Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 42: Dục cầm tiên túng




Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Đã ba ngày từ yến hội Vũ đế đăng cơ, sứ giả các quốc gia đều dồn dập rời khỏi hoàng thành, Nam Thiển Mạch cũng coi như là có thời gian nghỉ ngơi.
Nam Thiển Mạch đăm chiêu nhìn trà nóng trước mắt, cầm ở trên tay, nhưng cũng chưa uống chút nào.
Lúc này Vân Nhiễm từ bên ngoài trở về, phủi tuyết mỏng trên người, đi tới trước mặt Nam Thiển Mạch.
"Kết quả thế nào?"
Nam Thiển Mạch đặt chén trà trên tay xuống, lúc này Vân Nhiễm mới lên tiếng, nói: "Chung Ly Mặc Ngôn là nữ nhi của Hoàng Quý phi trước đây của Thần Chỉ Quốc - Trưởng Tôn Mộ Tịch, nhưng Trưởng Tôn Mộ Tịch phạm vào tội chạy trốn khỏi Thần Chỉ Quốc, bị Chung Ly Liệt truy sát, trên đường lẩn trốn phát hiện mình mang thai hài tử của tiên đế Thần Chỉ Quốc, sau khi sinh hài tử, đưa hài tử về Thần Chỉ Quốc, chính mình lại lẩn trốn đi."
Vân Nhiễm dừng một chút, rồi nói tiếp: "Bởi vì quan hệ với mẫu thân, tình thế của Chung Ly Mặc Ngôn ở trong cung vô cùng nghiêm trọng, lúc nhỏ tự tuyên cáo ra ngoài mình sinh bệnh, ở lâu trong cung, hầu như không bước chân ra khỏi cửa, lúc này Chung Ly Liệt mới buông tha nàng."
Nam Thiển Mạch sau khi nghe xong, nhíu mày nói: "Xảo diệu giải trừ hoài nghi của Chung Ly Liệt, bên cạnh có một cao thủ, còn có cặp mắt tím kia, ai gia rất để tâm."
Nam Thiển Mạch vẫn luôn cảm thấy, Chung Ly Mặc Ngôn rất nguy hiểm, tuyệt đối không đơn giản như trong lời đồn.
"Thuộc hạ cảm thấy nữ thị vệ bên người Chung Ly Mặc Ngôn võ công không thấp, nhưng không hơn được Vân Thiển cùng Nguyệt Lang, thuộc hạ còn cho rằng, Chung Ly Mặc Ngôn có võ công, hơn nữa có lẽ còn cao hơn so với nữ thị vệ kia."
Vân Nhiễm chưa từng gặp người có mắt tím, một là thân thể biến dị từ lúc sinh ra đã có, hai chính là ngoại lực tạo thành, mà loại ngoại lực này, rất có khả năng chính là võ học nội công.
Nam Thiển Mạch gật gật đầu, biểu thị nàng cũng đồng ý với suy đoán này của Vân Nhiễm.
"Vậy Hoàng Quý phi Trưởng Tôn Mộ Tịch, phạm phải chuyện gì?"
Nam Thiển Mạch đúng là cảm thấy hiếu kỳ, uy danh Trưởng Tôn gia ở Thần Chỉ Quốc rất cao, hơn nữa vô cùng coi trọng tình thân, thậm chí đến bây giờ còn nắm một phần binh quyền, nhưng Chung Ly Mặc Ngôn ở trong cung, lại không nhận được bất kì viện trợ nào?
"Ám trang ở trong cung Thần Chỉ Quốc hồi báo, Trưởng Tôn Mộ Tịch có ý định nâng đỡ hoàng tử nhỏ tuổi đăng cơ, bị Chung Ly Liệt lấy làm tội chính để truy sát, nhưng nguyên nhân thật sự là bỏ thuốc hại chết tiên đế Thần Chỉ Quốc, thế nhưng Chung Ly Liệt lại không tìm được bất kì chứng cứ nào, ngay cả Ngự y cũng không cách nào chứng minh là Trưởng Tôn Mộ Tịch đã hạ thủ, hơn nữa... Kì quái chính là, lúc nàng lẩn trốn còn mang theo Hoàng hậu Lãnh Nhan Hề đi cùng."
Vân Nhiễm nhíu nhíu mày, nghi ngờ nói: "Có lẽ mang theo Hoàng hậu Lãnh Nhan Hề làm con tin?"
