Yêu Thầm Vợ Cũ

Chương 4: Lợi dụng uy quyền




Sau hai tuần nộp đơn ly hôn, Mạc Nhược Vũ và Kiều Chính Hạo chính thức đường ai nấy đi trên mặt pháp luật. Do công ty đang trong thời gian phát triển mạnh, chuyện ly hôn của cả hai tạm thời giữ bí mật, nếu công khai sẽ ảnh hưởng tiêu cực đến lợi ích chung của mọi người đã vất vả trong công ty.
Từ ngày mọi chuyện vỡ lỡ, Kiều Chính Hạo không còn dính tin đồn tình ái với bất kỳ cô gái nào, thậm chí còn đến công ty làm việc rất chuyên cần khiến ai cũng khó hiểu.
Trong khi đó, Mạc Nhược Vũ từ lúc quay về cuộc sống độc thân tinh thần lúc nào cũng tươi trẻ sảng khoái, sắc mặt ngày càng hồng hào tươi tắn, cách ăn mặc cũng trở nên nữ tính nhẹ nhàng hơn với váy áo màu sắc, không còn cứng nhắc trong những bộ vest cứng nhắc như trước kia.
Ngoại trừ những lúc họp hành, Mạc Nhược Vũ và Kiều Chính Hạo hầu như không chạm mặt nhau dù văn phòng chỉ cách nhau hơn chục bước chân, vậy nên việc cô hứa với bố anh ở lại công ty làm việc không có gì quá khó khăn hay khó xử.
Vào buổi chiều trời trong lành, Mạc Nhược Vũ vẫn như thường lệ làm việc trong phòng, nhưng chẳng biết ngọn gió nào lại thổi Kiều Chính Hạo đến.
Vừa vào phòng, Kiều Chính Hạo đã ném tập hồ sơ trước mặt Mạc Nhược Vũ, vừa đến sofa ngồi vừa nói với giọng điệu hống hách: “Hợp đồng có vấn đề"
Mạc Nhược Vũ lật ra kiểm tra, xem tới xem lui vẫn không thấy điều gì bất ổn, rõ ràng Kiều Chính Hạo muốn gây chuyện. Cô gấp hồ sơ lại, thái độ khách sáo xa cách: “Phó giám đốc, xin hỏi có vấn đề gì?"
Kiều Chính Hạo ngồi gác chân chễm chệ, dáng vẻ phong lưu không hề mất đi, thong thả nói: “Tôi không thích hợp tác với công ty đó"
"Tại sao?"
"Dạo gần đây thấy cô thảnh thơi nên muốn gây chuyện cho cô giải quyết”
Mạc Nhược Vũ cạn lời hít sâu một hơi, máu nóng dồn lên đến não, đến lúc này cô vẫn không tin bản thân từng lấy một người thích chọc điên người khác như Kiều Chính Hạo. Cứ tưởng ly hôn rồi sẽ được yên ổn, nhưng Mạc Nhược Vũ không dám chắc sau này còn có thể bình thản khi bị Kiều Chính Hạo giở trò chọc tức.
"Phó giám đốc, nếu anh rảnh rỗi hãy trao dồi thêm kiến thức, đừng ở đó gây thêm chuyện phiền phức" Giọng Mạc Nhược Vũ bình tĩnh nhưng cực kỳ đanh thép.
Kiều Chính Hạo không nói gì, chỉ nhếch môi cười sâu xa thong thả đứng dậy ra ngoài.
Mạc Nhược Vũ khó hiểu nhìn theo Kiều Chính Hạo rời khỏi, cô thở dài mệt mỏi, tự trấn tỉnh bản thân quay trở lại công việc.
Buổi tối đi ký hợp đồng, Kiều Chính Hạo lần nữa sang lôi kéo Mạc Nhược Vũ đi cùng, dù cách đó mấy tiếng còn không muốn hợp tác. Sợ Kiều Chính Hạo nổi hứng gây sự làm mất hợp đồng hợp tác của công ty, Mạc Nhược Vũ đành phải nhẫn nhịn đi theo canh chừng.
Vào bên trong một nhà hàng hạng sang, tổng giám đốc của công ty đối phương cùng thư ký đã đến trước, ngoại hình từ xa đã nổi bật, trông nghiêm chỉnh chính chắn khác xa với Kiều Chính Hạo, anh mang danh là một phó giám đốc nhưng suốt ngày ăn mặc chẳng bao giờ chỉnh tề.
"Xin lỗi La tổng, đã để anh đợi lâu" Mạc Nhược Vũ chủ động giơ tay ra chào hỏi.
"Tôi cũng vừa mới đến" La Hàn cười nói đứng lên, ánh mắt nhìn Mạc Nhược Vũ có thể rót ra mật, anh đưa tay định bắt tay cô thì Kiều Chính Hạo đột nhiên đẩy tay cô ra bắt tay thay.
"Đều là người quen, không cần khách sáo" Kiều Chính Hạo cười bỡn cợt, quay người kéo ghế bên cạnh cho Mạc Nhược Vũ, sau đó ân cần hỏi cô: “Bà xã, em muốn uống gì?"
