[Yêu Quái Kỳ Đàm] Chi Song Sinh Chung Khê

Chương 5:




Mọi người leo núi. Người rât nhiều, mồm năm miệng mười. Đông gia dài, tây gia ngắn. Nghe nói hoa khôi hệ kế toán cùng hệ dữ liệu A Trạch cùng một chỗ, nghe nói hiệu trưởng cùng cố vấn có gian tình, nghe nói trường học sở dĩ kinh phí cũng bất quá là vì quên hối lộ, nghe nói chủ nhiệm hệ sinh vật dựa vào quan hệ mới có thể lên làm —— bát quái bát quái bát quái đến trên người chủ tịch Lâm Gia Duy.
“Chủ tịch, cậu truy thầy nhiều năm, coi như là học thuật thành công. Ảo thuật biến đến dọa dọa kêu, cậu rốt cuộc là dùng phương pháp gì, khiến thầy rốt cục nhả ra ngầm dạy cậu ảo thuật?” Phó chủ tịch thẳng ồn ào, hắn cũng muốn học hắn cũng muốn học.
Gợi ra mọi người làm theo, tớ cũng muốn học tớ cũng muốn học, trong núi một mãnh ầm ĩ.
“Nói cái gì truy, dùng loại từ ngữ này dễ dàng làm người ta hiểu lầm. Thầy quốc văn cậu sẽ khóc.” Chung Khuê nói xong, ngừng một hồi, còn nói: “Đợi đã, thầy quốc văn cậu chính là tôi. Đáng giận, tôi như thế nào sẽ dạy dỗ loại học sinh cậu.”
“Nhưng mà em lại không có nói sai, đúng là truy không sai a.” Phó chủ tịch phản bác: “Vừa không thấy liền đi tìm thầy, em mấy ngày hôm trước giữa trưa còn thấy hai người cùng nhau ăn cơm trưa, so với em truy bạn gái của em còn ân cần.”
“Khó trách thầy sẽ vì chủ tịch ngoại lệ.” Thành viên tán thành: “Tình cảm động trời ạ!”
“Tôi thật không có lén chỉ đạo cậu ta.” Chung Khuê giải thích như thế nào thành viên cũng nghe không vào, nhìn phía Lâm Gia Duy một vị đương sự khác, đối phương nhất phái dương dương tự đắc, như là cùng hắn không quan hệ. Bạch nhãn trừng hắn, nói: “Cậu thật xấu giúp tôi giải thích một cái.”
“Phải giải thích cái gì?” Tiểu Khuê bộ dáng thoải mái tự tại, cùng Chung Khuê bộ dáng vội vàng xao động thành đôi so, còn nói: “Em quả thật vừa không thấy liền đi tìm thầy, chúng ta cũng quả thật giữa trưa cùng nhau ăn cơm.”
“Cùng nhau ăn cơm chỉ có một lần mà thôi!” Chung Khuê phản bác. Nói rất hay giống như mỗi ngày giữa trưa đều cùng nhau ăn cơm.
“Á hay hay a, có thể cùng thầy ăn cơm, còn ngầm chỉ đạo.”
“Chủ tịch thật gian trá!”
“Tớ đây cũng muốn cùng thầy ăn cơm, để thầy ngầm chỉ đạo ảo thuật.”
Đã nói không phải chuyện này. Nhảy xuống Hoàng Hà tắm không rõ. Chung Khuê bất đắc dĩ.
“Các cậu khỏi phải mơ tưởng, thầy là của tớ.” Tiểu Khuê thừa cơ tuyên cáo chủ quyền, cảm giác như là nói đùa, bất quá vẻ mặt lại thật tâm.
Như thế nào như vậy —— thành viên không thắng thổn thức.
Thôi đi, nếu là du lịch clb, mọi người vui vẻ là tốt. Vui vẻ là tốt. Chung Khuê cam chịu nghĩ, hoàn toàn mất đi khí lực phản bác. Tự cố tự mình đi trước, đi đến phía trước xa nhất nhất dò đường.
Vừa dò đường vừa bỏ ra đi qua tế phẩm, gạo, đậu phộng làm thức ăn, cung phụng cho nhóm tiểu yêu Bạch Bạch Sơn. Trên cơ bản ngọn núi này không có đặc điểm gì, chính là đặc biệt dễ dàng hấp dẫn yêu quái.
