Yêu Thê

Chương 48:




Chuyện này, tránh không khỏi kinh động đến người Liên gia, nguyên nhân chủ yếu vẫn là hành động vĩ đại trực tiếp xông vào cung của Luyện yêu sư, tha Tức Mặc Tú đi.
Tức Mặc Tú sau khi ở trong thư phòng nghị sự xong, lúc cáo lui đi ra mới nhận được tin nhắn từ Khánh Hầu phủ, nói Liên Thanh Nguyệt bệnh tình nguy kịch. Đang định xuất cung lại bị Tứ hoàng tử phái người mời qua dự tiệc. Hiện giờ Tức Mặc gia và Tứ hoàng tử đang ở chung một chiến tuyến, không thể chối từ, đành phải đi qua. Tứ hoàng tử và Tức Mặc Tú ngồi đối diện nhau, vừa ăn vừa thương lượng thế cục trong triều, không ngờ mới uống xong ly rượu, ngước mắt nhìn lên, Tức Mặc Tú ở trước mặt đã không thấy đâu nữa.
Tứ hoàng tử ngẩn người, lúc này gọi Thiếu phó đại nhân đứng hầu bên cạnh, hỏi: “Tư Không đại nhân đâu?”
“Mới rồi có người tới, lôi Tư Không đại nhân đi”.
Tứ hoàng tử nhíu mày không vui, chất vấn nói: “Kẻ nào lớn mật như vậy? Sao tiên sinh không ra tay ngăn cản?”
“Bởi vì đó là Nhiên Hương sư điệt, vi thần dù muốn ra tay, cũng không thể ngăn cản nổi”. Thiếu phó của Tứ hoàng tử, chính là Lê Dương trưởng lão của Ỷ Thiên.
Trong Tam Bích và triều đình, từ xưa đến nay có một quy định, tức vi thỉnh phong chế. Tức là lấy danh nghĩa Hoàng đế, gửi chiếu thư đến Tam Bích, mời một vị vào triều nhậm chức, nói chung, là mời bọn họ đến bảo hộ Hoàng Tử Công chúa. Người bảo hộ Thái tử gọi là Thái phó, còn lại chính là Thiếu phó. Luyện yêu sư nhân số vốn dĩ đã ít, công việc hàng yêu phục ma lại cực kỳ trọng đại, mà Tán tiên từ trước đến nay vẫn lấy thanh tu làm chính đạo, tham dự triều sự sẽ dễ dàng bị người đời lên án, cho nên cuối cùng, đối tượng được mời đều là Trưởng lão trong Tam Bích.
Tứ hoàng tử nổi giận, phất tay áo đứng dậy: “Một tên Luyện yêu sư nho nhỏ, dám cả gan cướp người ngay trước mặt bổn vương, vô pháp vô thiên rồi sao?! Ta đi tìm phụ hoàng!”
Lê Dương thiếu phó vội vàng đuổi theo, nói: “Theo thần biết, Nhiên Hương sư điệt chính là người được Khánh Hầu gia đặc biệt mời vào Kinh. Vi thần khuyên Điện hạ, vẫn không nên làm lớn chuyện”.
“Tử Khánh Hầu?” Tức Mặc gia hiện giờ là người ủng hộ Tứ hoàng tử mạnh mẽ nhất, đã là khách quý do Tử Khánh Hầu mời tới, Tứ hoàng tử hiển nhiên chỉ có thể đem một bụng tức nhịn xuống, nói với Thiếu phó: “Đi xem thử, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!”
Thiếu phó đại nhân nhận lệnh, một đường đuổi theo đến Liên gia. Luyện yêu sư ra vào Liên gia như chốn không người, nhưng Thiếu phó đại nhân thì không được như vậy, vẫn phải theo lễ mà đến. Đứng trước cửa một hồi, vừa vặn gặp phải Liên Phong Nguyệt ra ngoài trở về. Liên Phong Nguyệt nhìn thấy vị khách Lê Dương thiếu phó vốn ít lui tới này đến, không khỏi lắp bắp kinh hãi. Thiếu phó đại nhân liền kể chuyện Nhiên Hương sư điệt mang theo Tư Không đại nhân đi vào đây.
