Lời nói của Giang Tử Đông tựa như một cây côn thình lình giáng xuống, đập cho đầu óc Trình Duyệt ong ong cả lên.
Giang Tử Đông chưa bao giờ nói láo, huống hồ khi hắn nói ra những lời này biểu tình lại chân thật như vậy, chứng minh hắn hoàn toàn không phải nói giỡn.
Giang Tử Đông thích anh? Làm sao có thể chứ?
Mấy năm nay Giang Tử Đông quả thật rất quan tâm tới anh, giống như một người anh trai đang bảo hộ anh vậy.
Nhà Trình Duyệt là ở xa nhất so với tất cả các bạn học chung ban, lên đại học từ đầu phía nam chạy tới đầu phía bắc, đi qua toàn bộ Trung Quốc, ngồi xe lửa phải hơn ba mươi mấy giờ đồng hồ. Lúc mới tới đây cái gì cũng lạ lẫm với Trình Duyệt, khí hậu phương bắc cũng khác rất nhiều so với phương nam, mùa đông lạnh đến thấu xương, Trình Duyệt lại cực kỳ sợ lạnh, cả ngày đem mình cuộn lại trong chăn như gấu mèo, bị mọi người chê cười suốt thôi. Ăn uống lại càng không quen, ở phía bắc ăn thức ăn làm bằng bột mì là nhiều, đồ ăn lại khá mặn, Trình Duyệt đã quen ăn cơm tẻ cùng với đồ ăn nhạt rồi, hoàn toàn không có cách nào khác thích ứng với cơm nước ở căn tin, ăn một lần thôi là tiêu chảy ngay, cực kỳ thống khổ. A Vinh và Tiểu Uy thì cứ ngủ như lợn chết vậy, chỉ có Giang Tử Đông là nửa đêm đi mua thuốc cho Trình Duyệt mỗi khi anh khó chịu, thậm chí còn nhiều lần mạo hiểm mưa gió đỡ anh đi bệnh viện điều trị gấp nữa.
Dạ dày của Trình Duyệt không được tốt, không thể ăn cơm ở căn tin, mỗi ngày ra ngoài ăn thì lại quá phung phí, Giang Tử Đông liền mượn cớ nói mình muốn nấu cháo ở ký túc xá, vì thế liền bỏ tiền phí ký túc xá ra để mua nồi cơm điện, thuận tiện đặt mua cả một bộ dụng cụ nhà bếp luôn. Từ đó về sau, Trình Duyệt liền làm cơm ở ngay trong ký túc xá, mỗi lần đều tiện thể làm thêm ba phần, dần dần bọn họ đều quen với khẩu vị của Trình Duyệt, ngày nào cũng về ký túc xá ăn chực cơm của anh. Vì vậy Giang Tử Đông quyết định, mua rau mua gạo sẽ không để Trình Duyệt trả tiền nữa, trực tiếp khấu trừ từ ký túc xá phí luôn.
Những ngày tốt đẹp này Trình Duyệt vẫn nhớ ở trong lòng. Cũng bởi vì vậy mà quan hệ của anh với Giang Tử Đông so với hai người kia thân thiết hơn, vẫn xem hắn là anh trai mà luôn kính trọng cùng cảm kích.
Vậy mà lại không nghĩ tới, Giang Tử Đông đối với mình, cư nhiên...
Trình Duyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy vành mắt thâm đen của Giang Tử Đông, còn có cặp mắt mang theo tơ máu, trong lòng tuy rằng rất không đành lòng, nhưng vẫn đành phải ấp úng mở miệng: "Xin lỗi Đông ca, tôi vẫn xem anh là..."
"Đừng nói nữa." Giang Tử Đông cắt lời anh, thanh âm khàn khàn gần như nghẹn ngào, "Tôi biết, cậu chỉ xem tôi như anh trai. Cái này... Tôi biết, không cần cậu phải nhắc lại."
Trình Duyệt trầm mặc.
Giang Tử Đông ngưng mắt nhìn Trình Duyệt, gắt gao nắm chặt tay: "Thế nhưng tôi thích cậu, Trình Duyệt, từ lúc bắt đầu năm nhất đã thích cậu rồi."
"Cậu biết không, khi cậu nói mình là đồng tính, tôi kỳ thật cảm thấy rất vui, tôi đã nghĩ cuối cùng tôi cũng đã có cơ hội, thế nhưng cậu lại nói muốn dọn ra ngoài, lúc đó tôi chỉ biết, người cậu thích không phải là tôi. Lúc ấy tôi đã cảm thấy tim mình như vừa bị ai đó khoét một khối vậy."Giang Tử Đông càng siết chặt tay hơn, ngay cả mạch máu trên mu bàn tay cũng có thể thấy rõ ràng, thanh âm lại khàn khàn, viền mắt đều đỏ lên.
