Yêu Thương Tựa Không Khí

Chương 49: Phiên ngoại 2:Giang Tử Đông




1.
Giang Tử Đông suốt thời đại học vẫn luôn thích Trình Duyệt, thế nhưng tới khi anh rốt cuộc cũng cố lấy được dũng khí để tỏ tình thì Trình Duyệt đã yêu Diệp Kính Hy mất rồi. Diệp Kính Hy nhìn qua lúc nào cũng lạnh như băng, nhưng chỉ đặc biệt ôn nhu với Trình Duyệt. Giang Tử Đông rất rõ ràng, bọn họ là một cặp xứng đôi nhất, mà quan trọng nhất là, bọn họ yêu nhau.
Cho nên, anh vĩnh viễn chỉ là kẻ thứ ba.
Dù cho cảm tình của anh đối với Trình Duyệt cũng không hơn không kém Diệp Kính Hy chút xíu nào, thế nhưng ở trong lòng Trình Duyệt, anh chỉ có thể là "bạn bè", chẳng có một chút nào là liên quan đến "tình yêu" cả.
Có nghĩa vụ, nhưng không có quyền lợi.
Khi Trình Duyệt và Diệp Kính Hy xa nhau, Giang Tử Đông vẫn luôn âm thầm quan tâm chăm sóc Trình Duyệt. Cho dù chẳng nhận được bất kỳ báo đáp nào, vẫn không nhịn được mà luôn đưa tay giúp đỡ mỗi khi Trình Duyệt gặp khó khăn.
Thế nhưng hôm nay, cái loại im lặng bảo hộ này, cũng không cần phải tiếp tục làm nữa.
Bởi vì Diệp Kính Hy đã trở về rồi.
Lúc anh gặp hắn ở hội nghị công bố tin tức, câu đầu tiên hắn nói là: Trình Duyệt có khỏe không?
Nhớ tới ngày hôm nay lúc họp mặt bạn bè, khi nhắc tới tên của Diệp Kính Hy thì sắc mặt Trình Duyệt lại tái nhợt, Giang Tử Đông nhịn không được mà cười khổ. Anh biết rõ, Diệp Kính Hy những năm gần đây vẫn nhớ đến Trình Duyệt, Trình Duyệt cũng vẫn chờ đợi Diệp Kính Hy, mà Giang Tử Đông anh, qua nhiều năm như vậy, vẫn chỉ là kẻ dư thừa giữa hai người bọn họ mà thôi.Nếu đã không chiếm được, vậy thì cứ tiêu sái rời khỏi.
Không thể làm người yêu, thì cũng không cần phải làm kẻ thù.
Giang Tử Đông anh cũng đâu phải xui xẻo đến nỗi không ai thèm, không thể chỉ bởi vì thất tình mà không gượng dậy được chứ. Ba mươi tuổi đầu, chính là năm tốt nhất của một người đàn ông, anh cũng chẳng muốn ôm cây mà ngu ngốc đợi Trình Duyệt tới già, sau đó lại giống như các nhân vật nam phụ bi tình trong phim điện ảnh, nhìn vào ảnh chụp lúc còn trẻ mà ngây người ngắm nhìn.
Vai nam phụ bi kịch đó tuyệt đối không phải là anh.
Giang Tử Đông thu hồi dòng suy nghĩ của mình, nhìn những ngọn đèn rực rỡ chói lọi xuyên qua cửa sổ xe. Bất tri bất giác đã lái xe tới đường Đông Hoa rồi. Đây chính là "làng chơi" nổi danh nhất ở đây, quán bar khách sạn cứ liên tiếp san sát nhau, những chiếc xe riêng xa hoa thần bí nối đuôi không dứt, quả nhiên là sầm uất như lời đồn đãi, tràn ngập cám dỗ mê hoặc.
Giang Tử Đông đỗ xe ở một bãi đỗ xe dưới tầng hầm, lúc đi ngang qua khúc cua, thấy hai người quần áo nửa hờ nửa cởi đang trình diễn một màn dành cho người lớn. Cậu trai trẻ bị đặt ở trên tường thấy Giang Tử Đông đi ngang qua, liền cố ý vươn đầu lưỡi liếm liếm môi, còn đá lông nheo với anh một cái.
Giang Tử Đông mỉm cười, làm một động tác "xin tự nhiên", sau đó bình thản đi ra khỏi bãi đỗ xe.
