Nam Sở Quốc, đáy vực Đoạn Dực Nhai, Bích Lạc Cung.
Vân Thiển tỉ mỉ đổi thuốc cho Cung Huyền Thanh, còn Vân Nhiễm dựa ở một bên khoanh hai tay trước ngực, yên tĩnh nhìn Vân Thiển.
"Nữ nhân kia vẫn chưa từng tỉnh lại sao?"
Vân Nhiễm hỏi một câu, chỉ thấy Vân Thiển lắc lắc đầu, vấn đề này Vân Nhiễm hỏi mấy lần, mấy lần cũng là cùng một câu trả lời giống nhau.
"Cũng đã bảy năm, rõ ràng không có bất kì tổn thương gì, nhưng vẫn chưa tỉnh lại, hi vọng nữ nhân này, sẽ không giống như nàng ấy."
Vân Thiển băng bó cẩn thận, liền đứng dậy dọn dẹp một chút, chuẩn bị ra ngoài.
"Đi, dẫn ta đi xem nữ nhân kia."
Vân Nhiễm theo Vân Thiển ra ngoài, đây là ngày thứ năm Cung Huyền Thanh ở Bích Lạc Cung, không có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng cũng không nguy hiểm tính mạng. Nam Thiển Mạch cũng không sai người đến hỏi thăm gì gì, Vân Nhiễm cũng tùy ý nàng.
Thiên điện Bích Lạc Cung có một đan phòng khác, mà người của Bích Lạc Cung gọi nó là phòng thuốc, bên trong có hoạt tử nhân*, một hoạt tử nhân mỹ lệ, bảy năm trước rơi xuống từ Đoạn Dực Nhai, được Vân Thiển cứu lên, mạng đã cứu về rồi, nhưng lại chưa từng tỉnh dậy.
*hoạt tử nhân (活死人): giống như người sống thực vật
Cửa phòng thuốc bị đẩy ra, một nữ tử xinh đẹp nằm ở trên giường, xung quanh đốt thuốc huân hương, gương mặt nàng ôn nhu mang theo kiều mị, xem ra chừng hơn ba mươi, giữa hai lông mày lại có vẻ kiên cường mạng mẽ, một đầu tóc đen cũng đã hóa thành tuyết trắng, nằm ở nơi đó không nhúc nhích, như bức tượng mỹ nhân bằng băng.
Không ai biết nàng là ai, cũng không ai biết vì sao nàng hồng nhan tóc bạc, cũng chẳng biết vì sao nàng lại rơi vào Đoạn Dực Nhai, chỉ là lúc Vân Thiển tìm thấy nàng, trong tay nàng vẫn nắm chặt một khối ngọc bội có khắc phượng hoàng, vì vậy mọi người cũng gọi nàng là Phượng Hoàng.
"Vẫn như vậy."
Vân Nhiễm liếc mắt nhìn liền đi ra ngoài, cũng chỉ Vân Thiển mới có thể kiên trì như thế, chăm sóc nữ nhân không rõ lai lịch này lâu như vậy, so với người giang hồ, nàng càng giống như một y giả hơn.
Trước khi nữ nhân này rơi xuống vực, thực ra còn có một nữ nhân khác rơi xuống, khi đó là sư phụ của các nàng chăm sóc nàng ấy, có lẽ Vân Thiển kế thừa nhân tâm y giả của sư phụ, sau khi sư phụ đi về cõi tiên, Vân Thiển tuổi nhỏ nhưng y thuật cao minh chăm sóc nữ nhân kia mãi đến khi nữ nhân kia tỉnh lại rồi rời khỏi Bích Lạc Cung, nữ nhân kia rời đi khoảng một tháng, Phượng Hoàng liền rơi vào vách núi, khi đó Vân Nhiễm còn trêu ghẹo Vân Thiển, từ trên trời rơi xuống trách nhiệm lớn như vậy, lại phải lao lực gân cốt rồi.
"Ngươi định mang nữ nhân kia về bên cạnh Thái hoàng Thái hậu sao?"
Vân Thiển nói chuyện phiếm cùng Vân Nhiễm, đã lâu không thoải mái như vậy, nhiều khi các nàng tập hợp cùng một chỗ, đều là vì nhiệm vụ.
"Ừm, nàng cần phải trở về, cho Thái hoàng Thái hậu một lời giải thích."
Vân Nhiễm nói như chặt đinh chém sắt, Vân Thiển cười nhạt nói: "Xem ra quan hệ của hai nàng không đơn giản."
Tuy Vân Nhiễm không nói gì, nhưng Vân Thiển vẫn có thể nhìn ra được, nếu nữ tử này là thuộc hạ, Vân Nhiễm không cần phí sức lớn như vậy đi cứu nàng trở về, dù sao thủ hạ tinh anh của Nam Thiển Mạch có vô số, lo gì thiếu một người như vậy.