Tiểu yêu bình thường còn tốt, không cẩn thận đắc tội nhiều lắm đùa dai một phen. Nhưng nếu đùa dai đến đem người dẫn tới trước mặt đại yêu quái, vậy đáng sợ.
Bạch Bạch Sơn tuy độ cao so với mặt biển không cao, địa hình không phức tạp, nhưng đại đa số người đi lên leo núi, đi đến cả buổi cũng còn chưa đến đỉnh núi. Sơn đạo như là mê trận, chín cong mười tám rẽ, nhiễu người hoa cả mắt phương hướng mất hết.
Đại bộ phận người ở trên núi lạc đường, đều là tiểu yêu giở trò quỷ. Nhỏ giọng nói nhỏ: Các vị tiểu tổ tông, xin thương xót, khiến chúng ta lên đường bình an.
Ba, bốn con tiểu yêu vô diện vây lại đây, nhặt gạo ven đường. Tiểu yêu vô diện ước chừng cao mười cm, rất là khả ái.
“Thầy, thầy như thế nào đem chúng ta bỏ lại, tự mình một người đi đến phía trước!” Thành viên clb ảo thuật xã vội vàng vượt qua, hướng Chung Khuê tiếp đón.
“Đợi đã, trước đừng lại đây!” Chung Khuê quát bảo ngưng lại không kịp, mắt thấy thành viên một cước đạp lên tiểu yêu vô diện. Tiểu yêu vô diện, vô thanh khóc thét, theo thành viên chấm đất, hóa thành khói trắng.
Một bên tiểu yêu vô diện thấy đồng bạn bị giết, kích động buông gạo, đậu phộng, mặt đột nhiên phình lên gấp mười, đối với tên thành viên kia. Phảng phất đang vô thanh hỏi, vì cái gì ngươi muốn giết đồng bạn của ta!
Không xong. Chung Khuê thầm kêu.
“Thầy, sao thế?” Thành viên bị thanh âm Chung Khuê dọa đến, dừng tại chỗ động cũng không dám động.
Tiểu yêu vô diện mãnh diêu đầu hoảng não (rung lắc dữ dội), nói rõ nghi thức triệu hồi cái gì. Chung Khuê lấy lại tinh thần, nhanh chóng họa trận mở kết giới ra, đẩy thành viên không hiểu ra sao, mệnh lệnh: “Lưu tại chỗ không nên động.” Ở bên chân thành viên bỏ ra gạo đậu phộng. Trong tay không có bất cứ đạo cụ mở họa trận, chỉ phải dùng gạo, đậu phộng để hoàn thành.
Chỉ là không biết trong tay gạo hắn đủ họa ra dung nạp mọi người hay không, hoặc là trước khi tiểu yêu vô diện triệu hồi yêu quái khó đối phó họa xong hay không.
“Mọi người trước không được nói, tập trung dựa vào cùng một chỗ. Mau!” Không kịp thuyết minh nguyên do sự việc, Chung Khuê kích động muốn mọi người tụ tập, làm cho phạm vi trận thu nhỏ lại.
“Thầy muốn đổi ảo thuật mới sao?” Mọi người nghe lời tụ tập cùng một chỗ, nóng nảy không thôi.
“Thầy cần trợ thủ sao?” Một thành viên nói muốn giúp bận rộn, liền muốn bước ra phạm vi gạo.
Chung Khuê hét lên: “Đừng đi ra!” Chúng thành viên hoảng sợ.
Lúc này, đột nhiên gió nổi.
Đến đây. Chung Khuê không kịp nhảy vào trong vòng kết giới, ngoài phạm vi gạo nhanh chóng kết ấn, mở ra đại kết giới phạm vi bao hàm hơn bốn mươi người.
Gió to thổi nhánh cây lay động, cường độ cơ hồ bẻ gãy. Nhưng trong kết giới, không gió. Ngăn cách quanh mình. Mọi người lấy lại tinh thần, khiếp sợ nhìn Chung Khuê.
[Nhân loại —— ] một tiếng gào thét trầm thấp thuộc về yêu quái.
Chung Khuê run lên, chậm rãi xoay người, thấy rõ yêu quái bộ dáng.
Yêu quái, vẻn vẹn một cai đầu, như là yêu quái vô diện vô hạn phóng đại, thớ thịt căng ra, biến thành miệng rộng đáng sợ, bên miệng còn dính sợi da thịt. Nhe răng khóe miệng với Chung Khuê so mình nhỏ gấp đôi.
