Yêu Thần Ký

Chương 294: Thoái lui cầu việc khác




Nhiếp Ly tiến độ tu luyện, đã xem như là rất nhanh rồi.
Kiếp trước dùng hơn trăm nhiều thời gian, Nhiếp Ly mới đạt tới Thiên Mệnh cảnh giới, mà ở kiếp này, chỉ dùng thời gian gần hai năm, Nhiếp Ly cũng đã mò tới ngưỡng cửa của Thiên Mệnh cảnh giới.
Phải biết rằng cảnh giới càng cao, thì tiến độ tu luyện sẽ càng ngày càng chậm.
Nhưng mà thực lực bây giờ vẫn còn quá yếu, căn bản là không có cách nào khống chế vận mệnh của mình.
Nhiếp Ly cảm thấy áp lực cực lớn, tại Long Khư Giới Vực tu luyện, muốn tu vi tăng lên thì không chỉ phải có thiên phú, mà còn phải có số lượng tài nguyên tu luyện cực lớn, nhất là linh thạch hoặc linh thạch tinh hoa
Thiên tài đến từ hạ giới, đa phần đều đầu phục các đại thế gia, trở thành thủ hạ dưới trướng, có thể một mình phát triển, căn bản không có mấy người. Mà Nhiếp Ly căn bản không muốn gia nhập vào các thế gia, bị người khác khống chế, cái này đã chú định con đường tương lai của hắn sẽ phi thường gian nan.
Mà những kẻ ganh ghét hắn, giống như Mộ Dung Vũ, nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản hắn đạt được càng nhiều tài nguyên tu luyện hơn nữa.
Lời nói của Hoa Lăng căn bản chỉ là lấy cho mình một cái cớ mà thôi, mấu chốt nhất là Nhiếp Ly thực lực không đủ mạnh, hơn nữa cũng không có chỗ dựa, Mộ Dung Vũ mới không chút kiêng nể mà chèn ép hắn.
Mộ Dung Vũ tìm kiếm chung quanh cũng không tìm được vị trí của Nhiếp Ly, hắn nhíu mày một cái, hẳn là Nhiếp Ly đã thi triển không gian bí kỹ nào đó, đã chạy đến địa phương khác.
Lúc này thủ hạ Hoa Lăng cũng kéo đến, bốn phía quét một vòng, cũng tìm không thấy tung tích Nhiếp Ly.
"Nhiếp Ly tiểu tử kia hẳn đã chạy mất." Hắn nhìn thoáng qua Mộ Dung Vũ, khẽ cười nói, "Mộ Dung sư huynh, tiểu tử kia hẳn là chạy không xa, cũng còn là có thể đuổi tới "
Mộ Dung Vũ cười nhìn hắn một cái, đi đến bên cạnh hắn, đột nhiên tung ra quyền, đánh vào bụng hắn, nhàn nhạt cười lạnh nói: "Tuy ta rất ưa không tiểu tử gọi là Nhiếp Ly kia, cũng đồng dạng không thích ngươi."
Người đã bị Mộ Dung Vũ một quyền đánh bụng lập tức cong người như con tôm luộc, gương mặt biểu lộ đầy đau đớn.
"Ngươi" người kia căm tức nhìn Mộ Dung Vũ, tuy hắn cũng là cường giả nhị mệnh cảnh giới. Nhưng mà cùng Mộ Dung Vũ so sánh, vẫn kém hơn rất nhiều.
"Còn dám trừng mắt nhìn ta" Mộ Dung Vũ giơ chân lên, đem đầu người kia giẫm trên mặt đất, khóe miệng toát ra nụ cười lạnh lẽo hung tàn."Nhìn thấy cường giả phải tôn kính, hiểu hay không "
"Mộ Dung sư huynh thực xin lỗi" người kia cả đầu đều sắp bị giẫm nát, rốt cục khó khăn nói ra mấy chữ.
"Vậy mới đúng chứ" Mộ Dung Vũ hừ một tiếng, đem túi chứa hồn lân của người kia cầm lên, khinh thường nói."Mới săn giết hơn 2,000 con yêu hồn, thật sự là rác rưởi" Mộ Dung Vũ ung dung đem tất cả hồn lân đều thu vào.
