Bốn chữ khế ước bán thân khiến cô cảm thấy đau đớn. Anh nói chuyện
đúng là ngầm chứa dao, lại đâm vào tim cô, cô ở chỗ anh không có tôn
nghiêm. Anh cao hứng, cô có thể sống dễ chịu một chút. Anh không vui, vậy cô phải gánh chịu lửa giận của anh. Muốn ngược như thế nào thì ngược như thế đó.
Nhưng đến bây giờ cô vẫn chưa rõ, lửa giận tối nay của anh, rốt cuộc là vì sao. Chẳng lẽ là vì cô không đi đón anh?
“Hay là.." Anh u ám nói: “Nếu cô chia sẽ cô kiếm được một tỷ không trăm năm mươi triệu thế nào, có khả năng tôi sẽ tha cho cô."
Đây là cơ hội anh cho cô, phải xem cô có nắm lấy hay không? Nếu cô nói thật, cho dù cô là người của Mạc Lâm Dương, anh cũng có thể tha thứ cho cô.
Lâm Khiết Vy há miệng thở dốc, rơi vào trong mâu thuẫn.
Chẳng lẽ nói cho anh, cô trộm đồ của anh bán đi, đổi lấy tiền nộp phí? Chỉ dựa vào tính cách thối tha của anh tối nay, nói thực, cô cảm thấy nói ra hơi nguy hiểm.
So sánh nặng nhẹ giữa hai việc rơi đầu và lau gạch, vẫn nên lau gạch an toàn hơn.
"Chuyện này tôi không muốn nói, cũng không có gì hay để nói, tiền đã lấy được, mọi chuyện đã giải quyết, như vậy đi.
Ánh sáng trong mắt Mạc Lâm Kiêu đột nhiên tắt đi, gương mặt anh âm trầm, lửa giận xông thẳng lên trời, cười gắn tàn nhẫn nói: “Được được lắm, cô đúng là khiến tôi nhìn với cặp mắt khác xưa! Rất có cốt khí!" Sau khi nỏi xong, anh lạnh lùng lườm cô một cái, xoay người đi vào phòng, đóng mạnh cửa phòng lại.
Tiếng đóng cửa chấn đắc cả tầng lầu lung lay mấy cái.
Lâm Khiết Vy thở dài, đi dọc theo bậc thang ra khỏi biệt thự.
Không biết người nào đưa một cái ghế tới, Trần Kiệt ngồi ở phía trên, bắt chéo hai chân hút xì gà, nuốt mây nhả khói, vô cùng thích ý. Vừa thấy Lâm Khiết Vy đi tới, anh ta lập tức bắt đầu phân phó: “Mấy người các cậu thay phiên nhìn chằm chằm cô ta, bắt cô ta phải quỳ lau, mỗi cục gạch nhất định phải sạch sẽ, có nghe thấy không?"
“Dạ, anh Trần Kiệt!"
Lâm Khiết Vy quỳ trên gạch lạnh lẽo, cầm khăn đã khử trùng và cái cọ, vừa dùng cọ cọ sạch mặt ngoài dơ bẩn, vừa dùng khăn lau sạch sẽ.
Trên lầu Mạc Lâm Kiêu vén bức mành, liếc mắt quan sát phía dưới, lông mày hơi nhíu lại.
Cô thà rằng đi lau gạch, cũng muốn bảo vệ người đàn ông đứng sau giúp
Rốt cuộc là ai?
Cho dù là Hạ Dịch Sâm hay là Mạc Lâm Dương, nghĩ tới một trong hai người giúp Lâm Khiết Vy, trái tim Mạc Lâm Kiêu như bị gai đâm!
Rất không thoải mái!
Có cảm giác phẫn nộ vì bị người ta khiêu khích!
Lúc này trừng phạt Lâm Khiết Vy, anh vốn nên bớt giận, nhưng hoàn toàn ngược lại, nhìn Lâm Khiết Vy thuận theo lau gạch, anh không chỉ không thuận khí, trái lại càng bực bội và căm tức hơn. Rốt cuộc chuyện này là vì sao, trong lúc này anh cũng không nghĩ rõ lắm.
Càng nhìn càng cáu kỉnh, cho nên anh không nhìn nữa, đi vào phòng ngủ, nằm lên giường nhắm mắt chuẩn bị ngủ.
Trong lòng không ngừng nói với mình, người phụ nữ không biết tốt xấu
cô! kia, đây là lựa chọn của cô, anh đã cho cô cơ hội, là cô không cần. Mẹt chet cô là đáng đời! Anh không quan tâm!
Nhưng mí mắt luôn giật giật, giống như trên đệm có gai, làm như thế nào cũng không nằm được, trần trọc, cuối cùng anh bất đắc dĩ đứng dậy, lại đi tới trước cửa sổ, mở bức mành nhìn xuống. Thời gian trôi qua nửa tiếng, đầu gối của Lâm Khiết Vy đã sớm quỳ vô cảm, mấy tầng đệm cũng không có tác dụng gì lớn, đầu gối đau tới mức như quỳ trên dao găm.
Hai vệ sĩ đứng bên cạnh cô trông coi đều đứng tới mệt mỏi, mỗi người đều nghiêng người dựa vào cột, ngáp một cái.
Trần Kiệt ngồi trên ghế, một cánh tay rủ xuống, ngón tay còn kẹp điếu xì gà, người đã ngủ thiếp đi.