Bên ngoài mưa to không ngớt, Giang Tử Đông thấy cách đó không xa có một siêu thị tiện lợi, vì thế liền đi vào, tính mua một cây dù cho mình.
Vì sắp tới giờ cơm tối cho nên người trong siêu thị rất nhiều, quầy tính tiền phải xếp một hàng dài, trông có vẻ chật chội. Giang Tử Đông đã tận lực tìm một chỗ ít người để xếp hàng, thế nhưng vẫn bị một tên ngốc nào đó không cẩn thận đụng phải.
Xe đẩy bằng kim loại mạnh mẽ đụng vào cổ tay, cơn đau mãnh liệt khiến Giang Tử Đông không khỏi nhíu mày.
"Xin lỗi... Anh không sao chứ?"
Thanh âm rất trong trẻo. Trên mặt mặc dù giả vờ bình tĩnh, thế nhưng ngón tay trắng nõn lại khẩn trương nắm chặt lấy xe đẩy, tựa hồ ngay cả da trên mu bàn tay đều ửng đỏ lên.
Giang Tử Đông muốn mở miệng mắng một phen, thế nhưng lời nói lại bị nghẹn trong cổ họng -
Cậu con trai trước mặt anh trông rất đẹp, không ai lại nhẫn tâm đối với một người vừa đẹp vừa lễ phép như vậy mà nói lời ác ý cả.
Giang Tử Đông đột nhiên nảy ra ý xấu, cười cười nói: "Tôi không sao, chỉ là... Đồng hồ của tôi..."
Giơ giơ cổ tay đến trước mặt đối phương, mặt đồng hồ vốn trong như gương lúc này lại xuất hiện một vết nứt nho nhỏ. Giang Tử Đông lại chìa tay mình ra thêm chút nữa, dùng giọng điệu vô tội vạ nói -
"Cậu xem, bị cậu làm nứt rồi."
Người nọ kinh ngạc nhìn đồng hồ trên tay anh, hơn nửa ngày không nói ra lời.
Làn da cậu trắng trẻo, hai mắt vừa to vừa sáng sủa, môi mỏng khẽ nhếch mang theo một màu hồng nhạt động lòng người. Cặp chân thon dài được bọc trong chiếc quần tây, làm tôn thêm dáng người không có một chút tì vết nào của cậu, dung mạo thanh tú xinh đẹp khiến người ta khó mà dời mắt đi được."Xin hỏi quý danh?" Giang Tử Đông hỏi.
"Tôi... Họ Tề."
Giang Tử Đông cười quan sát cậu, "À, cậu Tề."
Đối phương tựa hồ không quen xưng hô như vậy, có chút xấu hổ nói: "Ừm.. Gọi tôi A Tề là được rồi."
"Ừ, A Tề." Giang Tử Đông mỉm cười, "Chúng ta nói về vấn đề đồng hồ đeo tay của tôi một chút đi."
Lúc này thật cảm ơn cái cô thư ký ngốc nghếch vừa mới được tuyển dụng ngày hôm nay, sáng sớm trong lúc chỉnh lý văn kiện trên bàn cư nhiên làm rơi đồng hồ xuống đất, còn vụng về lấy giày cao gót của cô ta đạp lên thêm một cái nữa, đồng hồ đeo tay đẹp như vậy bị cô làm nứt một khe nhỏ. Ngày hôm nay vốn định mang đi sửa, không ngờ ở trong siêu thị lại gặp được người con trai kém may mắn này.
Giang Tử Đông thấy trên mặt cậu tuy giả vờ trấn định, thế nhưng ngón tay lại khẩn trương đến trắng bệch, tâm tình không khỏi càng thêm vui vẻ.
A Tề trầm mặc chỉ trong chốc lát, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đen láy nhìn thẳng vào Giang Tử Đông, nhẹ giọng nói: "Xin lỗi, tôi có thể mang đồng hồ đeo tay của anh đi sửa không?"
Ánh mắt thuần túy mà chân thành như vậy, càng khiến Giang Tử Đông đột nhiên có chút mềm lòng.
Người này hình như rất dễ lừa a...
