Yêu Thầm Người Trong Mộng

Chương 21: Thẳng thắn thừa nhận - EM ĐÃ THÍCH ANH TỪ LÂU (H+)




Tần tiên sinh thật sự tức giận.
Lúc anh tức giận ở trong mơ và ngoài đợi thực không hề giống nhau. Ở trong mơ, anh chỉ là sinh viên hai mươi tuổi ngập tràn hơi thở thanh xuân, vui buồn tức giận đều thể hiện rõ trên gương mặt. Còn giờ đây, trước mặt cô là một Tần Dạ trưởng thành, trầm ổn không dễ dàng cho người khác biết được bản thân đang nghĩ gì.
Hiện tại, rõ ràng anh tức giận tuy nhiên lại che giấu trong lòng. Cho dù ánh mắt có lạnh lẽo nhưng động tác nắm tay cô hết sức nhẹ nhàng. Dù ngang ngược vô lí lại giống hệt trong mơ, không nỡ khiến cô đau.
Triệu Mộng Điềm không dám phản kháng mặc anh dẫn mình lên tầng tám, lấy thẻ phòng trong tay cô mở cửa. Tâm trạng cô có chút bất lực lại không dám lên tiếng.
Cô không biết bản thân mình dẫn anh về nhà là đúng hay sai. Triệu Mộng Điềm chỉ biết dù là trong mơ hay hiện thực, cô đều không thể chống đối anh bởi người này đã cắm rễ tận sâu trong trái tim cô.
Vừa mới đem hành lí vào nhà, đóng cửa lại. Tần Dạ liền nắm bả vai cô, xoay người ép cô vào cửa.
Gương mặt đẹp đẽ kia ngày càng gần, chỉ cách cô vài centimet. Hô hấp ấm áp mang theo mùi hương quen thuộc quẩn quanh chóp mũi nhỏ nhắn. Bốn phía tĩnh lặng, Triệu Mộng Điềm thậm chí có thể nghe được nhịp tim của cả anh và cô.
Tần Dạ gắt gao nhìn cô chằm chằm, trong ánh mắt lộ rõ vẻ tìm tòi nghiền ngẫm.
"Triệu Mộng Điềm." Anh nhẹ nhàng cất lời, "Có phải em rất ghét tôi?"
Hốc mắt cô trong phút chốc đã ươn ướt, ngập nước mắt không ngừng lắc đầu. Yêu thầm anh nhiều năm đến vậy, sao có thể ghét anh.
"Vậy tại sao..." Luôn trốn tôi? Anh nghĩ không ra lý do. Giờ phút này anh như con thú nhỏ bị thương, ánh mắt tràn đầy đau khổ."
"Trong mơ tôi cũng tìm em, đến giờ tôi cũng phải tìm em."
"Xin lỗi anh." Cô nhìn ra ánh mắt bất an xen lẫn tia ưu thương của anh, "Đều do em sai. Em không nên mơ những giấc mơ đó."
Cô khóc tới mức khó lòng kiềm chế, lần đầu trong đời cảm thấy bản thân mềm yêu vô dụng. Cô cho rằng chính mình sẽ không hối hận, chỉ là: "Khiến anh cảm thấy bối rối, em thật sự xin lỗi. Em có thể đền bù gì cho anh không?"
"Em nghĩ giấc mơ này là sai lầm?" Tần Dạ mở to mắt hoài nghi, "Vậy tôi là gì? Tôi yêu em khiến em chán ghét đến vậy?"
"Mọi thứ đều là giả, những thứ trong mơ không phải sự thật."
"Là sự thật." Anh nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp, giơ cổ tay trái đeo sợi dây tơ hồng lên, đỏ tới chói mắt, "Sợi dây này em tặng tôi trong mơ." Cũng là lúc em nhẹ nhàng bước vào trái tim tôi.
"Nhưng..." Cô lắc đầu từ chối, không thể tin được. Rõ ràng chỉ là giấc mơ, nó đâu có thể thành sự thật.
Anh mạnh bạo nới lỏng cà vạt, mở vài nút áo sơ mi, kéo tay cô đặt lên ngực mình.