[ Vì cái gì muốn giết hài tử của ta —— ] yêu quái vô diện phẫn nộ chất vấn, cúi đầu mặt hướng Chung Khuê, vô hạn bi thương.
Chung Khuê ngã xuống đất, miệng khép mở, phát không ra thanh âm.
[ Nhân loại, vì cái gì muốn giết hài tử của ta? ] Không nhận được trả lời, yêu quái vô diện hỏi lại, trong vô hình xuất hiện một đôi tay, bắt được cổ Chung Khuê, không để hắn có cơ hội đào thoát.
Yêu quái vô diện há to miệng, muốn ăn Chung Khuê.
Chung Khuê ngẩng đầu nhìn, răng nanh yêu quái gần trong gang tấc đột nhiên dừng lại. Kêu ô một tiếng, buông Chung Khuê ra. Kinh ngạc nói nhỏ: “Như thế nào sẽ có ——” giật mình nhìn một người trong kết giới.
Chung Khuê theo tầm mắt yêu quái, đang muốn tìm kiếm người nọ, đột nhiên yêu quái cất giọng the thé, triệu hồi bọn nhỏ của nó, nháy mắt biến mất, rời khỏi bọn họ.
Đột nhiên có biến cố, ngoài Chung Khuê ý liệu, nhìn phía nhóm thành viên clb ảo thuật.
Không biết bên trong bọn họ, người nào có bản sự này, khiến yêu quái vô diện sợ tới mức biến mất vô tung.
Thành viên người người không dám rời kết giới, nơm nớp lo sợ nhìn Chung Khuê, động cũng không dám động.
“Không có việc gì, các ngươi có thể đi ra.” Chung Khuê đối với nhóm thành viên cười.
Nhóm thành viên đi ra khỏi kết giới, cảm nhận được gió nhẹ, tuôn ra kinh hô.
“Thầy người quá cường! Ảo thuật của thầy thật là rất điểu!”
“Đúng vậy đúng vậy, cư nhiên có thể đem chúng em ngăn cách với gió! So David còn lợi hại hơn!”
“Lại một lần nữa! Thầy lại một lần nữa!”
Mọi người vây quanh. Chung Khuê cười ngượng ngùng, chậm rãi đứng dậy, còn chưa đứng vững liền như vậy thẳng tắp ngã xuống.
“Thầy!”
Chung Khuê nghe được nhóm thành viên lo lắng kinh hô ra tiếng, trong lòng âm thầm phản bác: quần tiểu thỏ tể tử này còn biết phải lo lắng, còn dám ồn ào mở lại kết giới, mở lại một lần, hắn hôm nay cũng đừng mong xuống núi.
Là nói, hắn bây giờ là thật sự không được, để hắn ngủ một lát.
Trong lúc ngủ mơ có người ôm lấy hắn, một loại cảm giác rất quen thuộc, nhưng trong mũi lại là hương vị không quen thuộc. Ôm ấp mềm nhẹ, lồng ngực ấm áp, này vốn phải là tràn ngập nồng đậm mùi máu tươi mới đúng.
A, hắn quên, Tiểu Khuê bị hắn phong ấn. Chung Khuê phân không rõ cảm tình đối Tiểu Khuê, nhưng cổ cảm giác mất mát này lại sâu nặng.
“Tớ đưa thầy về xe du lịch, các cậu tiếp tục leo núi đi.” Tiểu Khuê hướng mọi người công đạo một tiếng, liền mang Chung Khuê đi. Quay người lại, giơ lên tươi cười dị thường vui sướng.
Cước bộ nhẹ nhàng, bước đi như bay, không cần một lát đến xe du lịch, lên xe du lịch sau, nhẹ nhàng buông Chung Khuê.
Y biết Chung Khuê mệt thảm. Rõ ràng là pháp lực chẳng ra sao, lại còn cứng rắn muốn mở ra đại kết giới bao hàm bốn mươi người. Chung Khuê của y chính là một người không biết tự lượng sức mình như vậy. Tiểu Khuê vén sợi  tóc ướt mồ hôi trên gương mặt Chung Khuê, tay đặt lên tim của hắn, cúi người nhỏ giọng ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Ta biết, ngươi nhớ ta.” Y thật sự thật vui vẻ.
