Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 52: Tú sắc khả xan




Lâm triều kết thúc, Nam Thiển Mạch liền tới Càn Hòa Điện cùng Vũ Đế thương nghị quốc sự, sau đó, bọn họ nhắc tới Phong Tử Dạ ở Ly Thương Châu xa xôi.
"Hoàng tổ mẫu người nói, tất cả ám trang người phái tới đều một đi không trở lại?"
Sắc mặt Vũ Đế có chút tái nhợt, dù sao hắn biết khả năng điều tra của ám trang Nam Thiển Mạch phái đi đều là hạng nhất, mà giấu ở trong thành lại càng khó có thể bị phát hiện, nhưng bây giờ đều chết hết dưới tay Phong Tử Dạ.
"Ừm, vì vậy gần đây ai gia không tiếp tục phái ám trang tới nữa."
Nam Thiển Mạch nói đến đây, trong lòng liền không khỏi có chút buồn bực, không chỉ vì nàng mất đi thủ hạ đắc lực, còn là vì thủ đoạn của Phong Tử Dạ dường như so với mình còn cao minh hơn.
"Hoàng tổ mẫu dự định làm thế nào?"
Vũ Đế nhíu mày hỏi Nam Thiển Mạch, đối với những thủ đoạn mưu phản này, hắn không biết nên xử lý như thế nào, hắn chỉ nghe nói qua, nhưng không trải qua những thứ này, vì vậy cần Nam Thiển Mạch trợ giúp.
"Hắn đang ở Ly Thương Châu, ai gia tất nhiên không thể lại phái người tới."
Nam Thiển Mạch dừng một chút, khép lại tấu chương trên tay, ngay ngắn để ở một bên, rồi nói tiếp: "Nếu hắn không ở Ly Thương Châu, vậy liền dễ dàng xử lí."
Vũ Đế được nhắc nhở, vui mừng nở nụ cười, nói: "Tháng sau chính là đại thọ của hoàng tổ mẫu, vậy trẫm sẽ phát thiệp mời cho Phong Tử Dạ."
Sinh thần Nam Thiển Mạch từ trước đến nay đều không mời Phong Tử Dạ, nhưng nếu Hoàng đế tự mình gửi thiệp mời, Phong Tử Dạ không tới, vậy chính là làm mất mặt mũi hoàng gia.
"Không những phải gửi thiệp mời, còn phải phái người tới hộ tống trên đường, bằng không Tiếu Vương gia trên đường có cái gì 'sinh bệnh bị thương', đó chính là chúng ta không chu đáo."
Nam Thiển Mạch cười nhẹ, cũng bởi vì Vũ Đế thông tuệ mà cảm thấy cao hứng.
Vũ Đế gật gật đầu, lúc đang muốn đi nghĩ chiếu thư, lại thẳng tắp nhìn về phía Nam Thiển Mạch, chỉ thấy trên mặt Nam Thiển Mạch dường như ửng đỏ hơn so với thường ngày, hơn nữa trong khóe mắt đều là ánh mắt vui vẻ.
"Hoàng tổ mẫu xem ra rất vui vẻ, trẫm cũng cảm thấy dễ chịu."
Trước đó vài ngày, tuy rằng Nam Thiển Mạch lúc nào cũng cười với mình, nhưng u ám trong mắt lại không thể xua tan đi được, bây giờ thần thái của nàng lại tựa như gió mùa xuân thổi tới, thoải mái như vậy.
Nam Thiển Mạch chẳng biết vì sao nghĩ đến hôm qua một đêm hoang đường cùng Cung Huyền Thanh, mặt đỏ lên, liền ngượng ngùng cười nói: "Ừm, Vũ Đế trưởng thành rất nhanh, ai gia cũng cảm thấy vui mừng."
Vũ Đế cũng không phát hiện ra sắc mặt Nam Thiển Mạch mất tự nhiên, trong nháy mắt lại nhìn thấy trên cổ Nam Thiển Mạch mơ hồ có một vết màu xanh tím.
"Hoàng tổ mẫu, đây là cái gì?"
Vũ Đế chỉ chỉ vị trí trên cổ mình, rồi nói tiếp: "Vết bầm."