"Em cảm nhận đi, trái tim tôi loạn nhịp vì yêu em là thật. Tôi thật sự yêu em."
Triệu Mộng Điềm bị câu nói này của anh làm cho cảm động, vui vẻ tới mức bật khóc nức nở. Anh nói cái gì? Anh yêu cô?
"Chuyện này, không phải nằm mơ chứ?"
Anh nói anh yêu cô? Người cô yêu thầm giờ đây yêu cô? Ở ngoài đời thật nói yêu cô?
Nhìn bộ dạng phát ngốc của cô, gương mặt Tần Dạ cuối cùng mới xuất hiện ý cười. Muốn trả thù cắn nhẹ đầu ngón tay cô một chút nhưng không kiềm chế được lực mà cắn cô tới phát đau.
Cô kinh sợ hô lên, đầu ngón tay tê rần.
Đây không phải mơ? Tần Dạ nói yêu cô là thật. Nhưng...
"Vì sao anh yêu em? Bởi vì giấc mơ đó sao?" Ở trong mơ họ nói chuyện yêu đương với nhau nên giờ anh mới yêu cô?
Tần Dạ hừ lạnh một tiếng. Mặc dù yêu nhau trong mơ nhưng khi anh đã nhớ rõ mọi chuyện thì bản thân không tự chủ nổi muốn chiều chuộng, yêu thương cô. Tần Dạ còn cố ý tìm đến Trần Kiêm Gia để biết nhiều điều hơn về cô, trong mấy ngày qua anh cũng thường xuyên đỗ xe đối diện tiệm trà sữa quan sát cô. Vốn dĩ tối qua muốn ở trong tiệc cưới nói chuyện đường hoàng với cô không ngờ cô dám ngang nhiên cùng người đàn ông khác trở về khiến anh phát cáu.
Triệu Mộng Điềm mặc dù nghe anh thổ lộ nhưng vẫn cảm thấy có chút không chân thật. Chẳng lẽ ông lão tặng sợi dây tơ hồng cho cô là có chủ ý. Cô nhớ rõ ông lão từng nói với cô những giấc mơ sẽ trở thành hiện thực. Vậy bây giờ Tần Dạ nói yêu cô là thật lòng sao? Được nghe nam thần nói yêu mình, cuộc đời này cô không còn thấy nuối tiếc gì nữa.
"Triệu Mộng Điềm, tôi cảnh cáo em lần cuối. Nếu dám trốn tôi một lần nào nữa, tôi sẽ đánh gãy chân em."
Lời nói này thật giống mấy tên lưu manh đe dọa, cô có chút buồn cười. Nhỏ giọng "Ừ." Một tiếng sau đó lại nói: "Không dám."
"Không dám cái gì?"
"Không dám trốn anh."
Hừ! Tần Dạ cao ngạo nâng cằm, trong ánh mắt đào hoa kia không dấu nổi tia đắc ý.
Nhìn bộ dạng cao ngạo này của anh, Triệu Mộng Điềm ngẫm nghĩ thật lâu cuối cùng lấy hết can đảm nói ra: "Tần Dạ, em... em đã thích anh từ lâu."
"Anh biết." Dường như biết cô sẽ hỏi vì sao, anh liền bổ sung: "Trần Kiêm Gia nói cho anh biết."
Quả nhiên, Trần Kiêm Gia đúng là đồ không biết giữ mồm miệng.
"Em yêu thầm tôi bao lâu rồi?" Ánh mắt anh ngập tràn ý cười, bắt đầu truy hỏi.
Cô có chút áp lực, nuốt nuốt nước miếng thừa nhận: "Rất nhiều năm."
"Bắt đầu từ cao trung?" Anh không hề ngạc nhiên khi Trần Kiêm Gia nói có người thích thầm mình. Anh biết rõ bản thân mình được nhiều người yêu thích nhưng khi biết người thích thầm mình là cô, Tần Dạ cảm thấy thực sự hạnh phúc.
"Đúng vậy." Nhưng, "Lúc đó anh đã có bạn gái."
Chuyện này... Không nên nói thì hơn.
Tần Dạ mất tự nhiên, cố gắng lảng tránh sáng chủ đề khác: "Em thích tôi, vì sao không nói cho tôi biết?"