Người kia lòng tràn đầy phẫn nộ, đầu của hắn vẫn còn bị Mộ Dung Vũ giẫm lên, nhưng vẫn cố gắng vừa cười vừa nói: "Mộ Dung sư huynh chê cười, những hồn lân trên người của ta, Mộ Dung sư huynh tất cả đều cầm đi đi "
Mộ Dung Vũ chân đá vào người kia, phá lên cười: "Tốt lắm, học chó sủa ba tiếng, ta liền thả ngươi đi"
"Uông uông uông." Người kia chần chờ hồi lâu, cảm giác được lực chân Mộ Dung Vũ giẫm lên càng ngày càng cao. Hắn rốt cục cũng mở miệng kêu ba tiếng.
Mộ Dung Vũ cuồng tiếu ba tiếng: "Không tệ không tệ."
Tuy tiến nhập trạng thái hư hóa, nhưng Nhiếp Ly đối một màn này vẫn nhìn thấy rất rõ, Mộ Dung Vũ người này, so với Long Vũ Âm kiếp trước còn phải ác liệt hơn vài phần, may mà hắn dùng hư hóa chiến kỹ, tránh né công kích của Mộ Dung Vũ, bằng không, nói không chừng chỉ sợ kết quả của hắn so với người kia còn thảm hơn.
Không có thực lực, chỉ có thể mặc cho người khác khi nhục.
Nhiếp Ly nắm thật chặc nắm đấm, hắn chậm rãi di động đến trong một vùng phế tích, đã có phế tích ngăn cản. Hắn chầm chậm giải trừ hư hóa chiến kỹ, lập tức triển khai thần hành chiến kỹ, cả người hóa thành một vệt sáng, lập tức rời khỏi nơi này.
Cảm giác được một tia khí tức dị động. Mộ Dung Vũ nhíu mày một cái, hừ lạnh một tiếng: "Không nghĩ tới chạy trốn còn rất nhanh, bất quá muốn muốn chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta, Không đơn giản vậy đâu "
Mộ Dung Vũ đang chuẩn bị truy kích Nhiếp Ly, đột nhiên nghĩ đến điều gì, khóe miệng toát ra một nụ cười âm hiểm: "Ngươi đã đối với săn giết hồn lân có lòng như vậy, vậy cho ngươi tiếp tục săn giết hồn lần đi, qua một thời gian ngắn lại đi thu thập ngươi."
Mộ Dung Vũ nếu bắt được Nhiếp Ly, nhiều lắm cũng chỉ là dạy dỗ Nhiếp Ly mà thôi, nếu làm quá phận, chắc chắn sẽ có người bước ra ngăn cản, nếu vậy thì cứ việc để Nhiếp Ly rời đi, hắn cứ việc ngồi mát ăn bát vàng.
Nhiếp Ly một đường thần hành, bay vút mấy trăm dặm, không trông thấy Mộ Dung Vũ đuổi theo, nhíu mày một cái, lấy thực lực Mộ Dung Vũ, nếu như đuổi theo hắn khẳng định rất khó đào thoá, suy nghĩ một chút, hắn liền minh bạch ý định của Mộ Dung Vũ.
"Muốn lợi dụng ta, không có cửa đâu cưng."
Thà làm ngọc vỡ không làm ngói lành, nếu bị Mộ Dung Vũ tính toán thì cùng lắm hắn rời khỏi nơi này được, nếu như tiếp tục săn giết hồn lân, rất có thể toàn bộ đều làm lợi cho Mộ Dung Vũ.
Không nghĩ tới tiến vào Quỷ Khư Chi Địa lại gặp phải tổn thất nặng nề như vậy. Xem ra muốn thông qua săn giết yêu hồn để thu hoạch linh thạch, không thể thực hiện được rồi, ngoại trừ Mộ Dung Vũ ra còn có quá nhiều người theo dõi hắn, coi như săn bắt rất nhiều hồn lân, cũng rất dễ dàng bị người khác đoạt đi. Thời điểm Mộ Dung Vũ đối phó hắn, Nam Môn Thiên Hải cùng Hoàng Vũ đều không hiện thân, đoán chừng chỉ cần Mộ Dung Vũ không hành động quá phận, cả hai cái trưởng lão đều sẽ không xuất thủ.
