Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Người đàn ông này chững chạc, lại thành thục, khiến Hạ Tiểu Hi như vậy mà cũng trở nên ôn uyển như nước. Thời điểm ăn cơm xong, người đàn ông kia muốn đi đến nhà vệ sinh. Hạ Tiểu Hi cùng Lăng Vi lúc này mới dám vung tay… ăn ăn ăn! Có một vị thân sĩ ngồi đây, hai cô nào còn tâm trạng ăn…
Lúc này, có ba người đi vào: “Mong các cô không cần đi theo tôi nữa!”
Lăng Vi vừa nghe thấy, thanh âm này… không phải Hoa Thiếu Kiền sao?
Cô quay đầu nhìn, chỉ thấy Hoa Thiếu Kiền mặt đen thui đi vào trong phòng ăn.
Sau lưng anh ta còn có hai người đẹp đi theo…
Hoa Thiếu Kiền đang gặp phải phiền phức, chớp mắt nhìn thấy Lăng Vi, thật sự quẫn bách muốn độn thổ.
“Tiểu Vi, cô cũng ở đây…” Hoa Thiếu Kiền đi đến bên cạnh cô chào hỏi, Lăng Vi nhàn nhạt gật đầu: “Thật trùng hợp.” Ai? Cô gái đó… thật quen mắt? Lăng Vi nhìn chằm chằm vào cô gái mặc váy đỏ sau lưng anh ta, người phụ nữ này có lối ăn mặc thật diêm dúa lòe loẹt… tại sao có cảm giác… vô cùng quen thuộc vậy? Dáng dấp cũng không tệ, chỉ là hơi đen một chút…
Hoa Thiếu Kiền ngồi đối diện Lăng Vi, hai cô gái kia, mỗi người một bên ngồi xuống bên cạnh anh ta.
Lăng Vi nhìn chằm chằm người phụ nữ kia, người phụ nữ kia che mặt, xấu hổ thẹn thùng cùng với sợ hãi cúi đầu, cầm điện thoại di động lên chơi.
“Ting tinh…” Lăng Vi nhận được một tin nhắn. Cô mở ra nhìn một cái, là Lôi Tuấn gửi đến: “Chị dâu, là tôi.”
“Nói nhảm sao…” Cô sao lại không biết là anh ta chứ? Trên đó không phải có viết tên sao?
Người phụ nữ đối diện kia đột nhiên phụt cười, lại viết: “Chị dâu, người phụ nữ đối diện, là tôi!”
Lăng Vi ngước mắt nhìn…
“Phụt…” Ôi mẹ ơi… hủy tam quan của con rồi!
Trong nháy mắt Lăng Vi dùng sức nhìn, dùng sức nhìn, quả thật là Lôi Tuấn! Nhưng là, anh ta ăn mặc thật quán mặn mà… hoàn toàn không giống dàn ông. Váy công chúa màu hồng là cái quỷ gì? Lại còn khuyên tai kim cương? Lại còn kẹp tóc màu hồng, thật là cay mắt a a a…
Ông trời của tôi ôi, mắt tôi mù rồi, phải không?
“Anh muốn làm gì?”
Lôi Tuấn trở về nói: “Tiểu Đình muốn thử kỹ thuật hóa trang… tôi là anh trai không thể thoái thác! Hu hu…”
Lăng Vi muốn cười to. Lại nhìn về người phụ nữ kia, thật đẹp. Lôi Tuấn gửi tin nhắn đến nói: “Đó là Lôi Tuấn.”
“Phụt…” Lăng Vi thiếu chút nữa sặc chết. Đậu xanh, trái tim bị rèn luyện nhiều quá: “Hai người đi tìm Hoa Thiếu Kiền làm gì? Ngực của anh cũng không tệ, làm sao làm được?”
Lôi Tuấn nhìn tin nhắn liền trực tiếp sụp đổ, ‘Phụt’ một tiếng phun đầy nước trà lên mặt Hoa Thiếu Kiền. Anh ta cũng không đoái hoài đến Hoa Thiếu Kiền nữa, nhấc mông lên, đến đến bàn kia của Lăng Vi và Hạ Tiểu Hi. Hạ Tiểu Hi còn không biết đó là Lôi Tuấn, đột nhiên ‘A’ một tiếng.
Lúc này, Giang Tử Thành trở lại, Hạ Tiểu Hi gọi phục vụ đến trả tiền. Phục vị đi đến nói: “Vị tiên sinh này đã thanh toán rồi.”
Hạ Tiểu Hi giờ mới hiểu được, người đàn ông này vừa mới nói đi nhà vệ sinh, thật ra là đi trả tiền, cô lập tức nôn nóng, thanh âm lúng túng đi mấy phần: “Đã nói là tôi mời. Anh đến Giang Thành, còn để cho anh mời khách, như vậy sao được?”
Người đàn ông kia tỏ vẻ không ngại: “Tôi muốn ở nơi này chơi mấy ngày, lần sau đến lượt cô mời.”
Phản ứng đầu tiên của Lăng Vi là, nam nhân này… tâm cơ nha, đây là muốn hẹn nữa sao?. Truyện Khác
Hạ Tiểu Hi ngây ngốc gật đầu: “Ừ ừ ừ, vậy lần sau nha! Nếu lần sau anh lại đòi chi, vậy chúng ta sẽ thực sự tức giận.”
“Anh đúng là đồ rễ thông?” Lôi Tuấn bị gạt sang một bên, đột nhiên xách cổ Giang Tử Thành, lớn giọng kêu lên một câu.