Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 28: Kiểm tra vết thương




Nam Thiển Mạch đi theo Cung Huyền Thanh suốt cả quãng đường, đi tới doanh trướng của hậu cung thì người phía trước mới dừng lại, mà Nam Thiển Mạch dường như có tật giật mình, trong lòng đứng ngồi không yên.
Cung Huyền Thanh nhìn xung quanh không có ai, lúc này nàng mới xoay người nhìn về phía Nam Thiển Mạch, ý cười bên miệng tựa như cười mà không phải cười, khiến hô hấp của Nam Thiển Mạch hơi ngưng lại, giống như một hài tử làm chuyện xấu bị bắt được.
"Thái hậu có lời muốn nói với thần thiếp sao?"
Cung Huyền Thanh xoay người, từng bước một đi về phía Nam Thiển Mạch, nhưng Nam Thiển Mạch lại không tự chủ lui hai bước, ngoài miệng mang theo nụ cười đoan trang.
"Vết thương trên lưng, sao rồi?"
Nam Thiển Mạch lo lắng hỏi, nhưng Cung Huyền Thanh lại ngẩn người, mặt mày đều nhiều hơn mấy phần ý cười.
"Thái hậu nhìn thì sẽ biết thôi."
Cung Huyền Thanh nói xong liền đi vào trong doanh trướng của mình, Nam Thiển Mạch sững sờ tại chỗ một lát, thở dài, cuối cùng cũng đi vào.
Nam Thiển Mạch đi vào trong, Cung Huyền Thanh ngoái đầu lại nhìn Nam Thiển Mạch, lộ ra nửa sườn mặt thần bí, nở một nụ cười quyến rũ.
Nàng cởi đai lưng xuống, hai tay cởi áo choàng cùng trung y, lộ ra tấm lưng trắng nõn mịn màng, xương hồ điệp gợi cảm kia dường như đang uyển chuyển nhảy múa, nhưng ở giữa lại xuất hiện thêm hai vết bầm tím to bằng lòng bàn tay, dấu vết xanh xanh tím tím, nhìn thấy mà giật mình.
Nam Thiển Mạch từng bước một tới gần, lúc đầu Cung Huyền Thanh vốn mang theo mấy phần ý vị câu dẫn, nhưng vào thời khắc này trái tim của nàng lại đập nhanh đến không thể giải thích được, lỗ chân lông trên người đều dựng đứng lên.
Cung Huyền Thanh có thể cảm giác được Nam Thiển Mạch đã đứng ở sau lưng nàng, hương thơm cùng khí tức đặc biệt của Nam Thiển Mạch dường như kề sát phía sau.
Nam Thiển Mạch nhìn vết thương một mảnh xanh đen trên tấm lưng trắng mịn như tuyết, trong lòng khẽ đau, nàng vô thức đưa tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng rơi xuống vết thương xanh đen kia.
Tựa như lông vũ khẽ vuốt ve ở trên lưng, mang đến từng trận cảm giác tê dại, Cung Huyền Thanh chỉ cảm thấy cổ của mình đều đã nóng ran lên, mà người phía sau dường như không phát hiện ra sự khác thường của nàng.
"Còn đau không?"
Nam Thiển Mạch không biết Cung Huyền Thanh có còn đau hay không, nhưng dù sao ở nơi nào đó trong lòng nàng, vẫn cảm thấy đau đớn.
"Vốn đang đau, nhưng Thái hậu chạm vào, liền không đau nữa."
Nghe thấy lời Cung Huyền Thanh như nhắc nhở, Nam Thiển Mạch lập tức rút tay về, vừa nãy nàng lại còn vuốt lên vuốt xuống ở chỗ vết bầm tím kia.
"Cái miệng này của ngươi..."
Nam Thiển Mạch lắc đầu than nhẹ, cười cười, lập tức ngồi lên giường nhỏ, hỏi: "Vì sao không báo cho Hoàng đế?"
Lúc này Cung Huyền Thanh mặc xiêm y vào, Nam Thiển Mạch lần đầu tiên cảm thấy, hóa ra tư thái mặc y phục cũng có thể trêu chọc người như vậy, không khỏi cũng có chút ngây dại.
