Yêu Phi, Ngươi Quá Càn Rỡ!

Chương 9: Sinh thần của Văn đế




Đầu tháng tư, trong ngoài hoàng cung đều vô cùng bận rộn. Lễ bộ vội vàng cho người phát thiệp mời tới các quốc gia, Công bộ vội vàng dựng lều tại Quan Tinh Đài, Binh bộ vội vàng bố trí phòng vệ, Hộ bộ vội vàng tính toán dự toán, Lại bộ thì đang chuẩn bị danh sách công chức tham dự.
Năm bộ trong lục bộ vô cùng bận rộn, bởi vì mười ngày sau chính là sinh thần của Văn đế, đây là sinh thần đầu tiên của Văn đế từ sau khi đăng cơ, ai cũng không dám thất lễ.
Thừa Thiên Cung
"Nương nương, ngày hôm ấy người chuẩn bị mặc cung bào gì a?"
Ninh Nhi không ngừng lựa chọn trong rất nhiều cung bào, nhưng cũng lưỡng lự không quyết định được.
"Ngày nào?"
Cung Huyền Thanh đang thất thần nhìn cầm phổ*, bên trong đều là những cầm phổ đơn giản nhất nàng từng thấy qua, do các cầm sư trong cung bịa đặt ra, nhưng những lời kiến giải ở trong lại có chút độc đáo làm nàng xem đến không chớp mắt, đúng là cầm phổ này so với nữ giới kia đẹp đẽ hơn nhiều.
*sách ghi các bản nhạc đàn
"Sinh thần của Hoàng thượng a!"
Ninh Nhi nhìn Cung Huyền Thanh thất thần, vẻ mặt không quan tâm, giận mà không chỗ phát tiết, rõ ràng là vị chủ nhân được sủng ái nhất trong hậu cung, nhưng nàng lại luôn là bộ dạng cái gì cũng không quan tâm.
"A... Đều được cả, không quá tươi đẹp là được."
Cung Huyền Thanh nhìn Ninh Nhi lấy ra từng kiện cung trang, nàng cũng chỉ liếc mắt một cái, ánh mắt một lần nữa trở lại trên cầm phổ.
"Nương nương ~ "
Giọng Ninh Nhi sinh khí, Cung Huyền Thanh không nhìn cũng biết bây giờ biểu tình trên mặt Ninh Nhi có bao nhiêu biến hoá.
"Được rồi, ngươi giúp bản cung chọn là được."
Cung Huyền Thanh vẫn trả lời qua loa, Ninh Nhi thở dài, tự lẩm bẩm.
"Hôm đó rất nhiều người đều có mặt, Thái hậu cùng Hoàng hậu cũng tới... Còn có những sứ giả ngoại quốc kia..."
Ninh Nhi còn đang thấp giọng nói thầm, mà Cung Huyền Thanh dường như nghe được đến từ gì đó then chốt, nàng giương mắt, quay đầu nhìn bóng lưng còn đang bận rộn của Ninh Nhi, sau đó mở miệng nói: "Cái màu tím nhạt này đi!"
Cung Huyền Thanh vừa mở miệng, cả người Ninh Nhi đều phấn chấn lên, nàng xoay người cười đến mức vô cùng xán lạn, hướng về Cung Huyền Thanh nói: "Nô tì cũng thấy cái màu tím nhạt này rất đẹp!"
Ninh Nhi đem tất cả cung bào đều cất lại trong tủ quần áo, chỉ còn lại cung bào khổng tước màu tím nhạt thêu hoa thuỷ tiên bằng chỉ bạc.
Cung Huyền Thanh buông cầm phổ trên tay, đi tới trước gương đồng, dùng một cây bút trúc điểm chút phấn mắt đỏ tươi, sau đó họa lên khóe mắt của chính mình, rồi dùng lòng bàn tay lau lau khóe mắt hồng, để nó tự nhiên mà tản ra.
"Nương nương?"
Ninh Nhi quay đầu thấy Cung Huyền Thanh đang trang điểm, hơn nữa còn hoạ lên khoé mắt đỏ tươi cực kì yêu diễm, giống như một con dục hoả hồ ly, khóe mắt còn như đang cười, tăng thêm vài phần quyến rũ.
"Đẹp không?"
Cung Huyền Thanh cười cười với chính mình trong gương đồng, Ninh Nhi cuối cùng cũng đã hiểu cái gì gọi là nhất tiếu bách mị sinh*, giai nhân liếc nhìn thành quách ngả nghiêng.
*một nụ cười sinh ra trăm vẻ đẹp
"Rất... Rất... đẹp..."
Ninh Nhi quả thực là nhìn đến ngây người, bình thường Cung Huyền Thanh chỉ hơi tô son điểm phấn đã có thể thấy dung nhan tuyệt sắc, nhưng hôm nay trang điểm đậm, lại càng giống như một tuyệt đại yêu cơ.
