Yêu Thầm Người Trong Mộng

Chương 8: Giấc mơ thứ năm - DÂY DƯA TRÊN GHẾ SOFA (H+)




Nửa đêm Triệu Mộng Điềm tỉnh giấc bởi cơ thể khô nóng, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được.
Ban nãy trong mộng, cô đã dùng tay giúp nam thần...
Mặc dù là trong mơ thôi nhưng Triệu Mộng Điềm rất xấu hổ khi làm những chuyện thân mật như vậy. Cô che mặt thở hắt, cảm thấy quá hoang đường, quá thẹn thùng, vì cớ gì mà giấc mộng lại chuyển hướng sang chuyện người lớn?
Nghĩ tới đây cô liền chạy vào phòng tắm, dùng nước lạnh giúp bản thân tỉnh táo lại. Cố gắng xóa tan những ý niệm mập mờ và giấc mộng xuân kia đi. Có lẽ cô độc thân quá nhiều năm rồi, nên mới mơ tới loại mộng xuân này.
Nhưng đối tượng trong mộng của cô là nam thần đấy, chỉ cần nghĩ đến anh tâm tình Triệu Mộng Điềm đã nhộn nhạo cả lên.
Đêm nay, cô lại nằm trên giường suy nghĩ miên man đến tận sáu giờ sáng mới đi vào giấc ngủ. Vì vậy trước khi ngủ cô đã gửi cho quản lý cửa tiệm báo hôm nay mình không tới.
Lần này cô lại tiếp tục mơ.
Trong mơ, cô vừa mới ở trên giường tỉnh lại mơ mơ màng màng.
Bạn cùng phòng Uông Tinh Tinh hấp tấp mang một chiếc hộp màu đen tới đặt vào trong ngực Triệu Mộng Điềm, "Điềm Bảo, đồ của cậu."
"Của mình? Nó là cái gì vậy?" Vẻ mơ cô ngơ ngác nhìn chiếc hộp to lớn này.
Uông Tinh Tinh nở một nụ cười ái muội, "Là món quà tình yêu của cậu, mình vừa mới xuống tầng liền gặp anh ta. Anh ta nói mình mang lên cho cậu cho nên mau mở ra xem ở trong có gì."
Một người con trai tặng quà cho cô? Nhìn cái rương màu đen này, mặt hộp còn thắt một dải mềm mại. Nội tâm Triệu Mộng Điểm nảy lên một cái, là anh đưa tới sao?
Dưới ánh mắt tò mò của bạn cùng phòng, cô chậm rãi mở ra. Bên trong hộp ngập tràn các loại ăn vặt, nào là chocolate, đồ khô, snack, đủ loại cả. Con gái hầu hết ai cũng thích đồ ăn vặt, Uông Tinh Tinh nhìn tới mức hai mắt phát sáng: "Đều là đồ ăn! Nhất cậu rồi nhé!"
Những người khác trong phòng ngủ ló đầu qua, nhìn cô bằng ánh mắt hâm mộ.
Trong hộp quà còn có tấm card màu hồng nhạt, nét chữ cứng cáp đẹp mắt: Gửi Tiểu Bạch Thỏ của anh.
Quả nhiên anh là người tặng, Triệu Mộng Điềm kinh hỉ cảm động lần đầu tiên cảm nhận anh ở trong thật tốt.
Cô mang đồ ăn vặt phân phát cho mọi người cùng phòng, chỉ giữ lại kẹo bông gòn mình thích.
Lấy điện thoại di động ra muốn gọi cho anh nói lời cảm ơn. Nhưng rối rắm không biết nên cảm ơn thế nào. Đúng lúc này chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến tay chân cô luống cuống ấn nhầm vào nút tắt. Rất nhanh cô đã vội vã gọi lại.
"Em tắt điện thoại của anh?" Giọng nói anh không hề che dấu ngữ khí nóng nảy.
"Em không cẩn thận tắt đi."
Thanh âm Triệu Mộng Điềm yêu kiều mềm mại, mang theo chút ủy khuyết tựa như lông chim xẹt qua lồng ngực anh.
Giọng anh hòa hoãn hơn chút ít, "Em nhận được đồ chưa?"
"Nhận được rồi!" Cô gật gật đầu, nghĩ tới anh không nhìn thấy nên nhỏ giọng thêm một câu: "Em rất thích." Đồ vật anh tặng, em đều thích.
"Em thích là tốt rồi, anh đang ở văn phòng của Hội Sinh Viên làm việc cả ngày. Em có muốn tới đây ăn trưa cùng anh không?" Nói đoạn, anh ngừng một chút: "Anh nhớ em..."
