm, chi có thể nói mạng của hai chúng tôi quá cứng răn! Đến nay rồi, các người lại nói với tôi rằng chúng ta là người một nhà? Ha ha, tôi đảm đương không nổi!”
Ông cụ Lâm: “Nói thắng ra, trên người của cô cũng là chảy dòng máu của nhà họ Liên, cô cũng họ Lâm!”
Lâm Khiết Vy Xùy… cười một tiếng: “Vậy thì sao? Tôi chính là không muốn nhận đám người các người, tôi chính là không xem các người là người thân, các người có thể làm gì được tôi?”
“Vô liêm si! Cô đây là do dai bất hiểu!”
Mạc Lâm Kiêu ôm sát Lâm Khiết Vy, một bộ dáng bảo vệ tuyệt đối, lạnh lùng nói: “Vợ của tôi coi như là có đem một cái lổ thủng, coi như là bỏ cả muôn dân trăm họ trên trời đất, vậy thì cũng có tôi đỡ lấy, có tôi che chở, có tôi cưng chiều, tôi xem ai có lá gan nói một chữ. Từ hôm nay trở đi, Lâm Khiết Vy cùng Nhà thuốc y học cổ truyền Minh Châu cắt đứt quan hệ. Mặt khác, thông báo cho tất cả khách sạn từ ba sao trở lên trong thành phố, ai đều không được tiếp đãi mấy cái người họ Lâm này, người vi phạm sẽ bị đóng
Ông cụ Lâm thiếu chút nữa tức ngất: “Cậu!”
Mạc Lâm Kiêu u ám nói: “Nếu lại để cho tôi nghe được bất cứ một câu vô lễ nào nữa…, tôi không ngại thu thập một người già.”
Lập tức, sát khí xuất hiện, khí lạnh tràn ngập, từ quanh thân của Mạc Lâm Kiêu phát ra khí thế, ép tới mức mấy người này thoáng động một chút cũng không dám động.
“Honey, chúng ta đi, đi nghỉ.”
Mạc Lâm Kiêu thay đổi một giọng nhu tình như nước, ôm Lâm Khiết Vy rời đi.
Lâm Thúy Lan lảo đảo một cái, tức giận đến toàn thân lạnh run.
Giờ phút này cô ta ghen ghét tức mức nổi điên!
Mấy người nhà họ Lâm, ở bên trong thành phố đi lang thang suốt mấy giờ, còn không có một cái khách sạn chịu nhận bọn họ vào, cuối cùng không có cách nào, Lâm Thúy Lan chỉ có thể vào trong phòng trọ của một gia đình, điều kiện đơn sơ đến mức làm cho cô ta nôn còn cách giải thi đấu rất xa.
Tiến vào phòng cho tổng thống xa hoa, hai vợ chồng tâm tình đều rất tốt, Mạc Lâm Kiêu thừa cơ thổ lộ: “Về sau em chính là mạng sống của anh, cậu em vợ cũng là trách nhiệm của anh, có anh bảo vệ hai người, cái gì cũng đều không phải sợ”
“Ân, ông xã, anh thật.”
Lâm Khiết Vy cảm thấy cảm động, nhào vào trong ngực của Mạc Lâm Kiêu, giống hệt như một bé mèo Kitty nhỏ. Mạc Lâm Kiêu da đầu tê rần, ôn nhu hỏi: “Trận đầu ngày mai, có cảm thấy khẩn trương không?”
“Mới không khẩn trương”
“Đã không khẩn trương, không bằng chúng ta thư giãn một tí?”
Hai giờ sau, một cái bánh bao màu trắng nào đó đang thư thái ôm lấy cổ của người đàn ông, ở dưới vòi hoa sen giội nước ấm, mà vừa khóc vừa thở gấp: “Tha cho em đi, mau dừng lại, đã đủ rồi đã đủ rồi.”
Người đàn ông ôm hai chân trắng nõn của cô mà ấn mạnh, từng cái dùng đến lực, thanh âm khàn khàn: “Tiểu yêu tinh, anh hận không thể chết ở trong lòng em. Việc lăn qua lăn lại này lại bị giày vò đến khuya. Lâm Khiết Vy muốn nhìn một chút sách thuốc, mệt mỏi như là mèo say rượu, bị người đàn ông trắng muốt ôm vào lòng, ngủ một giấc đến bình minh.