"Bởi vì thần thiếp không muốn cho hắn biết."
Nam Thiển Mạch nghe xong, nghiêm mặt nói: "Ngươi đúng là kì quái, nếu ngươi báo cho Hoàng đế, sủng ái của Hoàng đế đối với ngươi sợ là sẽ càng nhiều hơn, vì sao lại không muốn?"
Cung Huyền Thanh buộc xong đai lưng, lúc này mới đứng trước mặt Nam Thiển Mạch, nói: "Có một số việc, đủ là được, không cần nhiều."
Cung Huyền Thanh mềm mại nở nụ cười, Nam Thiển Mạch nhíu mày, nói: "Trong hậu cung này, ai mà không muốn tranh sự sủng ái của Hoàng đế, ngươi đúng là đặc biệt."
Cung Huyền Thanh lắc lắc đầu, vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy đã thu liễm lại rất nhiều.
"Thái hậu cho rằng, thần thiếp cần dùng mọi thủ đoạn để Hoàng thượng ân sủng sao?"
Nam Thiển Mạch không hề nghĩ rằng Cung Huyền Thanh sẽ hỏi câu này, suy nghĩ một lát, nói: "Thủ đoạn thích hợp, ai gia vẫn có thể chấp nhận được."
Nghe được câu nói này, đôi mắt xinh đẹp của Cung Huyền Thanh trở nên ảm đạm, tựa như vầng trăng sáng bị mây đen che phủ, trong nháy mắt mất đi ánh sáng linh động.
"Cho nên Thái hậu vẫn cho rằng thần thiếp nên đi tranh giành sự sủng ái của Hoàng thượng..."
Câu nói này của Cung Huyền Thanh tuy rằng âm thanh vô cùng nhẹ, thế nhưng Nam Thiển Mạch lại nghe được rất rõ ràng, ánh mắt ảm đạm của người kia, quả thực giống bị người ta xát muối lên vết thương.
"Quay về thôi, Hoàng đế cũng sắp trở về rồi."
Nam Thiển Mạch thậm chí còn không cho Cung Huyền Thanh một ánh mắt đau lòng, thẳng tắp rời khỏi doanh trướng, mà Cung Huyền Thanh lại khẽ thở dài, rũ mắt nhìn bóng lưng của người kia, càng thêm ngơ ngẩn...
Để tâm sao? Để tâm điều gì đây? Vì sao tim lại đau đến nghẹt thở như vậy?
Sau khi Nam Thiển Mạch rời khỏi doanh trướng mới nới lỏng ra bàn tay đang nắm chặt, móng tay kia gần như muốn đem lòng bàn tay bấm chảy máu.
Nam Thiển Mạch cùng Cung Huyền Thanh trở lại yến hội không lâu, Văn đế liền dẫn một đám đại thần trở về, còn Phong Thừa Ân đi cùng Binh bộ Thượng Lang, thu hoạch cũng khá nhiều.
Văn đế sai người mang con mồi đi xử lí xong liền đem một trường cung kim sắc ban cho Binh bộ Thượng Lang Viên Nghiệp, người có biểu hiện tốt nhất ngày hôm nay. Sau đó mọi người liền ai đi đường nấy, chờ lửa trại buổi tối sắp diễn ra.
Cung Huyền Thanh nói thân thể mình không khỏe, không đi ra ngoài, cũng không để Ninh Nhi ở bên hầu hạ, bởi vì nàng biết Ninh Nhi không chịu nổi rảnh rỗi, liền đặc biệt cho phép nàng ra bên ngoài đi dạo.
Nam Thiển Mạch và Văn đế thương thảo quốc sự cùng đại thần, Phong Thừa Ân dự thính. Còn Ca Thư Sính thì trở lại gian phòng của mình chuẩn bị nghỉ trưa, nhưng nàng lại có một vị khách không mời mà đến.
"Xem ra thần thiếp quấy rầy Hoàng hậu nương nương nghỉ trưa rồi."