"Cha cậu xảy ra chuyện, tôi so với ai khác đều sốt ruột hơn hết, cuối cùng còn bỏ thi mà trực tiếp chạy tới nhà cậu tìm cậu. Tôi thuê một phòng trọ ở gần đấy, thế nhưng tôi lại không dám gặp cậu, tôi sợ tôi nhịn không được sẽ nói cho cậu biết tôi thích cậu, tôi sợ sẽ bị cậu từ chối."
"Ngày đó tôi thấy cậu từ bệnh viện trở về, sắc mặt tái nhợt, tôi thật rất đau lòng, sợ cậu không chống đỡ nổi, vì vậy tôi cố lấy dũng khí để đi gặp cậu, kết quả khi vừa tới nơi, đã thấy Diệp Kính Hy đứng dưới nhà cậu, còn cậu thì chạy vọt xuống lầu lao vào lòng cậu ấy, ôm chặt cậu ấy. Một khắc đó tôi đã biết, cậu thích Diệp Kính Hy bao nhiêu, mà tôi, đã sớm không còn cơ hội nữa rồi."
"Nhưng tôi... vẫn cảm thấy vui vẻ, vì cậu mà vui vẻ."
"Bởi vì cậu ấy đã đi tìm cậu, vào cái lúc cậu khó khăn nhất, có cậu ấy ở bên cạnh, cậu nhất định sẽ dễ chịu hơn nhiều. Nhiêu đó thôi vẫn khiến tôi rất đố kỵ với cậu ấy, thật sự, Diệp Kính Hy làm việc rất thẳng thắn, cậu ấy không giống tôi, trốn trốn tránh tránh trong nhà trọ rồi cuối cùng đánh mất cơ hội của mình. Cậu ấy vừa xuống xe lửa đã chạy thẳng tới nhà cậu, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không có."
"Cho nên cậu mới thích cậu ấy như vậy. Mà tôi, chỉ có thể vĩnh viễn làm anh trai của cậu, đúng không?"
Giang Tử Đông nói xong, đầu ngón tay thậm chí vẫn còn run rẩy.
Trình Duyệt giật mình đứng đó, ngay cả một câu cũng không nói nên lời, anh chưa bao giờ thấy qua Giang Tử Đông như vậy, anh cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, Giang Tử Đông cư nhiên lại thích anh nhiều đến vậy, còn lặn lội đường xa tới tìm anh, đến khi nhìn anh và Diệp Kính Hy ở cùng một chỗ rồi lại yên lặng quay đầu bỏ đi.
Hắn đối với Trình Duyệt tốt như vậy, ngày hôm nay còn nói ra những lời thật tâm sâu sắc này khiến Trình Duyệt quả thật rất cảm động. Thế nhưng đối với phần cảm tình sâu đậm ấy Trình Duyệt lại không có cách nào đáp trả, bởi vì trong lòng của anh đã có Diệp Kính Hy rồi.
Trình Duyệt lúc này mới biết được, lúc trước có lẽ anh đã nghĩ sai rồi, chính mình căn bản không phải là trời sinh đồng tính luyến ái, có thể chỉ là đơn thuần thích Diệp Kính Hy mà thôi, đối với những người con trai khác, anh lại không có chút cảm giác nào, ngay cả khi nghe Giang Tử Đông thổ lộ, anh thậm chí còn có chút sợ.
Trình Duyệt nắm chặt tay, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi Đông ca, tôi phải về trước. Những tài liệu này, rất cảm ơn anh."
Cầm lấy xấp tài liệu kia, Trình Duyệt cứ như là bỏ trốn mà rời khỏi ký túc xá.
Trên đường trở về, Trình Duyệt lấy điện thoại di động ra, tìm số của Giang Tử Đông rồi bắt đầu đánh tin nhắn.
Kỳ thật vừa rồi anh cũng định nói rõ ràng với Giang Tử Đông luôn, thế nhưng anh nghĩ, nhắn tin so với nói ngay mặt như thế có lẽ tốt hơn, cũng dịu dàng hơn một chút. Dù sao nếu cự tuyệt trước mặt như vậy rất dễ làm tổn thương lòng tự tôn của người ta, hơn nữa có rất nhiều chuyện không thể nói ra mặt được.Trình Duyệt một bên nghĩ, một bên bấm tin nhắn.
