Yêu Phải Tổng Tài Cuồng Chiếm Hữu

Chương 98: Có cần trói cô hay không




Miệng vết thương? Lúc này Lâm Khiết Vy mới thấy vết thương trên đầu gối mình, đều trầy da cỡ quả táo, đã kết vảy, nhưng hơi động một chút vẫn còn đau. Đột nhiên nghĩ tới chuyện tối qua, cô bị Mạc Lâm Kiêu phạt đi lau gạch, quỳ tới mức toàn thân chua xót đau đớn, hai chân vô cảm, vậy mà vệ sĩ còn không cho cô nghỉ ngơi một lát, không cần phải nói, đó chắc chắn đều là Mạc Lâm Kiêu ra lệnh làm vậy với cô, nhất thời cô hận Mạc Lâm Kiêu nghiến răng nghiến lợi.
Xem ra tối qua cô hôn mê rồi, được người ta đưa về phòng nghỉ ngơi.
"Làm phiền bà giúp tôi một chút, nâng chân của tôi lên, tôi muốn đi xuống."
"Ai da, khó mà làm được... Cậu Kiêu đã dặn dò rồi, bảo tôi trông chừng cô, không cho phép cô lộn xộn."
"Chân của tôi tôi biết, không có chuyện lớn gì, chỉ rách một lớp da, tôi đi đường chậm một chút là được, tôi phải đi làm."
Ngoài cửa truyền tới giọng nói lạnh lùng trầm thấp: “Đã như vậy rồi, còn đi làm cái gì?"
Bóng dáng Mạc Lâm Kiêu cao lớn gần như ngang với cửa, chân dài chậm rãi đi tới, đứng cách một mét, nheo mắt quan sát đầu gối của cô, sau đó nhíu mày, rất không vui hỏi: “Cô lộn xộn cái gì?"
Có một số vết thương đã nứt ra một chút.
Trong lòng Lâm Khiết Vy đang oán hận người đàn ông này, căn bản không muốn để ý tới anh, vẫn cố chấp di chuyển chân mình, di chuyển tới mép
giường. Mạc Lâm Kiêu đâu thể tiếp tục nhìn, trực tiếp đi qua đè đui cô: "Đà bảo cô không được lộn xộn, sao không nghe lời?"
Lâm Khiết Vy thở hổn hển nói: "Anh Kiêu, anh phạt đã phạt rồi, chẳng lẽ còn muốn quản tôi đi làm à?"
Vẻ mặt Mạc Lâm Kiêu bị kìm hãm, cảm nhận được cố chán ghét minh, trong lòng anh có chút không vui: "Xin nghỉ một ngày! Hôm nay không thể đi làm, nhất định phải nghỉ ngơi!"
"Vậy không được! Tôi còn muốn lấy thưởng chuyên cần! Anh buông tay, đừng ngăn cản tôi đi làm."
Tay Mạc Lâm Kiêu giống như không dùng lực, nhưng ấn lên đùi cô, cho dù cô cố gắng thế nào, hai chân đều không thể nhúc nhích.
So sức lực cô không thể thắng được anh, Lâm Khiết Vy vốn hận Mạc Lâm Kiêu, chỉ có thể dùng ánh mắt hung dữ trừng anh, bày tỏ bất mãn trong lòng mình.
Cô như con mèo nhỏ xù lông như vậy, trợn to đôi mắt, ở trong mắt Mạc Lâm Kiêu trông rất đáng yêu, vậy mà giọng điệu không khỏi dịu dàng hơn, nói: “Vết thương của cô mới kết vảy, một khi lộn xộn rất dễ nứt ra."
Chưa từng nghĩ tới anh sẽ dịu dàng như thế, nhưng bị Lâm Khiết Vy ghét bỏ, đôi mắt trợn ngược, lạnh lùng nói: “Chẳng phải đây là kết quả anh muốn sao? Tôi không bị thương, không chảy máu, như vậy anh Kiêu sẽ không từ bỏ ý đồ. Tôi không phải là đứa bé ba tuổi, anh cần gì phải giả mù sa mưa” Bác Trần ở ngoài cửa chuẩn bị đưa nước vào sợ tới mức vội trốn ra ngoài.
Trời ạ, đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời ông ta nghe thấy có người dám mạo phạm cậu chủ Kiêu như thế! Cục diện quá đáng sợ, ông ta tránh đi một lát thì hơn.
Gương mặt Mạc Lâm Kiêu lạnh lùng, môi mỏng hơi bĩu một cái, đôi mắt hơi híp lại, giống như mạch nước ngầm bắt đầu khởi động. Trong lúc này, đôi mắt tối đen của anh thản nhiên nhìn chằm chằm cô, bầu không khí trong phòng đột nhiên hạ thấp xuống.
Người giúp việc ở một bên cúi thấp đầu, sợ tới mức tay đều đã phát run. Lâm Khiết Vy hơi nâng cái cằm nhỏ, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cung am thầm có chút e sợ. Người này lộ ra biểu cảm khủng bố như muốn giết người, không phải là thật sự trong cơn tức giận sẽ giết cô đấy chứ.