Thứ hai, Nam Thiển Mạch cũng không có thân thích hoặc tỷ muội gì có thể khiến Vân Nhiễm tự thân xuất mã đi cứu viện, Vân Thiển chỉ vừa nghĩ tới, một ý nghĩ lớn mật, quan hệ của nữ tử này cùng Nam Thiển Mạch, có lẽ chính là thứ tình cảm cắt chẳng nổi, gỡ càng rối*.
*cắt chẳng nổi, gỡ càng rối: gốc là "tiễn bất đoạn, lý hoàn loạn" (剪不断理还乱), một câu thơ trong bài thơ 《Tương kiến hoan kỳ 2》của Lý Dục. Theo bản dịch thơ của Nguyễn Chí Viễn.
"Khụ khụ... Nàng, khi nào khởi hành được?"
Vân Nhiễm không thể ở lại Bích Lạc Cung quá lâu, nàng không biết lúc nào Tuyệt Âm Các kia lại tiếp tục gây chuyện.
"Vết thương của nàng lành lại rất tốt, khoảng ba ngày nữa ngươi có thể dẫn nàng trở về."
Vân Thiển nói xong, lại tiếp tục nói thêm một câu: "Cho dù thương tích lành lại, nhưng tay chân của nàng cần đổi thuốc xoa bóp cơ mỗi ngày, nếu không cho dù gân tay gân chân có nối lại, cũng tàn phế."
Vân Nhiễm nghe xong, gật gật đầu, trò chuyện một ít việc nhà cùng Vân Thiển, mãi đến khi cảnh đêm dần lạnh mới trở lại.
Sau ba ngày, Vân Nhiễm sai người thuê một chiếc xe ngựa, mang theo Cung Huyền Thanh cùng rời khỏi Bích Lạc Cung.
Sau khi Vân Thiển nhìn theo Vân Nhiễm rời đi, nàng đi tới Thiên điện, muốn giúp nữ nhân kia đổi thuốc đốt huân hương, nhưng vào lúc này, nàng nhìn thấy ngón tay nữ nhân kia cử động, trong lòng nàng vui vẻ, lập tức đi tới bắt mạch giúp nàng, quả nhiên nhịp đập càng trở nên rõ hơn.
"Hề..."
Vân Thiển nghe thấy trong miệng nữ nhân kia nói một câu, nàng đưa lỗ tai đến bên khóe miệng nàng ấy, nghe thấy lời nàng nói càng rõ ràng hơn.
"Lãnh... Nhan Hề... Nhan Hề..."
Vân Thiển trợn to hai mắt, nhìn về phía nữ nhân dường như đang nói mê kia, che miệng lại...
Lãnh Nhan Hề?... Tiền Hoàng hậu của Thần Chỉ Quốc?
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Đi hai ngày đường, Vân Nhiễm trở lại trong cung, Cung Huyền Thanh còn nằm bên trong chiếc xe ngựa kia, chỉ là nàng không để nàng ta lộ mặt, mà đi vào gặp Nam Thiển Mạch trước.
"Trở về rồi."
Ngữ khí Nam Thiển Mạch hời hợt, mắt nàng vẫn nhìn về phía tấu chương trong tay, tựa hồ không quan tâm đến chuyện Vân Nhiễm trở về.
"Vâng, Thái hoàng Thái hậu có muốn..."
Vân Nhiễm còn chưa nói xong, Nam Thiển Mạch liền lập tức cắt đứt lời nàng, nói: "Đuổi nàng về Thừa Thiên Cung."
Vân Nhiễm ngẩn người một chút, nhanh chóng gật đầu, xoay người rời đi, ngay khi Vân Nhiễm vừa rời đi, lúc này Nam Thiển Mạch mới giương mắt nhìn về phía xe ngựa ở ngoài cung đi qua trước Phượng Loan Môn, tấu chương trong tay càng nắm càng chặt, mãi đến khi đầu ngón tay trở nên trắng bệch, nàng mới buông lỏng tay ra...
"Tuyệt Âm Các trả ngươi lại... Lại có mục đích gì đây? Cung Huyền Thanh."
Âm thanh của Nam Thiển Mạch cực kì lạnh, nhếch miệng nở một nụ cười lạnh lùng, nhưng đôi mắt xinh đẹp kia lại trở nên ửng đỏ.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Thừa Thiên Cung.
Lúc Vân Nhiễm ôm Cung Huyền Thanh đi vào, Ninh Nhi lập tức oa một tiếng bật khóc.
"Chủ nhân, người bị bệnh gì, Thái hoàng Thái hậu nói người bị bệnh, nô tì rất lo lắng người a!"
