*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Diệp Kính Hy tỏ tình với Trình Duyệt thật sự quá mức dịu dàng, Trình Duyệt bị cảm động tới nỗi đầu óc đều mê man, Diệp Kính Hy nói cái gì thì anh tiếp thu cái nấy, hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
Buổi tối tắt đèn nằm ở trên giường, đầu óc mới dần dần thông suốt ra.
Trình Duyệt lúc này mới hiểu được, Diệp Kính Hy căn bản đâu có ngu ngốc, mà chính anh mới là cái thằng ngốc nhất. Còn tưởng rằng Diệp Kính Hy thiếu tình thương nên mới như vậy, kỳ thực người ta đã sớm có dự mưu rồi, cư nhiên còn không biết xấu hổ mà giả vờ vô tội, khuôn mặt cứ bình bình tĩnh tĩnh, chỉ chờ Trình Duyệt ngây thơ chủ động tới ôm mình như thằng ngốc mà thôi.
Anh thật sự là quá đần độn mà, đã quên mất người ta học ở nước ngoài bao nhiêu năm, sống ở môi trường đó được hai mươi năm rồi, suy nghĩ đương nhiên là tiến bộ hơn, hơn nữa Diệp Kính Hy là một người rất chín chắn lý trí, ánh mắt lại nhạy cảm, làm sao có thể không hiểu được tâm tư của anh kia chứ.
Nhớ tới tình cảnh trước đây mình còn len lén nắm tay người nọ, Trình Duyệt thật hận không thể đập đầu vô tường cho rồi.
Nhưng nghĩ tới nụ hôn kịch liệt vừa rồi, mặt Trình Duyệt lại không khỏi đỏ lên. Hình như từ khi gặp Diệp Kính Hy cho tới nay, số lần anh đỏ mặt ngày càng nhiều, còn tiếp tục như vậy ngộ nhỡ bị người ta lôi ra ăn không còn một mẩu thì làm sao bây giờ?
Tối hôm đó, trong giấc mộng của Trình Duyệt lại có một số hình ảnh không hợp với thiếu nhi, Trình Duyệt nghĩ chính mình đã nằm mơ thấy mấy hình ảnh này liên tục hai ngày nay rồi, phải nên xấu hổ mà chết luôn mới đúng. Tuy nói con trai vào cái tuổi này là thời gian dễ bị kích động nhất, thế nhưng chính mình như vầy cũng không khỏi quá mê sắc đi chứ?
Bởi vì giấc mơ tối hôm qua mà tâm tình sau khi tỉnh dậy của Trình Duyệt rất là không ổn. Rửa mặt chải đầu xong liền đi tới nhà bếp rán trứng. Người thì đứng ở trong bếp nhưng tâm tư lại hoàn toàn không đặt ở trong chảo. Trình Duyệt cứ thế mà căng hết các dây thần kinh ra để nghe ngóng động tĩnh của Diệp Kính Hy, tựa như một con mèo đang vểnh tai nghe trộm vậy.
Trứng rán đều bị cháy hết, mùi khét nhanh chóng kéo Diệp Kính Hy tới.
Nghe được tiếng bước chân của người nọ, Trình Duyệt vội vàng nghiêng đầu đi làm bộ như không có việc gì.
Diệp Kính Hy đi tới phía sau Trình Duyệt, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, đem cằm gác lên vai anh, thấp giọng ghé vào lỗ tai anh nói: "Đang nghĩ gì đấy, chiên trứng khét hết rồi?"
Nghĩ... Nghĩ cái gì?
Lẽ nào phải nói với người ta, mình đang nghĩ tới cái giấc mộng khiến người phải xấu hổ muốn chết sao?
Trình Duyệt không thể làm gì khác hơn là mím môi không lên tiếng.
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng siết lại hai tay để cho cả người Trình Duyệt rơi vào lồng ngực ấm áp của mình.
Trước đây từng nghe người ta nói qua, từ phía sau lưng ôm lấy đối phương, hai tay từ dưới nách vòng ra trước ngực, đây là một loại tư thế dễ dàng làm cho người ta thấy an tâm nhất.Vậy mà tâm Trình Duyệt bây giờ không có chút nào là yên cho được, tim đập càng ngày càng mãnh liệt.