Nam Thiển Mạch vừa nghe vậy, trong nháy mắt mặt đều đỏ lên, đây chính là kiệt tác của nữ nhân Cung Huyền Thanh kia, ngay ở trên cổ mình, trên xương quai xanh, thậm chí... đều lưu lại những dấu vết này, hơn nữa bây giờ còn để cho tôn nhi của mình nhìn thấy.
"Đại khái là muỗi cắn, chỉ hơi ngứa thôi, không sao."
Nam Thiển Mạch vẫn biểu hiện đoan trang tự nhiên, nhưng sắc mặt lại càng ngày càng hồng, Vũ Đế liền mở miệng hỏi: "Hoàng tổ mẫu cảm thấy nóng quá sao, trẫm thấy mặt người đều đỏ hết lên rồi."
Nam Thiển Mạch hít vào một hơi thật sâu, nói: "Có lẽ là có chút, ai gia hơi mệt mỏi, nên về rồi."
Nam Thiển Mạch không dám ở lại thêm nữa, tuy rằng Vũ Đế thiên phú cực cao, thế nhưng hắn trước sau vẫn là một tiểu hài tử, cũng may hắn chỉ là một tiểu hài tử, nếu không... cái này sẽ không gạt được đi.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Lúc Nam Thiển Mạch trở lại Phượng Loan Cung đã là buổi trưa, còn Cung Huyền Thanh đã trở về, chỉ là ngày hôm nay mình đã đáp ứng với nàng muốn cùng nhau dùng ngọ thiện.
"Sai Ngự Thiện Phòng chuẩn bị ngọ thiện, truyền Dao Thái phi."
Nam Thiển Mạch nhẹ nhàng phân phó, cung nữ bên người liền vội vàng đi làm, còn Nam Thiển Mạch lại đi tới bên giường, nơi đó đã được cung nữ thu dọn xong, thế nhưng lại luôn cảm thấy hương vị trên người Cung Huyền Thanh vẫn còn lưu lại trong chăn.
Nàng nằm lên, tựa đầu ở trên chăn, nhẹ nhàng nhắm mắt lại...
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày, chính mình sẽ quyến luyến hương vị của một người đến vậy...
Có lẽ là hơi mệt, khi Nam Thiển Mạch tỉnh lại, bên cạnh đã có một người ngồi, hương vị của nữ nhân kia giống với trong chăn này.
"Bây giờ là giờ nào, nàng đến bao lâu rồi?"
Nam Thiển Mạch lập tức ngồi dậy, nhìn khóe môi Cung Huyền Thanh hơi gợi lên như yêu phi mê hoặc lòng người, trong lòng hơi động, nhưng ngại tính tình của chính mình, không dám chủ động làm gì.
"Ta mới đến một lát, thấy nàng ngủ nên không đánh thức nàng."
Âm thanh của Cung Huyền Thanh rất ôn nhu lại mang theo khàn khàn, có mấy phần lười biếng cùng quyến rũ, làm cho lòng người không khỏi trở nên nhộn nhạo.
"Ừm, vậy dùng ngọ thiện đi."
Nam Thiển Mạch khôi phục dáng vẻ đoan trang như trước, không tiếp tục nhìn Cung Huyền Thanh nữa, nhưng ửng hồng khả nghi trên mặt nàng sao tránh được mắt Cung Huyền Thanh, chỉ là nàng cũng không vạch trần, người kia da mặt mỏng, không chịu nổi trêu chọc.
Hai người vừa ăn, ngẫu nhiên sẽ nói vài lời, mà khi Cung Huyền Thanh để đũa xuống liền nói: "Ta nhớ tháng sau là sinh thần của nàng."
Nam Thiển Mạch đáp một tiếng, nhưng không có phản ứng quá lớn, trong mắt lại có thêm chút ảm đạm, Cung Huyền Thanh biết người này lại đang suy nghĩ gì, sinh thần vừa qua nàng liền ba mươi lăm, đại khái là đang cảm thán tuổi của chính mình, mà như vậy tính ra, mình vào cung cũng đã sắp một năm.
"Buổi tối hôm đó, có thể để cho ta không?"
Cung Huyền Thanh một tay chống dưới cằm mình, đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ quyến rũ kia nhìn chằm chằm Nam Thiển Mạch, dường như muốn vọng vào hồn phách của nàng, đem hết thảy thuộc về mình đều khắc vào trong đó.