Nam Thiển Mạch nhấp một ngụm trà, suy nghĩ kĩ một hồi lâu xong, nói: "Chung Ly Liệt vốn không phải kẻ nhớ tình thân, đương nhiên sẽ không vì Lãnh Nhan Hề mà ngừng truy sát Trưởng Tôn Mộ Tịch, tại sao muốn dẫn theo Lãnh Nhan Hề ai gia cũng nhìn không thấu. Chung Ly Liệt truy sát Trưởng Tôn Mộ Tịch cũng không phải vì phụ hoàng hắn, thuần túy là muốn diệt trừ Trưởng Tôn Mộ Tịch, bởi vì thế lực Trưởng Tôn gia ở Thần Chỉ Quốc, có thể bớt một người liền bớt một người, mà Trưởng Tôn gia không cứu viện cho Trưởng Tôn Mộ Tịch có lẽ cũng là ý của Trưởng Tôn Mộ Tịch, bởi vậy thế lực của Trưởng Tôn gia mới không bị lung lay chút nào. Chung Ly Liệt hết sức kiêng kị bọn họ, giữ lại Chung Ly Mặc Ngôn có nửa huyết thống Trưởng Tôn, để cho Trưởng Tôn gia không thể manh động đối với mình."
Nam Thiển Mạch dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chỉ là sau đó, Chung Ly Liệt tước bớt binh quyền của Trưởng Tôn gia, tuy rằng đến nay bọn họ vẫn có binh trong tay, nhưng cũng không tạo được uy hiếp gì đối với Chung Ly Liệt."
Vân Nhiễm vừa nghe, cảm thấy buồn bực, hỏi: "Trưởng Tôn Mộ Tịch kia đem Chung Ly Mặc Ngôn đuổi về trong cung, vậy không phải là đem Trưởng Tôn gia đẩy vào trong vực sâu sao?"
Nam Thiển Mạch lắc lắc đầu, nói: "Nếu Trưởng Tôn Mộ Tịch đưa Chung Ly Mặc Ngôn về Trưởng Tôn gia, Chung Ly Liệt kia sẽ có thể nói Trưởng Tôn gia thu nhận giúp đỡ nữ nhi của tội nhân, có ý định tạo phản, Trưởng Tôn gia một đời trung liệt, bị người trong thiên hạ phỉ nhổ lưu lại ô danh so với chết trận sa trường càng thống khổ hơn. Mà Trưởng Tôn Mộ Tịch đem Chung Ly Mặc Ngôn đưa về trong cung, lấy danh nghĩa Trưởng Tôn gia coi Chung Ly Mặc Ngôn như con tin, vậy liền có thể bảo vệ Trưởng Tôn gia, thứ hai, Chung Ly Liệt vì chống lại Trưởng Tôn gia, nhất định sẽ không giết Chung Ly Mặc Ngôn, nhất cử lưỡng tiện."
Vân Nhiễm nghe xong, bắt đầu khâm phục Nam Thiển Mạch có thể đem thế cuộc một hồi liền phân tích đến rõ ràng như vậy, nhưng vẫn có một nỗi nghi hoặc.
"Tuy có thể bảo vệ Trưởng Tôn gia cùng Chung Ly Mặc Ngôn, nhưng Chung Ly Mặc Ngôn phải sống tạm bợ như thế, vậy có khác nào con rơi?"
Nam Thiển Mạch cười cười, nhẹ giọng nói: "Người mưu kế như vậy, sao có thể để cho quân cờ quan trọng nhất của mình biến thành con rơi."
Nam Thiển Mạch dừng một chút, liễm nổi lên nụ cười, nói: "Vì vậy ai gia mới nói, Chung Ly Mặc Ngôn tuyệt đối không đơn giản."
Vân Nhiễm nghe xong, nghiêm mặt nói: "Thuộc hạ sẽ tiếp tục điều tra Chung Ly Mặc Ngôn."
Nam Thiển Mạch đáp một tiếng, liền đứng lên, nói: "Bãi giá Càn Hòa Điện đi!"
Nam Sở Quốc, Khúc Châu, biên cảnh.
Lãnh Mặc Ngôn trong trạm dịch ở biên cảnh Khúc Châu nghỉ ngơi, chỉ là mấy ngày nay khóe miệng đều mang theo ý cười như có như không, khiến Lãnh Tiểu Ngũ vô cùng để ý.
"Mặc Ngôn, ngươi, vui vẻ?"
Xem ra tâm tình Lãnh Mặc Ngôn không tệ, mà Lãnh Tiểu Ngũ liền dính ở bên cạnh nàng, dụi dụi.
"Ừm... Huyền Thanh nơi đó tiến hành rất thuận lợi, nghĩ đến không lâu nữa ta liền có thể có được Quỷ phù."
Lãnh Tiểu Ngũ vừa nghe, khanh khách nở nụ cười, nói: "Có Quỷ phù, Liệt, chết."
