"Cậu đáng đời! Thích làm chuyện ngây thơ, Trần ba tuổi cậu có thẻ nhớ lâu một chút không?" Vừa định cao giọng răn dạy Trần Kiệt, nhưng e sợ vị trên lầu nghe thấy, anh ta vội hạ giọng, kéo Trần Kiệt ra khỏi biệt thự, thần bí nói: "Cô ta bị thương sẽ không có ưu đãi gì! Nhỡ đâu ảnh hưởng tới thể chất giải độc, cậu liền khóc đi. May mà lần này không quá nghiêm trọng, tôi còn mạo hiểm lừa gạt cậu Kiêu, cứ thế không cho người phụ nữ kia chút thuốc nào. Lần tới cậu lại làm trò gì như yêu thiêu thân, tôi cũng sẽ không tha cho cậu!"
Trần Kiệt há to miệng, một lúc lâu sau mới tiêu hóa được những lời Nam Cung Hào nói, không nhịn được vô cùng hối hận, tát mình mấy cái: “Là tôi hồ đồ."
Mạc Lâm Kiêu kéo ghế ngồi bên cạnh giường, lằng lặng nhìn cô gái mê man. Bực bội trong lòng biến thành hỗn loạn. Tính tình anh lạnh nhạt trời sinh, đối với thân thích người nhà cũng không có cảm giác thân thiết, ngồi vị trí người thừa kế của nhà họ Mạc, từ nhỏ đến lớn đã quen cảnh tàn sát khốc liệt, chiến tranh ngầm, cho nên anh còn nhỏ tuổi đã ý chí sắt đá.
Một đường tiến lên, nói không quá cũng đã giẫm lên vô số máu tươi, dựa vào tâm ngoan thủ lạt để tiến lên đỉnh như hiện giờ. Trái tim mình tàn nhẫn, lãnh khốc cỡ nào, anh biết rõ nhất. Gặp phải mưa bom bão đạn, ám sát đánh lén, anh chưa từng sợ hãi bàng hoàng, chân chính biến thành người Thái Sơn có sập trước mặt cũng không đồi sắc.
Nhưng vì sao gần đây cảm xúc của anh luôn lúc cao lúc thấp, không thể khống chế được phiền loạn, giống như bây giờ, trong lòng anh không ổn định, giống như có thứ gì đó nắm lấy trái tim anh, loại cảm giác trái tim như bị bóp chặt này, thật sự quá xa lạ đối với anh rồi.
"Đau..." Trong lúc ngủ mơ, cô gái cau mày, nhẹ giọng lầm bẩm, còn muốn lắc lư cơ thể, muốn cử động hai chân không thoải mái.
Mạc Lâm Kiêu nhanh chóng vươn tay, đều đã vận dụng nội lực, nhanh như tia chớp nắm lấy bàn tay lộn xộn của cô, còn nhẹ nhàng đè chân cô lại, không cho cô xoay người loạn lên, tránh đụng vào vết thương chỗ đầu gối.
"Đừng nhúc nhích, ngoan, ngủ một đêm, ngày mai sẽ tốt hơn thôi."
“Đau..." Cô không biết gì, nhắm mắt lẩm bẩm.
"Được rồi, tôi thổi cho cô, lập tức sẽ không đau, cô tiếp tục ngủ đi." Mạc Lâm Kiêu phát ra giọng nói vô cùng dịu dàng, bởi vì quá mức chú ý tới vết thương của cô, cho nên anh không chú ý tới giọng điệu của mình vừa rồi kỳ lạ cỡ nào. Quả thực dán sát lại gần đầu gối cô, nhẹ nhàng thổi, còn nâng mắt nhìn biểu cảm của cô. Giống như lông mày không nhăn lại, sẽ không quá đau rồi.
Vì phòng ngừa cô lộn xộn, Mạc Lâm Kiêu chỉ có thể ngồi trên ghế bên giường, hai tay nắm lấy hai tay cô, dùng cánh tay đặt lên eo cô, không cho cô xoay người.
Mùi thơm trên người cô đánh úp lại từng đợt, giống như cả căn phòng đều mùi hương trái cây khiến người ta say mê. Vốn cảm thấy tối nay đã qua giờ ngủ, cảm thấy tối nay nhất định sẽ mất ngủ, nhưng bất tri bất giác Mạc Lâm Kiêu dựa vào mép giường, chậm rãi tiến vào giấc mơ.
Trần Kiệt vì nghĩ tới chuyện bị phạt, cũng trắng đêm ngủ không yên ổn. Sáng sớm anh ta chạy lên trên lầu, ló đầu vào trong phòng Lâm Khiết Vy, khi anh ta thấy anh Kiêu vậy mà ngồi trên ghế ngủ ở mép giường trong phòng ngủ, anh ta chịu kinh hãi không thua gì Địa Cầu nổ mạnh.
Ôi má ơi! Không phải anh Kiêu ở đây với cô ta cả đêm đấy chứ?
Anh Kiêu trở thành bạn trai dịu dàng săn sóc như thế, dù thế nào cũng khiến anh ta cảm thấy xa lạ như vậy.
