Sau khi trở về từ Cổ Thành, bệnh lười biếng của cô lại phát tác, dành mấy ngày ở nhà, lướt điện thoại, cắm hoa, cực kì nhàn nhã, thậm chí quán trà sữa cũng ngại tới cho đến khi cô nhận được điện thoại từ quản lí.
"Điềm Điềm tỉ, chị có nhớ ông lão thường đến cửa hàng chúng ta xin nước không?"
"Có nhớ, có chuyện gì sao?"
"Ông ấy mỗi ngày đều tới đây tìm chị. Em nói chị không ở đây, ông ấy liền bảo em chuyển lời tới chị, nói người ở trong mộng đang tìm chị, đừng để người ta chờ quá lâu."
Cô không nói gì. Sau khi tắt máy, cô cảm thấy có chút khó chịu. Thành thật mà nói, cô không biết mình có nên tiếp tục giấc mơ hay không.
Tần Dạ ở trong giấc mơ rất chân thật và độc đoán, khiến cô khó mà chống đỡ. Yêu thầm khó khăn bao nhiêu, liệu cô có nên yêu thầm một cách lặng lẽ nữa không? Hơn nữa, cô nhớ hết từng chi tiết trong mơ, anh nói yêu cô. Thành thật mà nói, cô không dám đáp lại. Yêu trong giấc mơ quá hư ảo giống như bồ công anh, biến mất ngay khi gió thổi.
Cô tìm lại dây tơ hồng, vân vê nó trong tay, tự hỏi cô có nên tiếp tục giấc mơ này hay không. Cuối cùng, cô chậm rãi thở dài, đeo sợi dây vào tay, nhắm đi ngủ mắt ngủ.
Tùy duyên đi, đôi khi giấc mơ ở đó, không hề bị ép buộc.
"Triệu Mộng Điềm, sao em lại trốn tôi, tại sao lại chơi đùa với tôi như vậy?" Bên tai truyền đến tiến quát của anh.
Cô đang ở trong giấc mơ, nơi đây là căng-teen trường. Đang trong giờ ăn, có rất nhiều giáo viên và học sinh. Nhìn anh kéo cánh tay cô, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào.
" Nói đi! Em phát ngốc à?" Đôi mắt ánh lên tia lửa giận của anh khiến cô bỗng chốc rùng mình.
"Em..." Cô ngập ngừng, bập bẹ giải thích: "Gần đây em rất bận!" Ở ngoài đời cô phải chạy tới chạy lui chuẩn bị cho quán trà sữa sắp khai trường còn bận rộn đi du dịch.
"Đừng lấy lí do gạt tôi mà chính em cũng không tin được." Khóe miệng anh hiện lên vẻ châm chọc: "Vội đến mức không nghe điện thoại của tôi, không trả lời tin nhắn, vội đến mức tìm em ở mọi nơi, đến cả phòng ngủ cũng không thấy. Bạn gái tôi lại có khả năng ẩn thân hay sao?"
"Tần Dạ..." Cô vô thức nuốt một ngụm nước bọt, biết rõ bản thân vô lí, nhưng nhiều người đứng nhìn anh và cô cãi nhau khiến Triệu Mộng Điềm không thoải mái. "Chúng ta hãy ra ngoài nói chuyện được không?"
Ngay bây giờ, cô chỉ muốn đưa con người bừng bừng lửa giận này ra khỏi đây. Cô thấp giọng cầu xin nói, "Có được không?" trong mắt trần ngập sự quẫn bách mất tự nhiên.
"Hiện tại biết cần mặt mũi rồi? Tôi tìm em đến phát điên, đến nước không cần cái gọi là sĩ diện nữa." Thời điểm anh tức giận tựa như núi lửa bùng nổ, thật khó dỗ dành. Hơn nữa cô không phải là người ăn nói thông minh, xung quanh càng nhiều người trắng trợn vây xem, cô cảm thấy xấu hổ muốn chết, cô chủ động nắm tay anh, kéo anh ra ngoài.
Dùng lực một chút, kéo anh đi, anh dường như giống pho tượng đứng im tại chỗ không chịu đi. Triệu Mộng Điềm quay đầu lại, đôi mắt ngập nước nhìn anh chằm chằm, im lặng cầu xin. Trái tim anh dịu lại, theo cô ra ngoài. Bàn tay nhỏ nắm bàn tay lớn, mười ngón tay nắm chặt vào nhau. Cô kéo anh ra ngoài, muốn tìm một nơi không có ai nhưng lại không biết nên đi nơi nào, liền thất thần đứng ở cửa nhà ăn.
"Đi cùng anh." Anh đảo khách thành chủ, kéo nàng lên sân thượng của tòa nhà giảng dạy. Trong giờ nghỉ trưa, tòa nhà giảng dạy không một bóng người, sân thượng lại càng không.
Anh để cô dựa lưng vào lan can sân thượng, một trái một phải, ôm chặt cô trong lòng.
