Yêu Thương Ẩn Giấu

Chương 12: ***




Sau khi Chu Đồng rời đi, Thẩm Nghi Chi suy nghĩ một hồi lâu cũng không biết nên trả lời như thế nào, cuối cùng cân nhắc nhiều lần, vẫn là quyết định theo Ninh Trĩ một chút.
Không biết kinh nghiệm trước kia ở chung dùng cho hiện tại có còn thích hợp nữa hay không.
Nàng nhớ rõ lúc Ninh Trĩ mất hứng thì chỉ cần theo ý của cô phụ họa hai ba câu, cô liền cái gì cũng sẽ cảm thấy thoải mái.
Phát hiện ra điểm này, vẫn là có một lần khi một người hàng xóm nhiều chuyện đến trước mặt Ninh Trĩ, nói [Ba con ở bên kia có thêm một đứa con trai, có gọi con trở về hay không? Con cũng vậy, miệng ngọt lên một chút, gọi thêm vài tiếng ba, ba con còn có thể thật sự mặc kệ con sao.]
Nàng giống như quan tâm đến, trong mắt lại lóe lên hưng phấn như đang xem náo nhiệt.
Ở huyện nhỏ chính là như vậy, nơi có bàn tay to thì đằng đông đăng tây đều có chuyện để nói, cả năm này qua năm nọ đều nói không xong.
Ninh Trĩ liền trầm mặt tại chỗ, hỏi ngược lại [Có liên quan gì đến bác? Tại sao lại thích nói chuyện người khác đến như vậy, người lớn lại không phải trẻ con.]
Hàng xóm bị nói không xuống đài được, lẩm bẩm vài câu độc ác [Khó trách ba mẹ mày đều không cần mày nữa nên mới bỏ đi.]
Ninh Trĩ cả ngày đều mang khuôn mặt buồn bực không nói, cho đến khi sau đó nghe được vài câu an ủi của nàng.
Kỳ thật cũng không nói gì quá thân mật, chỉ là theo ý nàng mà mắng người hàng xóm kia vài câu. Ninh Trĩ tựa như nhận được sự ủng hộ lớn lao, lộ ra vẻ tiểu nhân đắc ý, không tức giận với người hàng xóm kia nữa.
Hôm nay Thẩm Nghi Chi ở trường quay chính là nhớ tới những chuyện này.
Trong phân cảnh hôm nay có một cảnh là hàng xóm của Trì Sinh tụ tập nói chuyện phiếm về Nguyễn Nhân Mộng.
Ninh Trĩ diễn đến nơi này, khóe mắt đuôi lông mày đều không tự chủ được mà mang theo thần sắc chán ghét.
Khi nàng nhìn thấy những biểu cảm này liền nhịn không được mà nghĩ đến rất nhiều chuyện trước kia, tâm tình liền hạ thấp xuống.
Trong một khoảng thời gian rất dài, Thẩm Nghi Chi đều rất nghi hoặc, vì sao Ninh Trĩ lại sinh ra tâm tư như vậy đối với nàng, làm sao cô lại thích nàng đây?
Lúc ấy nàng chỉ kinh ngạc đứng nhìn người kia tức giận, ngay cả một câu "Bắt đầu từ khi nào" cũng chưa từng hỏi qua.
Nhưng sau đó, sau khi Ninh Trĩ không còn xuất hiện nữa, Thẩm Nghi Chi nhớ lại rất nhiều chuyện, thì ra từ rất lâu trước kia đã có manh mối.
Khi nàng nhận bộ phim đầu tiên, Ninh Trĩ vừa vặn lên lớp mười một. Sự khác biệt giữa trường trung học cơ sở và trường tiểu học rất rõ ràng, âm thanh cũng có sự thay đổi rất lớn, loại bỏ chút vẻ ngây thơ của trẻ em, lại thêm vẻ ngọt ngào.
Một lần, cô nói chuyện với nàng qua điện thoại: "Có hai bạn cùng lớp trong lớp của chúng em đã phát sinh tình cảm với nhau."
Nghĩ đến ở độ tuổi này đúng là đối với chuyện tình cảm tương đối tò mò, người có lá gan lớn cũng sẽ đi thử, nàng cười hỏi: "Vậy Ninh Ninh thì sao? Em có thích chàng trai nào không?"
Âm thanh của Ninh Trĩ lập tức trở nên nóng nảy: "Mới không có!" Sau đó lại lẩm bẩm nói: "Em sẽ không thích bọn họ, ấu trĩ chết đi được."
