Chú Hoa cũng chưa nói cho hắn biết địa chỉ nhà Thường Phi, ngược lại là nói địa chỉ nhà mình. Đương nhiên, trước đó, đã gọi thông báo cho chị dâu, Thường Phi sẽ tới nhà y trước. Chú Hoa đứng ở cửa cửa hàng bán hoa, nôn nóng chờ đợi.
Gốc cây hoa yêu trong nhà nở nụ hoa, tản mát ra hương thản nhiên thanh. Y nghĩ, Thường Phi khẳng định đã xảy ra chuyện.
Ý niệm này trong đầu, khiến y đứng ngồi bất an. Cơ hồ không thể tự hỏi bình thường, trong đầu chỉ có Thường Phi.
Một người hai yêu, đi vào cửa tiệm chú Hoa. Thấy chú Hoa đầy mặt lo lắng, một mỹ nhân lo âu.
Ngôn Thâm mang theo mặt nạ, dựa vào chú Hoa thật sự gần, khoảng cách gần đến cơ hồ chu miệng liền có thể hôn môi y. Hồ ly xuất đầu lộ diện, hai tay ôm Thường Phi, không thể ra tay kéo Ngôn Thâm, bực bội dưới đáy lòng.
“Thường Phi!” Chú Hoa nhận ra người trong tay hồ ly, đi đến trước mặt bọn họ. Trong mắt chỉ có Thường Phi. Hoàn toàn không nhìn hồ ly diện mạo phi phàm.
[ Ngươi chính là chú Hoa? ] Hồ ly hỏi. Nói ra xưng hô Thường Phi lưu trên điện thoại di động.
“Đúng vậy, ta là Hoa Đôn. Là chú của thằng bé.” Chú Hoa thế này mới dời đi tầm mắt, nhìn phía hồ ly. Sửng sốt, kinh diễm với diện mạo yêu mỵ của đối phương. Lập tức, quên phản ứng.
[Người trả lại ngươi. ] Hồ ly đem Thường Phi giao cho chú Hoa. Khiến Hoa Đôn hồi thần, tiếp nhận Thường Phi. Hồ ly bị Ngôn Thâm bức bách, hướng Hoa Đôn công đạo, [ Hắn ở công viên hôn mê bất tỉnh, cho nên dẫn hắn đến nhà ta tránh mưa. ]
“Thật sự là thật cám ơn anh.” Hoa Đôn ôm Thường Phi, hoảng hốt thấy hắn thể trọng quá mức nhẹ. Y mời hồ ly, “Thật không biết nên báo đáp như thế nào. Không bằng trước vào uống chén trà đi.”
[ Không —— ] Hồ ly đang muốn cự tuyệt, bị Ngôn Thâm cảnh cáo: “Không được, hồ ly, không thể cứ rời đi như vậy, còn có rất nhiều chuyện còn chưa công đạo. Đi vào uống trà.”
“Làm sao?” Hoa Đôn hỏi hồ ly đột nhiên dừng lại.
Hồ ly nhìn y nói, cử chỉ lạnh lùng, [ Vợ của ta muốn ta đi với ngươi vào uống trà. ]
“V, vợ?” Hoa Đôn sửng sốt, nghe không hiểu hồ ly lời lắm.
“Đừng nói nhiều như vậy!” Ngôn Thâm lườm y một cái. Nói cái gì vợ loạn thất bát tao gì đó.
“Nói ngắn lại, mời vào.” Chú Hoa đẩy cửa ra. Mời (nhóm) y tiến vào.
Bên trong cửa vừa mở ra, Ngôn Thâm bị hương khí theo tỏa ra mà hết hồn, hắn nghiêng mặt hỏi hồ ly, “Đây là chuyện gì xảy ra?” Cũng quá thơm đi. Chẳng lẽ nói nội thất cửa hàng bán hoa đều sẽ thơm thành như vậy.
[ Xem ra nơi này là tổng bộ hoa yêu. ] Hồ ly nói, dẫn đầu đi vào. Nhìn quanh bốn phía, tìm được bản thể Thường Phi, chỉ vào hoa nói, [ Chính là cái kia. ]
“Cái kia chính là Thường Phi?” Ngôn Thâm hiếu kì qua xem.