Vân Nhiễm nhìn Ninh Nhi khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa kia, không khỏi than thở một tiếng, đại khái nàng không biết mình vừa đi qua một chuyến ở chỗ Diêm Vương gia, lúc thân phận gian tế của Cung Huyền Thanh bị vạch trần, suýt chút nữa Nam Thiển Mạch đã giết hết tất cả nô tài của Thừa Thiên Cung, chỉ sợ trong đó có nội ứng của Cung Huyền Thanh, nhưng cũng may Nam Thiển Mạch vẫn điều tra trước một phen, mạng của đám nô tài này mới giữ được.
Vân Nhiễm ôm Cung Huyền Thanh vào trên giường, sau đó tỉ mỉ phân phó Ninh Nhi: "Ngươi phải đến Ngự Dược Phòng lấy thuốc xoa bóp cơ mỗi ngày, đổi cho Dao Thái phi, cánh tay cùng gót chân, nhớ kĩ ngày ngày đều phải đổi thuốc."
Lúc này Ninh Nhi mới phát hiện, cánh tay cùng gót chân Cung Huyền Thanh đều bao bọc băng vải, vậy chắc chắn là ngoại thương, nhưng sắc mặt nàng tái nhợt, nhiệt độ lạnh lẽo, lại giống như thật sự bị bệnh, trong lúc nhất thời đầu Ninh Nhi loạn thành một đám, không nghĩ ra mấy ngày này Cung Huyền Thanh xảy ra chuyện gì.
"Nghe rõ chưa?"
Vân Nhiễm nhìn thấy Ninh Nhi đang thất thần, lại tiếp tục hỏi một câu, lúc này Ninh Nhi mới gật gật đầu.
Vân Nhiễm đi rồi, Ninh Nhi mới quỳ gối bên giường, cầm lấy tay Cung Huyền Thanh, nắm trong lòng bàn tay.
"Chủ nhân... Cho dù người xảy ra chuyện gì, nô tì cũng sẽ ở cạnh người..." . Đọc 𝒕hêm 𝓷hiều 𝒕𝑟uyệ𝓷 ở _ 𝑻 𝑟Um𝑻𝑟uye𝓷.𝙫𝓷 _
Ninh Nhi biết chuyện xảy ra trên người Cung Huyền Thanh chắc chắn không đơn giản, nhưng nàng chỉ muốn Cung Huyền Thanh mau chóng khỏe lên, dù sao Cung Huyền Thanh là người duy nhất trong cung này, thật tâm đối đãi mình.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Phượng Loan Cung.
Lúc Vân Nhiễm trở lại Phượng Loan Cung, Nam Thiển Mạch đang dùng ngọ thiện, biểu hiện điềm tĩnh ưu nhã kia, Vân Nhiễm như thể nhìn thấy Nam Thiển Mạch trước đây, Nam Thiển Mạch khi chưa gặp phải Cung Huyền Thanh, khí chất điềm nhã đoan trang, nhưng lại cho người ta cảm giác xa cách mãnh liệt.
"Cung Huyền Thanh đã sắp xếp cẩn thận."
Vân Nhiễm cung kính hồi báo một câu, Nam Thiển Mạch ngay cả trả lời cũng không trả lời, lập tức hỏi: "Nguyệt Lang có báo cáo gì không?"
Vân Nhiễm nghe xong, khẽ lắc đầu, lập tức nói: "Nguyệt Lang gửi tin đến, nói cần thêm chút thời gian."
Lúc này Nam Thiển Mạch mới đáp một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa, Vân Nhiễm do dự một lát, cuối cùng vẫn mở miệng.
"Gân tay gân chân của nàng đứt đoạn mất."
Nghe đến đây, chiếc đũa trên tay Nam Thiển Mạch dừng ở trên không trung, sắc mặt điềm nhã kia đột nhiên trắng bệch, rồi một lúc lâu sau, khôi phục bình thường.
"Thật sao."
Nam Thiển Mạch cười khẽ một tiếng, rồi nói tiếp: "Khổ nhục kế Tuyệt Âm Các dùng đúng là tàn nhẫn."
Vân Nhiễm nhìn nụ cười lạnh nhạt bên miệng Nam Thiển Mạch, bỗng nhiên tâm hơi đau đớn... Đây là Nam Thiển Mạch của trước đây, lòng nghi ngờ trùng trùng, không tin kẻ khác, như tất cả lại trở về lúc ban đầu, nhưng vì sự khựng lại trong chớp mắt vừa nãy, Vân Nhiễm biết trong lòng Nam Thiển Mạch không còn giống trước nữa, không giống bởi có một vết sẹo thật sâu, vẫn còn chảy máu.
Vân Nhiễm không biết rốt cuộc đây có phải khổ nhục kế của Tuyệt Âm Các không, nàng chỉ biết, Cung Huyền Thanh thật sự suýt chút nữa đã đoạn hồn nơi Vô Đầu Cốc.