Thẩm Nghi Chi cảm thấy rất thú vị, nhưng vẫn khuyên nhủ: "Học tập thì việc chăm chỉ là quan trọng nhất, những việc này để sau này vẫn còn nhiều cơ hội."
Ninh Trĩ ngoan ngoãn đáp ứng: "Ừm, em biết a."
Sau đó là một khoảng thời gian dài im lặng.
Thẩm Nghi Chi rất thích ở chung với Ninh Trĩ, nói chuyện với cô rất thoải mái, Ninh Trĩ thành thục đến mức không giống những đứa nhỏ bằng tuổi cô chút nào.
Cô giỏi lắng nghe, cũng giỏi nói những điều thú vị, ngay cả sự im lặng đột ngột như vậy cô cũng sẽ không xấu hổ, họ sẽ ăn ý mà tự nhiên làm công việc của họ.
Thẩm Nghi Chi và bạn bè cùng trang lứa ở chung cũng không có thoải mái như khi ở với Ninh Trĩ.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh xào xạc, Ninh Trĩ bắt đầu làm bài tập về nhà.
Điện thoại vẫn không cúp máy, Thẩm Nghi Chi cũng làm việc của mình.
Không biết đã qua bao lâu, có lẽ là vài phút, có lẽ là mười mấy phút, Ninh Trĩ đột nhiên lên tiếng: "Thẩm Nghi Chi."
"Ân?"
Ninh Trĩ dừng lại một lát, ngữ khí nhiễm thêm vài phần thần bí: "Chị biết không, hai bạn học kia đều là nữ sinh a."
Thẩm Nghi Chi ngoài ý muốn liền dừng lại công việc trên tay, kinh ngạc một hồi lâu mới nói: "Vậy thật đúng là chuyện không nghĩ tới."
Bây giờ học sinh trung học cơ sở đều rất táo bạo.
"Chị thích nam sinh hay nữ sinh a?" Ninh Trĩ lại hỏi.
Sau đó Thẩm Nghi Chi nghĩ tới nghĩ lui mới phát giác khi Ninh Trĩ hỏi đến vấn đề này, ngữ khí ra vẻ tùy ý tự nhiên nhưng kỳ thật cô đang rất căng thẳng.
Nhưng Thẩm Nghi Chi lúc ấy không có phát hiện, chỉ cười: "Chị không biết."
Nàng vẫn chưa từng thích ai.
Ngày đó Ninh Trĩ đặc biệt cố chấp, cô mềm giọng, giống như làm nũng quấn lấy nàng: "Nói một chút đi, có cảm giác thôi cũng được."
Nhưng cho dù là cố chấp truy vấn như vậy, Ninh Trĩ vẫn lưu lại đường lui cho cả hai, trong lời nói của cô mang theo sự hài hước, ngữ khí cũng không phải là ép buộc, làm cho Thẩm Nghi Chi cảm thấy nàng không cần trả lời cũng được.
Thẩm Nghi Chi suy nghĩ hồi lâu, cũng không nghĩ ra mình sẽ thích loại người nào, liền thuận miệng đưa ra đáp án theo số đông: "Nam đi."
"À." Ninh Trĩ khô khan trả lời lại.
Sau một hồi, cô nói: "Thẩm Nghi Chi, em rất buồn ngủ, muốn đi ngủ trước."
Sau đó liền cúp máy.
Sau đó tình trạng ở chung của các nàng cũng không có gì thay đổi, vẫn là tùy ý lại thoải mái như vậy.
Chỉ là Thẩm Nghi Chi càng ngày càng bận rộn, dần dần phải mất một tuần mới có thể dành ra một đêm để nói chuyện phiếm với Ninh Trĩ.
Ninh Trĩ cũng sẽ không quấy rầy nàng, thỉnh thoảng sẽ nhắn tin cho nàng, có khi là dặn dò nàng ăn cơm đúng giờ, có khi là báo thành tích thi hàng tháng của cô. Thành tích của cô rất ổn định, luôn luôn xếp hạng trong top 5 khiến người ta rất yên tâm, lại là một đứa trẻ biết chừng mực.
Mỗi lần nói chuyện Ninh Trĩ đều rất vui vẻ, đem những chuyện thú vị trong tuần nói cho nàng biết, cũng hỏi nàng có vui vẻ hay không, nếu không vui thì cô sẽ không kể nữa.
Cứ như vậy khi Ninh Trĩ đến năm ba, Thẩm Nghi Chi có vận khí tốt, diễn ba bộ phim đều đạt được thành tích rất tốt, nàng liền nghênh đón sự bùng nổ theo nghĩa chân chính.