Trình Duyệt tắt bếp, đem đống trứng đen xì trong chảo ra bỏ vào thùng rác, sau đó nhanh chóng xả nước để rửa chảo, lúc này mới cố gắng trấn định hỏi: "Anh không đi chạy bộ sao?"
"Cùng đi đi."
Trình Duyệt lại bật bếp lần nữa, nhẹ giọng nói: "Em chạy bộ rất chậm, anh đi đi. Em ở nhà làm điểm tâm được rồi."
Diệp Kính Hy đưa tay tắt bếp, cố chấp nói: "Trời còn sớm, chúng ta cùng đi. Sau này mỗi ngày chúng ta cùng nhau chạy bộ, lâu ngày rồi thì thể chất của em tự nhiên sẽ tốt hơn."
Diệp Kính Hy nhẹ nhàng xoay người Trình Duyệt lại, nhìn chăm chú vào anh, ánh mắt cũng trở nên ôn nhu hơn, "Anh từ nhỏ đã được cha rèn luyện cho nên thân thể mới tốt như vậy, mấy năm nay thậm chí còn chưa từng bị cảm lần nào. Em suốt ngày ở trong nhà, sức đề kháng đương nhiên yếu. Lần trước may mà chỉ viêm ruột thừa." Nói đến đây, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, "Cái chuyện nửa đêm phải đưa em tới bệnh viện, anh không muốn phát sinh thêm lần nào nữa, hiểu chưa?"
Trình Duyệt biết Diệp Kính Hy chỉ lấy cái chuyện viêm ruột thừa ra làm cớ mà thôi, thế nhưng Trình Duyệt vẫn rất rõ ràng, Diệp Kính Hy là vì muốn mình thật sự khỏe mạnh, từ những lời nói vô cùng đơn giản ấy vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng sự quan tâm mà đối phương dành cho anh.
Đêm hôm đó cõng anh trên lưng tới bệnh viện, đêm lạnh như vậy, tuyết lớn như vậy, người nọ lại ăn mặc đơn bạc, vậy mà một câu oán giận cũng không có. Tới bệnh viện thấy anh đau đớn đến không chịu nổi thì lại gắt gao nhíu mày, thậm chí còn yêu cầu bác sĩ trước tiên tiêm một mũi thuốc giảm đau.
Diệp Kính Hy chính là người ấm áp chu đáo như vậy, ngữ khí cố chấp, thậm chí còn giống như là ra lệnh mà yêu cầu Trình Duyệt chạy bộ chung với mình, chỉ là bởi vì, Diệp Kính Hy không bao giờ muốn nhìn thấy hình dạng Trình Duyệt vì bệnh mà thống khổ nữa.
Trình Duyệt hiểu rõ tất cả, thế nên cũng không cự tuyệt nữa, ngẩng đầu lên nhìn vào hai mắt Diệp Kính Hy, khóe miệng chậm rãi nở một nụ cười.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy tay Diệp Kính Hy, nghiêm túc nói: "Được rồi, sau này mỗi sáng sẽ cùng nhau chạy bộ." Nói xong lại trừng mắt nhìn đối phương, "Thế nhưng em chạy rất chậm, anh phải chờ em, em trước đây vẫn quanh quẩn một chỗ ở cái thành tích năm mươi mét đấy."
Diệp Kính Hy cười cười, cầm ngược lại tay Trình Duyệt: "Anh đương nhiên chờ em."
Đêm qua có đổ một trận mưa, toàn bộ thế giới như vừa được trải qua một đợt tẩy lễ mà trở nên tươi mới tinh tươm hẳn lên. Bãi cỏ bên đường nhú ra những mầm non xanh nhạt, trên mặt vẫn còn vương vài hạt nước mưa, ánh dương quang vừa rọi xuống, liền giống nhưng một viên pha lê trong suốt óng ánh lấp lánh. Trên quảng trường gần đó có rất nhiều cụ già đang luyện thái cực quyền, cẩn thận tập theo từng động tác của thầy huấn luyện viên. Có một vài ông bố bà mẹ đang đạp xe đi mua một túi sữa đậu nành và bánh quẩy, rồi lại nôn nóng đạp trở về nhà. Ánh dương quang nhẹ nhàng tỏa sáng khắp thành phố này, tuyên cáo với mọi người rằng đã bắt đầu một ngày mới.Vào buổi sáng đẹp trời tươi mát như thế, Diệp Kính Hy và Trình Duyệt cùng nhau sóng vai chạy bộ.
