"Sư tỷ, ta nhớ ngươi... Rất nhớ rất nhớ..."
Tề Sương ôm Vân Nhiễm, mái đầu mang theo hương thơm của tóc dụi dụi vào cổ Vân Nhiễm, trêu chọc khiến cho người kia thở gấp.
"Đồ ngốc, sao vẫn còn như đứa trẻ vậy."
Vân Nhiễm lấy lại bình tĩnh, đưa tay vuốt tóc Tề Sương, tựa như đang an ủi một con thú nhỏ, ý vị sủng nịch hiện rõ lên trong đôi mắt sắc bén kia.
"Ừm... Ở trước mặt sư tỷ, chỉ muốn như một đứa trẻ."
Tề Sương ngọt ngào nói một câu, Vân Nhiễm bật cười hỏi: "Vì sao?"
"Như vậy sư tỷ vẫn sẽ cưng chiều ta."
Vân Nhiễm lắc lắc đầu, nhẹ nhàng đẩy Tề Sương ra, nhìn vào mắt của nàng, nói: "Bất luận lúc nào, ta đều sẽ cưng chiều ngươi."
Vân Nhiễm xoa đầu Tề Sương, tựa như đang đối xử với một đứa bé, trong nháy mắt đó, Tề Sương lại không muốn Vân Nhiễm chỉ coi nàng là một đứa trẻ.
"Sư tỷ, ngươi... có người trong lòng không?"
Tề Sương nói, hơi đỏ mặt, lại càng không dám nhìn thẳng Vân Nhiễm.
Vân Nhiễm cười khẽ, nghiêng người muốn truy đuổi ánh mắt đang né tránh kia, nhưng Tề Sương lại không nhìn thẳng vào nàng.
"Sao vậy? Sương nhi có người trong lòng?"
Vân Nhiễm cười khẽ, nhìn ánh mắt ngượng ngùng né tránh của người kia, thầm nghĩ muốn trêu đùa nàng một chút, đã thấy người kia đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của mình, dường như muốn nhìn thấu mình.
"Vâng!"
Tề Sương dường như nghiêm túc trả lời, mà Vân Nhiễm ngẩn ra, mới vừa rồi còn một mặt e thẹn, bây giờ lại kiên định mà nhìn mình, tính cách khó đoán của đứa trẻ này rốt cuộc vẫn không thay đổi.
"Vậy rốt cuộc là Tướng quân nào, có thể được Sương nhi ưu ái đây?"
Vân Nhiễm vừa nói như thế, sắc mặt Tề Sương lập tức xụ xuống, gương mặt anh khí kia lại nhiều hơn mấy phần âm u cùng ý lạnh.
"Sao vậy?"
Vân Nhiễm nhận ra được sắc mặt Tề Sương đột nhiên thay đồi, liền lập tức dò hỏi vậy là sao, nhưng người kia lại quay mặt đi, không nhìn Vân Nhiễm.
"Người kia là đồ đầu gỗ, cho ôn nhu, nhưng không cho tâm."
Tề Sương thở dài, nhấc ngân long thương bên người lên đeo ở sau lưng, xoay người rời đi.
Vân Nhiễm nhất thời thất thần, chờ phục hồi tinh thần lại, nàng lập tức đuổi theo, hỏi: "Ngươi còn chưa nói đó là ai."
Tề Sương quay đầu, nhìn về phía Vân Nhiễm, trong đôi mắt kia lại càng thêm oán hận.
"Là ai không quan trọng, mười ngày nữa ta sẽ trở lại Thiết Kỵ Quan."
Nhìn thấy sắc mặt Tề Sương trở nên lạnh lùng, Vân Nhiễm không dám truy hỏi nữa, nhưng có lẽ người này là người ở kinh thành, bằng không sao nàng nói trở về Thiết Kỵ Quan, người này lại không quan trọng nữa?