Thông báo hết người này đến người khác, nàng bận rộn đối phó với các loại phỏng vấn, các loại chương trình, tất cả các loại người có ý tốt lẫn ý xấu, mỗi ngày mệt mỏi đến kiệt sức. Qua hơn nửa tháng, ở trong một khách sạn tại một thành phố xa lạ, Thẩm Nghi Chi rốt cục nhớ ra, đã hơn nửa tháng rồi nàng cũng chưa từng liên lạc với Ninh Trĩ lần nào.
Nàng vội vàng gọi điện thoại cho Ninh Trĩ.
Cơ hồ chỉ vang lên một tiếng, Ninh Trĩ liền bắt máy.
"Ninh Ninh xin lỗi, chị quá bận." Nàng vội vàng xin lỗi cô.
Ninh Trĩ nói: "Không sao đâu, em thấy chị trên Tivi, biết được chị đang khỏe mạnh là được rồi a."
Giọng điệu của cô so với lúc bình thường không có gì khác nhau, lời nói cũng rất hiểu chuyện, nhưng Thẩm Nghi Chi không hiểu sao lại cảm thấy Ninh Ninh đang ủy khuất.
"Lần sau chị nhất định sẽ không quên." Nàng đảm bảo với cô.
"Được." Ninh Trĩ rất vui vẻ cười rộ lên, trước sau như một nói cho Thẩm Nghi Chi chuyện xảy ra xung quanh cô: "Cái miệng to này của Lưu Viện Viện, cậu ấy đem chuyện em và chị quen biết nói ra, hiện tại rất nhiều bạn học đều nhờ em xin chữ ký của chị a, em mới không cho bọn họ."
Thẩm Nghi Chi biết Lưu Viện Viện, Ninh Trĩ đã từng nói qua với nàng, là một cô bé ở lầu bên cạnh các nàng, hiện tại học cùng lớp với Ninh Trĩ, hai người còn ngồi trước sau bàn nhau.
"Sao em lại nhỏ mọn như vậy, chị ký cho em một xấp gửi về, em mang đi đưa cho bạn học đi, phải cùng bạn học hòa hợp thật tốt biết không? Không thể để mình..."Thẩm Nghi Chi luôn lo lắng tính tình bực bội của Ninh Trĩ sẽ không hòa hợp tốt với bạn học.
Nàng nằm trên giường, mắt nhắm lại, toàn thân đều dịu đi, sự buồn ngủ như thủy triều mà dâng lên.
"Em thấy chị được rất nhiều phóng viên vây quanh trên tin tức giải trí, thấy một đạo diễn rất nổi tiếng khen chị, nói chị trời sinh đã thích hợp làm diễn viên, còn thấy chị có rất nhiều fan đang chờ đón ở cổng." Cô nói về nổi tiếng của Thẩm Nghi Chi, giọng nói tràn đầy hưng phấn: "Chị thực sự rất nổi tiếng, sau này cũng sẽ ra rất nhiều bộ phim."
Thẩm Nghi Chi "Ừ" một tiếng, sự buồn ngủ càng thêm nồng đậm, mơ hồ cảm thấy Ninh Ninh đêm nay có chút hứng thú nói chuyện.
Đang nghĩ như vậy, Ninh Trĩ im lặng lại, hô hấp ở đầu dây bên kia trở nên rõ ràng hơn, cơn buồn ngủ của Thẩm Nghi Chi dần dần biến mất, nàng mở mắt ra, cảm thấy tâm tình của Ninh Trĩ rất thấp.
"Thẩm Nghi Chi, em có cảm giác..." Cô nhẹ nhàng nói.
"Cảm giác gì?"
"Một ngày nào đó chúng ta sẽ chia li, sẽ giống như người xa lạ."
"Làm sao có thể?" Thẩm Nghi Chi nở nụ cười một chút, nàng cảm thấy hẳn là hơn nửa tháng nay đã quên liên lạc với Ninh Trĩ, cho nên khiến cho cô sinh ra tâm tình bi quan như vậy.
"Chắc chắn có thể, em cảm thấy rằng khoảng cách của chúng ta đang dần trở nên xa hơn, và em có thể sẽ không thể nào theo kịp chị." Ninh Trĩ dùng một loại giọng điệu bình tĩnh mà trước nay chưa từng có nói ra.
Thẩm Nghi Chi cảm giác được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nàng chậm lại, nhẹ nhàng nói: "Em không cần đuổi theo chị, chị vẫn luôn ở đây."
