Tự trách và bối rối không thể nói rõ tràn ngập trong tim, đỏ ửng lọt vào tầm mắt khiến huyệt thái dương anh giật giật. Anh không do dự bế cô lên, nhanh chóng đi vào biệt thự.
"Gọi Nam Cung Hào tới đây! Lập tức đến đây! Trong vòng năm phút không tới, mang đầu tới gặp tôi!"
Ôm cô gái trong lòng, cô nhẹ như lông chim, giống như một giây sau sẽ bay đi mất. Bình thường gương mặt nhỏ nhắn màu hồng phấn, lúc này vô cùng trắng xanh.
Mạc Lâm Kiêu ôm cô, vững vàng bước lên lầu, tầm mắt không nhịn được thường nhìn về phía cô.
Đá văng cửa phòng cô ra, nhanh chóng đi vào đặt cô lên trên giường, anh lo lắng sờ trán cô, không tự chủ được nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương của cô.
Trên ngón tay đầy vết thương, trong lòng bàn tay đều đã trở nên thô ráp.
Giống như có móng vuốt mèo gãi vào trong lòng anh, đau tới mức ngực anh co rụt lại.
Nam Cung Hào bị vệ sĩ đánh thức, nói thời hạn là năm phút, nhưng giác quan thứ sáu của Nam Cung Hào cảm thấy có chuyện không ổn, anh ta mặc áo ngủ màu sắc rực rỡ chạy tới, 4 phút đã chạy vào phòng.
"Anh Kiêu, làm sao vậy?"
Mạc Lâm Kiêu vừa sốt ruột vừa ghét bỏ: "Sao bây giờ mới đến? Chậm muốn chết!" Ồ, mới 4 phút mà lão đại, anh ta đều chạy như điên tới đây rồi, còn thieu gãy chân thôi.
"Đừng thất thần nữa, mau khám cho cô ấy xem!”
Nam Cung Hào không dám kéo dài, lập tức tiến lên kiểm tra cho Lâm
Khiết Vy.
Mạc Lâm Kiêu lo lắng hỏi: "Còn cứu được không?"
"Hå?" Nam Cung Hào bị hỏi hơi sửng sốt, lau mồ hôi: "Đương nhiên là cứu được."
"Có nghiêm trọng không? Trái tim có vấn đề gì không? Có phải là điềm báo mệt tới mức nhồi máu cơ tim hay không?" Từng vấn đề được đặt ra, trong mắt Mạc Lâm Kiêu đã dấy lửa.
"Trái tim sao? Đương nhiên không sao, cô ta còn trẻ tuổi như thế, cơ thể căn bản rất tốt."
Mạc Lâm Kiêu lập tức nóng này, giọng nói và vẻ mặt đều nghiêm khắc: "Rốt cuộc là anh có nghiêm túc khám cho cô ấy hay không? Một người đang khỏe mạnh, sao đột nhiên hôn mê ngất lịm đi rồi?"
Nam Cung Hào không biết phải nói thế nào: "Đương nhiên là tôi nghiêm túc kiểm tra mà, tôi không phải là lang băm, trái tim có vấn đề hay không tôi còn không nhìn ra sao? Cô ta ngất vì đại não không cung cấp đủ máu, bị choáng. Cậu Kiêu, cậu lo lắng nhiều rồi."
Lúc này Mạc Lâm Kiêu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng lo lắng truy hỏi lần nữa: "Thật sự không sao à?"
"Thực sự không sao đâu, bị choáng, nói cách khác là chức năng cơ thể bảo vệ bản thân, mệt mỏi không chịu được, cơ thể tự động bãi công rồi. Không sao đâu, nghỉ ngơi cần thận, ngủ một giấc là không sao rồi."
"Còn vết thương chỗ đầu gối nữa, phải xử lý cần thận, không sẽ bị nhiễm bệnh."
Nam Cung Hào thật sự hết nói nổi, anh ta là bác sĩ, còn cần cậu Kiêu nói nhiều lần không biết mệt sao? Đúng thật là, cậu Kiêu dong dài như thế, không sợ ảnh hưởng tới hình tượng lãnh khốc bá đạo của mình sao?
"Nếu muốn xử lý vết thương chỗ đầu gối, phải cởi quần cô ta ra.”
Mạc Lâm Kiêu nhíu mày: "Không được, cởi quần sẽ khiến vết thương của cô ấy bị rách, tôi thấy dùng kéo cắt sạch ống quần đi."
Nam Cung Hào âm thầm bĩu môi, chỉ có thể gật đầu đồng ý. Không phải vết thương cần khâu mấy mũi, cần thận như thế làm gì, chỉ là trầy da bình thường mà thôi. Cậu Kiêu quá coi trọng người phụ nữ này rồi.
Mạc Lâm Kiêu tự mình cầm kéo tiêu độc, cẩn thận cắt ống quần, sợ kéo đụng vào da cô.
Khi miệng vết thương chỗ đầu gối lộ ra, đôi mắt anh không nhịn được co rụt lại! Ngực giống như bị đâm chi chít châm, đau đớn từng cơn.