"Ngươi nói xem, nếu như ngày sinh thần của Hoàng thượng, bản cung trang điểm như vậy, nàng* có thích không?"
*đại từ nhân xưng TQ không phân biệt giới tính nên Ninh Nhi không biết Cung Huyền Thanh nói nam hay nữ
Cung Huyền Thanh cười khẽ, thực sự trông giống như một tiểu hồ ly vậy, tiếng cười kia khiến xương cốt Ninh nhi đều cảm thấy tê dại.
"Hoàng thượng nhất định sẽ yêu thích."
Ninh Nhi thật sự cho rằng không có một nam nhân nào lại không thích Cung Huyền Thanh. Lúc nàng không trang điểm thì tựa như một thiếu nữ thoát tục, cười lên lại nhiều hơn mấy phần quyến rũ thành thục của nữ nhân, trang điểm nhạt sẽ là một nữ tử dịu dàng tuyệt sắc, đuôi lông mày cùng khóe mắt mang vẻ quyến rũ tự nhiên, kiều mị tận xương, bây giờ trang điểm đậm... lại càng hiện ra phong thái nghiêng nước nghiêng thành...
"A... Bản cung cảm thấy... Nàng sẽ không thích."
Ninh nhi vừa nghe, hô to không thể nào, nói: "Là nam nhân đều sẽ thích người!"
Cung Huyền Thanh chỉ cười không nói gì, bắt đầu tự mình hoạ mi, ý cười ở khóe miệng càng nồng đậm. Ninh Nhi cảm thấy lúc này Cung Huyền Thanh dường như biến thành người khác, biến thành một yêu phi quyến rũ...
"Nhưng nương nương... Vì sao người lại muốn trang điểm như vậy, không phải người nói... Bình phàm thực ra lại là chuyện tốt sao?"
Ninh Nhi đi tới phía sau Cung Huyền Thanh, giúp Cung Huyền Thanh chải đầu, không khỏi cảm thán, đến cả mái tóc đen của người này cũng mềm mại trơn bóng như vậy.
"Ừm... Nhưng yên phận quá lâu... sẽ bị lãng quên."
Cung Huyền Thanh hoạ mi thật đẹp, sau đó ngay lập tức lau đi khoé mắt đỏ tươi, trong nháy mắt biến trở về dáng vẻ dịu ngoan ngày thường.
Ngày sinh thần của Văn đế, trận địa ba ngàn Cấm quân sẵn sàng nghênh đón, Thái Hòa Môn cùng Long Môn đều mở ra để thuận tiện cho sứ giả ngoại quốc đi vào, quan viên của Lễ bộ đem tất cả sứ giả đều mời đến Quan Tinh Đài.
Quan Tinh Đài chia làm ba bộ phận, một là vị trí dành cho sứ giả ngoại quốc, một là chỗ cho quan viên bốn châu của Nam Sở Quốc, còn có một chỗ thả xuống mành lụa mỏng che kín bên trong, đây là chỗ của Văn đế của Nam Sở Quốc cùng phi tần trong hậu cung.
Văn đế, Thái hậu cùng Hoàng hậu ngồi ở trung ương Quan Tinh Đài, thấy phi tần trong hậu cung cùng quan lại của Nam Sở Quốc đã sớm vào chỗ, bây giờ chỉ chờ các sứ giả ngoại quốc đến liền có thể khai tiệc.
Lần này sinh thần Văn đế có một khách nhân tương đối đặc biệt, đó chính là Tiếu Vương gia của Nam Sở Quốc, Phong Tử Dạ.
Một kẻ hoang đường trong hoàng gia, cũng là người duy nhất không tham gia thân vương phản loạn, hắn không tiếp nhận phong hào, chỉ để người khác gọi hắn là Tiếu Vương gia.
Nghe nói hắn chỉ mới hai mươi tám tuổi, chưa cưới vợ, là đệ đệ nhỏ nhất của tiên đế. Lúc thân vương phản loạn hắn chỉ mới hai mươi mốt tuổi, ở Ly Thương Châu xa xôi, không làm việc đàng hoàng, suốt ngày chỉ lo vui đùa.
Bởi vì dáng vẻ của hắn là một thiếu niên giống như hoa, trong vẻ tuấn mĩ mang theo vài phần xinh đẹp, môi hồng răng trắng, mày kiếm mắt sao, có sáu phần cương trực của nam nhân, ba phần xinh đẹp của nữ nhân, hơn nữa lại chưa cưới vợ, vì vậy mà tin đồn Tiếu Vương gia có Long Dương chi phích* liền từ đó bị truyền ra.