"Nói đi? Vì sao tránh anh?" Có lẽ sau khi hết giận, sắc mặt anh lúc này cực kì bình tĩnh, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Em không tránh anh." Cô nhỏ giọng giải thích. Trong lòng lại suy nghĩ:"Anh chỉ đang ở trong giấc mơ của em, muốn mơ liền gặp, không mơ không gặp, tại sao cần nhiều lí do như vậy?" Tuy vậy, cho cô một trăm lá gan, cô cùng không dám nói ra như vậy.
"Tại sao tìm thấy em lại khó như vậy?" Cổ họng anh nghẹn lại, nuốt nỗi cay đắng vào trong. "Đã 58 ngày chưa được gặp nhau. Em có biết tôi nhớ em đến mức nào không?"
Anh thở dài, "Tôi tưởng em không cần tôi nữa?" Anh tựa như con vật nhỏ bị đáng thương bị ba mẹ bỏ rơi.
"Không, không phải." Thấy anh như vậy, cô lập tức lúng túng, cảm thấy khó chịu trong lòng, ôm chặt lấy anh, "Anh đừng như vậy." Cô đau lòng, đây là người cô yêu thầm đã lâu, vậy mà cô lại khiến anh không vui.
"Chính em muốn trốn tránh không muốn gặp anh." Ánh mắt anh phức tạp, ủy khuất như cô. Ngữ khí bá đạo thường ngày đều biến đi đâu mất.
"Thật xin lỗi, em sai rồi." Cô đặc biệt thành khẩn nhận sai. "Em không có không cần anh, em thích anh."
"Nói lớn một chút, anh nghe không rõ."
"Em không có không cần anh."
"Câu sau."
"Em thích anh..." Cô sợ hãi nhìn anh, cho dù là ở trong mơ tỏ tình với anh vẫn khiến cô ngại ngùng.
Tần Dạ hừ mạnh một tiếng: "Em chỉ có thể thích tôi." Lại nghĩ thầm trong lòng, cô thật biết cách dỗ anh.
"Hmm ~" Ở trong lòng anh cọ cọ đầu, cô ngọt ngào làm nũng: " Chỉ thích mình anh!"
Tần Dạ cúi đầu hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô, đột nhiên hai tay anh đặt lên vai, xoay người cô lại, đối mặt với bên ngoài sân thượng, chống cằm lên đầu cô: "Nhìn về phía ngọn núi ở xa kia, mau nói em yêu tôi."
Đứng trên sân thượng nhìn ra ngoài, phong cảnh phía dưới thu hết vào đáy mắt, cô nhìn về ngọn núi xanh xanh phía xa, nhỏ giọng nói: "Tần Dạ, em yêu anh."
"Em nói nhỏ quá, lớn thêm chút nữa!" Anh vẫn chưa vừa lòng.
Triệu Mộng Điềm mặt đỏ lên, âm lượng to thêm chút: "Tần Dạ, em yêu anh!"
"Vẫn nhỏ quá, nghe anh mà học tập." Anh đứng phía sau cô, đây tay lên thành loa, lớn tiếng hét: "Triệu Mộng Điềm, anh yêu em."
Thanh âm to đến mức thiếu chút nữa dọa cô. Vui mừng tràn ngập trong lòng, anh thúc giục: "Ngoan cùng anh hét, Triệu Mộng Điềm, anh yêu em!"
Cô vui vẻ cười, có chút thẹn thùng, có chút nghịch ngợm, giống anh đặt đôi tay ở miệng làm loa, lấy hết can đảm, lớn mật nói: "Tần Dạ, cái đồ móng heo, em yêu anh." Giờ khắc này, tình yêu của họ vang vọng trên bầu trời của tòa nhà giảng dạy, mãi không tiêu tan.
° ° °
Lần này cô ở trong giấc mơ rất lâu.
Ngày 25.7 là sinh nhật của Tần Dạ, bây giờ là giữa tháng 7, trường học vừa tổng kết kì thi cuối kì xong, mọi người đều trở về nhà. Triệu Mộng Điềm lật qua tờ lịch, nhìn bạn cùng phòng của mình đang sắp xếp hành lí, tự hỏi tổ chức sinh nhật cho anh kiểu gì?
"Điềm Bảo! Cậu định trải qua kì nghỉ hè như thế nào?" Người bạn cùng phòng hỏi cô.
"Sinh nhật Tần Dạ, mình đang nghĩ cách chúc mừng sinh nhật cho anh ấy." Đây là lần đầu tiên cô đón sinh nhật cùng anh, phải chuẩn bị thật tốt.
"Vậy cậu không trở về nhà sao?" Tần Dạ là người Xuân Thành, nên anh không cần trở về.
"Trước tiên cứ ở lại, đợi qua sinh nhật anh ấy rồi tính sau." Cô nhìn những món quà khác nhau trên điện thoại, chọn đến hoa mắt, liền than thở: "Mấy cậu giúp mình chọn quà sinh nhật đi, mình chọn đến mù rồi."
