Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 83: Tắm rửa sạch sẽ nhé bảo bối




Trần Kiệt cảm giác hít thở không thông, một mùi tanh ngọt tràn khắp khoang miệng, chỗ bị đá đau nhức, xương cốt như chặt đứt ra. Còn may chủ tịch Kiêu không vận dụng võ công, nếu không một cước kia của chủ tịch Kiêu, mạng nhỏ của anh ta cũng không còn.
Chịu đựng đau đớn, Trần Kiệt gian nan bò dậy, lại lần nữa quỳ gối bên chân Mạc Lâm Kiêu. Trên trán mồ hôi như hạt châu rơi xuống, gương mặt cũng biến thành trắng bệch.
"Chủ tịch Kiêu, tôi sai rồi."
"Sai ở đâu?"
"Sai ở chỗ không nên giấu diếm anh, về tình huống của người phụ nữ kia,
chỉ nói một phần."
"Nếu cô ấy là người phụ nữ của tôi, cho dù như thế nào, chuyện của cô ấy, về sau đều phải nói cho tôi nghe toàn bộ. Nghe hiểu chứ?"
Trần Kiệt cắn răng cúi đầu nói: "Nghe hiểu, cũng nhớ kỹ!"
Mạc Lâm Kiêu phất tay, Trần Kiệt vất vả đứng lên, bước đi tập tễnh trở về khoang sau.
Nam Cung Hào nhanh chóng xốc quần áo của Trần Kiệt lên, xem xét thương thế của anh ta. Trước ngực có một mảnh xanh tím, xem ra chủ tịch Kiêu đã khống chế sức lực, không bị nội thương, tất cả đều là bị thương ngoài da, thế nhưng rất đau, Mạc Lâm Kiêu cố ý khiến cho Trần Kiệt ăn chút đau khổ.
Nam Cung Hào hạ giọng nói: "Đã nói cho anh nghe từ lâu, anh lại không nghe, thế nào, phải chịu phạt hả?"
Trần Kiệt không phục táp: "Đều do người phụ nữ đáng chết kia! Nếu không phải cô ta mê hoặc chủ tịch Kiêu, chủ tịch Kiêu cũng sẽ không giận chó đánh mèo với tôi như vậy. Vốn dĩ những thiên kim tiểu thư theo đuổi chủ tịch Kiêu kia, tôi trực tiếp đánh liệt nửa người, chủ tịch Kiêu cũng chưa từng nói gì?"
"Có thể giống nhau sao? Những người phụ nữ kia có thể so với Lâm Khiết
Vy à? Người này chính là từng ngủ qua, từng có quan hệ thân mật, hơn nữa là giải dược của chủ tịch Kiêu, ý nghĩa khác nhau!"
Mạc Lâm Kiêu đứng lên từ trên ghế sô pha, đi qua đi lại. Hơi hơi nhíu mày, có vẻ hơi nôn nóng. Anh rất ít khi uống rượu, thậm chí còn đổ nửa ly Whiskey, đứng ở trước cửa sổ của máy bay, nhìn từng đám mây trắng bên ngoài, nhẹ nhàng lắc lư ly rượu trong tay.
Anh đối với cô, có phải vô tình quá không?
Tài xế đón Lâm Khiết Vy, trực tiếp chạy như bay tới biệt thự Mạc Vũ. Bác Trần chờ ở cổng lớn, cười hỏi: "Cô Vy đã trở lại? Hôm nay về sớm hơn bình thường một chút à."
Lâm Khiết Vy gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay cháu không tăng ca."
"Chủ tịch Kiêu đi công tác, tối nay cô ăn tối một mình"
“Bác Trần, bác ăn chung với cháu đi."
“Tôi tuổi lớn, không ăn được đồ ăn của giới trẻ, tôi ăn thanh đạm, đã ăn xong rồi. Hôm nay đặc biệt làm nhiều món để bồi bổ cho cô."
Canh dinh dưỡng? Bồ? Cô cần bồi bổ sao?
Lâm Khiết Vy tắm xong, đã mặc xong quần áo ở nhà, xuống lầu ăn cơm.
Hôm nay một mình cô ăn cơm, không cần đối diện với gương mặt lạnh lùng của Mạc Lâm Kiêu, hẳn là phải ăn rất vui mới đúng, nhưng bởi vì chuyện tiền viện phí của em trai, tâm trạng của cô u ám, chỉ ăn lượng cơm bằng một nửa bình thường.
Bác Trần cũng phát sầu, ở phía sau bếp thương lượng với đầu bếp, có phải cần sửa thực đơn chút hay không, nhìn dáng vẻ của cô Vy, rõ ràng không muốn ăn.
Lâm Khiết Vy ở phòng ngủ nôn nóng đi qua đi lại, vắt hết óc mà nghĩ làm sao để nhanh có tiền. Tuy rằng trước khi Mạc Lâm Kiêu rời đi đã úp úp mở mở lộ ra, khả năng sẽ cho cô vay tiền, nhưng tính tình anh quái đản, tâm trạng mưa nắng thất thường, không chừng lại trêu chọc cô, căn cứ theo thái độ của anh lúc trước mà xem, chính mình ở trong lòng anh chính là thú cưng tùy ý trêu đùa. Với lại chờ anh trở về, món ăn cũng đã lạnh.