Tuy rằng Vân Nhiễm không nói, nhưng đáy lòng lại lặng lẽ nghĩ, muốn tìm ra người này là ai.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Lại là một buổi sáng rực rỡ, trời vào thu, ánh mặt trời chiếu xuống làm cho không khí lạnh như băng có thêm một tia ấm áp.
Thế nhưng...
Nam Thiển Mạch nhìn về phía Phượng Loan Môn, nơi đó vẫn không có tung tích của người kia.
"Thái hậu, đang chờ người sao?"
Cung nữ bên cạnh hỏi một câu, bởi vì nàng thấy Nam Thiển Mạch đã nhìn Phượng Loan Môn đến mấy lần, thần tình kia giống như đang chờ đợi ai đó.
Nam Thiển Mạch thu hồi ánh mắt, lắc lắc đầu, nói: "Không có."
Từ lúc nào chính mình đã quen với khoảng thời gian người kia ngày ngày đến thỉnh an?
Bây giờ nàng không đến nữa, vậy mà chính mình lại cảm thấy... trong lòng khó chịu buồn phiền.
"Bãi giá Đại Phạm Cung đi!"
Nam Thiển Mạch cảm thấy, bây giờ nàng muốn bình tâm lại, đi Đại Phạm Cung là lựa chọn thích hợp nhất.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Đại Phạm Cung, Phật đường.
Chuỗi hạt Phật trên tay Nam Thiển Mạch một viên lại một viên lướt qua ngón tay, mùi hương khói lượn lờ trong mũi, bên tai hoàn toàn yên tĩnh, đây là lí do nàng yêu thích Phật đường, bởi vì yên tĩnh, không ai quấy rối.
"Tham kiến Thái hậu."
Phía sau là một tên thái giám, hơn nữa là thiếp thân thái giám của Văn đế, Tiểu Lý Tử.
Nam Thiển Mạch mở mắt ra, quay đầu lại nhìn Tiểu Lý Tử, mỗi lần Tiểu Lý Tử đến đều là vì Văn đế muốn triệu kiến mình, lần này có lẽ cũng vậy, chỉ là... Truyện Kiếm Hiệp
Bây giờ vẫn là thời gian Văn đế lâm triều, Văn đế không nên triệu kiến mình vào thời khắc này.
"Chuyện gì?"
Nam Thiển Mạch đứng lên, để cung nữ bên cạnh đỡ mình đi tới trước mặt Tiểu Lý Tử.
"Hôm nay Hoàng thượng không lâm triều."
Tiểu Lý Tử là do Nam Thiển Mạch xếp vào bên người Văn đế, tác dụng chủ yếu nhất cũng không phải giám thị, chỉ là bất cứ lúc nào cũng cần chú ý đến bệnh tình của Văn đế, chỉ sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
"Vì sao? Bệnh tim tái phát sao?"
Trong lòng Nam Thiển Mạch sốt ruột, nhíu chặt lông mày hỏi, mà hiển nhiên toàn thân Tiểu Lý Tử toát mồ hôi lạnh, vội vã nói: "Không... Không phải."
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, tâm lập tức trấn tĩnh lại, trầm giọng hỏi: "Vậy là vì sao?"
"Hôm qua Hoàng thượng túc tẩm Thừa Thiên Cung... Hôm nay trì hoãn thời gian lâm triều."
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, trong lòng vừa chua xót lại tức giận, tâm tình rất phức tạp tựa như vỡ đê, hóa thành ý lạnh thấu xương trong mắt, niệm châu trong tay bộp một tiếng đứt gãy ra, viên phật châu rơi xuống trên đất, phát ra thanh âm thanh thúy.
Thái giám và cung nữ vừa nhìn thấy, lập tức sợ đến quỳ xuống, cả người run lẩy bẩy, Nam Thiển Mạch rất ít nổi giận, nhưng một khi đã nổi giận thì chính là kẻ đáng sợ nhất.
"Bây giờ Hoàng đế ở đâu?"