Liên Phong Nguyệt vừa nghe đến hai chữ ‘Nhiên Hương’, chân mày liền nhíu chặt, lại nghe nói tới ‘Tư Không đại nhân’, lập tức đoán ngay chuyện gì đang xảy ra, lúc này dẫn theo Thiếu phó đại nhân vào cửa, tiến thẳng đến phòng của Liên Thanh Nguyệt. Vừa vào cửa, quả nhiên nhìn thấy con thỏ chết tiệt chuyên lợi dụng cơ hội, khiến hắn không cách nào đề phòng, cũng thấy rõ Luyện yêu sư đang đứng bên cạnh, còn có người ngồi trước giường không nói một lời, chỉ nắm chặt tay Liên Thanh Nguyệt, Tức Mặc Tú.
Liên Phong Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Thế này là muốn gây chuyện náo loạn phải không, Nhiên Hương tiên sinh, Tư Không đại nhân?”
Luyện yêu sư và Tức Mặc Tú đều giống như không nghe thấy gì cả, Hương Hương quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu, quả thực giống hệt con thỏ, hướng về hắn khóc lóc kêu gào: “Thanh Nguyệt tỷ tỷ… chết rồi…”
Liên Phong Nguyệt ngẩn ngơ. Muội muội này của hắn, từ sau khi Tức Mặc Tú đón dâu ba năm trước, vẫn luôn triền miên trên giường bệnh. Gần đây càng là cơm nuốt không trôi, thuốc uống vào nôn trở ra, cái chết kể như đã dự liệu rồi. Là người thân, hắn còn chưa từng có chút cảm giác bi thương hay đau lòng, nhưng cái con thỏ không chút nào liên quan này lại khóc đến ruột gan đứt từng khúc, sao lại như vậy? Liên Phong Nguyệt không nói gì, thong thả bước tới, chậm rãi ngồi xuống, dáng vẻ như chuyện không liên quan đến mình.
Thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng Hương Hương vừa khổ sở lại vừa phẫn nộ, khóc lên án nói: “Đều tại Liên gia các ngươi hại chết Thanh Nguyệt tỷ tỷ! Nếu không phải các ngươi luôn mặc kệ nàng ấy, không đem tình hình của nàng ấy nói cho Tư Không đại nhân biết, Thanh Nguyệt tỷ tỷ sẽ không chết! Đều tại các ngươi hại, các ngươi là hung thủ giết người!”
Liên Phong Nguyệt nhíu nhíu mày, lên giọng gọi: “Nhiên Hương tiên sinh?”
Luyện yêu sư trừng mắt, còn có một lá bùa bay ‘vèo’ tới, dán lên trán Hương Hương, Hương Hương nhất thời không thốt được nên lời.
Sư huynh! Hương Hương còn hơn cả phẫn nộ rồi! Giờ phút này, sao hắn có thể giúp tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia khi dễ nàng! Lúc này vọt tới trước mặt Luyện yêu sư, nắm tay như mưa ném lên người hắn. Ta muốn nói! Để cho ta nói! Để cho ta nói! Ta muốn nói!
Luyện yêu sư ngại bi thương kế, chứ không ngại dáng vẻ khóc lóc om sòm này, nâng tay vỗ lên trán của nàng. Trước mắt Hương Hương bỗng tối sầm, thân thể mềm nhũn ngã lảo đảo. Luyện yêu sư ôm lấy Hương Hương, nói với Liên Phong Nguyệt một tiếng “Đi”, rồi nhẹ nhàng bước ra cửa.
Đối với việc hắn nói đến là đến, nói đi thì đi, Lê Dương thiếu phó chỉ có mỉm cười thản nhiên, nhận lỗi cùng Liên Phong Nguyệt: “Nhiên Hương sư điệt chưa từng học qua lễ tiết thế gian, mong Thất công tử tha thứ”.
Liên Phong Nguyệt cười nhạt một tiếng, đứng dậy đáp lễ.