"Còn phải chọn à? Cậu đem chính mình làm quà cho anh ấy, còn cần gì quà nữa." Vương Tình Tình nhanh nhẹn.
"Hai người chỉ cần cùng nhau đi dạo phố, ăn cơm, xem phim, sau đó buổi tối cùng nhau vào khách sạn..." Dương Tiểu Miên ái muội nói, cùng Vương Tình Tình cười với nhau.
"Bạn tồi!" Cô ném gối về phía bọn họ, tiếp đó lấy thêm một chiếc gối vào lòng, "Mình muốn tặng cho anh ấy một món quà thật ý nghĩa."
"Nếu không..." Em út của phòng lên tiếng: "Xếp một dãy nến hình trái tim, rồi chị đứng ở bên trong thổ lộ. Mặc dù cách này đơn giản nhưng rất lãng mạn. Còn quà tặng thì gần đây lưu hành một loại móc chìa khóa gọi là búp bê ghi âm, có nhiều phong cách khác nhau. Có thể ghi lại giọng nói của chị thể hiện chủ quyền, Khi anh ấy nhớ chị, có thể lấy nó ra nghe giọng của chị."
"Ý kiến hay! Điềm Bảo, hãy sử dụng giọng nói của cậu để quyến rũ anh ấy."
Triệu Mộng Điềm suy nghĩ cẩn thận, ý kiến của em gái nhỏ của phòng vô cùng tốt, làm cho người khuyết thiếu tế bào lãng mạn là cô cũng động tâm. Sau khi tiễn bạn cùng phòng ra về, cô liền lên mạng mua đồ, chuẩn bị cho anh một sự bất ngờ.
Chẳng mấy chốc, sinh nhật anh đã tới. Đúng tám giờ tối, trong trường không còn nhiều người, đèn điện cũng bật lên ít hơn. Tần Dạ dựa theo tin nhắn, đi tới sân thể dục, vừa bước vào cổng, liền nhìn thấy xa xa lung linh ánh sáng. Chậm rãi đến gần, dáng người nhỏ nhắn của cô lọt vào tầm mắt.
Những ngọn nến được bày thành hình trái tim. Triệu Mộng Điềm mặc áo trắng, đứng bên trong nở nụ cười, bóng dáng yêu kiều, giống như đóa hoa bách hợp nở rộ. Ánh nến dịu dàng phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến trái tim anh run lên. Trong tay cô còn cầm một cái hộp, phía trên thắt hình nơ bướm đáng yêu.
Anh chậm rãi bước đến gần, nhìn cô chằm chằm.
"Tần Dạ, chúc anh sinh nhật vui vẻ." Giọng nói cô ngọt ngào có vài phần làm nũng, tựa như dòng suối nhỏ chầm chậm chảy vào lòng anh khiến anh cảm động một hồi.
Giờ phút này Triệu Mộng Điềm đang rất kích động, lấy hết dũng khí hít thở sâu nói: "Em đã thích anh từ lâu, không nghĩ có thể gặp anh ở đây. Em rất vui vẻ, suốt ngần ấy năm em chưa từng tưởng tượng anh sẽ thích em. Em yêu anh!" Nói xong Triệu Mộng Điềm liền bật khóc.
Tần Dạ hấp tấp bước vào bên trong vòng trái tim bằng nến, gương mặt lạnh lùng giờ đây như núi băng tan chảy trong mắt ngập tràn sự sủng nịnh: "Thỏ con ngốc..." Anh nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt, "Em khóc cái gì, mắt đỏ lên thật giống thỏ con."
Nghe tới đây cô bật cười, đưa hộp quà cho anh: "Đây là quà của em, mong rằng anh thích."
"Là gì vậy?" Anh tò mò hỏi.
"Anh mở ra nhìn xem." Ánh mắt cô ngập tràn mong chờ.
Tần Dạ một tay cầm hộp quà, tay kia tháo chiếc nơ ra. Bên trong là quần áo cosplay thỏ con.
"Thỏ con?"
Nhìn dáng vẻ bất ngờ của anh, cô nhịn không nổi cười trộm, xấu hổ nói: "Hôm nay em sẽ trở thành thỏ con thật sự."
"Triệu Mộng Điềm, hôm nay em xong đời rồi. Dám câu dẫn anh!" Ánh mắt Tần Dạ chuyển sang chế độ nguy hiểm giả vờ hung dữ nói.
"Còn có thứ này!" Cô lấy ra móc khóa thỏ bông nhỏ đưa cho anh. Bóp nhẹ tai nó để thỏ bông phát ra giọng nói do cô ghi âm từ trước: Tần Dạ, em yêu anh!
Đoạn ghi âm phát ra ba lần liền dừng lại. Triệu Mộng Điềm thẹn thùng lên tiếng: "Lúc nào nhớ về em, anh chỉ cần lấy nó ra nghe."
Tần Dạ nhìn thỏ bông, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình cảm động không nên lời.