Hơn nữa cả Hoa Lăng, Hồ Dũng cũng đều tụ tập tại Quỷ Khư Chi Địa, Nhiếp Ly nếu tiếp tục ở lại e rằng khó sống yên ổn.
Không biết Lục Phiêu cùng Tiêu Ngữ thế nào, bất quá Quỷ Khư Chi Địa lớn như vậy, muốn tìm được bọn hắn vẫn có chút khó khăn, Lục Phiêu cùng Tiêu Ngữ chắc chắn sẽ không gặp nguy hiểm đến tánh mạng, tối đa chỉ đụng phải một ít ngăn trở. Nếu như khổng thể tiếp tục ở lại, Nhiếp Ly cũng không chần chừ hướng phía cửa ra Quỷ Khư Chi Địa mà đi.
Quỷ Khư Chi Địa chỗ lối vào, Nhiếp Ly từ bên trong đi ra.
Tại lối vào Quỷ Khư Chi Địa rất nhiều người chứng kiến Nhiếp Ly đi ra, đều sửng sốt một chút, bọn hắn không nghĩ tới Nhiếp Ly nhanh như vậy lại đi ra.
"Các ngươi biết không, Nhiếp Ly tiểu tử kia tại bên trong Quỷ Khư Chi Địa săn giết yêu hồn, kết quả bị Mộ Dung Vũ cho đánh một trận, hồn lân cũng đều bị cướp đi."
"Tiểu tử này cũng coi như thức thời, tiếp tục lưu lại Quỷ Khư Chi Địa, cũng chỉ có tiếp tục bị chèn ép "
"Ai bảo tiểu tử này đắc tội nhiều người như vậy "
"Mộ Dung Vũ lần trước là đệ nhất thiên tài, Nhiếp Ly trêu chọc hắn, vậy đơn giản là muốn chết "
Nhiếp Ly tại bên trong Quỷ Khư Chi Địa gặp chuyện, không biết có bao nhiêu người cảm thấy hả hê. Nhiếp Ly cho thấy thiên phú quá mức kinh người, làm cho rất nhiều người đều đem Nhiếp Ly coi là đối thủ cạnh tranh, chỉ có khiến cho Nhiếp Ly không có cách thu hoạch linh thạch, mới có thể khiến cho Nhiếp Ly tu luyện trở nên chậm chạm.
Xếp hạng Thánh Linh Thiên Bảng bọn hắn không ngăn cản được Nhiếp Ly, nhưng hai đại thí luyện chi địa là Quỷ Khư Chi Địa cùng Âm Hỏa Hoang Nguyên, Nhiếp Ly đừng nghĩ từ bên trong đạt được một chỗ tốt nào.
Còn nếu muốn kiếm được nhiều linh thạch hơn nữa, chỉ còn cách hướng ra bên ngoài, nhưng ở bên ngoài Vũ Thần Tông so với hai đại thí luyện chi địa còn nguy hiểm hơn nhiều.
Cảm giác được địch ý của những người này, Nhiếp Ly minh bạch, những kẻ này nhất định sẽ tìm mọi cách ngăn cản hắn kiếm được linh thạch
Không có linh thạch thì không cách nào tu luyện, huống chi hắn tu luyện còn cần rất nhiều linh thạch, Nhiếp Ly vừa đi vừa tự hỏi, làm cách nào mới có thể kiếm được linh thạch
Trước mắt Nhiếp Ly thực lực còn quá yếu, rất nhiều phương pháp đều không dùng được, coi như có thể giúp người chữa bệnh kiếm thù lao, phương pháp này vừa hao phí thời gian rất dài, vừa không đảm bảo sẽ không có người cản trở.
Hắn hao không nổi
Nghĩ đến Mộ Dung Vũ hung hăng bá đạo, nghĩ đến Yêu Chủ tùy thời thực lực đều không ngừng tăng lên, nghĩ tới tương lai khả năng sẽ gặp phải đủ loại sự tình khiến hắn phiền não ko thôi.