Nam Thiển Mạch lạnh lùng hỏi một câu, Tiểu Lý Tử lau mồ hôi lạnh trên trán, hồi đáp: "Hoàng thượng bãi bỏ lâm triều, bây giờ mới vừa trở lại Càn Hòa Điện."
Nam Thiển Mạch vừa nghe, nhíu chặt lông mày, nói: "Bãi giá Thừa Thiên Cung."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Từ khi Văn đế đi, Cung Huyền Thanh vẫn luôn nằm ở trên giường, thậm chí y phục trên người cũng chưa sửa sang lại chỉnh tề, vô cùng mệt mỏi ngủ thiếp đi, Ninh Nhi cũng không dám quấy nhiễu.
Hôm qua Văn đế đến, Cung Huyền Thanh vẫn hạ thuốc như trước, nhưng lại ra đòn mạnh vì muốn khiến cho hắn bỏ lỡ thời gian lâm triều, để nữ nhân kia tự mình tới đây một chuyến, vốn không nên chọc nữ nhân kia tức giận, nhưng nàng lại không nhịn được, không nhịn được muốn trả thù nữ nhân kia, tranh thủ lòng tin của nữ nhân ấy là nhiệm vụ thiết yếu, nhưng nàng lại lần nữa đánh vỡ nguyên tắc công việc của chính mình, một mặt ảo não, rồi một mặt lại đang chờ mong.
Lúc này Ninh Nhi vội vàng chạy vào, đứng bên giường nhìn Cung Huyền Thanh vẫn còn đang nằm, vội vàng nói: "Nương nương, nương nương, mau đứng lên, Thái hậu đến rồi!"
Cung Huyền Thanh vừa nghe vậy, mục đích này không phải đạt được rồi sao? Nhưng Cung Huyền Thanh lại chỉ lười biếng ngồi dậy, trung y đơn bạc từ trên vai trượt xuống, cái cổ lộ ra dây buộc yếm, xương hồ điệp hiện ra vết tím bầm đã mờ đi không ít, tóc đen ở một bên trên bả vai, tư thái lười biếng trêu chọc người, nhưng hoàn toàn không có ý muốn thay y phục nghênh tiếp Nam Thiển Mạch.
Tuy rằng hình ảnh rất đẹp, nhưng trong lòng Ninh Nhi lại vô cùng gấp, nàng cũng không dám đắc tội Nam Thiển Mạch, vội vã mở miệng nói: "Nương nương, nhanh thay y phục, Thái hậu đã đến rồi."
Còn không chờ Cung Huyền Thanh kịp làm gì, Nam Thiển Mạch đã mở cửa đi vào, mà Cung Huyền Thanh quay lưng ra cửa lớn, lộ ra nụ cười tà mị, nhưng không có ý muốn thu hồi tư thái trêu chọc người kia của mình.
Nàng kéo trung y của chính mình, cũng không kịp mặc cái gì vào, chỉ khoác áo choàng lông lên rồi liền hướng về phía Nam Thiển Mạch quỳ xuống.
"Dáng vẻ thần thiếp không chỉnh tề, mời Thái hậu trách phạt."
Tóc đen của Cung Huyền Thanh rải rác, khoác trên người chính là áo choàng lông ngày ấy khoác tại bãi săn, dưới áo choàng là trung y đơn bạc, trong trung y chính là dáng vẻ trêu chọc người.
Thấy tư thái lần này của Cung Huyền Thanh, trong lòng Nam Thiển Mạch dường như bị búa tạ đập trúng, tựa như bị chìm ở trong nước đến nghẹt thở, viền mắt cũng không nhịn được đỏ một vòng.
"Các ngươi lui ra."
Giọng nói vô cùng lạnh, nhưng Nam Thiển Mạch lại dường như không có ý để Cung Huyền Thanh đứng lên, người kia cũng không dám ngẩng đầu.
Chờ sau khi tất cả hạ nhân lui ra, lúc này Nam Thiển Mạch mới lên tiếng.