Trình Duyệt là lần đầu tiên chạy bộ vào sáng sớm, chưa quen với lượng vận động như vậy cho nên chạy rất chậm. Thế nhưng Diệp Kính Hy luôn bảo trì tần suất chạy cùng anh. Trình Duyệt mỗi khi nghiêng đầu qua đều có thể thấy những sợi tóc đang nhẹ nhàng lay động bên tai người nọ, ở đuôi tóc còn mang theo một giọt mồ hôi lung lay như sắp đổ, dưới ánh mặt trời lấp lánh ánh quang. Mỗi khi Trình Duyệt thấy mệt mỏi, Diệp Kính Hy liền chủ động dừng lại nghỉ ngơi, kéo Trình Duyệt tới chiếc ghế đá bên đường ngồi một hồi, sau đó lại tiếp tục chạy.
Phía trước có một cặp vợ chồng cao tuổi đang cùng nhau tản bộ, mái tóc bọn họ đều đã hoa râm, bước đi tập tễnh, chống gậy đi từng bước từng bước rất gian nan, nhưng bàn tay còn lại không cầm gậy của họ lại gắt gao nắm lấy nhau, Trình Duyệt dừng lại nhìn bọn họ, mãi cho đến khi thân ảnh của hai ông bà lão biến mất ở cuối ngã tư đường.
Về sau, rất nhiều lần chạy bộ vào sáng sớm bọn họ đều gặp được hai ông bà lão nọ. Mỗi khi nhìn thấy hai người họ cùng dìu nhau đi qua con đường dài đằng đẵng như thế này, trong lòng Trình Duyệt đều cảm thấy hết sức kính nể cùng cảm động.
Cảm tình giữa người với người quý ở chỗ lâu dài, Trình Duyệt hy vọng rằng mình và Diệp Kính Hy cũng có thể đi được với nhau lâu dài như vậy. Anh muốn mãi mãi có thể cùng người này ở một chỗ, dù cho sau này có già đi chăng nữa, vẫn sẽ luôn giống như bây giờ, mỗi ngày đều có thể nắm tay nhau tản bộ.
Từ ngày được cùng Diệp Kính Hy một chỗ tới nay, tâm tình của Trình Duyệt lúc nào cũng vui vẻ.
Mỗi lần Trình Duyệt ở trong bếp làm cơm, Diệp Kính Hy đều thích ôm anh từ phía sau, mới đầu Trình Duyệt vẫn còn thấy khẩn trương, đến nỗi lộn dầu thành giấm, làm ra món nào cũng có mùi vị hết sức kỳ quái, thế nhưng Diệp Kính Hy cũng không nói gì cả, vẫn ăn hết như thường. Dần dà, Trình Duyệt cũng đã quen với cái ôm của Diệp Kính Hy, mỗi khi bị đối phương ôm vào lòng, Trình Duyệt đều cảm thấy trong lòng dào dạt ấm áp.
Lúc ăn cơm hai người đều gắp đồ ăn cho nhau, có đôi khi sẽ cùng gắp trúng một món gì đó, khi ấy Diệp Kính Hy sẽ mỉm cười chủ động gắp đồ ăn lên bỏ vào trong bát Trình Duyệt, cười nói: Cho em ăn là tốt nhất.
Chỉ động tác nho nhỏ này thôi cũng đủ làm Trình Duyệt hết sức cảm động rồi.
Dần dần cũng tới tháng năm, khí trời càng trở nên nóng bức. Trình Duyệt mỗi khi trời nóng thì rất dễ đổ mồ hôi, đêm nào ngủ mồ hôi cũng đổ ướt cả quần áo.
Có một hôm Diệp Kính Hy dậy đi toilet, Trình Duyệt vừa lúc tỉnh ngủ, Diệp Kính Hy thấy phòng đọc sách sáng đèn, cho rằng anh lại bị đau bụng, trong lòng nhất thời sốt ruột, chẳng thèm gõ cửa mà trực tiếp xông vào luôn.