"Ừm."
Nam Thiển Mạch khẽ đáp lời, lại cúi đầu ăn cơm, nàng vẫn đoan trang tao nhã như vậy, nhưng gò má đỏ ửng khác thường lại bán đứng cảm thụ chân thực của nàng.
Cung Huyền Thanh đứng lên, đi tới ngồi xuống bên cạnh Nam Thiển Mạch, ngón tay nâng cằm Nam Thiển Mạch lên, quay đầu nàng lại.
"Làm gì vậy?"
Nam Thiển Mạch khống chế lại trái tim đập điên cuồng của mình, sắc mặt bất biến, bình tĩnh hỏi.
"Sao trước đây ta không phát hiện nàng dễ đỏ mặt như vậy?"
Cung Huyền Thanh vừa nói xong, Nam Thiển Mạch lập tức đem đầu xoay chuyển trở lại, làm bộ tức giận, lạnh lùng nói: "Nàng thực sự quá càn rỡ."
Có điều Cung Huyền Thanh biết Nam Thiển Mạch cũng không phải thật sự tức giận, chỉ là nhiều lúc ở tình huống bị động, nàng sẽ dùng cách này để che giấu sự khẩn trương của chính mình.
Cung Huyền Thanh lại nhẹ nhàng quay đầu Nam Thiển Mạch lại, nghiêng người qua, nàng nhìn thấy rõ ràng Nam Thiển Mạch chậm rãi nhắm hai mắt lại, chờ đợi cái hôn sắp tới.
Cung Huyền Thanh hôn một cái lên môi Nam Thiển Mạch, dò đầu lưỡi ra, miêu tả môi đỏ của Nam Thiển Mạch lại một lần.
"Thực sự là tú sắc khả xan*."
*tú sắc khả xan (秀色可餐): chỉ dung mạo tuyệt trần, vẻ đẹp làm người ta nhìn không biết no đói
Nam Thiển Mạch nhìn thấy nét mặt tươi cười giống như yêu nghiệt kia của Cung Huyền Thanh, cảm thấy tức giận không nhịn nổi, nghiêng người nhẹ nhàng cắn môi Cung Huyền Thanh.
"Nàng cũng không tệ."
Cung Huyền Thanh cười khẽ, ôm Nam Thiển Mạch vào trong ngực, nhắm mắt lại che đi ảm đạm bên trong...
Nam Sở Quốc, Khôn Châu, Thiên Hương Lâu.
Thương Chỉ Âm giúp nam nhân ánh mắt nguy hiểm trước mặt rót rượu, khóe miệng nàng vẫn mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo, nàng không hề thích nam nhân này chút nào.
"Các chủ của các ngươi đâu?"
Phong Tử Dạ chậm rãi mở miệng, bưng chén rượu đến chóp mũi, ngửi một cái, hài lòng nở nụ cười.
"Hôm nay Các chủ không ở đây, nhưng nàng lại có chuyện để thiếp thân mang cho Vương gia."
Thương Chỉ Âm ngồi ngay ngắn lên, vẫn nở nụ cười khả ái, đây là nụ cười nghề nghiệp của nàng, dường như vạn năm bất biến.
"Nói."
Phong Tử Dạ nâng chén uống một hơi cạn sạch, hắn vừa nhận được thư mời của Vũ Đế, nói mời mình tới tiệc mừng thọ Nam Thiển Mạch, hơn nữa sẽ đích thân phái người đến hộ tống, xem ra một chuyến này hắn không thể không đi, trong lòng vô cùng phiền não.
"Loạn tặc bất hiện, Quỷ phù bất xuất*."
*Không có loạn tặc thì Quỷ phù sẽ không xuất hiện
Ngắn ngủi tám chữ, đây chính là lời Lãnh Mặc Ngôn để cho Phong Tử Dạ, chỉ là Phong Tử Dạ vừa nghe vậy, cười lạnh một tiếng, nói: "Quý Các chủ muốn bản vương dụng binh dụ Quỷ phù hiện thế?"
Binh của hắm làm sao mới có được, tích trữ bao lâu, cũng lao lực tâm tư, hắn đương nhiên sẽ không tùy tiện đi làm chuyện kiểu này.