[Đừng dựa vào gần quá, sẽ bị huân hôn. ] Hồ ly nắm cổ áo Ngôn Thâm, bắt hắn cùng hoa giữ một khoảng cách.
Lúc này, Hoa Đôn đưa lưng về phía bọn họ, thả Thường Phi lên giường chuyển lại đây, “Ngại quá, tôi lập tức đi pha trà. Xin hỏi có mẫn cảm với hoa nào không?”
[ Không có. ] Hồ ly trả lời.
Hoa Đôn nhận được đáp án, vào trong phòng bếp nhỏ bận rộn.
“Chỉ là nở nụ mà thôi, cư nhiên sẽ thơm như vậy.” Ngôn Thâm ngửi ngửi hương khí đặc hữu bên trong, hắn thích loại hương vị thanh thanh đạm đạm này.
[ Đợi đến kỳ thành thục, hương vị sẽ thành nồng đậm. Đến lúc đó ngươi sẽ không thích. ] Hồ ly nói, thấy Ngôn Thâm thích, có chút chua chua. Bỏ đá xuống giếng.
“Kỳ thành thục a, không biết sẽ là mùi gì?” Ngôn Thâm lại hít sâu một hơi.
Hồ ly một tay bao lấy cả mặt nạ trên mặt Ngôn Thâm, lui lại mấy bước, không để ý tới Ngôn Thâm oa oa kêu, [Ngửi hơn đối thân thể không tốt. ] Đố kị cảnh cáo.
“Được rồi, ta biết. Thật là, mặt nạ thiếu chút nữa rơi xuống.” Ngôn Thâm đỡ mặt nạ, lui một bước.
Một bên Hoa Đôn bưng trà lại đây, phát hiện hồ ly vẫn đứng tại trước hoa yêu, biểu tình buộc chặt, hỏi, “Tiên sinh thích hoa sao?” Đem trà để trên bàn vuông. Động tác thật sự đông cứng.
[ Không thích. ] Hồ ly nói. Lôi kéo Ngôn Thâm đến chỗ bàn bên trong ngồi xuống đất, [ Nhưng loại hoa này, ngược lại là thấy lần đầu tiên. ]
” Trong cửa hàng chúng tôi còn có rất nhiều loại hoa rất ít gặp. Tiên sinh nếu thích, tôi có thể gói một bó tặng anh.”
[ Không cần, ngươi đưa ta một đóa này là được. ] Hồ ly tùy hứng chỉ, chỉ hướng hoa yêu.
Hoa Đôn rõ ràng ngẩn ra, lập tức cười nói, “Xin lỗi, hoa đó là hàng không bán. Duy độc đóa kia không được.”
[ Ngươi trồng đã bao lâu? ] Hồ ly tiếp tục hỏi.
“Tính tính ước chừng mười bảy năm.” Hoa Đôn nói theo sự thật, “Đây vẫn là lần đầu tiên nở nụ.”
Hoa yêu mười bảy năm a, có thể đổi được bảo vật rất tốt. Hồ ly nhướn mày, hưng trí cũng đến.
Ngôn Thâm nhìn y một bộ biểu tình đánh xấu chủ ý, đưa tay búng trán y, “Không cho suy nghĩ cong vẹo.”
Hồ ly nhịn đau, cúi đầu. Khiến Hoa Đôn khẩn trương tiếp cận y, hỏi, “Anh không sao chứ?”
[ Không có việc gì. ] Hồ ly ngẩng đầu, mặt không chút thay đổi. Đưa tay, bưng trà lài lên, uống một ngụm. Kinh diễm, [Uống cũng không tệ lắm nha. ] Xuất hồ ý liêu uống ngon.
“Cám ơn.” Hoa Đôn gật đầu, nhận ca ngợi.
Trong tầm nhìn y không thấy, Lục Ngôn Thâm phẫn hận bất bình, “Không công bằng, ta cũng muốn uống.”
Hồ ly nhướn mày, biểu tình mơ hồ đang nói ngươi uống không được ngươi uống không được thiếu đánh. Được như nguyện, bị Ngôn Thâm nắm mặt.
“Tiên sinh?” Hoa Đôn hỏi lại lần nữa hồ ly cúi đầu không nói lời nào, tới gần về phía trước.