"Bởi vì bên cạnh anh quá nhiều ong bướm." Triệu Mộng Điềm nhìn chiếc cà vạt lỏng lẻo của anh ngượng ngùng nói: "Em không dám tỏ tình."
"Vậy tại sao trong giấc mơ em lại dám? Hửm?"
"Rõ ràng là anh chơi trò lưu manh trước, anh rất xấu." Cô ấm ức lên án.
"Phải không?" Tần Dạ duỗi duỗi đầu lưỡi chạm vào má cô, gương mặt toát lên vẻ xấu xa: "Anh còn có thể xấu xa hơn nữa."
Lời này vừa mới dứt, cô mới ý thức được thân hình cao lớn của ánh dán sát trên người mình. Muốn có bao nhiêu ái muội liền có bấy nhiêu, nháy mắt gương mặt cô đã đỏ lựng cả lên.
Tần Dạ khi hôn môi rất bá đạo.
Đầu lưỡi linh hoạt len lỏi vào trong khoang miệng nhỏ nhắn không ngừng cắn mút, ra sức thăm dò mọi ngóc ngách. Tham lam cướp lấy không khí thuộc về cô, Triệu Mộng Điềm bị anh hôn toàn thân tê dại, hai chân vô lực quên mất cách chống cự.
Thẳng tới khi từ khóe miệng trào ra chút tơ bạc, hai môi sưng đỏ mới được buông tha.
Ánh mắt anh nóng như lửa nhìn cô chằm chằm tựa như muốn thiêu cháy toàn thân hình nhỏ bé. Bàn tay thon dài tùy ý sờ từ khuôn mặt đến xương quai xanh tinh tế rồi chu du qua đồi núi nhấp nhô. Cuối cùng dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn trong lòng thầm cảm thán: Da trắng mịn màng, dáng người của cô thật cực phẩm.
Hơn nữa ngực cũng căng tròn, Tần Dạ không ngừng cảm thán bảo bối này sinh ra để đáp ứng tiêu chuẩn vẻ đẹp phái nữ của anh.
Chậm rãi cởi bỏ cúc áo của cô, gò bông đào trắng sáng nổi bần bật e áp dưới áo ngực ren màu đen giống như đậu hũ non mềm. Anh gấp tới mức không đợi được áo cởi hết ra, vội vàng tháo dây áp ngực ném xuống mặt đất. Khuôn ngực đày đặn bại lộ hoàn toàn trước mắt anh.
Tần Dạ chạm vào nó bằng cả hai tay, ghé sát mặt vào, hung hăng cắn nhẹ. Bàn tay dừng sức xoa nắn làm nó biến đổi mọi hình dạng. Tiểu anh đào hồng hồng dựng thẳng đứng trong không khí, câu dẫn mời gọi anh thường thức.
Đầu lưỡi anh chạm nhẹ vào sau đó không ngừng di chuyển, không bao lâu sau khiến ngực cô ướt đẫm trông cực kỳ sắc tình.
Triệu Mộng Điềm ngượng không nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi cong vú run run. Bộ dạng cam chịu làm cho người khác muốn yêu thương.
Anh xốc váy cô lên, bàn tay chạm vào giữa hai chân tìm kiếm. Không ngoài dự đoán đã chạm vào điểm ướt át kia, anh khẽ cười biết cô đã động tình: "Quần lót ướt như vậy, có phải em muốn côn th*t lớn cắm vào?"
Người đàn ông này trong mơ hay ngoài đời đều nói mấy lời cợt nhả, hạ lưu trêu trọc cô.
Triệu Mộng Điềm lắc cái đầu nhỏ, cả người cô khô nóng khiến bản thân không tự chủ mà kẹt chặt hai chân nhưng đã bị anh chặn lại.
"Không cần ngại ngùng, anh đã dạy em cách tận hưởng rồi cơ mà." Tần Dạ cố ý dán sát vật căng phồng kia vào bụng cô va chạm. Bàn tay chặn lại giữa chân cô, bá đạo lên tiếng: "Nếu muốn phải nói với anh, không cho phép em tự mình chịu đựng."
