Về đến nhà, trong lúc Kiều Chính Hạo và Bánh Bao tắm, Hải Lâm gọi điện hỏi Mạc Nhược Vũ về chưa để sang, cô nhất thời hoảng loạn không biết làm thế nào đành phải xông cửa hỏi ý Kiều Chính Hạo.
Trong bồn tắm ngập bọt xà phòng, Kiều Chính Hạo cùng Bánh Bao chơi đùa, Mạc Nhược Vũ ái ngại hỏi: “Hải Lâm sắp đến"
"Cứ để hắn đến đi" Kiều Chính Hạo bình thản trả lời, dáng vẻ không mấy bận tâm.
Mười lăm phút sau Hải Lâm đến, đúng lúc Mạc Nhược Vũ đang tắm, Kiều Chính Hạo nhếch môi ẩn ý ra mở cửa. Hai người đàn ông đối diện nhau, một người đắc ý, một người ngạc nhiên lẫn tức giận.
"Vào nhà đi" Kiều Chính Hạo thong thả quay lưng đi, đến giường sofa ở phòng khách chơi với Bánh Bao.
Từ phòng đi ra định vào bếp, Mạc Nhược Vũ hoảng hốt khi bắt gặp Hải Lâm đang nghi hoặc nhìn về Kiều Chính Hạo, cô cũng không hiểu tại sao Kiều Chính Hạo hôm nay lại không tránh mặt đi.
Đến gần Hải Lâm, Mạc Nhược Vũ gượng cười: “Anh đến rồi à?"
Hải Lâm đặt những túi đồ ăn trên bàn ăn, sắc mặt tối tăm liếc nhìn Kiều Chính Hạo, vô cùng không hài lòng: “Sao anh ta lại ở đây?"
"À... Vì chuyện trên báo" Đây là điều duy nhất Mạc Nhược Vũ có thể nghĩ ra.
Cửa lại vang lên lần nữa, đồ ăn Kiều Chính Hạo đặt được đưa đến, mặt mày Hải Lâm càng khó coi hơn, Mạc Nhược Vũ khó xử không biết có nên lên tiếng hay không.
Ngồi vào bàn, Kiều Chính Hạo để Bánh Bao trên đùi, đối diện với Hải Lâm, ăn xong đũa đầu tiên anh lên tiếng giải đáp thắc mắc trong lòng anh ta, tâm tình tươi tỉnh nói: “Tôi đến đây để bàn bạc với Nhược Vũ chuyện tin tức sai lệch. Yên tâm, tôi không có hứng thú giành cô ấy với cậu!"
Nghe Kiều Chính Hạo nói Mạc Nhược Vũ đầu óc mông lung, chợt hiểu ra lời anh nói trước đó, anh quả thật không phải nghiêm túc, chỉ là muốn phá cô.
Ngược lại, Hải Lâm lại phấn chấn trong bụng, chính miệng Kiều Chính Hạo gián tiếp xác nhận không có tình cảm hay ý định quay lại, xem ra Kiều gia không còn ép thì Kiều Chính Hạo cũng không muốn giữ cuộc hôn nhân với Mạc Nhược Vũ. Trước đây Kiều Chính Hạo ngoại tình như ăn cơm bữa chính là phản kháng với việc kết hôn không tình yêu, Mạc Nhược Vũ cũng chưa từng vì chuyện đó mà đau khổ hay đánh ghen, suy cho cùng cả hai ở bên nhau vì bị ép buộc, chia tay rồi mới có thể thoải mái mà đối mặt.
Thấy Hải Lâm vui vẻ ra mặt, Mạc Nhược Vũ bất lực trong tội lỗi, thầm nghĩ anh thật lòng chờ đợi nhưng cô lại sau lưng anh dây dưa không rõ với chồng cũ, cái hố mà Kiều Chính Hạo đào ra đẩy cô vào chẳng có một con đường để thoát ra.
Qua tám giờ tối, Bánh Bao ngủ quên lúc xem tivi, Kiều Chính Hạo cong môi nham hiểm, anh bỗng nhiên đứng dậy vờ nói: “Tôi về trước, không làm phiền nữa"
Mạc Nhược Vũ căng thẳng đến không thở nổi, dõi theo Kiều Chính Hạo đang đi ra cửa, rốt cuộc vẫn không hiểu được anh có mục đích gì.
