Tròng mắt Lâm Khiết Vy đảo quanh, cười nói.
"Anh Kiêu, lần trước tôi đã thương lượng với anh về vấn đề thời hạn trong bản hợp đồng giữa chúng ta, không biết anh nghĩ như thế nào nhỉ?"
"Tôi không có ý kiến gì, cứ làm theo những gì đã ký trên hợp đồng đi."
“Nhưng trên bản hợp đồng đó không ghi thời hạn?"
"Ừ, vậy thì không có kỳ hạn."
“Ôi chao, anh Kiêu à, tôi không thể làm tình nhân của anh cả đời đúng không? Cho dù anh không chê tôi, nhưng tôi già nua cũng sẽ ghét bỏ chính mình."
Lâm Khiết Vy khoa trương như thế, khiến cho Mạc Lâm Kiêu âm thầm khinh bỉ, cô nghĩ nhiều rồi, ai muốn để cô làm tình nhân cả đời chứ?
"Vậy cô nghĩ nên kéo dài trong bao lâu?"
Lâm Khiết Vy giả bộ suy nghĩ một lúc lâu, sau đó nghiêm túc nói.
"Lần trước tôi đề nghị với anh là bốn tháng, quả thật không quá hợp lý, nên sửa lại, thời gian bốn tháng quá ngắn, không có một xíu thành ý nào khi làm tình nhân của anh cả. Tôi cảm thấy thời gian mười tháng hay một năm gì đó là rất hợp lý và khoa học. Anh thử nghĩ mà xem, phụ nữ như tôi ấy à, thanh xuân, sức trẻ, vẻ đẹp, có thời gian rất ngắn, cũng chỉ một hai năm mà nói, nói không chừng đến sang năm, làn da của tôi bắt đầu bị chảy xệ, gương mặt lão hóa, không còn xinh đẹp như bây giờ nữa. Anh là người có tiền có thể như vậy, sao có thể dùng mãi một tình nhân không đổi chứ? Điều đó là không khoa học, không xứng đáng với cấp bậc và địa vị của anh, người giàu có và tinh anh như vậy, phải không ngừng thay thế tình nhân, mỹ nữ như mây, giai nhân làm bạn, đó mới chính là cuộc sống mà anh nên có."
Mạc Lâm Kiêu cười khẩy.
"Sao nào, cô còn muốn khống chế cách thức sinh hoạt của tôi nữa hả?"
"Không không không, anh hiểu lầm rồi, tôi không dám có suy nghĩ này, tôi chỉ là một tình nhân mà thôi, tôi hiểu rõ vị trí của mình, tuân thủ nghiêm ngặt cương vị và làm tốt nhiệm vụ của mình!"
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu giống như hiểu ra, đột nhiên chuyển chủ đề, nói.
"Được rồi, nếu như cô đã khoe khoang chính mình tuân thủ nghiêm ngặt cương vị của bản thân, vậy thì đi đến nằm vào bên trong, cởi quần áo, chuẩn bị cho tốt, làm đúng chức trách của mình đi."
Lâm Khiết Vy âm thầm đổ mồ hôi lạnh.
"Thế nhưng anh Kiêu..."
"Cô tắm rửa chưa?"
"À, tắm rồi."
"Vậy cũng không cần tắm lại, đi thẳng vào giường đi."
Lâm Khiết Vy liên tục lau mồ hôi.
“Ha ha ha, anh Kiêu à, chẳng phải chúng ta đang tán gẫu hả, còn chưa nói chuyện xong đâu."
Ánh mắt Mạc Lâm Kiêu lóe lên, giọng điệu sắc bén.
"Cô chính là kẻ dối trá, trong ngoài không đồng nhất, chỉ nói mà không làm."