Hương Hương tỉnh lại lần nữa, đã là giữa trưa ngày hôm sau. Mở to mắt, nhìn đỉnh màn trước mắt ngây ngốc, hồi tưởng lại sự việc tối hôm qua, không khỏi lại đau buồn. Đáng thương Liên Thanh Nguyệt thật vất vả bỏ qua khúc mắc, cuối cùng vẫn không đợi được Tức Mặc Tú. Lúc Tức Mặc Tú đến nơi, y nhân* đã qua đời, hắn ngơ ngác đứng trước giường, chỉ nói ba chữ: thật không ngờ…
((* người ấy, chỉ rõ về người con gái nào đó))
Không ngờ bệnh tình nghiêm trọng như vậy? Không ngờ bản thân ngàn tính vạn tính, cuối cùng lại không tính đến bước này? Hoàn toàn không ngờ tới kế hoạch hoàn mỹ bản thân nghĩ ra, cuối cùng lại kết thúc bằng phương thức thảm thiết nhất này?
Hương Hương tức giận Tức Mặc Tú đến chậm, cũng giận Liên Phong Nguyệt lạnh lùng vô tình, càng giận Luyện yêu sư vào thời điểm mấu chốt cánh tay lại rẽ ra ngoài, không cho nàng nói chuyện, không cho nàng tìm Liên Phong Nguyệt tính toán sổ sách. Bất chợt ngồi dậy, nhìn quanh một vòng trong phòng, không thấy Luyện yêu sư. Xuống giường đi ra cửa, thấy Tiểu Cửu đang luyện kiếm trong sân.
Tiểu Cửu thấy Hương Hương, vội vàng thu kiếm chạy tới. “Sư tẩu tẩu, tẩu tỉnh rồi!”
Hương Hương tức giận hỏi: “Sư huynh đâu!”
“Sáng sớm hôm nay Sư huynh nhận được lệnh gọi của Bích Tôn trở về Tử Đài rồi”.
Hương Hương căm giận nghĩ, xem như hắn chạy nhanh! Ngay thời điểm đó lại giúp tên Liên Phong Nguyệt cặn bã kia khi dễ nàng, nàng sẽ không để yên cho hắn!
Cơm trưa xong, Bảo Huyên đem theo một đống này nọ đến thăm Hương Hương, nói là Tức Mặc Tú đưa, cũng nói cho nàng biết tình hình cụ thể. “Tư Không đại nhân đã đưa ra lời từ hôn với Liên gia, cũng xin thỉnh tội với Bệ hạ rồi. Đại nhân rất cảm tạ Hương Hương cô nương, chỉ là mấy ngày nay hắn bận rộn quá, không cách nào tự mình đến đây, chờ qua đợt bận rộn này, lại đến cửa nói lời cảm tạ”.
Hương Hương “À” một tiếng, hỏi Bảo Huyên: “Bảo Huyên tỷ tỷ, Tư Không đại nhân có thích Thanh Nguyệt tỷ tỷ, đúng không?”
Bảo Huyên thế nhưng chỉ nhàn nhạt cười, từ chối cho ý kiến.
Hương Hương vẫn cho rằng thích hay không thích một người, là chuyện rất rõ ràng. Vì sao trong chuyện này, lại trở nên mơ hồ? Nàng luôn luôn tình nguyện tin tưởng, Tức Mặc Tú yêu Liên Thanh Nguyệt, nhưng nàng ấy bệnh tình nguy kịch, mời gọi ba bốn lần, hắn đều không đến. Lúc đến, thấy nàng ấy đã chết, cũng chỉ nhàn nhạt. Ngay hôm sau ngày nàng ấy mất, hắn liền vội vàng bận rộn chuyện triều đình. Loại tình huống tốt đẹp bề ngoài này, Hương Hương thật chịu không nổi.
“Phía bên Tử Đài, đại nhân cũng đã gửi thư cầu tình giải thích, Luyện yêu sư đại nhân sẽ không phải chịu trừng phạt quá nặng đâu, Hương Hương không cần lo lắng”.
Hương Hương giật mình, không hiểu hỏi: “Trừng phạt?” Sao Luyện yêu sư phải chịu phạt?
“Luyện yêu sư đại nhân tự tiện xông vào hoàng cung, bắt cóc mệnh quan triều đình, theo lý vị phạm trọng tội, đúng theo luật định sẽ trực tiếp phán tội chết”.
Tự tiện xông vào hoàng cung, bắt cóc mệnh quan triều đình… Hương Hương quá sợ hãi: “Chẳng lẽ là…”
Bảo Huyên vỗ nhẹ tay Hương Hương, nói: “Hầu gia vừa phái người đưa thư lên Tử Đài rồi, yên tâm, nhất định không sao đâu”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.