"Nếu đến trễ, sợ là Cung Huyền Thanh đã hương tiêu ngọc vẫn*."
*hương tiêu ngọc vẫn (香消玉殒): chết
Vân Nhiễm cuối cùng vẫn nói cho Nam Thiển Mạch biết, tuy nàng hận Cung Huyền Thanh phản bội và lợi dụng, hận Tuyệt Âm Các không từ thủ đoạn nào, thế nhưng lúc tiếp nhận Cung Huyền Thanh, nàng cảm nhận được rõ ràng người này cách cái chết gần đến mức nào, mà trong lòng những nữ sát thủ kia lại càng gấp gáp hơn.
Nếu như tất cả đều là một cái bẫy, có lẽ Vân Nhiễm sẽ không thể tin tưởng được bất kì ai nữa.
"Ai gia sẽ không tha thứ cho kẻ phản bội ai gia, cho dù là nàng... cũng không được."
Nam Thiển Mạch cắn răng hung hăng nói, đặt bát đũa xuống, đứng dậy đi tới bên cửa sổ, mặc cho gió thổi khô những tia nước ở trong đôi mắt nàng.
Nam Sở Quốc, hoàng cung, Trường Thanh Cung.
Ca Thư Sính cáo ốm không tới Càn Hòa Điện, ở bên trong Trường Thanh Cung nhìn đàn trước mắt, ngơ ngác nhập thần.
"Chủ nhân, sao vậy?"
Thúy Nhi nhìn ánh mắt Ca Thư Sính đờ đẫn, vô cùng lo lắng, chỉ là người kia trong phút chốc lại nở nụ cười, nói: "Không sao, chẳng qua là cảm thấy..."
Chính mình thật ngu ngốc...
Ca Thư Sính không nói tiếp nữa, đưa tay qua gảy dây đàn, từng tiếng thê tuyệt ai oán, từng tiếng uyển chuyển đứt ruột...
Lúc này, một cung nữ đi tới, bên người mang theo một hộp đựng thức ăn.
"Chủ nhân."
Cung nữ kia gọi một tiếng, Ca Thư Sính dừng tiếng đàn lại, giương mắt nhìn cung nữ ấy.
"Vừa nãy có một cung nữ tới, nàng nhờ nô tì giao hộp cơm này cho chủ nhân."
Ca Thư Sính không hứng thú nhìn hộp cơm kia, liền đặt tay lên trên dây đàn.
"Là cung nữ của cung nào, bảo nàng sau này không cần đưa tới nữa."
Ca Thư Sính thuận miệng nói một câu, cung nữ kia gãi gãi đầu, nói: "Chuyện này... Cung nữ kia sống chết không chịu nói cho nô tì nàng ở cung nào, để lại hộp cơm liền vội vã rời đi."
Lúc này, trong lòng Ca Thư Sính hơi hồi hộp, nàng đứng lên mở hộp cơm ra, bên trong là một ít thuốc an thần giảm mệt mỏi cùng huân hương, những thứ đồ này nàng đều đã từng thấy, là những thứ người kia đã đưa tới cho mình.
"Cung nữ kia đâu?!"
Ca Thư Sính vội vã hỏi, cung nữ kia bị sợ hết hồn, nói cũng không nói được.
"Chuyện này... Nàng... Hình như nàng đi về phía... Tông Môn..."
Ca Thư Sính nhấc cung bào lên đuổi theo, bước đi lảo đảo, nhưng không ngừng được bước chân chạy về Tông Môn, có lẽ cung bào quá mức dày nặng, mấy ngày gần đây ăn uống lại không được tốt, dưới chân nàng mềm nhũn, ngã quỵ xuống.
"Ngươi quay lại cho ta!"
Ca Thư Sính điên cuồng hô một câu, nhưng hành lang trống rỗng, không có một tiếng đáp lại...
"Ngươi tên hỗn đản!"
Ca Thư Sính muốn đứng lên, nhưng mắt cá chân đã sưng lên một chỗ, vừa muốn đứng lên rồi lại ngã xuống.
"Chủ nhân! Chủ nhân!"
Thúy Nhi đuổi tới, đỡ lấy Ca Thư Sính, trong mắt người kia ngấn lệ, ánh mắt lo lắng nhìn về hướng Tông Môn, nhưng nơi đó chẳng có bất kì ai.
"Thúy Nhi... Ai gia thật sự mệt mỏi..."
Ca Thư Sính thở dài một hơi, thẳng tắp ngã vào trong lòng Thúy Nhi.
"Chủ nhân! Chủ nhân! Truyền Ngự y!"
Chỗ khúc rẽ ở Tông Môn, một bóng người ngồi xổm ở góc tối, vùi đầu bên trong hai đầu gối, khe khẽ run, phát ra tiếng nghẹn ngào khó nhịn...