Nhịp tim Triệu Mộng Điềm đập liên hồi, mặc dù trong lòng đang loạn lên cô vẫn làm bộ bình tĩnh đáp: "Vậy 12 giờ trưa em có thể tới chứ?"
"Đương nhiên."
"Lát sẽ qua mang cơm cho anh."
Tần Dạ khẽ cười, "Được, em mang gì cũng được. Anh không kén ăn."
Kết thúc cuộc gọi, nội tâm cô phấn khích không ngừng, được cùng nam thần ăn cơm. Xem như đây là lần hẹn hò giữa hai người đi. Cô bước vào phòng tắm, chải chuốt đầu tóc tỉ mỉ.
Suy nghĩ xem nên mặc quần áo thế nào, không thể quá mức cầu kì, cũng không thể tùy ý quá thể. Chọn tới chọn lui, cuối cùng Triệu Mộng Điềm quyết định mặc chiếc váy dài tới bắp chân kết hợp cùng áo khoác cardigan màu trắng. Bây giờ đã vào tháng ba, nhiệt độ nơi đây cũng tăng lên đáng kể cao nhất là khoảng hai mươi độ.
Chọn quần áo xong xuôi, cô tiếp tục vật lộn trong công cuộc chọn giày. Thời Đại Học cô không đi giày cao gót, chỉ có vài đôi giày đế bệt và thể thao. Nhưng về sau cô đã tập làm quen với nó bởi Tần Dạ rất cao, nghe đồn anh cao 1m88 vì thế mà anh từng nói rằng bạn gái của mình phải cao 1m67 trở lên. Trong khi Triệu Mộng Điềm chỉ cao tới 1m60, về sau biết chuyện này cô liền mua sắm giày cao gót.
Hoàn thành tất cả, Triệu Mộng Điệm đi về phía cổng trường suy nghĩ nên mua gì cho anh. Cuối cùng cô tới cửa hàng nổi tiếng sau trường Đại Học mua một suốt cơm cà ri đóng gói mang tới văn phòng Hội Sinh Viên.
Đây là lần thứ hai cô, tới nơi này vừa tới cửa Triệu Mộng Điềm đã thấy mọi người ai nấy đều cầm suất cơm của mình. Cô có chút bối rối không biết làm sao, tuy rằng sau khi tốt nghiệp cô không còn rụt rè như xưa nhưng đây là bạn học làm việc cùng anh cho nên cô vẫn hơi khẩn trương. Không biết nên vào hay gọi cho anh một cuộc.
Lúc này, Tần Dạ liếc mắt ra cửa nhìn thấy cô, đáy mắt tràn đầy ý cười.
"Tới rồi sao, em đừng có thất thần mau vào đây."
Da đầu cô căng lên, anh là hội trưởng Hội Sinh Viên. Vị trí bàn làm việc lớn nhất, khi cô bước vào không ít người tò mò ngước nhìn. Tần Dạ đứng dậy, ôm lấy bả vai cô đỡ Triệu Mộng Điềm ngồi xuống ghế mình, vui vẻ giới thiệu: "Đây là bạn gái tôi, cô ấy rất dễ ngại ngùng. Mấy người đừng có mà trêu trọc."
Lời này vừa phát ra không ít người ồn ào, đùa vài câu:
"Aida, em gái nhỏ tựa như bảo bối xinh đẹp thế này vì sao lại bị hội trưởng chúng tôi lừa vậy?"
"Hóa ra đã có bảo bối trong lòng, thảo nào ban nãy chúng ta nói mua cơm hộp cho anh ấy luôn thì hội trưởng lại từ chối. Dù sao cơm của bạn gái mang đến vẫn ngon hơn."
"Hai người về nhà mà ân ái, cẩu độc thân như tôi chịu không nổi."
Triệu Mộng Điềm càng nghe, mặt càng đỏ, không biết nói gì.
Tần Dạ không thèm để ý lời trêu đùa của họ, chỉ cười: "Mấy người ăn xong thì mau lăn nếu không ở lại làm powerpoint thuyết trình. Khi nào làm xong mới được về."Câu này của anh thành công khiến mọi người vội vã bê cơm hộp ra về. Bọn họ sợ phải làm việc, càng sợ hơn quấy rầy tới Tần Dạ.
Đợi mọi người đi hết, anh tới đóng cửa lại kéo ghế ngồi cạnh cô cùng nhau ăn bữa trưa nói chuyện phiếm.
Hôm nay anh ở lại văn phòng làm kế hoạch, Hội Sinh Viên bọn họ mới tìm được công ty nguyện ý tài trợ nhưng phải trình bày rõ phương án cụ thể. Ngày mai phải giao ngay nên anh buộc phải ở lại.
Loại chuyện này Triệu Mộng Điềm không quá hiểu nhưng được ở cạnh anh cô liền thỏa mãn. Cơm nước xong, anh tiếp tục viết đề án còn cô ngồi một bên dùng điện thoại.