Bánh Bao trở người mở mắt, đang mơ màng thấy Kiều Chính Hạo cầm giày, cậu nhóc lập tức leo xuống, chạy ào đến chỗ anh: “Daddy"
Cả Mạc Nhược Vũ lẫn Hải Lâm đứng hình ngạc nhiên, Kiều Chính Hạo buông giày ôm Bánh Bao, cậu nhóc liền đu bám trên người anh. Hải Lâm đen mặt, nhanh chân bước đến bế Bánh Bao, vừa chạm vào cậu nhóc đã hét toáng lên khóc nức nở ôm chặt cổ Kiều Chính Hạo.
Nhìn sự thảnh thơi của Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ liền nhận ra anh đã sớm có dự tính dùng Bánh Bao để qua đêm một cách công khai, cô cười lạnh khâm phục Kiều Chính Hạo.
"Bánh Bao, ngoan, đến đây" Hải Lâm không bỏ cuộc kéo Bánh Bao về phía mình.
Bánh Bao hét lớn khi bị Hải Lâm kéo ra khỏi Kiều Chính Hạo, tay chân cậu nhóc quắp chặt người Kiều Chính Hạo, khóc vang cả căn hộ. Kiều Chính Hạo vỗ vỗ lưng trấn an Bánh Bao, anh dịu dàng nói: “Đừng khóc, daddy không đi nữa, được không?"
Ngay lập tức Bánh Bao dừng khóc, chỉ còn những cơn nấc, mặt mũi đẫm nước mắt đỏ hoe lên. Kiều Chính Hạo thư thả lướt qua Hải Lâm đang đứng yên một chỗ, đến bàn lấy khăn giấy lau cho Bánh Bao, mặt sạch sẽ rồi cậu nhóc ngã đầu lên vai anh, bàn tay bé xíu chưa từng buông cổ anh.
Kế hoạch thành công mỹ mãn, Kiều Chính Hạo cố tình quay lại chọc tức Hải Lâm: “Thật ngại quá, chắc là tối nay tôi phải ở lại đây rồi"
Hải Lâm cười gượng gạo, giận cách mấy vẫn phải giữ sự lịch sự.
Mặc kệ Hải Lâm có biểu tình gì, Kiều Chính Hạo bế Bánh Bao vào phòng ngủ. Lúc ngang qua Mạc Nhược Vũ đang ngớ người ra, Bánh Bao liền sướt mướt gọi cô: “Mami"
Mạc Nhược Vũ bừng tỉnh vội gật đầu với Bánh Bao, cô ái ngại quay nhìn Hải Lâm, chưa biết mở lời thế nào thì Hải Lâm đã nói trước: “Vậy anh về trước đây"
"Xin lỗi" Mạc Nhược Vũ nhỏ giọng, đây đều do Kiều Chính Hạo sắp đặt, cô thật sự vô tội.
"Không phải lỗi của em" Hải Lâm mỉm cười ôn nhu: “Em nghỉ đi, anh đi đây"
Tiễn Hải Lâm ra cửa, Mạc Nhược Vũ khóa chốt thở phào nhẹ nhõm, tắt đèn quay trở lại phòng ngủ. Kiều Chính Hạo ôm Bánh Bao trong tay đi qua đi lại, vuốt lưng dỗ cậu nhóc ngủ trên vai, Mạc Nhược Vũ nửa muốn cười nửa muốn khóc.
Kiều Chính Hạo chợt tiến sát mặt tới, ánh mắt mang theo sự đắc ý nhìn Mạc Nhược Vũ, chóp mũi chạm nhau, hai hơi thở hòa làm một, anh chậm rãi hôn lên môi cô, một tay bế Bánh Bao, một tay ghì gáy cô hôn sâu.
Mạc Nhược Vũ cảm nhận được Kiều Chính Hạo càng lúc càng nguy hiểm, lời nói và hành động của anh trái ngược nhau, đôi khi khiến cô không thể nào ngờ tới, đến cuối cùng người giành chiến thắng tất nhiên là anh.