Có lẽ Tiểu Chung trong mộng có ta. Nghĩ như vậy Tiểu Khuê cùng Chung Khuê đầu dán đầu, rình coi mộng cảnh Chung Khuê.
Chung Khuê mơ, là một đoạn hồi ức. Rõ ràng, máu chảy đầm đìa, một đoạn ký ức Tiểu Khuê không muốn xem nhất. Chỉ vì đó đều là sự thật thật sự phát sinh qua.
Hồi ức ố vàng, nhớ lại lương đình trên đỉnh Bạch Bạch Sơn. Chung Khuê thân mặc áo ngắn màu lam phối hợp quần dài kaki, ở trước mặt hắn là vị thiếu nữ thanh tú thoải mái. Thiếu nữ đỉnh đầu mang theo mũ rơm, trên mũ rơm buộc ruy băng màu trắng, mặc áo không có tay âu phục màu lam nhạt tương tự như hắn, cô lộ ra cánh tay nhỏ và dài, lộ da thịt trắng hồng.
Thiếu nữ đối với Chung Khuê ngại ngùng mỉm cười, nữ tử cỡ nào thanh thuần động lòng người. Cỡ nào làm người ta oán hận. Tiểu Khuê phẫn nộ.
Đột nhiên nổi gió, gió to thổi mạnh, thiếu nữ nhanh chóng bắt lấy mũ rơm, miễn cho bị gió thổi đi. Chung Khuê đưa tay nắm cánh tay thiếu nữ, nói với cô: “Cẩn thận cảm lạnh.” Ngữ khí ôn nhu như thế.
Thiếu nữ thẳng đối hắn cười, trong mắt rõ ràng ái mộ ái mộ. Mà ánh mắt người đó như cô, cũng là vẻ mặt yêu mến.
“Chúng ta đi thôi.” Chung Khuê đáp lên vai thiếu nữ, nhẹ nhàng sát lại, hai người dựa vào rất thân cận, rời đi lương đình.
Tiểu Khuê biết đoạn này, thiếu nữ bị yêu quái mê hoặc, mơ mơ màng màng lên núi, xảo ngộ Tiểu Chung đang ở trong núi bắt yêu. Tiểu Chung vì an toàn của thiếu nữ, ở trong núi trên một thân cây lớn nhất đóng một trấn yêu phù. Tiểu Chung mang thiếu nữ đi ra sơn đạo, thiếu nữ liền như vậy thích hắn, hắn cũng mê muội thiếu nữ. Sau đó hai người cùng nhau có một đoạn hôn nhân, còn sinh một nam hài. Y biết đoạn này. Tiểu Khuê siết chặt nắm tay.
Mộng cảnh thay đổi. Là thời điểm Lục Nhân sinh ra hai tháng.
Chung Khuê thật cẩn thận ôm đứa trẻ Lục Nhân, đối nó nhẹ giọng nhỏ nhẹ, đủ loại che chở, phảng phất Lục Nhân là bảo vật của hắn, người hắn thích nhất. Tiếp, đối người vợ ngồi ở trên giường cảm kích mỉm cười. Ôm Lục Nhân, đưa một cái tay khác, sờ hai má hồng nhuận của vợ, nhẹ giọng nói chuyện: “Em vất vả rồi.” Hai người nhìn nhau cười, trong ánh mắt có ăn ý nói không rõ. Bởi vì bọn họ là vợ chồng, mà đứa con là kết tinh tình yêu hai người.
Tiểu Khuê biết, đây là giấc mộng của Chung Khuê. Tiểu Chung vẫn muốn rời khỏi y, cùng nữ tử khác cùng một chỗ, kết hôn sinh con, thành gia lập nghiệp. Cho nên có A Muội, sau đó có Lục Từ. Cuối cùng cùng với Lục Từ cùng nhau sinh Lục Nhân. Đây mới là nhân sinh Tiểu Chung muốn, mà không phải cái loại y cho Tiểu Chung.
Y mang cho Tiểu Chung, chỉ có sợ hãi cùng không ngừng sát sinh, y thậm chí phải ăn người để duy sinh (duy trì sự sống). Tiểu Chung sợ mình sợ đến đòi mạng, hận không thể lấy cái chết bức ép, không rời khỏi y thì không thể. Không tiếc phong ấn y, cũng không nguyện y hại người nữa.