Dưới ánh mắt chân thành của cậu, Giang Tử Đông suýt nữa đã nói "Không sao" rồi, may mà anh đã kịp ngậm miệng, rút lại cái cảm giác áy náy vì "ăn hiếp động vật nhỏ" không hiểu từ đâu mọc lên xong, liền tiếp tục cười tủm tỉm mà tiến hành kế hoạch ăn hiếp đối phương -
"Chiếc đồng hồ này là do ông nội tôi để lại cho tôi, với tôi mà nói, có một ý nghĩa rất quan trọng."
"Hơn nữa, chiếc đồng hồ này rất quý giá, là bản số lượng có hạn, rất khó mua được." Dứt lời, lắc lắc chiếc đồng hồ trên tay mình, "Tôi làm sao có thể yên tâm giao cho cậu được."
A Tề hiển nhiên không nghĩ tới Giang Tử Đông lại không chịu bỏ qua cho mình, giật mình một lát, lúc này mới xấu hổ cúi đầu, "Vậy anh đưa tôi số tài khoản ngân hàng của anh đi, nói tôi biết bao nhiêu tiền, tôi sẽ gửi tiền vào cho anh." Ngừng một chút, lại nhỏ giọng nói, "Trên người tôi không mang theo tiền mặt."
"Không được." Giang Tử Đông tiếp tục giở trò lưu manh.
Anh đột nhiên phát hiện ăn hiếp cậu con trai lòng dạ đơn thuần nhưng làm bộ bình tĩnh này là một chuyện rất thú vị, cậu lúc này giống như là một chú mèo nhỏ được nuôi ở trong nhà vậy, ngoan ngoãn nằm ở bên chân mà dùng cặp mắt trong suốt to tròn nhìn mình chằm chằm, làm cho người ta nhịn không được mà muốn hung hăng chà đạp...
Giang Tử Đông nhếch nhếch khóe miệng, giả vờ nghiêm túc nói: "Lỡ như cậu cứ thế bỏ đi, thành phố B lớn như vậy, tôi biết đường nào mà tìm cậu?"
Gương mặt A Tề hơi đỏ lên, nhẹ giọng nói: "Vậy anh muốn như thế nào?"
"Nói miệng không bằng chứng, chúng ta làm một chứng từ đi."A Tề giật mình, nghi hoặc nói: "Chứng từ?"
Giang Tử Đông gật đầu, sáp lại gần, hạ giọng nói: "Ghi cho tôi số điện thoại và địa chỉ của cậu, như vậy tôi mới yên tâm. Lỡ như cậu không giữ lời, tôi còn biết đường tìm tới."
A Tề suy nghĩ một chút, lấy một tờ giấy trong túi ra, xoẹt xoẹt hai cái đã viết xuống số điện thoại của mình, khi viết đến hai con số cuối cùng, ngón tay thoáng dừng lại, tựa hồ đang do dự cái gì đó.
A Tề liếc mắt nhìn Giang Tử Đông, đưa tờ giấy cho anh, nói: "Vậy được chưa?"
Dứt lời xoay người định đi, lại bị Giang Tử Đông đột nhiên kéo tay lại -
"Để tôi gọi vào số cậu, cậu cũng nên lưu số tôi đã." Giang Tử Đông nhìn tờ giấy kia mỉm cười.
A Tề khi nãy viết dãy số đó ra có hơi do dự, cũng không tránh khỏi cặp mắt của Giang Tử Đông.
Thấy Giang Tử Đông lấy điện thoại ra bắt đầu gọi, sắc mặt A Tề khẽ biến, ngữ khí có chút thẹn thùng, "Để tôi trở về rồi hẵng gọi, tôi không có đem di động theo."
"Không sao, tôi gọi vài cái là bên máy cậu sẽ hiện số mà." Giang Tử Đông cười cười, tiếp tục bấm máy, sắc mặt của A Tề thì lại càng thêm khó coi.
Điện thoại rất nhanh đã kết nối được, bên tai truyền tới một giọng nữ: "A lô, đây là công ty luật sư XX, xin hỏi ai đầu dây ạ?"
Quả nhiên...
Giang Tử Đông im lặng cúp điện thoại, lắc lắc di động của mình, nói: "Cậu để điện thoại ở nhà à? Thế người đàn ông nghe điện thoại là ai thế?"
"À, là... Là... Anh của tôi."
Giang Tử Đông cười nói: "Cậu ở chung với anh cậu à?"
"Ừm..."