Lãnh Mặc Ngôn sờ sờ đầu Lãnh Tiểu Ngũ, nói: "Ừm, lấy được Quỷ phù, chính là giờ chết của Chung Ly Liệt, mà Trưởng Tôn gia cũng không cần tiếp tục sống khúm núm như vậy nữa, còn ta... sẽ trở thành hoàng đế của Thần Chỉ Quốc."
Lãnh Mặc Ngôn cười nói, nhưng ánh mắt lập lòe trong con ngươi kia, như một kẻ đầy dã tâm.
"Mặc Ngôn, ngươi có thể."
Lãnh Tiểu Ngũ dụi đầu vào trong lòng Lãnh Mặc Ngôn, nàng thích ánh sáng lấp lánh trong mắt Lãnh Mặc Ngôn, thích xem nàng cười, thích bộ dạng vui vẻ của nàng.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Hôm nay, Cung Huyền Thanh cực kì xinh đẹp, mặc vào cung bào trắng thuần, tỉ mỉ trang điểm nhạt nhưng rạng rỡ, càng làm cho nàng nhìn như một tiên tử, tuyệt tục xuất trần, vẻ quyến rũ tự nhiên trên gương mặt kia, lại làm cho nàng càng thêm xinh đẹp câu hồn phách người, như móng vuốt của một con mèo nhỏ cào đến ngứa ngáy ở trong lòng.
"Nương nương, hôm nay người định đi đâu a?"
Cung Huyền Thanh nhìn người trong gương, khóe miệng mang theo ý cười, nhưng ý cười không trong đáy mắt, đôi mắt như mặt nước lại có mấy phần do dự.
"Nương nương?"
Ninh Nhi thấy Cung Huyền Thanh không hề trả lời chính mình, liền gọi nàng một tiếng, lúc này mới thấy Cung Huyền Thanh phục hồi tinh thần lại.
"Đi Ngự Hoa Viên."
Mấy ngày trước nàng nghe nói Ngự Hoa Viên có vài cây tuyết mai nở vô cùng đẹp, Nam Thiển Mạch yêu hoa, nàng ấy tất nhiên sẽ đi xem, còn nàng lại tình cờ đi gặp Nam Thiển Mạch, dù sao có một số việc nhất định phải tiếp tục làm, nàng không thể để cho Lãnh Mặc Ngôn sinh nghi.
"Nương nương, xem ra người không vui?"
Ninh Nhi thấy Cung Huyền Thanh trang hoàng cực kì xinh đẹp, cho rằng tâm tình nàng không tệ, nhưng bây giờ lại thấy gương mặt nhiều hơn mấy phần buồn bực.
"Bản cung không sao."
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Ngự Hoa Viên.
Trời còn đổ tuyết mỏng, lác đa lác đác, tuyết không lớn, Ngự Hoa Viên vẫn vắng vẻ, rất nhiều hoa đều héo tàn, chờ đợi đầu mùa xuân đến, chỉ còn có vài cây hồng mai nở ra vô cùng rực rỡ, giống như ở trong tuyết mà điên cuồng nở rộ vậy.
Cung Huyền Thanh đi tới trước cây hồng mai kia, đưa tay ra sờ sờ, nhẹ nhàng vuốt ở đầu ngón tay,
Bỗng nhiên cảm thấy, cây hồng mai này cực kì giống Nam Thiển Mạch, cho dù tình thế nghiêm trọng thế nào, nàng đều có thể nở rộ vẻ đẹp của nàng.
Phía sau tiếng bước chân truyền đến, liên tục mấy ngày nàng đều tới nơi này, rốt cục đợi được Nam Thiển Mạch rồi.
Nàng ngoảnh đầu lại, cái ngoảnh đầu như phát ra ánh sáng rực rỡ*, có người nói nhất tiếu khuynh nhân thành, còn có tái tiếu khuynh nhân quốc, nhưng đặt ở trong mắt Nam Thiển Mạch, cho dù Cung Huyền Thanh không cười, cũng đã đủ khuynh quốc khuynh thành.
*顾盼生辉: cố phán sinh huy - một thành ngữ nên mình diễn giải ra luôn
"Thái hoàng Thái hậu, có thể tâm sự không?"
Cung Huyền Thanh lộ ra ý cười nhàn nhạt, Ninh Nhi hiểu ý lập tức lui ra, mà Vân Nhiễm liếc nhìn Nam Thiển Mạch lại liếc nhìn Cung Huyền Thanh, cũng yên lặng lui xuống, xoay người còn thở dài mấy tiếng không nghe được.
Cung Huyền Thanh đi tới trên đình, mà Nam Thiển Mạch cũng đi theo phía sau, đợi đến khi hai người đều vào chỗ, Cung Huyền Thanh mới mở miệng.