Ngón tay Mạc Nhược Vũ bấu chặt vạt váy giữ bình tĩnh, ly hôn cũng đã ly hôn, đóng kịch cũng đâu nhất thiết phải làm thế này.
Thấy nét giận dữ hiện trên mặt Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo cười đắc ý, xoay sang nói với bồi bàn: “Một trà đào ít đá, một vang Ý"
Nghe Kiều Chính Hạo gọi, Mạc Nhược Vũ ngỡ ngàng quên cả phản ứng, từ khi nào anh lại biết cô thích trà đào?
Quay lại chủ đề chính, Kiều Chính Hạo nửa thật nửa đùa nói với La Hàn: “La tổng, hôm nay không ký được, vợ tôi sẽ đuổi tôi ra khỏi nhà đấy"
La Hàn nghe vậy liền cười to, vài giây sau vội vàng nghiêm chỉnh lại: “Tam thiếu thật thích đùa"
"Anh có từng thấy Kiều Chính Hạo tôi nói đùa chưa?" Kiều Chính Hạo nhướng mày, vẻ mặt đanh đá không chút tôn trọng đối tác.
Nụ cười La Hàn trở nên gượng gạo, Mạc Nhược Vũ lén đẩy chân Kiều Chính Hạo dưới bàn, ghé tai anh gằn giọng thì thầm: “Đừng làm loạn nữa"
"Ờ" Kiều Chính Hạo nghiêng đầu, bỗng hôn chụt lên môi Mạc Nhược Vũ trước sự chứng kiến của La Hàn và thư ký anh ta.
Đỉnh đầu Mạc Nhược Vũ bốc lửa vùn vụt, sẵn sàng thiêu cháy Kiều Chính Hạo bất cứ lúc nào. Hô hấp Mạc Nhược Vũ trở nên nặng nề vì kiềm chế cơn giận, trong đầu xuất hiện muôn vàn câu hỏi tại sao Kiều Chính Hạo ngày hôm nay ăn nhằm thứ gì lại cư xử kỳ quặc đến như vậy.
Tửu lượng của Kiều Chính Hạo nhờ thường xuyên ăn chơi mà rất cao, chuốc say La Hàn rồi lấy chữ ký anh ta một cách dễ dàng như trở bàn tay mà không cần thuyết phục, Mạc Nhược Vũ tận mắt chứng kiến cũng không tin nổi.
Trời cũng đã muộn, lúc đến đi chung xe, Kiều Chính Hạo có cồn trong người nên Mạc Nhược Vũ là người cầm lái. Kiều Chính Hạo lên xe không bao lâu đã ngủ ngon lành, bỏ mặc xung quanh không thèm màng tới.
Mạc Nhược Vũ lái xe đưa Kiều Chính Hạo về nhà anh, bố mẹ anh thấy cô liền mừng rỡ như bắt được vàng, cả hai vốn rất thương cô nên chuyện cô ly hôn anh là chuyện họ vĩnh viễn không chấp nhận được. Bố mẹ anh là người đã chứng kiến Mạc Nhược Vũ từ một cô gái khép nép trở nên kiên cường do phải trải qua những giông bão mà con trai họ mang tới cho cô, cả hai cảm thấy có lỗi nên khi có thể, họ luôn cố gắng bù đắp cho cô thật tốt.
Lúc từ nhà hàng ra về Kiều Chính Hạo chỉ ngà ngà say, ngủ một giấc trên xe xong liền đứng không vững, đu bám vào người Mạc Nhược Vũ, cô chỉ biết thở dài bất lực đưa anh lên lầu.
Vào trong phòng, Mạc Nhược Vũ biết Kiều Chính Hạo giả vờ nên thẳng tay ném anh lên giường không chút xót thương, nào ngờ anh lại nắm cổ tay cô kéo theo khiến cô ngã xuống giường. Nhanh như chớp, Kiều Chính Hạo trở người đè lên hôn cô ngấu nghiến, Mạc Nhược Vũ vùng vẫy đẩy anh ra liền bị anh túm gọn hai tay một chỗ giữ chặt trên đỉnh đầu.
Ở cửa thấp thoáng bóng dáng mẹ Kiều Chính Hạo, Mạc Nhược Vũ cố thoát khỏi nụ hôn của anh kêu cứu, nhưng chủ ý của bà hoàn toàn khác với suy nghĩ của cô, cửa phòng đóng lại cùng với vẻ mặt hài lòng của bà.
Mạc Nhược Vũ chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này, cô cắn lưỡi Kiều Chính Hạo trong miệng mình, anh lập tức dứt nụ hôn ra. Mạc Nhược Vũ rút mạnh tay về, tức giận quát: “Kiều Chính Hạo, tôi không phải loại phụ nữ để anh chơi đùa!"
"Tôi biết" Kiều Chính Hạo chậm rãi cởi nút áo bằng một tay, tay còn lại giữ hai tay Mạc Nhược Vũ một chỗ, chậm rãi phản hồi: “Cô là vợ cũ của tôi"
Mạc Nhược Vũ tức muốn khóc, Kiều Chính Hạo lại thản nhiên như đây là vốn là lý lẽ, không làm vợ chính thức thì làm tình nhân, trước sau đều phải trở thành người phụ nữ của anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.