Triệu Mộng Điềm chơi một lát liền buồn ngủ, từ trước tới nay cô có thói quen ngủ trưa nên giờ bất tri bất giác nhoài người xuống bàn say giấc. Lúc sắp vào giấc ngủ sâu thì bị anh đánh thức, Tần Dạ đưa cô vào trong phòng nhỏ, nơi này có ghế sofa êm ái nằm rất thoải mái.
Cô dụi mắt ngoan ngoan đi vào.
Không biết bao lâu sau cô cảm giác trên mặt mình có ai đụng vào liền mơ màng thức giấc không ngờ là anh đang quấy rầy mình.
"Tỉnh rồi? Anh thấy em ngủ rất lâu, có phải ngủ ngon lắm đúng không?"
Có anh phá bĩnh ngủ ngon được mới là lạ, cô xụ mặt nhỏ giọng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Mới ba giờ." Cô ngủ đúng hai tiếng đồng hồ.
Triệu Mộng Điềm gật gật, được anh nâng dậy. Sau đó để cô dựa sát vào lồng ngực mình.
"Nếu em đã tỉnh thì chúng ta thân mật hơn một chút đi." Dứt lời anh cúi xuống hôn lên môi cô, đầu lưỡi thăm do cùng cô triền miên. Cơ thể Triệu Mộng Điềm bị anh dây dưa tới mềm nhũn.
"A..." Cô bất lực nắm lấy vạt áo anh, vụng về đáp lại.
Bàn tay hư hỏng của Tần Dạ lặng lẽ cách lớp vải vóc vuốt ve bầu ngực no đủ mê người.
"Đừng mà." Triệu Mộng Điềm không còn sức kháng cự, người cô dâng lên cảm giác kì quái. Tay anh như có lửa, sờ lên chỗ nào của cô chỗ đó liền nóng bỏng.
"Bảo bối ngoan, em thích." Thanh âm từ môi anh phát ra tự như rượu ngon ủ nhiều năm khiến cô say mê trầm luân.
Giờ đây sờ qua một lớp vải vóc không thể thỏa mãn anh, Tần Dạ cởi từng nút áo khoác của cô ra. Nhìn bầu ngực căng tròn, trắng hồng được che đi bởi áo lót đen dục vọng trong người anh càng tăng.
Tần Dạ không tự chủ được xoa mạnh bầu ngực, động tác tràn ngập sắc tình.
Xoa được đôi chút, anh kéo phần trên của chiếc váy xuống sau đó đẩy áo ngực lót cao. Bàn tay vội vàng phủ lên ngực trần trắng hồng, không ngừng xoa nắn trêu trọc biến đổi hình dạng. Ngực cô giống như thạch trái cây mềm dẻo, gương mặt lại ửng hồng tràn đầy sự ngây thơ quyến rũ. Cả cơ thế Triệu Mộng Điềm tựa như tôm được nấu chín nhuộm một màu hồng phấn.
Tần Dạ ghé sát mặt lên hai bầu ngực cô, vươn đầu lưỡi nếm thử tiểu anh đào hồng đỏ, cảm nhận sự run rẩy từ cô.
Triệu Mộng Điềm đưa tay đẩy anh ra, loại tư thế này quá thẹn thùng. Nhưng sức lực cô yếu ớt căn bản đẩy không nổi. Tần Dạ hung hắn vừa cắn, vừa mút bộ dạng chuyên tâm như nếm thử tư vị ngọt ngào. Không bao lâu sau, đầu ngực cô đều dính đầy nước miếng của anh trông sắc tình đến cực điểm.
Tay anh bắt đầu đi xuống vén váy cô lên, âm thầm tiến vào giữa hai chân. Triệu Mộng Điềm bị động tác của anh dọa khóc, "Tần Dạ, không cần..."
"Bảo bối đừng sợ, không phải thẹn thùng." Anh hôn lên khóe miệng cô, kiên định sờ vào, chạm tới quần lót ươn ướt. Trong lòng biết rõ cô đã động tình, giảo hoạt cười, "Bảo bối, em ướt rồi. Anh biết em cũng muốn."
"Em..." Triệu Mộng Điềm phản kháng không thành công, toàn thân lại nóng như lửa cô bị anh dụ dỗ từng bước trầm luân.
Đây chỉ là giấc mơ, cô đột nhiên thông suốt không còn kháng cự nữa. Dù sao nó cũng không phải hiện thực vì cái gì mà cô không hưởng thụ. Cứ coi nó là mộng xuân đi, tỉnh lại là tan biến.
Nghĩ tới đây, Triệu Mộng Điêm không còn dãy dụa tùy ý để anh trêu đùa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.