Ở trong mắt Tiểu Chung, y chính là tồn tại như vậy? Tiểu Khuê không cam lòng, lại không thể không thừa nhận cuộc sống như thế, mới là Tiểu Chung muốn. Tiểu Chung hy vọng người có thể làm bạn ở bên cạnh không phải y.
Không phải y, không phải y, không phải y, không phải y, không phải y, không phải y ——
Vì cái gì không phải y, Tiểu Khuê cực độ phẫn nộ, vì cái gì Tiểu Chung lựa chọn nữ nhân này, mà không lựa chọn y! Y mới là một nửa của Tiểu Chung! Y mới là một nửa quan trọng nhất của Tiểu Chung! Nữ nhân này tính là cái gì!
Tiểu Khuê quên mình thân ở mộng cảnh, tiến lên nhanh siết cổ Lục Từ, ra sức siết chặt muốn bóp chết nàng.
Trong mộng Lục Từ bị Tiểu Khuê bóp đến ngồi dậy, trong mộng Lục Từ nhìn không thấy Tiểu Khuê, cô trừng trần nhà, hướng chồng cô cầu cứu, “Chung… Chung —— “
Nữ nhân đáng chết, không cho phép ngươi gọi hắn! Tiểu Khuê càng dùng lực thêm.
Trong mộng Chung Khuê cũng nhìn không thấy Tiểu Khuê, chỉ có thể thử đẩy địch nhân có thể tồn tại. Nhưng trong lòng ngực của hắn còn có đưa bé Lục Nhân, che chở hài tử liều mạng đẩy người vô hình, đột nhiên hắn vỗ vào không khí.
Giật mình, tỉnh lại. Mộng vốn đẹp chuyển thành ác mộng, khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng, run như cầy sấy.
“Cậu khóc?”
Câu hỏi là Chung Khuê, hắn thở phì phò, nhìn chăm chú Lâm Gia Duy trước mắt. Lâm Gia Duy đầy mặt thống khổ, hai hàng nước mắt, oán phẫn nhìn mình. Lâm Gia Duy hai tay nắm chặt bả vai hắn, một khắc không thả lỏng, đối với hắn vẫn khóc.
“Lâm Gia Duy? Cậu làm sao?” Chung Khuê khẽ nâng tay, đỡ khuỷu tay Lâm Gia Duy, cảm giác bị nắm sắp chết, hy vọng y có thể buông tay.
“Thầy đột nhiên té xỉu.” Tiểu Khuê thử bình tĩnh cảm xúc, nghiến răng nghiến lợi nói, còn chảy nước mắt.
Chung Khuê sững sờ, lấy lại tinh thần, còn nói: “A, là vậy a. Có thể là tôi ngày hôm qua ngủ quá muộn, cho nên hôm nay mới có thể đặc biệt không khỏe.” Đương nhiên không thể nói là vì bảo hộ mọi người mở ra kết giới, mà dùng hết khí lực té xỉu. Tự nhiên nói dối mà vậy. Nếu như là lo lắng hắn, Lâm Gia Duy lúc này phản ứng rất kỳ quái. Chung Khuê kỳ quái nhìn y.
“Thầy, đừng quá miễn cưỡng chính mình.” Rõ ràng là lời nói quan tâm, Lâm Gia Duy lại là ánh mắt bi thống.
“Lâm Gia Duy, cậu vẫn khỏe chứ?” Hắn như thế nào cảm giác Lâm Gia Duy so với hắn càng khó coi hơn, so với hắn còn miễn cưỡng chính mình. Vẫn khóc vẫn khóc, nam nhi không dễ khóc, tuy nói bây giờ là thời đại rộng mở, nhưng Lâm Gia Duy tính cách rõ ràng là dương quang sang sảng, không giống như là người dễ dàng khóc, nhất là khóc đến ngang nhiên như vậy. Nước mắt nhỏ lên áo hắn, lên quần, lan ra một mảnh, kỳ quái là hắn cư nhiên cảm giác đại nam hài này có điểm khả ái.
“Em không sao.” Tiểu Khuê thanh âm run rẩy, cực lực đè nén xuống không cam lòng nảy lên trong lòng.
Chung Khuê nhìn y tuyệt không giống không có việc gì, buông tay đỡ lấy khuỷu tay Lâm Gia Duy, sửa lại vỗ vỗ lưng y, ý đồ an ủi y, nói chuyện: “Tôi không biết cậu phát sinh chuyện gì, nhưng mà hết thảy đều sẽ qua đi.”