"Xin lỗi Đông ca, tôi thật không muốn dây dưa trong chuyện tình cảm, cho nên tôi phải nói thật cho anh biết, tôi thích Diệp Kính Hy, cảm tình của anh tôi thật sự không có cách nào đáp lại. Nếu như anh nguyện ý tiếp tục xem tôi là bạn, tôi - Trình Duyệt vĩnh viễn sẽ là người anh em tốt nhất của anh, sau này anh có yêu cầu tôi cái gì, tôi tuyệt đối sẽ không có ý kiến khác. Có thể tôi nói thẳng như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng cũng vì sợ sẽ tổn thương anh nếu chúng ta tiếp tục mối quan hệ như thế, kết quả sẽ chỉ làm anh thêm đau khổ mà thôi, tôi không muốn lừa dối anh, tôi thà nói bây giờ cho mọi chuyện đều rõ ràng. Thật xin lỗi."
Trình Duyệt đánh xong một tin nhắn dài này, nhẹ nhàng thở phào một hơi, ấn nút gửi.
Một lúc lâu sau mới nhận được hồi đáp: "Cảm ơn cậu đã trực tiếp như vậy, khiến tôi có thể triệt để hết hy vọng với cậu. Tôi đố kỵ với Diệp Kính Hy, cho nên tôi sẽ không chúc phúc cho cậu ấy. Nhưng tôi hy vọng, cậu có thể hạnh phúc."
Sau một lúc lâu, lại thêm một tin nhắn nữa.
"Anh yêu em, Trình Duyệt. Chỉ nói một lần thôi."
Trình Duyệt nắm chặt di động, chỉ cảm thấy ngón tay đều run rẩy hết lên, viền mắt có chút chua xót.
Giang Tử Đông kỳ thật là một người rất tốt, đoạn thời gian trước chỉ là do anh hiểu lầm hắn. Hôm nay biết rõ cảm tình của hắn dành cho anh rồi, lại không có cách nào khác đáp lại, chỉ có thể trực tiếp chặt đứt hy vọng của đối phương, để hắn có thể đi tìm hạnh phúc mới mà thôi.
Trình Duyệt vẫn cảm thấy rằng, trong tình cảm, dây dưa không rõ mới là việc khiến người ta tổn thương nhất.
***
Trình Duyệt về đến nhà, phát hiện trong phòng khách đang sáng đèn.
Anh đẩy cửa ra, đem áo khoác móc lên giá áo rồi đi vào trong phòng. Dưới ánh đèn ấm áp, Diệp Kính Hy đang ngồi trên ghế sô-pha đọc báo, nghe thấy động tĩnh ngoài cửa liền ngẩng đầu lên, khóe miệng khẽ nhếch: "Anh về rồi à."
"Ừm." Trình Duyệt đổi giày, thuận miệng lên tiếng.
Diệp Kính Hy đứng dậy: "Tôi có mua nguyên liệu để nấu lẩu đó, tối nay chúng ta ăn lẩu, thế nào?"
"Hả?" Hẳn là cậu ấy đã ăn tối cùng Phan Lâm rồi chứ?
"Sao thế?" Diệp Kính Hy nghi hoặc nhìn Trình Duyệt, "Không phải anh bảo sau này ăn ở nhà sao? Tôi thấy trong bếp không có gì ăn cả, vì thế trên đường về có tiện tay mua một chút rau quả."
Trình Duyệt có chút khổ não mà nhìn đống nguyên liệu trên bàn, đối diện với ánh mắt chờ mong của Diệp Kính Hy, thật sự không đành lòng nói mình đã ăn rồi, vì thế miễn cưỡng cười một cái: "Ừ, tôi cũng... thích... ăn lẩu."
Nói xong lại lóng ngóng cầm đống nguyên liệu đi vào trong bếp, Diệp Kính Hy cũng đi theo sau anh.
"Để tôi giúp anh."
"Không... không cần." Hơi thở ấm áp của Diệp Kính Hy cứ phả bên tai khiến Trình Duyệt rất là khẩn trương, bắt đầu lắp ba lắp bắp, "Bếp nhỏ như vậy, tôi... Mình tôi là đủ rồi.""Không sao." Ngữ khí của Diệp Kính Hy mang theo cường thế không cho người ta cự tuyệt, đứng ở bên cạnh Trình Duyệt vén tay áo lên rửa tay, "Nhiều đồ như vậy, một mình anh làm biết đến chừng nào. Để tôi giúp anh."
Trình Duyệt cúi đầu: "Vậy được rồi. Cậu lấy bí đao ra rửa đi."
"Muốn gọt vỏ luôn không?"
"Ừ, dùng dao bào ấy, ở bên trái ngăn kéo. Cậu cẩn thận kẻo đứt tay."
"Ừm."
"Chỗ thịt viên kia bỏ vào trong bát đi. Củ cải cậu rửa sạch rồi đưa tôi, tôi xắt mỏng cho dễ ăn."
"Ừm."
"Lúc rửa bông cải cậu nhớ tách ra luôn nha."
"Như vậy à?"
"Ừ đúng rồi."
...