Hồ ly trước nhấc tay, tránh cho Hoa Đôn quá mức tiếp cận, [ Ta không sao. ]
Hoa Đôn thối lui, trở lại vị trí của mình, y dẫn đầu mở ra đề tài, “Không nghĩ tới tiên sinh tuổi còn trẻ cũng đã kết hôn.” Vừa mới nghe đến vợ cái gì. Còn ngay thẳng ngoài ý muốn.
[ Hoàn hảo. ]
Y nếu nói ra tuổi thật, khẳng định hù chết Hoa Đôn. Không có ham muốn tiếp tục đề tài, lại uống một ngụm trà lài. Một bên Ngôn Thâm thúc giục y nhanh chóng vào chính đề, thế này mới chậm rì rì mở miệng:
[ Có liên quan chuyện người kia, muốn thương lượng với ngươi một chút. ] Ngẩng đầu nhìn Thường Phi.
“Thường Phi nó thế nào sao?” Hoa Đôn khẩn trương hỏi.
[ Ngươi biết rõ hắn có hai loại tính dục chứ? ] Hồ ly không quanh co lòng vòng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
“Nào có người như vậy ngay từ đầu liền đi vào chủ đề?” Ngôn Thâm ở một bên kinh hô. Nhận được cái trắng mắt của hồ ly.
“Hai loại tính dục là chỉ ——?” Hoa Đôn khó hiểu.
[ Có cả tượng trưng nam tính và nữ tính. ] Hồ ly nói. Lại uống một ngụm trà lài. Này trà còn thật uống không tệ, không biết có thể mang chút trở về hay không. Thảnh thơi nghĩ.
“Điều này sao có thể?” Trái lại Hoa Đôn đầy mặt khiếp sợ, giữa hai người, khác biệt như trời đất.
[ Ngươi có thể cởi y phục của hắn —— ] kiểm tra xem. Hồ ly nói còn chưa dứt lời, bị Ngôn Thâm đập một quyền, sửa lại, [ Chúng ta cũng là trong lúc vô tình phát hiện, hắn hiện tại vào đúng sinh lý kỳ, cho nên chảy không ít máu. ]
“Sinh lý kỳ.” Hoa Đôn kinh ngạc, trọng điểm là, “Xin hỏi là phu nhân anh phát hiện sao?”
Hồ ly liếc mắt nhìn Ngôn Thâm một cái, ngậm cười, [ Phải ]
“Tôi hoàn toàn không biết chuyện này.” Hoa Đôn thất thần.
[ Tuy rằng nghe rất rợn cả người, nhưng cũng không phải chưa từng có ví dụ người lưỡng tính. ] Ngụ ý, tựa hồ cũng không phải đại sự gì. Hồ ly cầm ra một tờ giấy, nói, [ Không nói gạt ngươi, ta kỳ thật là bác sĩ khoa phụ sản. Nếu sau phát hiện vấn đề kỳ quái gì, có thể gọi số này liên lạc ta. ] Trên giấy quả thật ghi một dãy số.
“Thì ra ngươi là bác sĩ khoa phụ sản a, kỳ quái tôi như thế nào chưa nghe nói qua.” Ngôn Thâm hiếu kì nhìn con số trên giấy. Giấy rõ kia ràng là giấy hồ ly chuyên môn dùng để làm Thức Thần.
Theo hắn xem, số điện thoại là giả, nhưng giấy là thật có thể liên lạc hồ ly. Cư nhiên thật sự lưu lại phương pháp liên lạc, khẳng định tại đánh chủ ý xấu, về nhà hảo hảo đề ra nghi vấn với y.
Đương nhiên chưa từng nghe qua, y cũng là vừa mới nghĩ đến. Nếu không phải đối với hoa yêu mười bảy năm có hứng thú, y mới sẽ không làm động tác sau đó. Hồ ly chưa có đáp lại câu hỏi của Ngôn Thâm.
“Bác sĩ khoa phụ sản—— “
[ Đúng vậy, phòng khám chúng ta cách nơi này mặc dù có chút xa, nhưng dù sao tình huống đặc thù, nếu không muốn khiến quá nhiều người biết được, cứ việc tìm ta không sao. ] Hồ ly nói rất thành khẩn. Ngôn Thâm cũng hoài nghi y có đổi tính hay không.
“Vậy thật sự là thật cám ơn anh, bác sĩ.”
[Không cần, chúng ta đây liền cáo từ trước. ] Hồ ly nói xong lời muốn nói, đứng lên chuẩn bị rời đi.