“Sẽ không qua đi ——” Tiểu Khuê nói nhỏ, phủ định lời Chung Khuê nói. Trong đầu là nhiều năm lúc trước, Chung Khuê đối y tất cả căm hận, thân ảnh nhẫn tâm bỏ y mà đi.
“Sẽ qua đi.” Chung Khuê bình tĩnh, nói: “Có là thiên đại sự (chuyện lớn bằng trời) đều sẽ qua đi.”
Như vậy ta đã đã trở thành người đã qua của ngươi sao? Tiểu Khuê muốn hỏi, nội tâm vô hạn sầu não.
“Lâm Gia Duy, có là thiên đại sự cũng sẽ qua đi, ngày vẫn tiếp tục trôi qua.” Chung Khuê cảm xúc ngàn vạn.
“Ngươi có biết ta là ai không?”
“Tôi biết, cậu là Lâm Gia Duy a.” Chung Khuê trả lời. Phảng phất y hỏi nhất một vấn đề ngu xuẩn.
Nhưng y không phải Lâm Gia Duy. Tiểu Khuê cười khổ. Nếu Tiểu Chung biết là y, còn có thể đối y nói ra những lời như vậy sao? Có là thiên đại sự cũng sẽ qua đi —— Tiểu Chung có thể tha thứ y sao, sẽ sao? Kỳ thật đáp án sớm thập phần rõ ràng.
Nếu như là Lâm Gia Duy, như vậy Tiểu Chung có phải có thể toàn tâm nhận hay không? Vốn Tiểu Khuê muốn cho thấy thân phận, câm miệng, quyết định cái gì cũng không nói. Y tình nguyện giữ lấy bí mật, dùng thân phận Lâm Gia Duy, cùng Tiểu Chung một lần nữa bắt đầu.
“Lâm Gia Duy, thành viên khác đâu?” Chung Khuê nhìn quanh bốn phía, trừ bọn hắn ra, không có người ở trên xe. Các thành viên nên sẽ không lưu lại cùng nhau lên Bạch Bạch Sơn chứ. Không khỏi khẩn trương lên.
“Còn ở trên núi.” Tiểu Khuê nói theo sự thật.
Chung Khuê lo lắng muốn đứng lên, nhưng hai vai còn bị người nắm, vừa động lại bị áp chế ngồi lại. Kinh ngạc hỏi đối phương: “Cậu làm gì?”
“Không cần đi tìm, bọn họ xuống núi.” Tiểu Khuê nói, nghiêng người để hắn nhìn xem ngoài cửa sổ đoàn người trở về.
Chung Khuê nhìn lại, một đám người theo như lời y nói, phân phân xuống núi, đi tới xe du lịch. Nhưng mà, trước mắt vị Lâm Gia Duy đồng học này, còn không chịu buông tay. Hắn nhắc nhở: “Lâm đồng học, cậu có nên buông tôi ra hay không?”
Tiểu Khuê thâm thâm chăm chú nhìn, không khí cũng đông lại, cuối cùng buông y ra. Quỷ dị không nói một câu, ngồi xuống. Im lặng chờ mọi người lên xe.
“Thầy, người khỏe chứ? Đột nhiên té xỉu, tất cả mọi người thật lo lắng cho a.” Một thành viên hỏi.
“Không có việc gì, tôi tối hôm qua ngủ không ngon, đến nỗi quá mệt mỏi liền té xỉu.” Chung Khuê đầy mặt áy náy, cùng đoàn người giải thích, để cho mọi người yên tâm. Khóe mắt liếc về phía Lâm Gia Duy, đối phương mắt xem mũi, mũi xem tâm, đối bọn họ hờ hững.
Thấy thế nào đều không giống như là hài tử vừa khóc lớn. Tình tự người này phập phồng không chừng, có thể sau khi khóc lớn lại khôi phục bình tĩnh, vững như Thái Sơn. Chung Khuê bắt đầu hoài nghi, Lâm Gia Duy không phải Lâm Gia Duy, không phải Lâm Gia Duy theo như lời cái gì nhân cách thứ hai.
Lâm Gia Duy này chỉ sợ có một nhân cách khác. Là sẽ người đối hắn oán phẫn.
Ai đó?
Xe du lịch một đường quay về trường học, Chung Khuê xuống xe, cùng mọi người cáo biệt. Cuối cùng rời đi là Lâm Gia Duy, khó được y không phải dính mình, ồn ào muốn cùng y về nhà. Trong lúc vô tình, lưu ý y một hồi.