*đồng tính nam, thích nam nhân
Lúc Cung Huyền Thanh vẫn đang tìm kiếm trong đầu tư liệu về Tiếu Vương gia này, một âm thanh sắc bén đem Cung Huyền Thanh kéo trở lại.
"Tiếu Vương gia đến —— "
Thái giám hô một tiếng, Cung Huyền Thanh giương mắt lên, cách mành nhìn bóng người thon dài đang chậm rãi đi tới.
Tiếu Vương gia Phong Tử Dạ một thân mang trường bào màu lam quý giá, tóc đen búi vừa vặn. Dù là cách mành, Cung Huyền Thanh cũng có thể từ dáng vẻ thấy được sự xinh đẹp trong dung mạo của người này.
"Tham kiến Hoàng thượng, Thái hậu, Hoàng hậu nương nương."
Trong âm thanh trầm thấp có chút khàn, trong thanh thuần xinh đẹp lại mang theo mấy phần sạch sẽ, phức tạp giống như con người của hắn.
Tiếu Vương gia đến, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người, không chỉ sứ giả ngoại quốc mà ngay cả quan viên của Nam Sở Quốc cũng bắt đầu cúi đầu ghé tai nghị luận sôi nổi.
"Hoàng thúc hữu lễ, xin mời ngồi."
Phong Tử Dạ cũng không nói gì, thẳng tắp ngồi vào vị trí đã chuẩn bị cho hắn. Ánh mắt Cung Huyền Thanh tùy ý rơi xuống trên người Nam Thiển Mạch, còn ánh mắt người kia quả nhiên là nhìn chằm chằm Phong Tử Dạ, khóe miệng tuy rằng mang theo ý cười, nhưng ánh mắt kia thực sự là sắc bén đáng sợ.
"Ngươi nói xem, trang điểm đậm như vậy là muốn câu dẫn ai?"
Lúc này âm thanh của Lệ phi truyền vào trong tai, Cung Huyền Thanh thu hồi ánh mắt, khóe miệng gợi lên một nụ cười lạnh, đè lại tay của Ninh Nhi vừa định nổi giận, lắc lắc đầu.
"Đúng vậy, quả thực chính là yêu phi!"
Một nhóm đi cùng Lệ phi cũng gia nhập nghị luận Cung Huyền Thanh, Cung Huyền Thanh cũng không để ý tới, chờ thái giám đem rượu và thức ăn tới thì cũng bưng lên.
Lần này có mời sứ giả của các quốc gia thân cận, Bắc Thần Quốc của Hoàng hậu Ca Thư Sính, Trăn Quốc luôn cùng Nam Sở Quốc giao hảo, Thần Chỉ Quốc quan hệ vẫn luôn không tốt.
Văn đế khách sáo mấy câu nói xong, liền ra hiệu cho mọi người thưởng thức rượu và thức ăn.
Cung Huyền Thanh vốn không quan tâm những chuyện linh tinh kia, nghe nói có thể ăn, tự nhiên lập tức giơ đũa lên, ưu nhã bắt đầu ăn.
Lệ phi cách mấy bàn nhìn sang, liếc mắt ra hiệu cho cung nữ bên người. Cung nữ kia hiểu ý, nhấc bầu rượu lên đi tới trước người Cung Huyền Thanh, khom lưng rót rượu cho Cung Huyền Thanh.
Cung Huyền Thanh cũng không nhìn lên, nhưng dùng chiếc đũa chặn lại miệng bình, sau đó trở tay dùng đũa đánh vào cổ tay của cung nữ kia, chỉ thấy cung nữ ấy khẽ kêu một tiếng, bầu rượu trên tay rơi xuống bàn tiệc, mà một bao thuốc bột cũng từ trong tay áo của nàng rơi xuống bàn, cánh tay của cung nữ kia sau đó cũng sưng đỏ một mảng.
Ninh Nhi vừa nhìn liền biết hóa ra cung nữ kia nổi lên ý xấu muốn bỏ thuốc, vừa định nói gì nhưng lại bị Cung Huyền Thanh ngăn cản.
Xung quanh náo nhiệt, người ở ngoài mành tự nhiên cũng không hề chú ý tới động tĩnh của nơi này.
Cung nữ kia thấy sự tình bại lộ, môi đỏ vẫn đang run rẩy, nhưng Cung Huyền Thanh lại không có hành động gì tiếp nên lá gan của nàng lập tức lớn lên.
"Nương nương thứ tội. Nô tì bị nhiễm phong hàn, đây là thuốc bột của nô tì."
Cung nữ ấy đang muốn đem thuốc bột thu hồi lại, nhưng bị Cung Huyền Thanh dùng đũa chặn lại bao thuốc bột, làn môi đỏ kia nổi lên một tia ý cười lạnh lẽo thấu xương.