Mẹ kiếp, bà đây đến là để thương lượng chuyện vay tiền với anh, không phải tùy tiện cho anh ngủ, người đàn ông chết bầm này, suốt ngày không nghĩ đến chuyện khác, chỉ nghĩ đến làm sao cho nửa người dưới thoải mái, là do hooc môn của anh quá thừa hả, đồ ngựa giống.
Lâm Khiết Vy không nhịn được, một bụng lửa giận, âm thầm mắng người đàn ông đẹp trai trước mặt này một trăm lần. Lâm Khiết Vy cố gắng gượng cười đáp.
"Anh Kiêu, anh cảm thấy đề nghị một năm của tôi như thế nào, anh có đồng ý không?".
Mạc Lâm Kiêu nhìn kỹ vẻ mặt của Lâm Khiết Vy, phát hiện mình mặc áo choàng tắm như này, ở trong mắt cô cũng chẳng có gì đặc biệt, thật đúng là một người phụ nữ khác thường.
Không phải là do anh quá tự tin, nhưng với dáng dấp yêu nghiệt này của anh, đừng nói là chỉ mặc áo choàng tắm, cho dù là mặc áo sơ mi, âu phục cũng có thể khiến vô số người phụ nữ phải thét lên và chảy nước bọt.
Chỉ có Lâm Khiết Vy này... Hình như đối với đàn ông, cô đều miễn dịch, giống như mù lòa.
Thường xuyên bỏ qua bề ngoài và vẻ đẹp trai của anh.
Chẳng lẽ cô cố ý phớt lờ để anh có ấn tượng tốt hơn với cô ư?
Một người ngạo kiều như Mạc Lâm Kiêu nhất định sẽ không thừa nhận chính mình có ấn tượng tốt với Lâm Khiết Vy.
"Một năm ư? Nếu cô đã kiên trì với cái gọi là thời hạn như thế, vậy thì về
nguyên tắc, tôi đồng ý."
Lâm Khiết Vy vừa mới nở nụ cười đã lập tức nghi hoặc hỏi,
"Cái gì gọi là về nguyên tắc, anh đồng ý?"
"Tạm thời quyết định là một năm, nếu như một năm sau, tôi quả thật chán ghét, vứt bỏ cô, hợp đồng này sẽ hết hạn."
Lâm Khiết Vy hoảng sợ hỏi.
"Vậy ngộ nhỡ anh còn chưa chán ghét, chưa vứt bỏ tôi thì sao hả?"
Mạc Lâm Kiêu hừ lạnh một tiếng.
"Hình như đối với sức quyến rũ của mình, cô rất có tự tin nhỉ? Làm ơn trước khi nói chuyện, cô soi gương hộ tôi." Nghe thấy thế, Lâm Khiết Vy cười rất vui vẻ, thở phào nhẹ nhõm.
Cũng đúng, người có dáng dấp đẹp trai như thần tiên giống Mạc Lâm Kiêu này, có dạng phụ nữ gì mà không tìm được chứ, sao lại nhiệt tình với khúc củi mục như cô được chứ?
"Vậy thì tốt rồi, anh Kiêu, anh lập tức cho người bổ sung thêm điều khoản vào hợp đồng đi, viết thời hạn vào đó.”
Mạc Lâm Kiêu lười biếng nói.
"Bản thân tôi chính là miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh"
Chẳng qua lúc anh muốn giờ quẻ, chính là đùa giỡn không có điểm mấu chốt.
Lâm Khiết Vy còn lâu mới tin anh.
"Hôm nay đã muộn rồi, vậy thì để ngày mai nhé, anh bảo người ta viết thêm điều khoản bổ sung vào hợp đồng, anh Kiêu, nếu chuyện này đã được quyết định xong, vậy tôi có thể nói ra một chuyện."
Mạc Lâm Kiêu cảm thấy ngoài ý muốn nhướng mày, lạnh lùng nhìn cô.
Sao nào? Còn có việc muốn nói?
Lâm Khiết Vy không còn dáng vẻ hùng hồn như trước nữa, trở nên có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói.