"Ai gia đã nói, có thể dùng thủ đoạn, nhưng không được quá đáng, không phải sao?"
Ngữ khí Nam Thiển Mạch lạnh lẽo thấu xương, mà Cung Huyền Thanh chỉ ngoan ngoãn gật đầu, cũng không dám nói gì.
"Thân thể Hoàng thượng vốn không tốt, bây giờ lại còn trì hoãn triều chính, ngươi có biết tội của ngươi không?"
Nam Thiển Mạch nghiêng người, lấy tay nâng cằm Cung Huyền Thanh lên, chỉ thấy trong mắt Cung Huyền Thanh mịt mờ hơi nước, giống như đang phải chịu oan ức thấu trời, mà giờ khắc này ánh mắt sắc bén của Nam Thiển Mạch lại không nhịn được mềm nhũn ra, viền mắt lại lơ đãng đỏ một vòng.
"Thần thiếp biết tội."
Cung Huyền Thanh cắn môi dưới, dáng vẻ oan ức khiến Nam Thiển Mạch dời ánh mắt đi.
"Phạt, cấm túc một tháng, trừ Hoàng hậu cùng ai gia, ai cũng không được đến thăm hỏi."
Nam Thiển Mạch đảo mắt nhìn về phía Cung Huyền Thanh, người kia vừa vặn cũng đang nhìn mình, nàng thậm chí có thể nhìn thấy da thịt trắng mịn của người kia ở dưới trung y, trong con ngươi lại lạnh đi mấy phần, càng trở nên âm u hơn.
"Thần thiếp lĩnh tội."
Bắc Thần Quốc, kinh thành — Tinh Thành.
Dưới màn đêm, gió thu se lạnh thổi vù vù, một bóng người lướt qua mái ngói, đi vào trong đêm tối.
Toàn thân Cung Diệc Hàn áo đen, lần này nàng lẻn vào Tinh Thành – kinh thành của Bắc Thần Quốc, hiển nhiên cũng là vì nhiệm vụ, mà nhiệm vụ lần này của nàng là một tên phú thương Bắc Thần Quốc, có điều vướng tay vướng chân chính là, ở bên cạnh phú thương có một cao thủ, hại nàng lần ám sát đầu tiên không cách nào hành động được, bây giờ đánh rắn động cỏ, phú thương càng mời mọc thêm nhiều cao thủ võ lâm bảo hộ ở bên cạnh hắn, vì lẽ đó Cung Diệc Hàn lại càng khó có thể hành động.
Nàng trốn ở chỗ tối trên mái nhà, nhìn nhà lớn đèn đuốc sáng trưng, ở gian phòng của phú thương kia, có bốn cao thủ võ lâm đứng đó, nàng không hiểu rõ cao thủ của Bắc Thần Quốc, nhưng giao thủ một lần, đúng là có chút thực lực.
Cung Diệc Hàn rút ra ống sáo từ eo nhỏ, đưa tới bên miệng, nhẹ nhàng thổi vang.
Một khúc Hoàng Tuyền Độ, hồn phách vào Địa Ngục...
Âm thanh đau thương mà nghẹt thở, nhưng mang theo sát khí vô hạn, võ công hơi thấp cũng đã sớm bị tổn thương tâm mạch ngã trên mặt đất, mà bốn cao thủ đứng trước cửa dường như cũng bị ảnh hưởng, liền không thể duy trì tư thế đứng thẳng.
Cung Diệc Hàn thấy thời cơ đã tới gần, thu hồi ống sáo, giắt về bên hông, bóng người lóe lên, sử dụng Quỷ Ảnh Trùng Điệp, rất nhanh đã lẻn được vào trong nhà lớn, chủy thủ vô thường trong tay đã ra khỏi vỏ, một địch bốn vẫn không rơi xuống hạ phong.