Vũ phi đến, nàng xốc rèm cửa doanh trướng lên, lại nhìn thấy Ca Thư Sính vừa vặn cởi áo choàng cung bào ra, tóc đen vốn được búi tốt cũng đều thả xuống, nhìn dáng vẻ chính là chuẩn bị nghỉ trưa.
Ca Thư Sính nghe thấy tiếng nên quay lại nhìn, mái tóc đen tùy ý thả xuống, cung bào đã cởi ra, gương mặt không còn trang điểm, dung nhan nhiều hơn mấy phần trẻ trung, nhưng khuôn mặt ấy lại càng thêm vẻ quyến rũ, tóc đen phủ trên người tôn lên dung mạo xinh đẹp tuyệt trần mà ôn nhu triền miên.
Ngay cả Vũ phi cũng bị dáng vẻ này mê hoặc, trong lòng thầm nghĩ, nếu Văn đế nhìn thấy nàng ấy như vậy, sợ là sự sủng ái không thể ít hơn so với Cung Huyền Thanh yêu nghiệt kia được!
"Có chuyện gì sao?"
Từ sau chuyện Vũ phi say rượu, Ca Thư Sính đối với Vũ phi vô cùng lạnh nhạt, ngay cả Thúy Nhi bên cạnh cũng có thể cảm thấy được Ca Thư Sính đối với Vũ phi hết sức xa cách.
"Thần thiếp vừa mới tới nhà bếp lấy chút canh nóng, biết thân thể Hoàng hậu dễ bị lạnh, liền cố ý mang một ít đến."
Vũ phi cũng không dây dưa gì nhiều, đem canh nóng đặt lên bàn rồi chuẩn bị muốn đi, nhưng trong mắt lại loé lên một tia ủy khuất khiến cho Ca Thư Sính bắt được.
"Vũ phi có tâm."
Vũ phi dừng bước chân, xoay người, quay về phía Ca Thư Sính ôn nhu nở nụ cười, nói: "Hoàng hậu nương nương nghỉ ngơi cho thật tốt."
Vũ phi đang muốn đi, Ca Thư Sính hơi hé mở môi đỏ, vẫn là không nhịn được mà nói.
"Nếu Vũ phi có thời gian, vậy bồi bản cung trò chuyện đi!"
Từ sau ngày đó, Hoàng hậu thường cáo ốm không đi bồi Vũ phi khoảng thời gian ba chén trà như yêu cầu nữa, nhưng nếu hôm nay lại nuốt lời, sợ là không ổn.
"Được."
Vũ phi xoay người lại, đôi mắt lập tức sáng lên, giống như vừa nhận được vật gì đó rất quý giá.
"Thúy Nhi, ngươi lui xuống trước đi."
Ca Thư Sính phân phó Thúy Nhi ra ngoài, Thúy Nhi liền rời khỏi doanh trướng, trong doanh trướng chỉ còn lại Vũ phi cùng Ca Thư Sính, bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.
"Ngồi đi."
Ở trong doanh trướng xếp một cái bàn gỗ cùng bốn cái ghế, sau khi Ca Thư Sính ngồi xuống, Vũ phi cũng ngồi xuống theo.
"Hôm nay, ngươi muốn tán gẫu chuyện gì?"
Ca Thư Sính lấy canh Vũ phi đem tới ra, dùng thìa nhẹ nhàng múc một chút canh nóng, uống vào.
"Tâm sự, chuyện của người và Hoàng thượng."
Vũ phi kỳ thực rất tò mò, nữ nhân nhìn vẻ ngoài có chút lạnh lùng này, nghĩ gì về Văn đế ốm yếu kia.
"Hoàng thượng là trượng phu của bản cung."
Ca Thư Sính nói ngắn gọn một câu, mà Vũ phi lại cười cười, nói: "Hoàng thượng tuy rằng ốm yếu, nhưng tính tình ôn hòa, không vô cớ nổi nóng, đối xử với tần phi cũng ôn nhu săn sóc, chẳng trách hậu cung đều khuynh đảo vì Hoàng thượng."