“A, đúng rồi, bác sĩ. Nếu không ngại, thỉnh mang lá trà lài đi đi.” Hoa Đôn vào phòng bếp đem một hộp lá trà giao cho hồ ly.
[Điều này sao không biết xấu hổ. ] Hồ ly trong lòng thật cao hứng, thiếu chút nữa lộ ra cái đuôi.
“Chúng tôi mới ngại, phiền toái anh như vậy.”
[ Không có. ]
Một trận hàn huyên ân cần thăm hỏi, một người một yêu rốt cục rời đi cửa hàng bán hoa. Trong tay còn cầm lá trà lài Hoa Đôn đưa.
“Hồ ly, hành vi ngươi hôm nay thật sự là rất kỳ quái.” Ngôn Thâm giật giật mặt nạ, rất muốn lấy xuống.
[ Không cho tháo, bây giờ còn ở bên ngoài. ] Hồ ly nhắc nhở hắn.
“Đi Quỷ đạo là được.”
[ Trước khi Quỷ đạo mở ra không cho lấy xuống. ] Hồ ly nhượng bộ.
“Keo kiệt.”
Một người một yêu biến mất ở ngã tư đường.
Hoa Đôn ngồi ở bên giường, giúp Thường Phi lau mồ hôi, không biết là quá nóng hay là cái gì, Thường Phi ngủ không quá an ổn. Những hành động này sau khi người nọ rời khỏi, bắt đầu phát tác. Lúc ấy Hoa Đôn chỉ tưởng trùng hợp, cũng không nghĩ nhiều.
Thường Phi giãy dụa rất kịch liệt, Hoa Đôn quyết định đánh thức Thường Phi, “Phi Phi, tỉnh tỉnh. Phi Phi.”
Thường Phi mạnh bừng tỉnh, hai tay để Hoa Đôn, kháng cự y. Thẳng đến ánh mắt ngắm nhìn, nhận ra Hoa Đôn, mới thả lỏng.
“Phi Phi, uống nước.” Hoa Đôn bưng ly nước sôi, để Thường Phi uống xong.
Cái ly trước mặt, Thường Phi do dự một hồi, mới tiếp được. Uống một ngụm, đột nhiên yên ổn rất nhiều. Hỏi Hoa Đôn, “Chú Hoa, tại sao con lại ở chỗ này?”
“Con bị người phát hiện té xỉu ở công viên, sau đó người nọ mang con đi tránh mưa, rồi mang con về đây.” Hoa Đôn nói. Đồng thời, y cũng có vấn đề muốn hỏi Thường Phi, “Phi Phi, con vì cái gì không đi học? Không nhận điện thoại cũng không trở về nhà?”
Thường Phi trầm mặc. Đây là một vấn đề rất khó mở miệng trả lời.
Hoa Đôn thay hắn trả lời, “Là vì thân thể của con —— sao?”
“Chú đã, đã biết?” Thường Phi kinh ngạc nhìn Hoa Đôn.
“Ân. Ta biết.” Hoa Đôn thừa nhận. Mặc dù là từ trong miệng người khác biết được.
Thường Phi cuộn tròn thân thể của chính mình, chán ghét, sợ hãi kêu to, “Con là quái vật! Con là quái vật!” Thật ghê tởm, tay ôm đầu của mình, đem thân thể của mình lui cùng một chỗ, nhỏ giọng khóc.
“Phi Phi, đừng như vậy. Lấy tay ra.” Hoa Đôn thử kéo tay Thường Phi. Nhưng Thường Phi thân thể cương ngạnh.
“Không nên đụng con.” Thường Phi cự tuyệt, “Không nên đụng con là quái vật.”
“Phi Phi, con bình tĩnh một chút.”
“Tránh ra!” Thường Phi đưa tay lung tung đẩy y ra.
“Thường Phi!” Hoa Đôn thừa dịp loạn bắt lấy hai tay của hắn, rốt cục khiến Thường Phi đối mặt y, “Thường Phi! Bình tĩnh một chút.”
Thường Phi chỉ khóc, sụp đổ khóc lớn.
“Đừng khóc, khóc không thể giải quyết vấn đề.” Hoa Đôn ôn nhu ôm lấy Thường Phi. Khiến Thường Phi khóc trong lòng y.