Phân tích như vậy, chứng tỏ Mạc Lâm Kiêu này không thể trông cậy được. Cô không nhịn được, nhìn qua thẻ ngân hàng trên bàn, Lâm Khiết Vy thở dài, hết đường xoay sở, thiệt tình không muốn dùng tiền của Hạ Dịch Sâm. Di động vang lên, Lâm Khiết Vy cầm lên nhìn thoáng qua, thế mà là Tạ
Nguyên Thần, cô căn bản không muốn nghe thấy giọng anh ta, trực tiếp tắt máy. Không nghĩ tới Tạ Nguyên Thần kiên trì vô cùng, tiếp tục gọi, tiếng chuông di động ở trong phòng đột ngột vang lên, càng khiến cho lòng Lâm
Khiết Vy loạn lên. Tức giận cầm lấy di động, trực tiếp gào.
"Tạ Nguyên Thần! Anh có bệnh à? Gọi gì mà gọi? Không thấy phiền à?"
Tạ Nguyên Thần bên kia rõ ràng bị cô làm cho kinh ngạc, sửng sốt vài giây, anh ta mới đắc ý dào dạt cười nói: "Xem ra cô cũng lo lắng nhỉ. Tôi vừa mới nghe Thúy Lan nói, ông cụ nhà cô nổi trận lôi đình, nói rõ không cho bất kỳ ai trong nhà cho em trai cô tiền, tôi xem cô làm sao bây giờ?
Trong lòng Lâm Khiết Vy lạnh ngắt.
Ông nội cũng đủ độc ác. Cho dù Liên Hoài vẫn luôn ốm yếu, không thể cống hiến gì cho gia tộc, nhưng nói thế nào thì nó cũng là cháu ruột của ông ta, sao có thể thấy chết mà không cứu chứ?
"Tạ Nguyên Thần, anh nhàn rỗi không có chuyện gì, chỗ nào mát mẻ thì tới chỗ đó ở đi, anh có biết giọng nói của anh tôi nghe là muốn ói không?"
"Lâm Khiết Vy, lời nói cũng không thể nói nhầm, làm người phải lưu một con đường lui. Một tỷ không trăm năm mươi triệu kia, chỗ tôi đây có thể chuyển cho cô, nghĩ lại em trai cô, cô hẳn là biết nên làm như thế nào nhỉ" Tắt máy, không quá vài giây, Tạ Nguyên Thần đã gửi tin nhắn tới, trên đây là số phòng khách sạn nào đó, thời gian là giữa trưa ngày mai. Tiếp theo, Tạ Nguyên Thần lại gửi một tin nữa, viết: Ngày mai giữa trưa tới, tắm rửa sạch sẽ, bảo bối của anh.
Nhìn đến cái xưng hô phía cuối, Lâm Khiết Vy thật sự buồn nôn. Da mặt của Tạ Nguyên Thần có thể so với tường thành, một bên cùng Lâm Thúy Lan thân mật, một bên còn ở chỗ cô nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Muốn ngủ với cô ư? Tưởng bở!
Lâm Khiết Vy tức giận tắt di động, bất đắc dĩ cầm lấy tấm thẻ ngân hàng mà Hạ Dịch Sâm đã đưa kia, nằm ở trên sô pha, lẩm bẩm lầu bầu: “Chẳng lẽ, thật phải dùng tới tiền của đàn anh Sâm?"
Không thân chẳng quen với anh ta, chẳng qua là ở đại học gặp qua vài lần, nói qua vài câu, sao có thể mượn số tiền lớn như vậy của người ta chứ?
Lâm Khiết Vy bực bội không thôi, vò loạn tóc mình. Đột nhiên! Cô nghĩ tới một chỗ, nghĩ tới một phương pháp!
Mười hai giờ đêm, biệt thự Mạc Vũ yên tĩnh vô cùng, tất cả người hầu đều đắm chìm trong giấc ngủ. Cửa phòng Lâm Khiết Vy nhẹ nhàng mở ra một khe hở, lén lút lần mò ra, nhìn trái phải tìm hiểu một lượt, nhìn thấy ngoại trừ đèn ngủ, không một bóng người, mới rón ra rón rén đi ra. Vì để không phát ra âm thanh gì, ngay cả dép lê cô cũng không dám đi, cũng chỉ đi tất, không tiếng động giẫm lên cầu thang.
Cửa phòng lầu ba, Lâm Khiết Vy thử then cửa, còn may, không có khóa lại, dễ dàng mở cửa ra, đi vào. Bởi vì quá mức khẩn trương mà chạm vào đến cửa phòng phát ra một thanh âm đáng sợ, sợ tới mức Lâm Khiết Vy hồn phi phách tán, trừng lớn đôi mắt quan sát bốn phía, phát hiện không khiến cho ai chú ý, lúc đó mới thở ra một hơi, vào nhà, đóng cửa.
Mở đèn phòng lầu ba, trong nháy mắt, căn phòng sáng như ban ngày, Lâm Khiết Vy dùng tay ngăn đôi mắt, thích ứng một chút, đi đến giữa đống đồ quý giá xem.
Hay là lấy một bình hoa đời nhà Minh nhỉ? Cô bước tới ôm lấy, lại phát hiện quá nặng, hơn nữa thể tích quá lớn, cô rất khó mang ra khỏi biệt thự. Xem ra chỉ có thể trộm một thứ đồ nhỏ mà thôi. Lâm Khiết Vy giống như trộm xông vào viện bảo tàng, nhìn bên trái một chút, sờ bên phải một xíu, con cầm lên ước lượng thử, có cảm giác làm không xuể. Nơi này của Mạc Lâm Kiêu bày đổ cổ quá nhiều, bởi vì số lượng nhiều, anh cũng không để trong lòng, cho nên tùy ý bày ở nơi đó, bên ngoài cửa phòng cũng không khóa, đây là giàu có đến mức nào chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.