Ca Thư Sính trở nên trầm mặc, Vũ phi nói không sai, chỉ là câu cuối cùng, nữ tử trong hậu cung đều khuynh đảo thì không chắc, nhiều năm qua, nàng cùng Văn đế tương kính như tân, không có cãi vã, nhưng cũng không có tâm ý tình ái, trong cung thật thật giả giả, cũng chỉ là vì sinh tồn.
"Ừm."
Hồi lâu sau, Ca Thư Sính mới đáp một tiếng, lại nghe Vũ phi mở miệng: "Thần thiếp cũng cực kì ái mộ Hoàng thượng, yêu sự ôn nhu, yêu nho nhã của hắn."
Thìa trong tay Ca Thư Sính run lên, canh ấm hơi vương ra một chút, nhưng nàng lại rất nhanh làm như không có chuyện gì xảy ra mà uống vào.
"Ừm."
Ca Thư Sính vẫn đáp một tiếng, lúc này Vũ phi mở miệng: "Có điều ngày nào thần thiếp cũng vì vậy mà đau lòng, nam nhân này nhất định không thể chỉ có một nữ nhân."
Lông mày Ca Thư Sính nhíu lại, vẫn đáp 'ừm' một tiếng.
"Hoàng hậu nương nương, người thì sao? Có phải cũng có tâm tư như vậy giống thần thiếp không."
Ca Thư Sính nhìn về phía Vũ phi, dường như ngày ấy người kia thật sự uống say, hoàn toàn không nhớ đã nói cái gì, nhưng lời nói lúc say cũng có ba phần thật, sợ là người này cũng biết tâm tư của mình đối với Văn đế, sao bây giờ lại còn muốn ép hỏi.
"Vũ phi, ngươi thấy thế nào?"
Ca Thư Sính xem ra cũng đồng ý đối đáp cùng Vũ phi, không để Vũ phi nói một mình không ngừng.
"Thần thiếp không dám tùy ý phỏng đoán tâm tư của Hoàng hậu nương nương."
Vũ phi cúi đầu, không dám nhìn Ca Thư Sính, đúng là một bộ dạng nhu thuận.
"Bản cung cảm thấy, lá gan của ngươi rất lớn."
Vũ phi vừa nghe xong, cũng không truy hỏi nữa, mà lại nói chuyện mình ái mộ Văn đế ra sao, từ lúc còn trẻ đã thế nào, Ca Thư Sính càng nghe, trong lòng càng không thoải mái.
"Xem ra mị lực của Hoàng thượng rất lớn, mê hoặc Vũ phi đến thần hồn điên đảo."
Ngữ khí dần dần trở nên lạnh lẽo, khiến trong lòng Vũ phi cảm thấy vui vẻ.
"Đúng vậy, loại tâm tư thầm kín của nữ nhi này, thần thiếp cũng chỉ dám nói hết với Hoàng hậu nương nương."
Ca Thư Sính nhíu mày, nói: "Ngươi coi bản cung là gì?"
"Thần thiếp cả gan, trong lòng thần thiếp, Hoàng hậu tâm tư thận trọng, là người ôn hòa, thần thiếp đã sớm coi Hoàng hậu là khuê mật trong phòng."
Ca Thư Sính vừa nghe xong, trong lòng lại càng không thoải mái, cái gì mà khuê mật trong phòng, cái gì mà tâm tư thầm kín của nữ nhi, những thứ này nàng đều không muốn nghe.
"Đủ rồi, ngươi trở về đi!"
Giọng nói của Ca Thư Sính vô cùng lạnh lùng, nàng tự cho rằng mình rất tự chủ, bây giờ lại bị mấy câu nói của Vũ phi làm cho buồn bực không chịu nổi.
"Hoàng hậu nương nương, sao vậy?"
Thấy giọng nói Ca Thư Sính lạnh lẽo, trong lòng Vũ phi lại càng thích thú, kéo cánh tay Ca Thư Sính qua nhưng rồi lại bị nàng phớt lờ.
Lúc này Vũ phi từ sau ôm chặt lấy Ca Thư Sính, trong lòng Ca Thư Sính cả kinh, giãy dụa mấy lần, nhưng khí lực của người kia quá lớn, chính nàng lại giãy không ra.