“Chú Hoa chú Hoa chú Hoa ——” Thường Phi bất lực kêu Hoa Đôn.
“Ân, ta ở đây.” Hoa Đôn trấn an Thường Phi. Thanh âm cực độ ôn nhu.
“… Con nên làm cái gì bây giờ?”
“Nhận đi Phi Phi.” Hoa Đôn nói, “Chúng ta chỉ có thể nhận nó.” Thần sắc ảm đạm, không biết Thường Phi thân là yêu quái còn có thể có biến hóa lớn gì. Hoa Đôn có chút sợ hãi.
Thường Phi khóc một trận, lại ngủ. Hao phí nhiều thể lực như vậy, Thường Phi hẳn là cũng đói bụng. Hoa Đôn ôm hắn, nằm xuống. Hy vọng sau khi tỉnh lại, Thường Phi cảm xúc có thể ổn định chút. Hoa Đôn mệt mỏi nhắm lại hai mắt.
Hôm sau. Hoa Đôn ước chừng tám giờ rưỡi tỉnh lại. Không có bị bất cứ ngoại lực đánh thức, ngủ thẳng tự nhiên tỉnh.
Nhìn phía đồng hồ báo thức, một lần tưởng rằng đồng hồ báo thức hết pin, trên thực tế kim giây còn vận tác bình thường. Nằm trên gối Thường Phi, phá lệ không có ngủ say đến giữa trưa.
Không bình thường. Rất không bình thường. Sắc trời còn sớm, nhưng Thường Phi đã không ở bên người, cũng thực không bình thường. Hoa Đôn xuống giường, phát hiện Thường Phi lưu lại tờ giấy: “Chú Hoa, con về nhà.” Ngắn ngủi một câu. Hoa Đôn lập tức gọi điện thoại trở về xác nhận, nhận được đáp án, mới an tâm.
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời Thường Phi trộm lấy thứ gì. Hắn trộm dùng băng vệ sinh của mẹ, ông trời hẳn là sẽ tha thứ hắn, bởi vì hắn cần sử dụng.
“Phi Phi?” Mẹ gọi khiến Thường Phi hoảng sợ, “Chú Hoa con gọi điện thoại lại đây, hỏi con sao không nói một tiếng liền đi.”
“Con có lưu tờ giấy. Nói với chú ấy.” Thường Phi đi ra phòng tắm, không quên trộm lấy vài miếng về phòng của mình.
“Phi Phi, chuẩn bị lời nói cho tốt, rồi đến phòng khách. Chúng ta phải mở hội nghị gia đình.” Ba nói.
Chỉ sợ là phải thảo luận ngày chuyện mình mất tích hôm qua. Thường Phi lo lắng, rất sợ mình sẽ bị song thân ép hỏi nói ra toàn bộ.
Nhưng hắn còn chưa chuẩn bị xong tâm lý cùng ba mẹ thẳng thắn thành khẩn. Nơm nớp lo sợ đi vào phòng khách.
Ba mẹ dùng vẻ mặt nghiêm túc luôn luôn chưa thấy qua ngồi nghiêm chỉnh, Thường Phi khẩn trương nuốt nước miếng, làm vài lần hít sâu, ngồi vào sô pha phòng khách, đồng dạng ngồi nghiêm chỉnh.
“Phi Phi, ” Mẹ mở miệng trước. Thường Phi hoảng sợ, nhìn mẹ, chỉ thấy mẹ thần thái kiên định nói, “Tất cả mọi chuyện, chúng ta đều nghe chú Hoa con nói.”
Ba mẹ biết chuyện gì? Thường Phi kinh ngạc.
“Chuyện con là người lưỡng tính, chúng ta đều biết.” Mẹ tiếp tục nói.
Âm, người lưỡng tính! Ai? Con sao? A a, đúng nha, không sai bản thân có được bộ phận sinh dục nam tính cùng nữ tính, đúng là người lưỡng tính không sai. Thường Phi đột nhiên đang lúc lĩnh ngộ. Ngay từ đầu chỉ biết là kinh ngạc, nghe được mẹ nói như vậy, mới phát hiện tình huống vốn có của mình, giống người lưỡng tính.