Bầu không khí như vậy thật sự quá mức ấm áp.
Trình Duyện thậm chí còn nghĩ, hai người cùng nhau ở trong bếp chuẩn bị lẩu, một người thì rửa rau một người thì thái rau, phối hợp ăn ý như thế, hệt như một đôi vợ chồng bình thường chung sống với nhau vậy.
Bị ý nghĩ của mình dọa cho nhảy dựng, cả gương mặt của Trình Duyệt đều đỏ lên, vội vàng cúi đầu không dám nhìn người bên cạnh nữa.
Hai người giằng co hơn nửa tiếng, rốt cuộc cũng đã chuẩn bị xong xuôi, nước lẩu cũng đã sôi, Diệp Kính Hy đem nồi ra phòng khách đặt lên bếp điện, Trình Duyệt cầm rổ rau lon ton theo sau.
Tuy rằng rất thích cùng Diệp Kính Hy ở một chỗ, nhất là ngày hôm nay cùng nhau làm bữa tối, thế nhưng nhìn cái rổ đầy rau trong tay mình, trong lòng Trình Duyệt vừa khổ vừa thấy tội.
Sớm biết thế sẽ không đi ăn bún làm gì, giờ thì hay rồi, bụng no căng ra còn phải cùng người ta ăn lẩu, Diệp Kính Hy tối nay lại đặc biệt ôn nhu, luôn gắp rau cho Trình Duyệt, Trình Duyệt chậm rãi nhai đồ ăn được liên tục đưa tới, đủ loại mùi vị ngọt bùi đắng cay trong lòng đều bốc lên, thật không biết nên khóc hay nên cười.
Thật vất vả mới ăn xong một nồi lẩu, Trình Duyệt chỉ cảm thấy dạ dày sắp nứt ra luôn rồi, đi vào trong bếp rửa chén thôi mà cũng bước không nổi nữa.
Diệp Kính Hy vẫn đứng ở cửa nhìn anh, thấy Trình Duyệt thu dọn xong rồi mới mở miệng nói: "Đi tản bộ đi."
"Hử?" Trình Duyệt đưa mắt nhìn bầu trời tối đen như mực ngoài cửa sổ.
Đã trễ thế này còn tản bộ cái gì, Diệp Kính Hy hôm nay làm sao vậy...
"Đi thôi." Rõ là bá đạo, kéo Trình Duyệt đi tới cửa liền thuận tiện giúp Trình Duyệt mặc áo khoác vào, còn cực kỳ quan tâm mà choàng thêm khăn quàng cổ, thân thể cứng ngắc của Trình Duyệt tựa như một con rối mà mặc cho người nọ xoay tới xoay lui, chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh quá mức, mặt đỏ cả lên, ngay cả hai bên tai cũng nóng hừng hực.
Tuyết mấy ngày trước đây vẫn còn chưa tan hết, hai người đi dạo trong ngõ hẻm, tuyết đọng trên mặt đất bị bọn họ giẫm lên, phát ra tiếng lạch bạch theo quy luật.
Trình Duyệt cúi đầu không nói lời nào, Diệp Kính Hy cũng không nói.
Đi một lúc, Trình Duyệt quả thật cảm thấy dạ dày có chút thư thái, chẳng lẽ là do vừa rồi ăn nhiều quá, vẻ mặt đau khổ đều bị người nọ nhìn ra được nên mới kéo anh đi tản bộ sao?
Một trận gió lạnh đột nhiên thổi qua, Trình Duyệt cực kỳ sợ lạnh, nhịn không được mà hắt hơi một cái, ôm chặt áo khoác, ngay cả đầu cũng rụt vào trong.
"Lạnh không?" Diệp Kính Hy thấp giọng hỏi.
"Lạnh." Trình Duyệt gật đầu.
"Vậy trở về thôi." Diệp Kính Hy rất tự nhiên mà nắm tay anh, xoay người trở về.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp xuyên qua lòng bàn tay truyền tới, khiến toàn thân Trình Duyệt đều run lên, muốn giãy ra, lại bị nắm càng thêm chặt.
Trình Duyệt hoàn toàn ngốc tại chỗ, trái lại sắc mặt của Diệp Kính Hy rất bình tĩnh.
Người này thiếu tình thương lắm sao ta? Cho rằng hai thằng con trai nắm tay nhau là rất bình thường sao?
Trình Duyệt thật muốn than một tiếng, không biết người bên cạnh có hiểu nắm tay là ý tứ gì không, hay là do bị mình nắm tay nên quen rồi, hay là... Cố ý?
Đầu óc Trình Duyệt càng ngày càng loạn, trong lòng thì cứ như là đang đi thăm dò sư tử vậy, tim đập nhanh đến nỗi muốn bay ra khỏi lồng ngực luôn rồi.
-