“Chuyện là như thế này, anh Kiêu, tôi muốn nhắc đến chuyện lĩnh trước sáu tháng tiền lương với anh."
Trong lúc nhất thời, Mạc Lâm Kiều ngây ngẩn cả người, tiền lương ư? Trước đó anh đã hứa với cô tiền lương bao nhiêu?
Lâm Khiết Vy cho rằng Mạc Lâm Kiêu không hiểu ý của mình, cô vội vàng nói.
"Tôi thật sự có việc gấp cần dùng đến tiền, giống như lý do lần trước vậy, đều là tiền để cứu mạng. Anh yên tâm đi, tôi lấy tiền rồi, tuyệt đối sẽ không chơi trò mất tích, càng sẽ không lười biếng trong công việc, tôi nhất định sẽ cẩn trọng, cố gắng làm tốt công việc của mình, nhất định sẽ để anh cảm thấy rằng nó đáng đồng tiền bát gạo" Tuy mặt ngoài Mạc Lâm Kiêu không thể hiện ra điều gì, nhưng trong lòng lại ngạc nhiên không thôi.
Tối hôm nay cô quay tới quay lui, hết gắp thức ăn lại đưa cà phê, ầm ĩ một lúc lâu chính là để đòi tiền?
Thì ra là một người phụ nữ ham tiền.
Chẳng trách lại bị Mạc Lâm Dương lợi dụng, người tham của chính là người dễ bị dao động nhất, cũng là người không có điểm mấu chốt nhất, không có nguyên tắc gì.
Mạc Lâm Kiêu xem thường nhất chính là loại người vì tiền tài mà bán mình, mà rất không may, hiện tại xem ra, Lâm Khiết Vy chính là loại người này.
Mạc Lâm Kiêu thật sự muốn chất vấn cô một câu, nếu cô đã bán mạng cho Mạc Lâm Dương rồi, chẳng lẽ tiền mà anh ta đưa cho cô còn chưa đủ để cô dùng hả? Hay là nói tính cách của cô quá tham lam, đã đến mức độ nhìn thấy tiền là lóa mắt, tiền của ai cũng muốn!
Chẳng trách Tạ Nguyên Thần nói sẽ cho cô một tỷ không trăm năm mươi triệu để cô ngủ với anh ta.
Trong đầu vô cùng hỗn loạn, Mạc Lâm Kiêu càng nghĩ lại càng cảm thấy bực bội, không nhịn được hừ lạnh mấy tiếng.
"Lần trước lúc cô đòi tiền cũng là lý do này, khi đó tôi không so đo với cô, tin tưởng lời cô nói, bây giờ cô lại diễn trò cũ, còn chẳng thêm bia ra lý do mới, ở trong lòng cô, có phải cô cảm thấy tôi có thể tiêu tiền như rác?"
"Anh Kiêu, anh hiểu lầm rồi, tôi không nói dối, thật sự là tôi..."
"Chỉ một tỷ không trăm năm mươi triệu thôi ư? Có phải ít quá không? Tôi cho cô mười tỷ rưỡi nhé?"
“Hả?" Lâm Khiết Vy hơi hoảng sợ.
Nhưng ở trong mắt Mạc Lâm Kiêu xem ra, lại cho rằng cô bởi vì quá vui sướng nên mới có vẻ mặt này, trong lòng càng thêm khinh thường cười lạnh.
Mạc Lâm Kiêu từ trong ngăn kéo của bàn trà lấy ra một tấm séc, nhanh chóng viết xuống mấy dòng chữ trên đó, xé ra, cầm trên tay vung vẩy. Trong đôi mắt ưng hiện lên sự lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng nói.
"Không phải là cô muốn tien hå, đây là chi phiếu mười tỷ rưỡi, chỉ cần tiếp theo cô làm tôi hài lòng, số tiền này sẽ thuộc về cô."