Mặc dù trong mơ cùng anh hoan ái không ít lần nhưng đây là hiện thực, là lần đầu tiên của cô. Mọi sự trêu trọc, quấy phá của anh khiến Triệu Mộng Điềm ngượng ngùng không dám đáp lại.
Tần Dạ đối với phản ứng này của cô rất không hài lòng, véo nhẹ bờ mông căng tròn kia. Vật to lớn che dấu sau lớp quần âu vòng nhẹ quanh rốn cô cọ xát, không hề từ bỏ ý định hỏi: "Có muốn anh cắm vào?"
"Không... Em sợ."
Cách lớp vải vốc cô có thể cảm nhận được vật kia to lớn dũng mạnh thế nào.
"Ngoan, em đừng sợ. Nó sẽ khiến em vui vẻ."
Ngón tay thon dài từ từ len vào lớp quần lót, lợi dụng d*m thủy bơi trơn mà đi vào khai phá hẳn tới khi chạm vào lớp màng mỏng ngăn cách mới ngừng lại. Sau đó nhét thêm một ngón tay vào nữa, kiến nhẫn để tiểu huyệt thích ứng.
Cô rên rỉ vài tiếng vụn vặt, để ngón tay anh cắm vào hạ thể mình khiến cô quá thẹn thùng.
Tần Dạ không nhanh không chậm ra ra vào vào, mỗi lần cắm vào đều làm cho dâm dịch chảy ra không ngừng. Anh biết rõ vật dưới thân mình to lớn thế nào, cảm thấy tiểu huyệt còn chưa nới rộng đủ liền cho thêm một ngón tay vào nữa. Ba ngón tay linh hoạt chậm rãi cảm thụ độ ấm bên trong hoa huy*t.
Loại tra tấn này thật dày vò, cô cảm thấy phía dưới khó chịu. Triệu Mộng Điềm biết bản thân mình muốn thứ gì.
"Tần Dạ..." Ánh mắt cô mờ hồ nhìn anh, "Không phải anh cho em sao?" Cô muốn vật to lớn kia của anh.
Tần Dạ cũng đang khó khăn chịu đựng, gân xanh trên trán nổi hết lên.
Anh kéo mạnh quần lót của cô xuống, bản thân tự mình giải thoát cho côn th*t căng cứng đến phát đau. Anh để nó cọ cọ trước cửa tiểu huyệt, cắn răng hỏi: "Triệu Mộng Điềm, em có muốn anh đi vào?"
"Muốn, muốn anh tiến vào."Cô gấp gáp tới mức muốn khóc.
"Nói anh nghe, em muốn thứ gì tiến vào?"
"Ông xã, muốn anh cắm vào dùng côn th*t cắm vào." Dục vọng nguyên thủy dường như che lấp lý trí cô.
"Ông xã thuận theo ý em." Nói xong, Tần Dạ liền tiến eo về phía trước.
Triệu Mộng Điềm ôm anh thút thít kêu đau. Tiểu huyệt của cô thật sự rất chặt, lại kẹp chặt như vậy. côn th*t vừa mới cắm một nửa cô đã nhỏ giọng kêu đau khiến anh đau lòng. Tần Dạ dịu dàng vỗ mông cô, khuyên bảo: "Bảo bối ngoan thả lỏng ra một chút, em muốn kẹp chết ông xã mình sao?"
Triệu Mộng Điềm gật đầu sau đó lại lắc đầu, lần đầu tiên quá đau đớn làm cô vừa bất lực lại vừa khó chịu không biết thế nào cho phải.
Mãnh thú kia một khi đã tiến vào chắc chắn không muốn rời ra. Tần Dạ khống chế côn th*t rời ra một chút rồi kiên định tiến thẳng vào ép sát người cô trên cửa gỗ. côn th*t dũng mạnh phá bỏ tầng tầng lớp lớp trở ngại tiến đến thẳng cổ tử cung.
Anh sảng khoái thở hắt, cuối cùng cũng phá bỏ được giờ có thể ở bên trong cô làm loạn.
"Tiểu huyệt kẹp chặt như vậy, để ông xã giúp em nới lỏng nó ra."