"Lệ phi thực sự không thương xót hạ nhân, làm sao người bị bệnh mà cũng để cho ra hầu hạ. Vừa vặn bản cung vừa sai Ngự Thiện Phòng mang lên nước trắng."
Cung Huyền Thanh nói xong, một tay dùng chiếc đũa chặn bao thuốc bột, một tay đổ đầy chén nước trắng, xong, Cung Huyền Thanh thả chiếc đũa xuống, cầm lấy bao thuốc bột mở ra đổ hết vào trong chén nước trắng, chén nước trong nháy mắt trở nên vẩn đục.
"Uống đi."
Cung Huyền Thanh đưa chén đến trước mặt cung nữ, cung nữ kia sợ đến mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cả người đều đang run rẩy. Nhìn nụ cười của Cung Huyền Thanh còn đáng sợ hơn so với nhìn khuôn mặt tức giận dữ tợn của Lệ phi. Khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành kia, như thể yêu cơ không có hỉ nộ, bất cứ lúc nào cũng có thể đem mình nghiền nát ở dưới đất.
"Nô tì... Nô tì..."
Cung Huyền Thanh lần nữa để chén xuống, cười nói:"Đem cái chén này đi, nói với chủ nhân của ngươi, loại ý đồ xấu này dùng ở trên người bản cung, chẳng bằng lay động tâm tư ở trên người Hoàng thượng. Không có tiền đồ."
Cung nữ kia như nhận được đại xá, cầm lấy cái chén, thân thể run rẩy trở lại bên người Lệ phi. Nàng ở bên lỗ tai của Lệ phi nói mấy câu, liền nhìn thấy Lệ phi tức giận đến không nhẹ, sắc mặt đều xanh mét.
"Nương nương, người thật là lợi hại!"
Ninh Nhi không nhịn được tâm tình sung sướng. Lệ phi kiêu ngạo ương ngạnh này, cũng có người trị được nàng ta.
Cung Huyền Thanh chỉ cười không nói. Nàng vừa nhìn lên lại thấy ánh mắt Nam Thiển Mạch không biết từ lúc nào rơi xuống trên người mình, lúc mình giương mắt nhìn lại thì Nam Thiển Mạch lại dời đi ánh mắt.
Chẳng biết vì sao, loại ý đồ nhìn lén này của Nam Thiển làm cho Cung Huyền Thanh cảm giác trong lòng có thêm vài tia vui sướng.
Lúc này Vũ phi tự mình đi tới, khom lưng rót đầy cho Cung Huyền Thanh một chén rượu.
"Để muội muội kính tỷ tỷ một ly."
Cung Huyền Thanh bưng chén rượu lên mời Vũ phi một ly. Cái chén đã đến bên miêng, lại nghe thấy âm thanh mềm nhẹ của Vũ phi truyền đến.
"Lệ phi không dễ trêu, cẩn thận làm hỏng đại sự."
Âm thanh của Vũ phi nhẹ vô cùng, chỉ có Cung Huyền Thanh ở rất gần nàng mới nghe thấy.
"Đúng là muốn chọc giận nàng, hậu cung này quá yên ổn với ta cũng không phải chuyện tốt."
Giọng Cung Huyền Thanh lành lạnh, như thể đang muốn bị cuốn vào trong vòng xoáy, hoàn toàn không giống với nàng bình thường.
"Được, vậy ta sẽ chờ xem kịch vui."
Vũ phi uống cạn một chén sau đó trở lại chỗ ngồi của mình.
"Nương nương, Vũ phi nương nương nói gì với người vậy?"
Ninh Nhi chỉ nhìn thấy môi đỏ của hai vị nương nương khép mở, lại không nghe được các nàng nói cái gì, thấy các nàng cười, nàng cũng muốn biết rốt cuộc có chuyện gì cao hứng vậy.
"Ngươi đúng là một tiểu bát quái* nhiều chuyện."
*người nhiều chuyện
Ngữ khí Cung Huyền Thanh triền miên, cũng không hề có nửa điểm trách cứ. Ninh Nhi cũng le lưỡi một cái rồi yên tĩnh đứng ở một bên.
Cung Huyền Thanh lần thứ hai giương mắt, Nam Thiển Mạch lại đang nhìn nàng. Chỉ là lần này Nam Thiển Mạch không có lảng tránh ánh mắt của nàng mà giơ lên chén rượu trên tay, dừng trên không trung một chút rồi uống xuống.
Trong lòng Cung Huyền Thanh cảm giác tê dại tựa như bị lông chim quét qua, người kia một thân cung trang màu vàng long trọng, đoan trang uy nghiêm, dung nhan tuyệt sắc càng hiện ra sự phong hoa tuyệt đại.
Cung Huyền Thanh đổ đầy một chén, giơ lên, cũng đáp lễ kính Nam Thiển Mạch một chén.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.