Ngoại trừ Thiên Tuyệt Ma Âm ra thì Vô Thường Đoạt Mệnh chính là thủ pháp sở trường của Cung Diệc Hàn, ra tay quỷ dị, khó có thể nắm bắt, hơn nữa chiêu nào chiêu nấy đều tìm tới chỗ yếu hại, rất nhanh hai tên cao thủ liền bị cắt cổ.
Chủy thủ trong tay Cung Diệc Hàn còn đang chảy máu, hai người khác vừa thấy đánh không lại, liền lập tức nhanh chóng bỏ chạy, dù sao bọn họ cũng chỉ là thu tiền rồi bảo vệ, không cần bồi thêm tính mạng.
Cung Diệc Hàn mở cửa phòng, phú thương kia đang muốn nhảy cửa sổ chạy trốn, chủy thủ Cung Diệc Hàn cầm bay ra khỏi tay, đâm vào ngực trái phú thương kia, giãy giụa mấy lần, tên phú thương liền không còn thở nữa.
Cung Diệc Hàn tiến lên thu cây chủy thủ về, nhưng vào lúc này, một tia hàn quang bay tới, nàng vừa đảo mắt nhìn, là hai người vừa nãy quay lại, muốn đánh lén Cung Diệc Hàn, dù sao một khúc Hoàng Tuyền Độ vừa nãy, bọn họ liền biết người này là sát thủ của Tuyệt Âm Các, lại càng là đầu người có giá trị cao trên Kim Bảng của thợ săn tiền thưởng.
Cung Diệc Hàn còn chưa phản ứng kịp, một bóng người đã che ở trước nàng, trong tay thả ra hóa cốt độc châm, sau đó nắm lấy cổ áo của nàng rồi liền chạy ra ngoài.
Cung Diệc Hàn biết người kia là ai, chính là Cung Khúc Úc mà mình ghét nhất, hóa cốt độc châm của nàng là ám khí độc môn, người trúng ám khí, xương cốt toàn thân đều sẽ tan rã mà chết, sợ là lúc nãy hai người kia đã sớm đến chỗ Diêm Vương gia báo danh.
Chạy đến vùng ngoại ô, Cung Khúc Úc mới ngừng lại.
"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"
Cung Diệc Hàn nhớ Cung Khúc Úc cũng không có nhiệm vụ ở Bắc Thần Quốc.
"Ta lo lắng cho ngươi!"
Cung Khúc Úc tức giận nói một tiếng, rút mai hoa tiêu từ trên vai chính mình ra, máu chảy ồ ạt, hơn nữa đều là máu đen.
"Ngươi trúng tiêu!"
Cung Diệc Hàn nhìn thấy vậy, hóa ra vừa nãy Cung Khúc Úc cũng không hóa giải được đòn đánh lén kia, hơn nữa còn vì che chở cho mình mà miễn cưỡng ăn một tiêu này.
Cung Diệc Hàn không nói hai lời, tháo bỏ y phục của Cung Khúc Úc, nghiêng người ngậm vết thương kia vào, cả người Cung Khúc Úc giật mình một cái, không nghĩ tới người này hành động mạnh như vậy, chỉ là... Nàng có thể cho mình một chút chuẩn bị tâm lý được không?
Xúc cảm mềm mại ấm áp rơi xuống trên vai, khiến Cung Khúc Úc không nhịn được ngâm khẽ lên một tiếng.
Cung Diệc Hàn phun máu độc đã hút ra, xé vạt áo của mình, thuần thục giúp Cung Khúc Úc băng bó.
"... Cảm ơn ngươi..."
Cung Diệc Hàn thấp giọng nói một câu, mà đôi mắt xinh đẹp của Cung Khúc Úc dưới ánh trăng càng như có mấy phần thủy quang, cũng mặc kệ Cung Diệc Hàn còn đang giúp mình băng bó, nàng liền nghiêng người ôm lấy Cung Diệc Hàn.
"Ngươi không sao là tốt rồi..."