Thu hồi tầm mắt, quay về trường học, đến phòng làm việc của mình cầm một ít báo cáo về nhà. Khi rời văn phòng, xảo ngộ cô Hoàng cách vách, hai người tiện đường ra cửa trường, trên đường nói chuyện phiếm một phen.
“Thầy Chung, anh gần đây có phải có bảo dưỡng hay không?” Cô Hoàng hỏi, quan sát Chung Khuê một hồi lâu.
“Bảo dưỡng? Không có a, thế nào sao?” Chung Khuê sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi.
“Ân…” Cô Hoàng tạm dừng hồi lâu, tỉ mỉ nhìn Chung Khuê đánh giá một lần, mới nói nói: “Nhưng tôi thấy thế nào cũng cảm giác anh trẻ hơn rất nhiều?”
“Hả?”
“Thật sự nha. Anh thoạt nhìn giống như trẻ đi mười mấy tuổi, làn da biến rất tốt a. Rốt cuộc là dùng mỹ phẩm gì?” Cô Hoàng nói: “Đừng tàng tư, mau nói với tôi.”
Chung Khuê cước bộ chậm lại, cuối cùng dừng lại không tiến. Hắn trong đầu nhanh chóng vận tác, đáp án miêu tả sinh động, nhưng nội tâm của hắn theo bản năng phủ định.
“Thầy Chung?” Cô Hoàng nhìn hắn sắc mặt ngưng trọng, bộ dáng không đúng lắm.
“Tôi quên còn có thứ đặt ở văn phòng.” Chung Khuê lui một bước, “Tôi trở về lấy. Cô Hoàng cô đi về trước đi, không cần chờ tôi.” Nói xong, xoay người chạy về văn phòng.
Chỉ hy vọng chuyện không như trong lòng hắn suy nghĩ. Ở trong phòng làm việc đông tìm tây lật, chính là tìm không thấy thứ muốn tìm.
Hắn rõ ràng đem bình giấu ở kề bên này, lục tung tìm, chính là không thấy cái bình phong ấn Tiểu Khuê.
Tìm không thấy, chính là tìm không thấy. Chung Khuê cơ hồ muốn đem văn phòng lật tung lên, duy độc không thấy bóng dáng bình phong ấn, hắn mờ mịt nhìn phía trước, ánh mắt không tiêu cự.
Nếu, giả thiết mà nói, ngày đó Lâm Gia Duy đến văn phòng hắn tìm được bình phong ấn, lại không cẩn thận phá phong ấn —— Tiểu Khuê, Tiểu Khuê y nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội. Cũng, có lẽ Lâm Gia Duy như vậy bị Tiểu Khuê phụ thân. Cái gì hai nhân cách, cái gì y thích đều là giả, hết thảy đều là Tiểu Khuê muốn nhìn hắn chê cười, mới lừa hắn. Chung Khuê đột nhiên nghĩ thông suốt, toàn thân nhịn không được phát run, phẫn nộ cùng sợ hãi cùng nhau nảy lên.
Mấy ngày nay, Tiểu Khuê là thấy hắn thế nào? Nghĩ đến đã cảm thấy trong lòng không kiên định, thập phần kích động.
Mà nay sớm nắm hai vai mình khóc rống là Tiểu Khuê, lại là vì sao mà khóc đâu? Là vì hắn mơ sao? Tiểu Khuê nhìn mộng hắn sao? Trong mộng công kích Lục Từ chính là Tiểu Khuê sao? Bởi vì tức giận cho nên khóc? Nhưng lúc ấy bộ dáng Tiểu Khuê, không giống như là tức giận, mà là một cỗ oán phẫn nhằm vào hắn. Vì cái gì? Chung Khuê tràn đầy nghi hoặc.
Lâm Gia Duy đột nhiên bừng tỉnh, mạnh ngồi dậy. Nhìn quanh bốn phía, thân trên giường trong gian phòng của mình.
Thì ra là một giấc mộng. Lâm Gia Duy nhẹ nhàng thở ra, thân thể nhịn không được sợ hãi phát run.