“Phi Phi vì cái gì muốn trốn tránh, nói ra với ba mẹ cùng nhau thảo luận không phải tốt hơn sao?” Ba nói, “Con có biết ngươi ngày hôm qua mất tích, đem tất cả hù chết hay không.”
“Thực xin lỗi.” Thường Phi giải thích.
“Ông xã! Anh dữ với con như vậy làm gì?” Ba ngược lại bị mẹ trách cứ, “Em nói với nó là được.”
“Mẹ, đều là lỗi của con. Bởi vì con rất kinh ngạc, còn không có biện pháp nhận sự thật này, cho nên mới trốn tránh.” Thường Phi khổ sở nói, “Tựa như con bây giờ còn vẫn chảy máu, con cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Con rõ ràng là một thằng con trai a.” Nói nói, bật khóc.
“Phi Phi, không phải sợ.” Mẹ bắt lấy tay Phi Phi, kiên định nói, “Hiện tại khoa rất phát triển, nếu Phi Phi muốn làm con trai, vậy làm giải phẫu, có thể làm con trai.”
“Làm phẫu thuật?” Thường Phi nghi hoặc.
“Ân, trên TV cũng có nhiều ví dụ người song tính làm giải phẫu xong, sau khi cố định tính, trải qua sinh hoạt mỹ mãn. Cho nên Phi Phi không cần lo lắng, chỉ cần làm giải phẫu là được.” Mẹ nói, thực có sức thuyết phục.
“Chỉ cần làm phẫu thuật là được sao?” Thường Phi hỏi mẹ. Mẹ kiên định gật đầu. Thường Phi phảng phất thấy được một con đường sáng. Nín khóc mà cười, “Chỉ cần làm phẫu thuật, con còn có thể làm con trai?”
“Ân.” Mẹ dùng lực gật đầu, lại bổ sung, “Nếu con muốn làm con gái cũng có thể.”
“Con không muốn.” Thường Phi cự tuyệt.
“Hôm nay trước hết không cần đi học, coi như làm thêm một ngày nghỉ đi. Chờ con sửa sang lại tâm tình, thì phải ngoan ngoãn đi đến trường nha.” Mẹ nói xong, lập tức gọi điện thoại liên lạc trường học. Cúp điện thoại, đối Thường Phi nói, “Nhớ rõ ăn điểm tâm.”
“Con ăn không đâu, muốn trở về phòng nghỉ ngơi.” Thường Phi không có thèm ăn gì.
“Có thể là đau sinh lý hay không a?” Mẹ biểu tình phức tạp, thì thào tự nói, “Có phải hẳn là nấu tứ vật thang* uống hay không?” Uống trung dược bổ huyết linh tinh.
Bổ huyết dùng cho phụ nữ trong ngày ấy, chi tiết.
“Không cần đâu.” Thường Phi nghe được mẹ lầm bầm lầu bầu, ngăn cản mẹ thật sự làm như vậy. Chạy trở về phòng.
Mẹ nghiêng đầu hỏi ba, “Ông xã, anh cứ nói đi?”
Ba tạm dừng thật lâu, “Bổ một chút cũng tốt.”
Liền quyết định như vậy đi, mẹ lập tức chuẩn bị.
Ngày đó năm giờ rưỡi, là thời gian trường học tan học, nhà Thường Phi có khách ngoài ý muốn —— A Triết cùng tiểu Trân. Vì trường học cách nhà rất gần, bọn họ cơ hồ là vừa tan học liền tới bái phỏng.
Thường Phi vốn trên internet sưu tầm tư liệu song tính nhân, nghe được mẹ nói có khách, sợ tới mức hắn nhanh chóng đóng kín tất cả trang web. Thậm chí tắt máy tính. Hắn hít sâu nhiều lần, mới đi ra ngoài.
“Chào bác gái.” Tiểu Trân hướng mẹ lên tiếng tiếp đón.
“Chào các cháu. Tùy tiện ngồi.” Mẹ để cho bọn họ ở phòng khách chờ đợi.
Thường Phi đi ra, nhìn đến chính là trường hợp này, A Triết cùng tiểu Trân ngoan ngoãn ngồi ở phòng khách, mẹ không ngừng cầm ra điểm tâm đồ uống đi ra chiêu đãi. Không khỏi mỉm cười, đối mẹ nói: “Mẹ, người lấy nhiều như vậy, người ta nào ăn được hết.” Chỉ vào bánh khoai lang chất thành núi, cùng núi hạt dưa.