"Thái hoàng Thái hậu là người thông minh, tâm ý của thần thiếp, chắc là người hiểu rõ."
Ngữ khí Cung Huyền Thanh không chút gợn sóng, như đang nói một chuyện không liên quan tới mình, không có mê hoặc cùng nhu thuận ngày trước, cũng không nhiệt tình như lửa tới gần, bây giờ nàng giống nhau những bông tuyết thưa thớt đầy trời này, yên tĩnh mà lạnh lẽo.
"Dao Thái phi... Có những tâm tư, ngươi không nên có."
Nam Thiển Mạch lắc lắc đầu, nhìn trang điểm tinh xảo trên mặt Cung Huyền Thanh, nhìn dung nhan vô cùng xinh đẹp, cùng vẻ sầu bi như có như không, không khỏi có chút đau lòng.
"Cái gì nên hay không... Có là có. Chỉ là Nam Thiển Mạch..."
Cung Huyền Thanh nhẹ nhàng gọi tục danh Nam Thiển Mạch, còn Nam Thiển Mạch không có trách cứ, mà yên tĩnh nghe.
"Yêu nàng quá mệt mỏi, cho dù ta đối tốt với nàng, nàng cũng không thể đáp lại ta đúng không?"
Ngữ khí Cung Huyền Thanh bình thản, còn cả người Nam Thiển Mạch lại căng thẳng, giương mắt nhìn Cung Huyền Thanh, nhưng không hề trả lời vấn đề của nàng.
"Trên người nàng có quá nhiều ràng buộc... Có đôi khi ta nghĩ..."
Cung Huyền Thanh cúi đầu, rồi nói tiếp: "Sao ta có thể ép buộc nàng tiếp nhận ta... Nam Thiển Mạch, nếu như nàng và ta trở lại làm người xa lạ, nàng có thể thoải mái hơn một chút không?"
Đôi mắt Nam Thiển Mạch trong nháy mắt ửng hồng, ngực hiện ra từng trận đau đớn, mũi chua xót, nàng không mở miệng nói được gì, chỉ cần mở miệng, lớp ngụy trang bình tĩnh bên ngoài của nàng đều sẽ không còn sót lại chút gì.
"Nam Thiển Mạch, chỉ cần là nàng, ta nguyện ý lùi một vạn bước, chỉ cần là nàng..."
Trong con ngươi Cung Huyền Thanh ảm đạm, dường như có thật nhiều ủy khuất, nhưng lúc này Nam Thiển Mạch lại đứng lên, lạnh lùng nhìn Cung Huyền Thanh, chậm rãi mở miệng, như thể từng câu từng chứ đều cố nặn ra từ kẽ răng.
"Đúng, ngươi cách ta càng xa càng tốt, ta không muốn gặp lại ngươi nữa!"
Nam Thiển Mạch xoay người rời đi, lồng ngực như thiếu mất không khí, trập trùng lên xuống không ngừng hít sâu, nàng đang tức giận, nhưng lại cảm thấy kì lạ, đây không phải điều nàng muốn sao, nhưng tại sao nghe được người kia nói muốn cách xa nàng, nàng lại tức giận ủy khuất như vậy.
"Nam Thiển Mạch!"
Cung Huyền Thanh không kéo được Nam Thiển Mạch, để nàng bước nhanh rời đi, nhưng bước chân của chính mình cũng đi theo.
Đây là sắp đặt của nàng, nàng muốn Nam Thiển Mạch phản ứng như thế này, nàng muốn Nam Thiển Mạch không thể tự kiềm chế tâm tình, như vậy nàng mới có thể từ trên người nàng ấy tìm ra điểm yếu.
Nhưng, cho dù là do chính mình sắp đặt, nàng vẫn cảm thấy thống khổ, cho dù là tự mình nói ra những câu nói kia, tâm nàng như bị vạn mũi tên xuyên qua, đau đến không muốn sống.
Cung Huyền Thanh đuổi theo, mà Nam Thiển Mạch đã mang theo Vân Nhiễm ở trên đường trở lại Phượng Loan Cung.
"Ninh Nhi, ngươi không cần theo, ta muốn một mình tới Phượng Loan Cung một chuyến."
Nói xong, Cung Huyền Thanh liền vội vã đi mất, mà Ninh Nhi lại bắt đầu thấy buồn bực, vừa nãy Nam Thiển Mạch có vẻ vô cùng tức giận, cũng không biết Cung Huyền Thanh nói cái gì với nàng, mà Cung Huyền Thanh xem ra cũng rất sốt ruột...
Hai người kia, sao lại kì quái như vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.