Mơ thấy mình đến văn phòng thầy Chung, không cẩn thận đánh vỡ bình thủy tinh, bình thủy tinh chứa chất lỏng cùng mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy đất khi cậu thu thập mảnh thủy tinh, quẹt trúng ngón tay, sau đó chất lỏng bắt đầu nổi bong bóng. Từng chút từng chút đi đến thân thể cậu, theo miệng vết thương xâm nhập vào mình. Cậu còn cho là mình liền như vậy chết đi.
Lâm Gia Duy hồi tưởng lại, còn lòng còn sợ hãi —— may mắn chỉ là mộng. Lâm Gia Duy may mắn. Chỉ là hồi tưởng, đã đổ một thân mồ hôi lạnh. Cậu xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa. May mà cậu là một mình ở nhà trọ bên ngoài, đêm khuya tắm rửa cũng không sợ bạn cùng phòng kháng nghị. Tắm rửa xong đi ra, mới bật đèn sáng choang. Nhìn phía đồng hồ báo thức, bây giờ là rạng sáng bốn giờ rưỡi, lại quay về ngủ trên giường cũng chỉ sẽ càng mệt, đơn giản không ngủ. Nhưng đồng hồ báo thức biểu hiện ngày, tựa hồ không đúng lắm.
Chủ nhật ngày mười lăm tháng ba? Ngày hôm qua rõ ràng là thứ tư ngày mười chín tháng hai. Lâm Gia Duy sửng sốt. Cầm lấy di động, xem biểu hiện ngày. Lại là chủ nhật ngày mười lăm tháng ba. Mở máy tính ra, xem xét thời gian hiện tại, như trước là chủ nhật ngày mười lăm tháng ba.
Từ ngày mười chín tháng hai đến ngày mười lăm tháng ba, cậu rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lâm Gia Duy kinh ngạc nhìn máy tính, không dám tin, trong trí nhớ cậu cư nhiên có gần một tháng trống rỗng.
Chuyện Lâm Gia Duy đánh mất ký ức, ở trong trường học giáo viên đang lúc sôi trào.
“Anh biết rõ chuyện Lâm Gia Duy học hệ trung văn mất trí nhớ sao?” Cô Hoàng văn phòng cách vách đem tin tức vừa biết được, hướng Chung Khuê bát quái một phen, “Chính là Lâm Gia Duy thường tới tìm anh, chủ tịch clb ảo thuật của anh.”
“Cậu ta mất trí nhớ?” Chung Khuê sửng sốt một hồi lâu.
“Đúng vậy a, gần đây tất cả mọi người vội vàng viết luận văn tốt nghiệp, cậu ta mất trí nhớ thật đúng là không phải thời điểm. Tôi nghĩ cậu ta gần đây phân chia thiếu phương pháp, khẳng định sẽ không lại đến phiền anh. Nói không chừng anh còn có thể bởi vậy cảm thấy tịch mịch đâu.” Cô Hoàng trêu ghẹo nói.
Chung Khuê cười gượng một trận. Hư ứng tất cả mọi việc, trở lại văn phòng.
Nếu Lâm Gia Duy hiện tại đến tìm hắn, hắn cũng không biết nên như thế nào đối mặt mới tốt. Tiểu Khuê bám vào trên người Lâm Gia Duy, chẳng biết tại sao Lâm Gia Duy tỉnh lại —— Tiểu Khuê làm sao?
Chung Khuê sửng sốt.
Hắn là đang lo lắng ai? Tiểu Khuê sao? Chung Khuê bị đáp án trong lòng mình kinh hách.
Tâm tình thực loạn, Chung Khuê cầm ra lá bùa, lá bùa hóa thành bồ câu trắng, đồng loạt bay ra ngoài cửa sổ. Hắn không thể một người miên man suy nghĩ, hắn cần chút cứu binh đến mới được. Ngày hôm qua phái ra Thức Thần đều hủy, hy vọng Thức Thần này có thể mang về tin tức tốt. Bồ câu trắng Thức Thần theo văn phòng tung cánh bay ra.
Trải qua các bên ngoài kinh hô: “Thầy Chung, anh biến ảo thuật dùng bồ câu trắng bay đi ra ngoài!”
Chung Khuê ở bên trong hô to đáp lại: “Không sao, chờ đến thời điểm, chúng nó sẽ tự mình trở về.”
Bên ngoài học sinh thấy bồ câu trắng vẫn hướng lên trên, phút chốc biến mất phía chân trời. Mọi người dụi dụi mắt, lại hai mặt nhìn nhau.
Bồ câu không thấy!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.