Hạt dưa còn chưa tính, nhưng bánh khoai lang mềm không thể ăn, còn chất nhiều như núi nhỏ. Thua cái nhiệt huyết này của mẹ.
“Khó được có bằng hữu đến nha.” Mẹ vui vẻ nói.
Là có rất khó được. Cũng không phải không bằng hữu. Chỉ là không thích mang về nhà mà thôi. Thường Phi không nói gì đáp lại.
“Đúng rồi, các cháu ở Cố gia, bác xuất môn một chuyến.” Mẹ công đạo với mọi người.
“Đi đâu?” Thường Phi thuận miệng vừa hỏi.
“Mua trung dược. Bồi bổ thân thể.” Mẹ cười.
Đã nói không cần. Thường Phi trắng mắt đáp lại. Ba người cùng nhau nhìn theo mẹ hăng hái xuất môn. Chẳng biết tại sao bà vừa đi, trường hợp đột nhiên biến xấu hổ.
“Mẹ cậu thật high a.” A Triết trêu ghẹo, hóa giải trường hợp xấu hổ này.
“Các cậu tới làm gì?” Thường Phi tức giận nói. Hắn hiện tại vô tâm chuyện bồi bằng hữu nói chuyện.
“Chúng ta đi thăm bệnh. Nghe cô giáo nói, cậu thân thể không thoải mái, đã xin phép hai ngày. Chúng ta có chút lo lắng.” Tiểu Trân nói như thế.
“Như thế nào là lớp bên cạnh các cậu tới xem tớ.” Thường Phi cười lạnh.
“Thường Phi, cậu sao thế? Ăn thuốc nổ a. Làm gì khó chịu?” A Triết ở một bên nghe không nổi, ngữ khí thực xung.
“Tớ không có không thích.” Thường Phi thập phần phiền táo, không biết đây là một trong đặc thù sinh lý kỳ.
Không khí lâm vào cục diện bế tắc, lại lần nữa xấu hổ.
Tiểu Trân vì nói sang chuyện khác, liều mạng tự hỏi, có đề tài gì khác không. Vắt hết óc tự hỏi. Đột nhiên cô kinh hô, “A, các cậu có ngửi được mùi gì hay không?”
“Mùi gì?” A Triết phối hợp ngửi ngửi không khí.
Thường Phi cũng ngửi thử, nào có hương gì.
“Có nha.” A Triết nói, đứng lên, theo hương ngửi được, “Một mùi hương rất thơm.” Chậm rãi tới gần Thường Phi, hương vị càng ngày càng rõ ràng. Tiểu Trân cũng đi theo, “Thơm quá a.”
Thường Phi cảm nhận được một cổ cảm giác áp bách quỷ dị, hảo bằng hữu trước mắt đột nhiên mất đi lý trí, áp ngược hắn. A Triết miệng nỉ non, “Như thế nào thơm như vậy a?”
“Cậu làm cái quỷ gì!” Thường Phi giãy dụa, “Hỗn đản, buông tay!”
Kỳ quái A Triết phảng phất như nghe không lọt lời hắn nói, một tay đè nặng hắn, một tay đem y phục của hắn cởi bỏ. Luận khí lực hắn căn bản so ra kém A Triết, chỉ có thể xin giúp đỡ tiểu Trân, nhưng tình huống tiểu Trân cũng vậy.
Tiểu Trân cúi xuống thân liếm láp hai má Thường Phi, vong tình nói, “Thật ngọt, giống như mật hoa nha.”
Cứu mạng a, bây giờ là tình huống nào. Thường Phi thân thể không động đậy được, trên người còn có một nam một nữ tại quát tháo.
“A Triết A Triết cậu rốt cuộc đang làm gì! Cậu không phải thích tiểu Trân sao?” Thường Phi rống to, “Tiểu Trân! Cậu là làm sao! Thanh tỉnh chút! Shit! Cậu đừng cởi quần áo! Cũng không được cởi quần áo của tớ!”
Nhưng hai người kia phảng phất không nghe thấy, cởi quần áo Thường Phi, liếm thân thể Thường Phi.
Xong xong, hắn sẽ bị cường bạo. Thường Phi một lần lâm vào tuyệt vọng.
