Yêu Thầm Vợ Cũ

Chương 28: Kết thúc bằng khởi đầu




Từ trong phòng tắm bước ra, thấy gương mặt thẫn thờ kém sắc của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo nhếch nhẹ môi, ánh mắt hiện lên sự sâu xa khó dò.
Kiều Chính Hạo bế Bánh Bao đến giường đặt xuống đệm, cậu nhóc bị quấn trong khăn không cách nào thoát ra được, nằm lăn qua lăn lại như sâu con. Mạc Nhược Vũ mở tủ lấy quần áo của Bánh Bao còn để lại mặc vào cho cậu nhóc, xem sự tồn tại của Kiều Chính Hạo là không khí.
Mặc đồ xong, Bánh Bao giơ hai tay đòi Kiều Chính Hạo bế, Mạc Nhược Vũ quay cậu nhóc sang đối diện mình, nghiêm nghị hỏi: “Bánh Bao, con không cần mami nữa đúng không?"
Rất hiếm khi Mạc Nhược Vũ dùng thái độ cứng rắn này với Bánh Bao, cậu nhóc liếc nhìn sang Kiều Chính Hạo rồi ôm lấy Mạc Nhược Vũ, vùi mặt vào cổ cô làm nũng.
"Em làm sao vậy?" Kiều Chính Hạo đứng sau lưng Mạc Nhược Vũ, giọng điệu căng thẳng nhưng lại nở nụ cười.
Mạc Nhược Vũ hít sâu một hơi, bế Bánh Bao lên đi ra phòng khách: “Tôi có chuyện muốn nói với anh"
Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo đắc ý trong lòng, anh thong thả cất bước theo sau.
Ra bên ngoài phòng khách, Mạc Nhược Vũ ôm Bánh Bao ngồi trên sofa chờ đợi, vài giây sau khi Kiều Chính Hạo an tọa, Mạc Nhược Vũ chậm rãi lên tiếng: “Tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh, chuyện ly hôn cũng đã rõ ràng, sau này ngoài chuyện công ty, mong anh đừng phiền đến tôi nữa"
Kiều Chính Hạo nở nụ cười nhàn hạ, gật đầu: “Được, nếu em đã không cần tôi nữa thì thôi vậy"
Dễ như vậy đã đồng ý, Mạc Nhược Vũ ngàn lần không hiểu Kiều Chính Hạo đang nghĩ gì.
Anh bỗng cất tiếng nhắc nhở: “Nhỡ có hối hận thì đừng tìm tôi"
"Yên tâm, tôi nhất định không hối hận" Mạc Nhược Vũ cười nhạt, cô sẽ không tiếc nuối người đàn ông trăng hoa như anh, quá khứ kia vẫn còn đó, chuyện với Angela vẫn không khiến Kiều Chính Hạo suy ngẫm lại, trải qua nhiều vấn đề mọi chuyện đâu lại vào đó.
Biểu hiện của Mạc Nhược Vũ kiên quyết, Kiều Chính Hạo đành thuận theo, anh gật gù: “Được, từ ngày mai trở đi tôi sẽ về nhà"
Kiều Chính Hạo quả không để bản thân chịu thiệt thòi, Mạc Nhược Vũ cười lạnh trong lòng, tại sao cô lại phải lòng người đàn ông xấu xa này để tự chuốc đau khổ?
Chuông cửa reo, Mạc Nhược Vũ ra mở, Kỳ Ngọc vừa về đón Bánh Bao, Hải Lâm không báo trước đột nhiên đến. Cả hai cùng vào nhà, Hải Lâm mang đồ ăn đến bàn ăn, Kỳ Ngọc cười gian tà đến sofa bế Bánh Bao về nhà trước.
Mạc Nhược Vũ đảo mắt quanh nhà một vòng, Kiều Chính Hạo nhanh lẹ tránh mặt đi, cô và anh bây giờ có khác gì lén lút vụng trộm?
Đi ngang qua, Bánh Bao trên tay Kỳ Ngọc vươn người chồm đến ôm cổ Mạc Nhược Vũ, cô bế cậu nhóc ôm trong lòng, dịu dàng nói: “Cuối tuần mẹ dẫn con đi chơi nhé?"