Sau khi yên tĩnh quỷ dị vài giây, có vẻ như nghe thấy được tiếng than nhẹ từ trong cổ anh phát ra, sau đó anh ngồi cạnh giường, tay vẫn ấn lên chân cô như cũ.
"Nếu như đã đến muộn, vậy thì đừng đi nữa."
Vậy mà không tức giận! Cũng không phát giận!
Lâm Khiết Vy hơi giật mình, không hề nghe theo nói: "Anh không có khả năng ở đây cả ngày đúng không? Chỉ cần tôi có cơ hội, nhất định sẽ đi làm." Ở nhà với ma vương mặt lạnh vô tình như anh, còn không bằng đến bệnh viện làm việc.
Dù thế nào cô vẫn lộ ra bộ dạng đối nghịch, hoàn toàn chọc giận Mạc Lâm Kiêu, hơn hai mươi năm qua anh chưa bao giờ tiếp xúc thân mật với phụ nữ, đâu biết phụ nữ sẽ phiền phức như thế, khuyên can mãi cũng không nghe, quả thực là không ngoan, anh đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào gương mặt của Lâm Khiết Vy, ước gì có thể đặt cô lên đùi, đánh mạnh vào mông cô. Một lát sau, cuối cùng anh hít sâu một hơi, chậm rãi bỏ tay xuống.
Đột nhiên anh nhếch miệng cười, trong đôi mắt lóe lên tà khí, chậm rãi nói: "Cô đã không nghe lời như thế, vậy chỉ có thể áp dụng một biện pháp rồi."
Lúc anh tức giận, còn không đáng sợ như thế. Vì sao lúc anh cười mê hoặc chúng sinh, lại khiến Lâm Khiết Vy không nhịn được rùng mình một cái.
"Biện, biện pháp gì cơ?"
"Cột cô lại."
Lâm Khiết Vy ngây ra như phỗng: "Vậy tôi đi WC kiểu gì?"
Đôi mắt anh rất mê người, tràn đầy mị hoặc: "Cô làm việc ở bệnh viện, hẳn là từng thấy người bệnh nặng đi vệ sinh kiều gì, hừm?" .
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Lâm Khiết Vy như bị sét đánh, muốn cô dùng bình nước tiểu đi tiểu trước mặt anh sao? Ai ôi, không thể tưởng tượng, nghĩ thôi cô đã lúng túng muốn chết rồi!
Anh cười lạnh lùng, duỗi thẳng chân dài, bình tĩnh xoay người lại, mở miệng ra lệnh: "Người đâu..."
Lâm Khiết Vy hoảng sợ như chó, hơi sợ kêu lên: "Này này này, tôi lại thương lượng một chút, đừng đi mà, lại thương lượng thương lượng." Cô vừa lo lắng nói vừa vươn tay ra, ước gì có thể kéo người trở về.
Nghe thấy giọng của cô, Mạc Lâm Kiêu lặng lẽ nhếch miệng, dừng lại, quay đầu, trên mặt xuất hiện không kiên nhẫn: “Còn có gì thương lượng?"
"Ha ha, chuyện gì cũng có thể thương lượng mà." Lúc này cho dù trong lòng Lâm Khiết Vy hận người đàn ông này, cũng không dám cau mày cho anh xem, cố nặn ra nụ cười khó coi: “Cột lên gì đó rất phiền phức, đừng lãng phí nhân lực vật lực, tôi không muốn như vậy đâu."
"Không phải rất để ý tiền thưởng chuyên cần sao?"
"Đúng là để ý, hai triệu mốt đấy... Nhưng mà!" Lâm Khiết Vy vỗ ngực: "Cho dù thế nào đều không quan trọng bằng cơ thể mình! Hai triệu mốt để nó theo gió bay đi đi..." Sau khi nói xong, giọng nói càng ngày càng nhỏ, còn không nỡ số tiền này.
Mạc Lâm Kiêu không biết phải nói gì, nghĩ tới người phụ nữ của Mạc Lâm Kiêu anh, vậy mà sẽ vì hai triệu mốt tiền thưởng chuyên cần mà tính kế như vậy, đúng là trò cười cho thiên hạ rồi.
"Được, vậy thì không trói lại, muốn đi WC, nhất định phải để hai người giúp việc đỡ cô đấy.”
"Đâu cần phiền phức như thế.."
"Hay là cô muốn tôi ôm cô đi?"
"A, vậy, vậy vẫn nên để người giúp việc vất vả thì hơn."
Mạc Lâm Kiêu âm thầm bất đắc dĩ, chuyện gì đến chỗ cô đều phản lại. Người phụ nữ khác ước gì có thể được anh ôm, nhưng cô thì sao, vừa nghe nói anh ôm cô, sợ tới mức giống như anh là quỷ.
Lúc này di động của Lâm Khiết Vy vang lên, cô nhìn người gọi tới, lập tức nghe máy.
"Alo, Hứa Tịnh."
"Sao cậu còn chưa đi làm, không thể vừa mới được điều tới khoa tim, tiền chơi bỏ bê công việc đấy nhé? Cậu như vậy sẽ có lỗi với đàn anh Sâm!" Ha Tịnh cao giọng nói, Mạc Lâm Kiêu ở bên cạnh có thể nghe thấy rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.