"Không thể, sâu quá." côn th*t vừa to lại vừa lớn rong ruổi bên trong cơ thể cô, cắm ra rút vào đem đến đợt khoái cảm mãnh liệt.
"Sâu mới giúp em vui vẻ, ông xã cắm chết em." Anh giống như máy khâu không ngừng di chuyển phần hông với tần suốt kinh người. Mỗi lần tiến vào đều chạm vào hoa tâm, tiểu huyệt bị anh kích thích lầy lội vô cùng.
Triệu Mộng Điềm bị anh làm tới mức tâm trí mơ hồ, thân hình quyến rũ bất lực hùa theo theo anh. Miệng nhỏ không ngừng xin tha: "Ông xã, em muốn từ bỏ. Tiểu huyệt sắp bị anh làm tới hỏng rồi."
"Anh chính là muốn làm em tới hỏng."
"Ông xã, tha cho em được không?"
"Không được." Tiểu huyệt cô khiến anh thực sự quá thoải mái, mặc cô xin tha Tần Dạ vẫn hung hăng làm. Dường như anh muốn vĩnh viễn chôn sâu vào tiểu huyệt khiến cô không thể nào chạy trốn.
"Anh chậm một chút..." Tần Dạ không biết mệt mỏi tiến công, làm cho thân thể cô như có dòng điện kích thích bất giác ngoan ngoãn phối hợp với anh chìm đắm trong biển tình.
Càng ngày anh càng tiến sâu, hoa huy*t bị kéo căng tới cực độ. Tần Dạ xấu tình dùng tay xoa xoa phía ngoài cửa huyệt. Dưới sự kích thích mãnh liệt, cô run lên trong nháy mắt liền cao trào.
Thân thể ngày một mẫn cảm, sau lần cao trào thứ nhất tiểu huyệt giờ đây đã tự giác hút lấy côn th*t đem anh tới tận cùng khoái cảm.
"Sâu quá, thật thoải mái..."
Tiếng rên rỉ kiều mị kích thích làm cho anh rút ra đi vào ngày một mãnh liệt. Vượt qua tầng tầng lớp lớp đâm thẳng về phía tử cung.
"Mộng Điềm ngoan, anh muốn bắn vào trong em."
Tần Dạ dựng thẳng sống lưng chuẩn bị bắn vào.
"Đừng mà..." Cô sợ hãi kêu lên.
Dù vậy anh vẫn mặc kệ mà đem hết tinh dịch trắng đục bắn vào trong hoa huy*t nhỏ bé.
Tần Dạ quần áo chỉnh tề, chỉ duy nhất lộ ra côn th*t cắn vào thân thể cô. Còn Triệu Mộng Điềm thì ngược lại, toàn thân cô trần trụi dưới ánh đèn điện, bầu ngực run lên, quần lót mắc kẹt dưới mắt cá chân. Cảnh tưởng quá mức dâm mỹ, đánh sâu vào trong thị giác.
Triệu Mộng Điềm thút thít khóc, cô biết bản thân không nên khóc nhưng cô vẫn khóc vì cuối cùng cô cũng được ngủ cùng anh. Cô không hề hối hận, đúng như Trần Kiêm Gia nói, có thể ngủ cùng nam nhân cực phẩm như Tần Dạ thì cuộc đời này sống không hề uổng phí.
Nhưng cô rất nhanh liền cảm thán, dục vọng của Tần Dạ quá mức mãnh liệt một lúc thôi đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu quấn lấy cô.
Anh mạnh bạo xé toạc chiếc váy mắc trên vòng eo nhỏ nhắn, tay còn lại bế xốc cô lên như ôm bảo bối đi vào trong phòng khách. Nhìn quanh bốn phía, cuối cùng Tần Dạ đặt cô xuống, để Triệu Mộng Điềm quỳ trên ghế sofa.
Nửa người phía trên của cô bị áp xuống ghế nhung mềm mại, bờ mông căng tròn nhếch khiến Tần Dạ không nhịn được vỗ nhẹ lên nó vài cái. Bàn tay anh dần dần lui vào phía trong lưu luyến trêu đùa hoa huy*t.
hoa huy*t sau một trận hoan ái mãnh liệt giống như cánh hoa xinh đẹp bị tàn phá, không ngừng mấp máy trào đầy mật dịch. Cảnh tượng mỹ lệ mời gọi anh tới hung hăng xâm phạm.