Anh Kiêu chắc chắn không phải vì để ý người phụ nữ kia, mà là lo lắng thuốc giải của anh xảy ra vấn đề, cho nên mới canh giữ ở đây, ừm, là như vậy,
Động tĩnh rất nhỏ của Trần Kiệt khiến Mạc Lâm Kiêu giật mình tỉnh lại, anh thở dài một tiếng, chậm rãi mở đôi mắt, trong lúc này còn có chút vô tri vô giác, muốn làm rõ mình đang ở đâu.
Tuy cảm thấy tư thế này rất mệt mỏi, nhưng ngủ vô cùng say, vô cùng an ổn. Không có ác mộng, không có giật mình tỉnh lại. Toàn bộ hành trình là giấc ngủ sâu chất lượng cao, tỉnh ngủ không còn đau đầu như thường ngày, vừa mở mắt, liền cảm thấy thể xác và tinh thần vô cùng thoải mái, đầu óc tỉnh táo, cả người như hút tiên khí, khẽ phiêu phiêu. Loại cảm giác này, đã năm năm không cảm nhận được rồi. Từ sau khi trúng độc, mỗi ngày anh đều rơi vào trong hành hạ dày vò.
Ngồi thằng người nhìn Lâm Khiết Vy ngủ rất kiên định rất ngoan, Mạc Lâm Kiêu không nhịn được cười khổ. Thật sự không biết là anh trông chừng cô, hay là anh đang có khí tức của cô giải độc. Đúng là người phụ nữ thần kỳ, cho dù không cùng cô xảy ra quan hệ, chỉ đơn thuần làm bạn ngủ với cô, đều khiến cơ thể anh trở nên thoải mái.
Chẳng lẽ nói, tôi thật sự không thể tách rời cô sao, Lâm Khiết Vy?
Mạc Lâm Kiêu đứng dậy, tuy chân đã tê rần, nhưng tinh thần xán lạn, đôi mắt như chim ưng lóe lên sắc bén, xoay người thấy Trần Kiệt đang lén lút, vẻ mặt tối sầm lại.
Trần Kiệt sợ tới mức nhếch miệng, nhân lúc Mạc Lâm Kiêu còn chưa tức giận, quỳ trên mặt đất trước, sau đó tát liên tục bốn cái vào mặt mình, gương mặt anh tuấn lập tức sưng phồng lên.
"Anh Kiêu, tôi sai rồi! Tôi không nên loạn truyền thánh chỉ, cố ý phạt cô ta. Sau này tôi tuyệt đối không dám nữa, anh tha cho tôi đi!"
Mạc Lâm Kiêu đi qua, vừa định nhấc chân đá mạnh anh ta một cái, nhưng mà dừng lại, nghĩ tới chuyện gì đó, trên mặt lóe lên u ám: “Không thể trách anh hết được." . Chính chủ, rủ bạn đọc chung ﹟ 𝗧 r ù 𝒎 𝗧 r u 𝑦 ệ n.𝐕n ﹟
Trần Kiệt âm thầm vui vẻ, xem ra anh Kiêu không định trừng phạt mình, khổ nhục kế này có hiệu quả rồi.
Mạc Lâm Kiêu đi ra khỏi phòng ngủ của Lâm Khiết Vy, Trần Kiệt cũng vui vẻ theo sát phía sau, khi Mạc Lâm Kiêu đi tới cửa phòng mình, đột nhiên nói một câu: “Tìm quả sầu riêng, đến trong sân quỳ một tiếng.” A!
Trần Kiệt khóc không ra nước mắt, miệng run rẩy, bước chân dài đi xuống lầu.
Quỳ sầu riêng gì đó, đối với người có thể chất cường hãn như anh ta thật sự không có gì quan trọng là quá mất mặt! Mất hết mặt mũi! Mấy chục vệ sĩ đều do anh ta quản lý, bị phạt như vậy dưới mí mắt bọn họ, không phải là trong ngoài đều không còn mặt mũi sao?
Trong phòng khách ở tầng một, Mạc Lâm Kiêu vốn đi công tác trở về sẽ lập tức đến công ty chủ trì công việc, nhưng anh quyết định hôm nay nghỉ một ngày, công việc phụ giao cho thuộc hạ làm, công việc chính thì đổi thành họp qua mạng hoặc gọi điện xin chỉ thị làm việc. Nam Cung Hào nghe thấy tin này, ngồi ở trong phòng khách vừa ăn dưa hấu, vừa nhìn Trần Kiệt quỳ trên sầu riêng bị ánh nắng chiếu xuống, âm thầm bĩu môi.
Hôm nay cậu Kiêu không đến công ty làm, mục đích là gì không cần phải nói cũng biết, không phải vì người phụ nữ kia bị rách da sao?
Khi Lâm Khiết Vy tỉnh ngủ đã hơn chín giờ, bình thường lúc này cô đã bận việc ở bệnh viện, nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, cô cho rằng mình nhìn nhầm rồi, lại nhìn lần nữa, cô mới giật mình hét lên một tiếng, nhanh chóng ngồi dậy.
"Trời ạ, mình đến muộn, đến muộn rồi!"
Tốc độ dậy quá nhanh, dẫn đến động vào vết thương chỗ đầu gối, đau tới mức mặt cô nhăn lại, không ngừng hít khí lạnh.
"Cô Vy, mong cô đừng lộn xộn, tránh động vào vết thương." Một người giúp việc nữ trung niên ôn hòa hiền hậu nói, lúc này Lâm Khiết Vy mới phát hiện trong phòng còn có một người giúp việc.