Hai đầu gối đều bị trầy cỡ quả táo! Bây giờ đầu gối trắng nõn đều đã máu me nhầy nhụa, thật sự khiến người ta thương tiếc.
Mạc Lâm Kiêu rất muốn tát mình một cái, sao vì tức giận lại phạt cô đi lau gạch? Bình thường anh là người loạn cũng không sợ hãi, trấn định thản nhiên, năng lực khống chế cảm xúc vô cùng tốt, hôm nay bị làm sao thế? Sao dễ dàng tức giận như vậy, còn mất đi lý trí, trừng phạt một cô gái nhỏ? Anh điên rồi có phải không?
Mạc Lâm Kiêu nghiêm mặt, im lặng một lúc lâu không nói, vẫn luôn âm thầm mắng mình.
Nam Cung Hào bắt đầu tiêu độc giúp cô, không quan tâm lắm nói: “Tôi bảo này, không có chuyện gì lớn đâu, không phải chỉ là hơi trầy da thôi sao?"
Mạc Lâm Kiêu nghe thấy mấy chữ “không có chuyện gì lớn đâu", rõ ràng là không vui liếc anh ta một cái.
Nam Cung Hào dùng dung dịch oxy già tiêu độc giúp cô xong, vỗ tay, xem như hoàn thành công việc chữa trị: "Xong! Ngày mai sẽ kết vảy rồi."
Mạc Lâm Kiêu nhìn miệng vết thương dữ tợn không tương xứng với làn da, nghi ngờ nói: "Chẳng lẽ không cần bôi thuốc tiêu viêm gì đó, để tránh bị nhiễm trùng, hay là tiêm uốn ván." Đôi mắt Nam Cung Hào nheo lại một lát, chẳng qua chỉ có một giây, bởi vi anh ta cúi đầu, cho nên không bị Mạc Lâm Kiêu phát hiện, ngẩng mặt đã là bác sĩ có thâm niên, đảm nhận nhiều việc nói: "Vết thương chỉ bị trầy da, không bị sâu, cũng không cần khâu lại, căn bản không cần bôi thuốc, người trẻ tuổi giống như cô ta, năng lực tự lành rất mạnh, bôi thuốc trái lại sẽ ảnh hưởng tới tăng lực miễn dịch. Còn tiêm uốn ván, lại càng không cần." Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu vẫn nghiêm trọng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm vết thương chỗ đầu gối cô.
Nam Cung Hào nhìn hộp thuốc, chuẩn bị chuồn đi: “Vậy trời cũng khuya rồi, cậu cũng nghỉ đi, vết thương của cô ta đã được xử lý, có thể yên tâm rồi. Vậy tôi cũng về ngủ đây."
Có vẻ bước đi vô cùng tự nhiên, nhưng đợi ra khỏi phòng ngủ, anh ta lặng lẽ thở phào một hơi. Má ơi, nói dối ở trước mặt cậu Kiêu, hệ số nguy hiểm rất cao, may mà hôm nay lực chú ý của cậu Kiêu đều ở trên người cô gái kia, nếu không dựa vào năng lực quan sát siêu mạnh của anh, nhất định sẽ phát hiện anh ta nói dối. Lẽ ra nên tiêm một mũi uốn ván, cũng có thể bôi thuốc tiêu viêm, như vậy có thể phòng ngừa xảy ra cảm nhiễm, có thể khép lại nhanh hơn một chút. Nhưng mà... Anh ta chỉ sợ tiêm và bôi thuốc cho người phụ nữ kia, sẽ ảnh hưởng tới thể chất hiện giờ của cô.
Trên người cậu Kiệt trúng độc kỳ lạ như thế, hung hiểm như thế, có thể cận kề cái chết bất cứ lúc nào, khó khăn lắm mới tìm được người phụ nữ có thể giải độc, đúng là ông trời ban ân! Nhưng cơ thể người rất phức tạp mà có thể thay đổi, trạng thái của Lâm Khiết Vy vừa đủ không nhiều một phần không ít một phần, đúng lúc có thể giải độc, e rằng dược vật gì đó tác dụng vào, trái lại ảnh hưởng tới cơ thể ban đầu. Nhỡ đâu không thể giải độc tiếp cho cậu Kiêu... Nguy hiểm này, anh ta nhất định không mạo hiểm. Để người phụ nữ kia dựa vào lực miễn dịch của bản thân, dày vò thêm vài ngày đi.
Nam Cung Hào đi tới tầng một, nhìn thấy Trần Kiệt ở đó gấp tới mức xoay quanh, thấy anh ta đi xuống, lập tức tới gần hỏi: "Người phụ nữ kia chết chưa?"
Nam Cung Hào hất tay Trần Kiệt ra, trợn mắt nói: "Sao có thể dễ dàng đến cầu Nại Hà như thế." Trần Kiệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng về mặt vẫn u oan: "Lao HU Tý, sao bây giờ, tôi cảm thấy tôi sắp bị đánh rồi." Thiết kế người phụ nữ kia, làm hai cô bi thương, chắc chắn anh Kiêu sẽ trừng phạt anh ta.