Có người đến cứu cứu ta hay không? Thường Phi nhìn phía đại môn, rõ ràng gần như vậy, lại không ai xin giúp đỡ.
Đây là một chuyện thực đáng sợ sự, Thường Phi quần bị kéo xuống, hai người đối hắn có được song bộ phận sinh dục tuyệt không để ý, vuốt ve hạ thể của hắn. Thường Phi giãy dụa vô dụng, bất lực khóc. Kêu cứu mạng, nhưng không người đáp lại.
Đột nhiên, gió xoáy nổi lên, đem Thường Phi kéo ra hai người gây rối. Thường Phi hồi thần, nam nhân ma mị mĩ lệ ôm mình, bên người là người mang theo mặt nạ. Mặt nạ kia cùng mặt nạ hắn trong phòng giống nhau như đúc.
Chỉ thấy người mang theo mặt nạ thở nhẹ, “Chỉ mành treo chuông.” Cởi áo khoác bản thân, mặc lên trên người Thường Phi.
“Là anh!” Thường Phi rất là cao hứng. Người kia lại đây cứu hắn!
[ Sách, lâm thời đẩy nhanh tốc độ làm mặt nạ quả nhiên không đáng tin cậy. ] Hồ ly khó chịu. Mặt nạ mới đối với người hoặc yêu thấy qua bản tôn sẽ mất đi công hiệu. Điểm ấy phải nhớ kỹ, lần sau cải tiến.
Còn dám nói, lâm thời đẩy nhanh tốc độ làm mặt nạ rõ ràng là nhóm Thức Thần số khổ trong nhà.
Ngôn Thâm ngay cả thổ tào cũng lười nói. Sai sử hồ ly, “Nói ngắn lại, trước dẫn cậu ta rời đi nơi này.”
Thường Phi trên người hương khí biến nồng đậm, mới ngắn ngủi một ngày không thấy, liền tiến vào kỳ thành thục. Nếu không phải hồ ly đối lời nói của Hoa Đôn nói chút cổ quái (còn lưu lại phương pháp liên lạc), y cũng không sẽ nghi ngờ, lại tới đây một chuyến.
[ Đi đâu? ] Hồ ly hỏi, y kiên quyết phản đối về nhà. Mới không muốn mang ngoại nhân lại nhiều lần bước vào địa bàn y.
Ngôn Thâm hỏi Thường Phi, “Cậu có nơi muốn đi sao?”
“Hoa, cửa hàng bán hoa.” Thường Phi trong đầu hiện ra mặt Hoa Đôn, khiếp sinh sinh nói.
“Hoa Đôn cửa hàng bán hoa đúng không.”
“Làm sao anh biết?”
” Trước rời đi nơi này lại nói.” Ngôn Thâm nói, dựa vào hồ ly, để y mở ra Quỷ đạo, rời khỏi nhà Thường Phi. Lưu lại một nam một nữ xích thân lỏa thể.
Từ lúc hồ ly cùng Ngôn Thâm xuất hiện, Thường Phi vẫn bị vây trạng thái khiếp sợ. Trống rỗng xuất hiện hai người, lại tùy tiện biến mất, sau đó tiến vào một đoạn đường hắc ám khôn cùng, lập tức đến cửa hàng bán hoa. Này đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Trước mắt chứng kiến hoàn toàn không thể dùng lẽ thường giải thích, nhưng mà hai nhân vật thần bí này, hắn lại tuyệt không sợ hãi.
Thường Phi nhu thuận lui ở trong lòng hồ ly, tới cửa hàng bán hoa hồ ly buông hắn xuống, hắn mới được tự do, khiếp sợ nhìn hồ ly cùng Ngôn Thâm, thật lâu không nói nên lời, cả nói cám ơn cũng quên nói.
“Dọa đến cậu sao?” Ngôn Thâm hỏi. Sờ sờ mặt Thường Phi kinh ngạc, “Vốn không tính làm như vậy. Nhưng mà cậu thật sự quá nguy hiểm.”
Nguy hiểm? Hắn nơi nào nguy hiểm, chân chính nguy hiểm là A Triết cùng tiểu Trân đi. Thường Phi khó hiểu.
“Vào đi thôi. Chúng ta có chuyện phải nói với ngươi chú Hoa.” Ngôn Thâm nói, dắt tay Thường Phi, tiến vào cửa hàng bán hoa.