"Người của chúng ta đã đạt được tín nhiệm của Nam Thiển Mạch, miễn là ngài ra tay, Quỷ phù tự nhiên sẽ giao cho ngài."
Thương Chỉ Âm vẫn duy trì mỉm cười như cũ, lúc này cửa lại bị mở ra, nàng vừa giương mắt nhìn đã thấy một nam nhân tướng mạo đoan chính, tóc trắng đen xen kẽ, mày kiếm tuấn mục, anh tư hiên ngang, một thân trường bào màu đen, ngón cái mang nhẫn hồng ngọc xuất hiện.
"Trang chủ Phong Lâm Sơn Trang, thiếp thân nhớ vẫn chưa mời ngài."
Thương Chỉ Âm nhẹ nhấp một ngụm rượu, đối với tình huống trước mắt không hiện ra chút hoảng loạn nào, trái lại ung dung không vội.
"Người ở trong cung của các ngươi? Muốn chúng ta làm sao tin tưởng ngươi?"
Phong Sĩ đưa tay định nắm lấy cằm Thương Chỉ Âm, muốn bóp nát khuôn mặt dường như không lộ ra chút sơ hở này.
Phong Sĩ là người của Phong Tử Dạ, trong tay có binh của Phong Tử Dạ, nếu muốn điều động, tất nhiên điều động từ chỗ hắn là nhanh và an toàn nhất, thế nhưng hắn tỉ mỉ chăm sóc huấn luyện binh lính, sao có thể vì một hai câu của những hạng nữ lưu* này liền bị điều động ra ngoài.
*nữ lưu: đàn bà con gái (khinh miệt)
"Ngươi dám động vào nàng một cái, ta liền giết ngươi."
Lúc này một nữ nhân đi đến phía sau Phong Sĩ, âm thanh trầm thấp, không còn vẻ ôn nhu bình thường, hơn nữa lại nhiều hơn mấy phần sát ý doạ người.
Tay Phong Sĩ dừng ở không trung, hắn có thể cảm giác được người phía sau không thể chọc, hắn thu tay về, đứng ở phía sau Phong Tử Dạ.
Thương Chỉ Âm nhìn về phía Cung Lạc Tư, trong lòng vui vẻ lộ ra một nụ cười ôn nhu, mà Cung Lạc Tư lại nhìn Phong Sĩ, bên trong ánh mắt lạnh như băng tràn đầy sát ý.
"Được rồi, ngươi muốn chúng ta làm sao tin tưởng ngươi? Bản vương cũng sẽ không tùy ý hi sinh tướng sĩ của mình."
Cung Lạc Tư đứng ở phía sau Thương Chỉ Âm, nghe Phong Tử Dạ nói chuyện, mà Thương Chỉ Âm vẫn như cũ cười nói: "Vương gia đã từng nghe qua cái tên Ma Hồ của Tuyệt Âm Các chưa?"
Phong Tử Dạ hít vào một ngụm khí lạnh, nhếch miệng nở nụ cười.
Ma Hồ, là sát thủ trong chốn giang hồ khiến người ta nghe danh biến sắc, không chỉ bởi vì võ công của nàng cao cường, còn bởi vì nàng đóng vai nhân vật nào cũng khiến cho người ta tìm không ra kẽ hở, từng lẻn vào phủ Đại Tướng quân Bắc Thần Quốc, lấy danh tiểu thiếp của Đại Tướng quân mà xuất hiện, sau ba tháng, tin Đại Tướng quân kia qua đời liền truyền khắp toàn quốc, kẻ ra tay, chính là Ma Hồ hóa thân làm tiểu thiếp của hắn.
Thủ đoạn của nàng là dùng cách bắt giữ lòng người, quả thực khiến người trong giang hồ đều e ngại, không biết lúc nào, người bên gối, chí hữu, chí ái, chính là Ma Hồ vì đoạt mệnh mà đến kia.
"Được, bản vương tin các ngươi."
Phong Tử Dạ cười khẽ, nâng cốc uống một hơi cạn sạch, đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi mất.
Mà vào lúc này Thương Chỉ Âm mới thả lỏng chính mình, không còn là Lâu chủ Thiên Hương Lâu ung dung bình thản kia nữa, mà là một nữ tử e thẹn.
"Lạc Tư... Sao ngươi lại đến đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.