Các nàng cách nhau một khoảng cách rất xa, nhìn không thấy bộ dáng của nhau, chỉ có thể nghe thấy âm thanh của nhau.
Cảm xúc của Ninh Trĩ không thích hợp, Thẩm Nghi Chi cảm giác được, lại không biết nên trấn an cô như thế nào, chỉ có thể nhắc nhở chính mình nhiều lần, về sau cũng không thể quên Ninh Ninh nữa.
Ngày đó Ninh Trĩ như nàng trước sau như một mà ôn thuận, trước sau như một mà hiểu chuyện, vẫn nói chúc ngủ ngon với Thẩm Nghi Chi.
Nhưng Thẩm Nghi Chi có thể cảm giác được, Ninh Trĩ cũng không có tin lời nàng nói, không tin nàng vẫn sẽ luôn ở đó.
Khi đó nàng không hiểu tại sao Ninh Trĩ lại bi quan như vậy, nàng gửi cho cô một xấp chữ ký, nhưng Ninh Trĩ một tờ cũng không cho người khác, toàn bộ đều tự mình giấu đi.
Sau khi nàng phát hiện ra, liền cười cười: "Em giấu chữ ký của chị để làm gì? Em cũng không phải là fan hâm mộ của chị a."
Ninh Trĩ chỉ cười cười, đem đề tài chuyển đi, vẫn như cũ đem tất cả chồng chữ ký kia và đồ Thẩm Nghi Chi đưa cho cô, xem như bảo bối mà cất đi.
Cho đến bây giờ Thẩm Nghi Chi vẫn cảm thấy, nếu như ngày đó nàng không vội vàng về nhà tổ chức sinh nhật cho Ninh Trĩ, không phát hiện ra chuyện Ninh Trĩ đã giấu sự yêu thích đối với mình rất lâu kia, hoặc là sau khi phát hiện, nàng có thể xử lý chu đáo một chút, các nàng cũng sẽ không giống như bây giờ, ngay cả một câu hơi nghiêm túc một chút cũng không dám nói ra.
Ninh Trĩ cũng sẽ không vừa nhìn thấy nàng liền không kiên nhẫn, ngay cả ánh mắt cũng không muốn nhìn nàng nhiều.
Thẩm Nghi Chi dựa vào giường, khi đọc xong hai trang sách, Ninh Trĩ trả lời tin nhắn cho nàng.
Tài khoản phần mềm ứng dụng này là hôm qua khi ra khỏi thang máy, nàng nhìn thấy từ điện thoại di động của Ninh Trĩ.
Lúc thêm cô, chỉ là nghĩ có thể liên lạc với cô nhiều hơn một chút, ngược lại không nghĩ tới hôm nay cô liền gửi lời oán giận Thẩm Nghi Chi cho 0929.
Thẩm Nghi Chi không hiểu sao lại cảm thấy Ninh Trĩ rất đáng yêu.
[Đúng vậy, chị ấy chính là quỷ đáng ghét nhất vũ trụ, phiền phức.]
Thẩm Nghi Chi nhìn câu trả lời này của Ninh Trĩ, không nhịn được cười cười, nhưng đồng thời nàng lại vì sự chán ghét trong dòng chữ này của Ninh Trĩ mà cảm thấy mất mát.
Nàng suy nghĩ rất lâu, cũng không biết trả lời như thế nào mới tốt, đành phải nói: [Đi ngủ sớm đi.]
Ninh Trĩ không trả lời nàng nữa.
...
Thật ra Ninh Trĩ đã ngủ rồi, cô phát hiện việc than vãn với người trên mạng thật sự rất hữu dụng, cô đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mà những lời này, nếu như nói cho bằng hữu ngoài thực tế nghe được, đại khái rất nhanh sẽ bị người ta phát hiện ra người đồng nghiệp trong miệng cô là ai.
Vậy thì rắc rối to rồi.
Nhất là những lời không cẩn thận bị truyền ra ngoài, nếu để Thẩm Nghi Chi biết... Ninh Trĩ ngẫm lại đều cảm thấy hít thở không thông.
Cô ngủ một giấc ngon nhẹ nhàng, ngày hôm sau đến trường quay, Thẩm Nghi Chi đã ở đó, nghe thấy tiếng bước chân, nàng liền nhìn về phía cô.
Ninh Trĩ vô cớ chột dạ, tối hôm qua cô còn ở sau lưng nói xấu Thẩm Nghi Chi.
Cô theo bản năng sờ sờ điện thoại di động, quay lưng lại, đi tới đầu phim trường bên kia.
***Hết Chương 12***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.