Triệu Mộng Điềm cả người mềm nhũn tựa người vào ghế sofa, móng tay nắm chặt nệm nhung dù có chút ngượng ngùng nhưng vẫn mặc anh trêu trọc. Hẳn tới khi cảm giác hoa huy*t trống vắng, cô lắc nhẹ mông nghi hoặc quay đầu nhìn anh: "Ông xã..."
Tần Dạ khẽ cười tựa như chế giễu cô thiếu kiên nhẫn.
"Ông xã..." Cô chịu không nổi, đối với phương diện giường chiếu từ trước tới nay cô đều không phải đối thủ của anh. Tần Dạ luôn có nhiều cách trừng phạt, éo cô phải ngoan ngoãn.
"Mau cho em, xin anh đấy."
"Bảo bối của anh gấp gì chứ, lát nữa anh cắm vào em lại làm bộ không chịu nổi. Em đứa là đứa nhỏ giả dối mà."
"Không có, anh mau cho em." Cô nũng nịu lắc lắc mông.
Phía dưới của anh bị sắc thái kiều mị này mê hoặc sưng to lên không ít. Anh gấp tới mức chưa cởi hết quần áo đã dùng bàn tay bóp lấy ép cô, liên tục đưa đẩy côn th*t ra vào. Dường như muốn làm chết cô.
Mỗi lần anh cắm đều rất sâu, đi thẳng tới cổ tử cung. Góc độ ra vào không ngừng thay đổi làm cho hoa kính đóng mở liên tục, tiểu huyệt sưng đỏ kiều diễm.
"Thứ này của ông xã thật lớn, thật lợi hại." Triệu Mộng Điềm rên rỉ.
hoa huy*t của cô vẫn còn rất chặt, dù anh rút vào cắm ra không ít lần nhưng nó vẫn hút lấy anh như nam châm. Tần Dạ chìm đắm trong sắc tình, điên cuồng làm cô.
"Em chịu không nổi nữa..." Cô khóc lóc xin tha, anh quá mãnh liệt, vắt kiệt sức lực của cô. Hai cơ thể của họ giờ đây như hòa làm một, chặt chẽ ôm lấy nhau.
"Nhanh như vậy đã không chịu nổi. Ông đây vẫn chưa thỏa mãn." Anh đẩy mạnh vòng eo, ép chặt hoa huy*t cô. Tiếng rên rỉ của cô hiến anh càng thêm phấn khích.
Tần Dạ nắm lấy bộ ngực run rẩy phía dưới, xoa niết làm nó đỏ ửng.
"Đừng mà..."
Dường như mấy lời của cô nói ra anh đều không nghe thấy vẫn tiếp tục chạy nước rút về đích. Sau vài lần ra vào giữ dội, Tần Dạ xoay người cô lại, đặt hai chân cô lên thành ghế sofa giữ chặt lấy mông đẩy côn th*t vào.
"Ông xã, anh cắm tiểu huyệt tới hỏng rồi."
Tư thế này quá mức dâm đãng, hạ thân bị anh yêu thương cao trào liên tục, hoa tâm tê dại.
"Anh làm chết em, làm chết bảo bối lẳng lơ. Hôm nay ông đây muốn làm em tới ngất."
Điển mẫn cảm bên trong cô luôn bủn rủ. Hiện tại Triệu Mộng Điềm liên tục bị anh đân thẳng đến tâm huyệt, từng nhát từng nhát đều sâu không tưởng. Cuối cùng anh đong đưa hông mình một lần nữa đem toàn bộ tinh hoa bắn vào thân thể cô.
Tần Dạ ôm lấy cô, hôn từ xương quai xanh lên đến đôi môi đỏ mọng. côn th*t dũng mãnh vẫn còn vùi mình trong hoa huy*t không chịu đi ra. Anh nhìn chằm chằm vào mắt cô, chậm rãi phát ra từng câu từng chữ: "Triệu Mộng Điềm, em đã là của anh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.