Có vệ sĩ khẽ đẩy Trần Kiệt một cái, dán sát vào nhỏ giọng nói: "Anh Trần Kiệt, anh Kiêu bảo anh lên có việc.”
Trần Kiệt giật mình tình lại, ngáp một cái, xoa đôi mắt, khẩn trương đi vào nhà.
Cửa phòng ngủ của Mạc Lâm Kiêu ở tầng hai mở rộng, Trần Kiệt đi vào, thì thấy Mạc Lâm Kiêu đang bưng một ly cà phê uống, vẻ mặt âm trầm.
"Anh Kiêu, sao anh còn chưa đi nghỉ ngơi? Đi ngủ sớm một chút đi." Đã hơn mười hai giờ, bình thường lúc này anh Kiêu đã ngủ rồi.
"Cô ta thế nào?"
Trần Kiệt sửng sốt, mới biết anh đang hỏi Lâm Khiết Vy làm việc ở bên ngoài, cười nhạo một tiếng: "Sống rất tốt, không sao đâu, tôi trợn to hai mắt nhìn chằm chằm cô ta, cô ta không lười biếng được."
Mạc Lâm Kiêu vươn tay xoa huyệt thái dương phát đau: "Như vậy đủ rồi, bảo cô ta về nghỉ ngơi đi."
“Hả? Lúc này mới làm đến chỗ nào chứ? Chưa lau được một phần năm đâu! Tôi thấy cô ta rất khỏe mạnh, không sợ mệt, để cô ta lau không phải rèn luyện sao?" Mạc Lâm Kiêu mất hứng: "Làm theo lời tôi nói, bớt nói linh tinh đi!
Trần Kiệt nhếch miệng, chạy như điên ra ngoài.
Phạt cô nửa tiếng là đủ rồi, cho cô nhắc nhở là được, lại phạt tiếp cũng không có ý nghĩa.
Anh tuyệt đối không thừa nhận, mình mềm lòng rồi.
Sắp xếp cho Lâm Khiết Vy xong, Mạc Lâm Kiêu phát hiện cuối cùng anh có thể nhẹ nhàng thở ra, chuẩn bị lại đi tắm nước nóng, sau đó thì đi ngủ.
Trần Kiệt chạy đến dưới lầu, vốn định bảo Lâm Khiết Vy dừng lại, nhưng cảm thấy bỏ qua cho cô sớm như vậy, không khỏi chưa hết giận. Anh ta ngẩng đầu nhìn cửa sổ phòng Mạc Lâm Kiêu, rõ ràng là đèn đã tắt, vì thế lặng lẽ nói với vệ sĩ: "Tôi đi ngủ trước, bảo cô ta làm thêm một tiếng, rồi cho cô ta về ngủ."
Thuộc hạ gật đầu.
Trần Kiệt vui sướng khi người khác gặp họa nhìn Lâm Khiết Vy quỳ trên đất lau gạch, sau đó ngâm nga hát trở về phòng mình, đi gặp Chu Công. Lại lau thêm hai mươi phút, Lâm Khiết Vy thật sự không chịu nổi, chân giống như mất đi cảm giác, đầu gối đau xót khiến đôi mắt cô nổ đom đóm, cô muốn đứng dậy nhưng bị vệ sĩ đè lại.
"Tôi sắp không chịu được, chân vô cùng đau đớn, tôi nghỉ một lát rồi lại lau."
"Như vậy không được, anh Trần Kiệt đã dặn rồi, không được phép lười biếng! Nhanh lau đi!"
Lâm Khiết Vy gian nan dịch chân, phát hiện chỗ vừa quỳ có dấu màu hồng nhạt, cô sửng sốt vài giây, đột nhiên ý thức được, đó là máu do đầu gối cô mài rách da!
Không nhịn được bắt đầu mắng thầm người đàn ông Mạc Lâm Kiêu kia, bạo quân lãnh huyết! Cô hận chết anh rồi!
Mạc Lâm Kiêu tắm rửa xong, thay quần áo ở nhà sạch sẽ, chuẩn bị quay về phòng ngủ ở tận cùng bên trong nghỉ ngơi. Đột nhiên phát hiện đèn đường ở bên ngoài vẫn sáng, trái tim đập nhanh hơn, nhanh chóng đi tới trước của sổ nhìn xuống.
Lâm Khiết Vy vẫn còn đang lau gạch!
Không phải là anh bảo cô dừng lại rồi sao?
Đột nhiên cơ thể Lâm Khiết Vy lung lay mấy cái, sau đó ngã xuống đất, không còn động tĩnh gì nữa.
“Lâm Khiết Vy!" Mạc Lâm Kiêu ở bên cửa sổ khẩn trương lẩm bẩm, trong lúc này vô cùng lo lắng và bực bội, anh không suy nghĩ liền đẩy cửa sổ ra, nhày từ ban công tầng hai xuống.
"Anh Kiêu!" Mấy vệ sĩ đều bị Mạc Lâm Kiêu đột nhiên nhảy từ trên tầng hai xuống dọa sợ, trợn mắt há miệng nhìn.
Vậy mà anh Kiêu nhảy từ tầng hai xuống?
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lâm Khiết Vy, thử kiểm tra hơi thở của cô, đôi mắt sắc bén nhìn vết máu bầm chỗ đầu gối cô, quần bò đều đã thấm máu, trong lòng căng thẳng.