Bánh Bao ngoan ngoãn gật đầu, thơm lên má Mạc Nhược Vũ rồi trở lại vòng tay Kỳ Ngọc.
Sau khi mẹ con Kỳ Ngọc rời khỏi, Hải Lâm mới tiến đến ôm chầm lấy Mạc Nhược Vũ, thỏ thẻ áy náy: “Nhược Vũ, anh xin lỗi, đáng lẽ ra anh không nên nghi ngờ em"
Mi mắt Mạc Nhược Vũ rũ xuống, đổi lại là cô, cô cũng sẽ giống như Hải Lâm, huống chi cô thật sự đáp trả lại tình cảm của Hải Lâm bằng cách quan hệ bất chính với Kiều Chính Hạo, trong chuyện này cô là người có lỗi, sai với Hải Lâm, sai với chính mình.
Thở một hơi ảo não thật khẽ, cổ họng Mạc Nhược Vũ như mắc nghẹn thứ gì đó, khó khăn mở lời: “Hải Lâm, chúng ta kết hôn đi"
Có lẽ đây là lối thoát cho Mạc Nhược Vũ, cô hy vọng Kiều Chính Hạo nghe những lời này mà suy nghĩ buông tha cho cô. Vả lại, Hải Lâm là người đàn ông tốt có thể cho cô dựa dẫm vào, nơi cô có thể nương tựa giữa sóng gió của cuộc đời.
Quá bất ngờ ngoài mong đợi, Hải Lâm mặt mày sáng rỡ giữ chặt hai vai Mạc Nhược Vũ: “Em nói thật sao?"
Mạc Nhược Vũ mỉm cười, đáy mắt hiện lên sự buồn bã bị nén chặt, cô miễn cưỡng gật đầu.
Hải Lâm phấn khởi ôm siết lấy Mạc Nhược Vũ, xúc động bày tỏ tình cảm: “Nhược Vũ, anh hứa với em, anh nhất định để em thành cô gái hạnh phúc nhất"
Nước mắt Mạc Nhược Vũ chảy dài sững sờ, đây là ý của Kiều Chính Hạo lúc trưa? Hóa ra anh đã nghĩ đến chuyện nhường cô cho Hải Lâm nhưng vẫn lợi dụng thân xác cô. Mạc Nhược Vũ không kiềm được mà bật khóc thành tiếng, Hải Lâm cho rằng cô khóc vì hạnh phúc nhưng sự thật chỉ có cô và Kiều Chính Hạo biết.
Hải Lâm ân cần lau nước mắt cho Mạc Nhược Vũ, dùng ánh mắt ngập tràn yêu thương nhìn cô: “Nhược Vũ, đợi anh sắp xếp mọi việc, chiều ngày mai chúng ta đăng ký kết hôn, sau đó chuyển về sống với anh, được không?"
Yêu cầu kết hôn cũng đã bật ra khỏi miệng, cũng chẳng còn gì để lãng tránh, Mạc Nhược Vũ gật đầu, gương mặt Hải Lâm liền rạng rỡ hôn lên trán cô.
Có thể Hải Lâm đã chờ đợi rất lâu, anh ta kéo Mạc Nhược Vũ ngồi xuống ghế, anh ta nói rất nhiều, vẽ nên một con đường màu hồng nắm tay cô bước đi. Mạc Nhược Vũ vô cùng xấu hổ, cô vốn không xứng với tình yêu to lớn bao dung của Hải Lâm, nếu như cô đã may mắn như vậy, đời còn lại cô phải thay đổi thành một người xứng đáng hơn.
Trong phòng ngủ, Kiều Chính Hạo thong thả đứng tựa lưng vào tường cạnh cửa, chăm chú theo dõi Mạc Nhược Vũ và Hải Lâm thông qua camera kết nối với điện thoại. Mạc Nhược Vũ chắc chắn sẽ không ngờ Kiều Chính Hạo lắp camera trong phòng khách và nhà bếp, vì vậy cho dù anh không ở đó vẫn nhìn thấy và nghe thấy tất cả.
Khóe môi Kiều Chính Hạo nhếch lên đầy sát khí, ngón tay gõ phím đầy uy quyền [Sáng mai tiến hành], nhấn gửi cho Hạ Liên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.