Trình Duyệt lúc đó đang ngồi trên giường để quạt máy thổi cho mát, áo ngủ đều bị anh cuộn lên tới eo, hai chân trần trụi trong không khí, áo ngủ trên người cũng bởi vì ướt đẫm mồ hôi mà dính sát vào người. Thắt lưng xinh đẹp, cơ bụng bằng phẳng, đường nét thân thể đều hiện rõ ra trước mắt, ngay cả hai điểm hồng hồng trước ngực cũng có thể thấy rõ ràng.Thấy Diệp Kính Hy đột nhiên xông vào, Trình Duyệt có chút hoảng, vội vàng buông áo ngủ xuống che lại hai chân của mình, xấu hổ nói: "Sao anh lại tới đây?"
Diệp Kính Hy nhìn Trình Duyệt, ánh mắt thâm trầm.
"Nóng lắm à?" Diệp Kính Hy thấp giọng hỏi.
Trình Duyệt cười đến vô cùng xấu hổ: "Ừm... Em vừa gặp ác mộng... Tỉnh lại thấy nóng quá... Cho nên ngồi dậy hóng quạt một chút."
Diệp Kính Hy nói: "Không bằng hôm nào chúng ta mua thêm một cái điều hòa đi?"
Trình Duyệt lập tức bác bỏ: "Không cần đâu, lãng phí lắm."
Diệp Kính Hy trầm mặc một chút, đi tới bên giường Trình Duyệt, cúi người xuống đem tấm chăn mỏng nhẹ nhàng kéo lên trên, che đi phần ngực của anh.
"Em đổ mồ hôi nhiều như vậy, ngồi trước quạt gió lạnh coi chừng bị cảm đấy."
Thanh âm bên tai có chút khàn khàn.
Trình Duyệt lúc này mới phát hiện tình trạng thân trên của mình là như thế nào, hai tai thoáng chốc đỏ ửng lên.
"Biết... biết rồi."
"Mau nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi học." Diệp Kính Hy cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, thấp giọng nói, "Ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Chờ Diệp Kính Hy đi rồi, khuôn mặt Trình Duyệt mới bắt đầu đỏ chót lên như quả cà chua. Vừa rồi đem chăn để ở bên hông, hầu như cái gì cũng bị người ta nhìn thấy hết, hên là ở trên chưa có cởi. Nhưng mà cái áo mỏng dính như cánh ve này dán ở trên người, so với không mặc cũng đâu khác là bao nhiêu đâu a.
Thật sự là mất mặt muốn chết mà.
Chuyện lắp máy điều hòa, Trình Duyệt còn tưởng là Diệp Kính Hy chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ sáng hôm sau trong lúc ăn sáng Diệp Kính Hy lại nhắc lại lần nữa. Hai người, một cái trong phòng ngủ, một cái trong phòng đọc sách, hai phòng đều lắp điều hòa thì chi phí quá cao. Trình Duyệt từ trước tới nay luôn tiết kiệm, sinh hoạt phí của anh cũng có hạn, không kiếm ra được nhiều tiền như vậy, cũng không muốn để Diệp Kính Hy hao tiền vì anh, thế nên mới nói tạm thời khoan lắp đã.
Kết quả sau tối hôm đó, Trình Duyệt phát hiện trong nhà trở nên khá mát mẻ. Phòng ngủ của Diệp Kính Hy và phòng khách tương thông với nhau, mà trong phòng ngủ hiển nhiên đã được lắp một chiếc điều hòa. Còn chưa kể, giường trong phòng đọc sách của Trình Duyệt cũng đã bị Diệp Kính Hy dọn vào phòng ngủ của mình luôn rồi.
Lý do của Diệp Kính Hy là như vậy có thể tiết kiệm được một chiếc điều hòa, hơn nữa Trình Duyệt nửa đêm vạn nhất có chuyện gì, Diệp Kính Hy cũng có thể chăm sóc được. Tuy rằng lý do đó quang minh chính đại đấy, thế nhưng Diệp Kính Hy trước đây đã từng có tiền án (do Chanh đặt ra =))) là 'khoác da dê mà không có hảo tâm' rồi, Trình Duyệt vẫn nghĩ rằng người nọ muốn mình dọn vào trong phòng, mục đích chắc cũng chẳng đơn giản đâu.