Nếu như không tranh thủ thời gian tăng thực lực lên, tương lai nếu gặp phải sự tình ngoài khả năng kiểm soát thì e rằng, hắn chỉ có thể thúc thủ chịu chết.
Nhiếp Ly cẩn thận suy nghĩ, hắn nghĩ tới Mộng Yểm Yêu Hồ, hắn chưa từng để cho người thứ hai biết đến Mộng Yểm Yêu Hồ, nhưng mà hiện tại, những con đưởng để thu hoạch linh thạch đều bị phong tỏa, dù là đến Thiên Mệnh cảnh giới, có thể bước ra ngoài đại thế giới thì cũng sẽ có rất nhiều người muốn cho Nhiếp Ly đẹp mặt.
Nhiếp Ly đã không có lựa chọn nào khác.
Nếu như vận dụng Mộng Yểm Yêu Hồ, thì Tiêu Ngữ cùng Lục Phiêu không giúp được gì, chỉ Cố Bối là có thể giúp hắn.
Căn cứ sự quan sát của Nhiếp Ly đối với Cố Bối, cộng them việc Nhiếp Ly đã cứu Cố Lam, tỷ tỷ Cố Bối, Cố Bối xem như là được hắn bán 1 cái nhân tình.
Nghĩ tới đây, Nhiếp Ly tại trong thiên linh viện vòng vo thật lâu, nhiều lần dung hợp ảnh Yêu Yêu linh mở ra hư hóa chiến kỹ, tránh né ánh mắt rất nhiều người, sau đó tiến vào biệt viện Cố Bối cùng Cố Lam.
Một mực đi vào bên trong, Nhiếp Ly phát hiện Cố Lam đang ngồi trên ghế dựa tu luyện.
Cố Lam mặc một chiếc váy dài màu trắng được làm bằng tơ lụa, trên đùi đang đắp một cái thảm, nàng tu luyện tựa hồ đang tiến tới thời điểm mấu chốt, trên người không ngừng có từng sợi sương mù màu trắng toát ra, trên người mồ hôi toát ra, thấm vào trong áo, mơ hồ có thể nhìn thấy làn da thịt trắng noãn bên trong, lộ ra vẻ gợi cảm động lòng người.
Nhiếp Ly có chút lúng túng thu hồi ánh mắt, đứng ở bên cạnh kiên nhẫn chờ đợi. Cố Bối đi vắng, hắn chỉ có thể trước chờ đợi Cố Lam tu luyện xong.
Đại khái một phút đồng hồ, Cố Lam rốt cục cũng mở mắt, nhìn thấy Nhiếp Ly, nhàn nhạt mỉm cười nói: "Đa để tiên sinh chờ lâu."
"Cũng không phải lâu lắm. Quý phủ tựa hồ không quá an toàn a, ta rất nhẹ nhàng vào được. Bất quá có chút thất lễ, xin hãy tha lỗi." Nhiếp Ly chắp tay nói ra.
Cố Lam cười cười nói: "Ta đã sớm phế đi, đối với bọn họ mà nói đã không có bất kỳ giá trị gì rồi. Nhưng nếu như chết đi, chỉ sợ sẽ tạo nên chấn động rất lớn, nên người bình thường không dám làm như vậy"
Nhiếp Ly minh bạch ý tứ Cố Lam, ánh mắt rơi xuống thân mình Cố Lam, tranh thủ thời gian lại vẫn là thu hồi ánh mắt, thanh âm hơi ngừng lại nói ra: "Không biết Cố Lam tỷ thân thể đã tốt hơn chút nào chưa?"
Cố Lam cúi đầu nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện trên người mình thấm đẫm mồ hôi, trên mặt tái nhợt hiện lên một mảnh ửng đỏ, nàng thoáng thay đổi nội kình, mồ hôi trên người rất nhanh bị bốc hơi, nói ra: "Đa tạ tiên sinh quan tâm, ăn vào đơn thuốc tiên sinh kê, đã tốt hơn rất nhiều "
"Ừm." Nhiếp Ly nhẹ gật đầu, cùng Cố Lam hai người, ít nhiều vẫn có chút lúng túng, không biết Cố Bối lúc nào trở về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.