Ngày hôm sau, vẻ mặt Lâm Thúy Lan tái nhợt ở hội trường giải thi đấu gặp được Lâm Khiết Vy.
Bị Mạc Lâm Kiêu ôm vào lòng, nũng nịu đấy, vẻ mặt phong tình vạn chủng, quyến rũ đến mức làm cho lòng người phát run.
Lâm Thúy Lan nghênh đón, nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ: “Trận đấu có thể không cần dùng đến khuôn mặt này của cô.”
Lâm Khiết Vy khẽ nâng cắm, kiêu căng mà đánh trả: “Tôi là đã có khuôn mặt, lại có thực lực. Thất bại bởi tôi, chị cũng đừng khóc nhé.”
Lâm Thúy Lan bị nghẹn lại thiếu chút nữa muốn tắt thở.
Lần này giải thi đấu của cả nước có hơn chín trăm học sinh y học cổ truyền tham gia giải thi đấu, có tổng cộng là mười trận đấu, từ dễ đến khó, để lần lượt loại bỏ thí sinh qua từng vòng đấu.
Có đài truyền hình tiến hành phát sóng trực tiếp hiện trường, rất nhiều cảnh quay đều quay Mạc Lâm Kiêu, đương nhiên, sau khi bị lệnh nghiêm cẩm chụp anh cậu Kiêu, cho nên người quay phim đã bắt đầu chụp ảnh vợ của Mạc Lâm Kiêu, Ôi, đột nhiên phát hiện bà Kiêu không hổ là người phụ nữ có thể gả cho cậu Mạc, quả thực là người đẹp nhất trong tất cả khán đài, mà ngay cả bộ dáng cau mày suy tư cũng đều đẹp đến mức đấy hay không.
“Thật đáng ghét!”
Mạc Lâm Kiêu phát hiện có rất nhiều người đều đối với Lâm Khiết Vy chảy nước miếng, lập tức mặt tối sầm lại, lại nói với người đài truyền hình rằng không cho phép chụp ảnh người phụ nữ của anh nữa!
Người quay phim khóc thút thít mà đi chụp người khác rồi. “Nhìn xem là ai đến rồi!”
“Trời ạ, đây không phải là cậu ba Hạ của tập đoàn nhà họ Hạ sao? Anh ta làm sao lại tới đây hả?” Một hồi ồn ào qua đi, một đám người bảo vệ lấy Hạ Dịch
Sâm bước chân vào hiện trường, ngồi xuống ở khu khách quý, trong lúc, anh ta xa xa mà cùng Mạc Lâm Kiêu liếc nhau một cái.
Lập tức ánh sáng của đạo kiếm chạm nhau.
Mạc Lâm Kiêu rất nhanh nắm chặt tay, con mắt dày đặc u ám.
Một lát sau, lại truyền tới thêm tiếng ồn ào nữa, lúc Mạc
Lâm Kiêu nhìn sang, suýt nữa phát ra âm thanh trách mắng.
“Này, Lâm Kiêu, có nhớ tới anh không? Không tệ không tệ, ở đây rất náo nhiệt đấy, so với bệnh viện thú vị nhiều hơn”
Phùng Thiên Long được người khác giúp đẩy xe lăn tiến đến, ngồi cạnh Mạc Lâm Kiêu. “Anh không muốn sống nữa? Thật muốn tàn phế sao? Quay trở lại đi bệnh viện nằm đi!”
“Anh không, anh cũng là muốn quyên góp tiền đấy, nhà tài trợ cũng có một phần công lao của anh, anh vì cái gì không thể tới?”
Phùng Thiên Long cười hì hì nói xong, ánh mắt lại vèo hướng về phía sân vận động nhìn, tìm kiếm cái bỗng dáng đã để lại nhớ thương cho anh ta.
Anh không thể chiếm hữu cô, chẳng lẽ còn không thể yên lặng yêu cô sao?
Trong lúc nhất thời, bình dẫm chua của Mạc Lâm Bình hoàn toàn bị làm ngã rồi, ánh mắt cơ hồ có thể giết chết người.
Sau hai đợt đầu của trận đấu đi qua, Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng vượt qua kiểm tra, cô hướng về hướng của Mạc Lâm Kiêu, cười tủm tỉm mà làm cái thế tay hình chữ V.
Kết quả, Phùng Thiên Long cùng Mạc Lâm Kiêu đồng thời vẫy tay lại với cô cùng một lúc, hai người đàn ông lập tức nhìn nhau chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.