Trình Duyệt đưa mắt nhìn phòng ngủ của Diệp Kính Hy, quả nhiên, hai chiếc giường được đặt chung một chỗ, hầu như là biến thành giường đôi luôn rồi. Về sau phải cùng ngủ chung một phòng với Diệp Kính Hy sao? Trời ạ, sức chịu đựng của anh cũng không mạnh như vậy đâu a.
Buổi tối tắm xong, Diệp Kính Hy vào phòng chỉnh đốn giường chiếu, Trình Duyệt đứng trong phòng khách ngây người thật lâu, rốt cuộc dưới sự thúc giục của Diệp Kính Hy, cũng cắn răng bước từng bước vào phòng ngủ của ai kia.
Anh vẫn cảm thấy rằng, vài bước đi tới phòng ngủ này sao mà nặng nề quá, mà trong căn phòng đang lấp lánh ánh sáng ấm áp kia, có một con dã thú đang há mồm ngồi ở đó, chờ anh vào rồi trực tiếp nuốt hết vào bụng.
"Em ngủ bên này đi." Diệp Kính Hy chỉ chỉ vào chỗ sát vách tường.
Trình Duyệt ngẩng đầu nhìn thoáng qua, quả nhiên, nằm ở chỗ đó thật sự là có muốn trốn cũng không trốn được.
Kỳ thực cảm tình của hai người đã tốt như vậy rồi, cho dù là Diệp Kính Hy muốn làm mấy cái gì gì đó, Trình Duyệt cũng có thể chấp nhận được, chỉ là có chút xấu hổ với căng thẳng mà thôi. Dù sao Trình Duyệt da mặt mỏng, hơn nữa, chưa từng có kinh nghiệm trong phương diện kia a.
Trình Duyệt chậm rãi bò lên giường, xoay mặt về phía tường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Phía sau có động tĩnh, Diệp Kính Hy cũng nằm xuống. Cảm giác được hơi thở của người nọ dần dần tới gần, hai tay thì ôm lấy thắt lưng mình, toàn thân Trình Duyệt bỗng nhiên cứng đờ, hình ảnh kỳ quái trong mộng lại chậm rãi hiện ra trước mắt.
Diệp Kính Hy sẽ không muốn, ngay đêm nay...
Trình Duyệt khẩn trương đến mức nắm chặt hai tay lại.
Tay của Diệp Kính Hy chậm rãi di động, từ phần eo lên tới trước ngực, sau đó dùng tư thế ôm này mà nhẹ nhàng đem Trình Duyệt ôm vào trong lòng.
"Ngủ sớm chút đi." Diệp Kính Hy khẽ nói bên tai Trình Duyệt.
Sau đó vươn tay tắt đèn trong phòng.
Trước mắt là một mảnh tối om, phía sau lại là hơi thở ấm áp của người nọ. Trình Duyệt toàn thân cứng ngắc không dám động đậy, đợi một lúc lâu sau cũng không thấy Diệp Kính Hy có động tác xấu xa gì, chỉ là từ sau lưng nhẹ nhàng ôm Trình Duyệt, cái ôm nay cũng rất đơn thuần, thậm chí còn có loại phong độ tọa hoài bất loạn* của một chính nhân quân tử nữa kìa.
Trình Duyệt khẩn trương hết nửa ngày, còn tưởng rằng người kia sẽ làm cái gì đó. Kết quả, Diệp Kính Hy cái gì cũng không làm.
Cái tên Diệp Kính Hy này, thật sự là đáng giận mà!
(*) Tọa hoài bất loạn: đại khái là có người (khác giới) ngồi trong lòng mà không loạn. Đây là một điển tích của bác Liễu Hạ Huệ đấy ) Sơ sơ là thế này: Hồi đó ông Liễu Hạ Huệ còn làm quan nhỏ, một đêm đi về gặp mưa lớn bèn trú tạm ở quách môn (chòi ngoài cổng thành). Bỗng có tiếng gọi cửa, thì ra một người đàn bà gặp mưa cũng xin trú nhờ. Người đàn bà đó lạnh quá, Liễu Hạ Huệ bèn ôm vào trong lòng, còn dùng áo của mình khoác cho người ta, ngồi hết đêm không xảy ra chuyện nam nữ cẩu hợp gì cả. Người đời sau xưng tụng đức hạnh Liễu Hạ Huệ, gọi là "tọa hoài bất loạn" (có đàn bà ngồi trong lòng mà tâm không loạn).