"Ngươi làm gì vậy? Điên rồi sao?!"
Vũ phi ôm chặt lấy nàng không buông, thấy nàng giãy dụa càng ngày càng yếu, lúc này mới lên tiếng: "Nàng ghen."
"Ngươi nói gì vậy? Thả bản cung ra!"
Ca Thư Sính lại giãy dụa, nhưng nghe lời nói của người kia, lỗ tai liền nóng lên.
"Ta nói vừa nãy đều là lừa nàng."
Giọng nói Vũ phi vô cùng mềm mại, nghe như vậy, Ca Thư Sính giãy dụa lại yếu đi mấy phần.
Vũ phi lộ ra nụ cười tà mị, hôn lên lỗ tai Ca Thư Sính, chỉ thấy ngay cả trên cổ người kia cũng lộ ra màu phấn hồng.
Ca Thư Sính cảm giác lỗ tai của mình bị hôn, thậm chí bị ngậm lấy, cả người không khỏi run rẩy.
"Vũ phi! Đây là tội chết!"
Dâm loạn hậu cung, chính là tội chết, bất kể là nữ tử hay nam tử, đều giống nhau.
"Nàng cam lòng để ta chết sao?"
Lúc này Vũ phi lại duỗi đầu lưỡi ra, di chuyển trên lỗ tai Ca Thư Sính.
"Vũ phi... Ngươi... Ngươi buông bản cung ra."
Ngữ khí lưu luyến vô lực, Ca Thư Sính nắm chặt tay Vũ phi, muốn tránh thoát khỏi cái ôm của nàng, nhưng lúc này lại mềm yếu vô lực, càng lộ ra vẻ dục cự hoan nghênh.
Lúc này, Vũ phi lại ngoan ngoãn buông Ca Thư Sính ra, chỉ thấy Ca Thư Sính đã phục hồi tinh thần lại, xoay người liền muốn cho Vũ phi một bạt tai.
Vũ phi không tránh cũng không né, nhưng bàn tay Ca Thư Sính lại dừng lại cách gò má Vũ phi một khoảng.
"Ngươi khinh người quá đáng!"
Ca Thư Sính nhất thời giận đến đỏ bừng cả hai mắt, màu đỏ kia tựa như tường vi nở trên tuyết, nàng không đành lòng đánh người này, nhưng lại không thể để người này hồ đồ, càng không thể tùy ý để cảm giác kiều diễm kia lan ra trong lòng.
Vũ phi thấy Ca Thư Sính đỏ mắt, trở nên mềm lòng hơn, cảm thấy mình đã đùa giỡn quá mức, nghiêng người hôn lên khóe miệng Ca Thư Sính, người kia cũng không né tránh, tùy ý để đôi môi đỏ mọng của nàng rơi xuống trên môi mình.
"Ta không muốn trêu chọc nàng nhưng lại không nhịn được."
Vũ phi ở bên khóe môi Ca Thư Sính nói một câu như vậy, nàng là một sát thủ, hơn nữa là sát thủ giỏi về dịch dung, bây giờ thậm chí còn không phải dáng vẻ của chính nàng, nàng tiếp cận Ca Thư Sính chỉ vì muốn vui đùa một chút ở trong cung, từ lúc nào đã sa vào, nàng cũng không biết.
Lần đầu tiên gặp mặt?
Đùa giỡn ở Ngự Hoa Viên?
Hay là sự chìm đắm mỗi khi nhìn thấy người đó, bản thân nàng cũng không biết...
Trước đây nàng còn tưởng rằng Ca Thư Sính chỉ là đối tượng để nàng trêu chọc lúc rảnh rỗi ở trong cung...
Nhưng trong một khắc nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của nàng ấy, nàng biết, chính mình đã rơi vào bên trong.
"Ngươi về đi."
Ngữ khí Ca Thư Sính lạnh lẽo, Vũ phi cũng không dám lỗ mãng nữa, cách ra vài bước.
"Xin lỗi Hoàng hậu nương nương, thần thiếp xin cáo lui."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.