Giang Tử Đông híp híp mắt lại, đánh giá người con trai trước mặt vì khẩn trương mà áy náy mất tự nhiên, đột nhiên nhếch khóe miệng lên nói: "Anh của cậu là... Phụ nữ à?"
A Tề không kịp phản ứng lại ý tứ của lời này, giật mình đứng đó trừng to mắt.
Giang Tử Đông nhún nhún vai, nói: "Vừa nãy nghe máy là cô gái nào đó. Tôi vì muốn thử cậu, cho nên mới cố ý bảo là đàn ông thôi."
"......"
"Không phải cô ấy là chị dâu cậu đấy chứ? Hay cũng là chị cậu?" Giang Tử Đông nhịn cười, tiến đến bên tai cậu, đè thấp thanh âm, "Quả nhiên bị tôi đoán trúng, cậu viết số điện thoại giả gạt tôi."
Gương mặt của A Tề ngay lập tức sung huyết đến đỏ bừng, cúi đầu không biết làm sao.
Giang Tử Đông nhướng nhướng mày, "Cậu không tiện cho tôi số di động của cậu sao? Hay là lo lắng tôi quấy rầy cậu? Cậu nghĩ tôi là 'kẻ lừa đảo' chuyên đi gạt người sao?" Dứt lời liền sờ sờ cằm, làm ra một bộ dáng thanh niên chính trực.
Thấy A Tề không nói lời nào, Giang Tử Đông liền rút danh thiếp của mình ra đưa cho cậu, vươn tay ra, "Làm quen một chút nào, tôi là Giang Tử Đông."A Tề xấu hổ bắt tay anh, cầm lấy danh thiếp nhìn thoáng qua. Tổng giám đốc tập đoàn quảng cáo XX, phía dưới còn có một loạt địa chỉ số điện thoại, hiển nhiên không phải là người dễ trêu chọc.
Mới vừa rồi còn cho rằng anh nằm trong nhóm lừa đảo nào đó, chuyên mặc âu phục rồi cầm đồng hồ bị hư đi lừa tiền người ta, dù sao A Tề vẫn mơ hồ cảm thấy không phải là do mình làm hư, mà đối phương cứ liên tục mượn cớ để lấy số điện thoại của mình, cậu đương nhiên là không dám cho.
Xem ra hiện tại đã trách lầm anh rồi.
Nhìn đối phương mỉm cười nhìn mình chằm chằm, A Tề có chút mất tự nhiên mà dời mắt đi chỗ khác. Cư nhiên còn xem một người đường đường là tổng giám đốc thành kẻ lừa đảo...
A Tề có chút khẩn trương nhìn anh, nói: "Tôi vừa rồi nhớ nhầm." Nói xong liền giật lấy tờ giấy trong tay Giang Tử Đông, sửa lại hai số cuối, sau đó đỏ mặt đưa tờ giấy cho anh, "Đồng hồ đeo tay bao nhiêu tiền, tôi sẽ về lấy tiền trả cho anh."
Thấy vẻ mặt cậu đỏ bừng, kiểu như chỉ hận không thể đào một cái hố để chui xuống, lòng Giang Tử Đông mềm nhũn ra, mỉm cười nói: "Được rồi, tiền sửa chữa đồng hồ cậu không cần bồi thường đâu." Dừng một chút, liền tiến đến bên tai cậu, hạ giọng, "Tôi sẽ gọi điện cho cậu sau."
Dứt lời, phất phất tờ giấy trong tay, nghênh ngang bước đi.
A Tề đứng tại chỗ nhìn bóng lưng anh, ngẩn tò te như thằng ngốc.
Một lúc sau mới biết được, mình bị anh ta đùa giỡn!
Thế nhưng, có người xin số điện thoại kiểu vậy sao? Mặt dày mày dạn bắt mình bồi thường tiền cho đã, cuối cùng mới nói là chỉ cần số điện thoại, không cần bồi thường nữa.
Sau khi từ siêu thị đi ra, trời đổ mưa càng lớn. Giang Tử Đông bung dù đi dọc dọc theo con đường, nhớ tới dáng vẻ cậu con trai vừa rồi giả bộ bình tĩnh nhưng lại khẩn trương đến quýnh quáng cả lên, không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Anh đứng ở ven đường một lát, liền thấy người nọ từ siêu thị đi ra.
Giang Tử Đông híp mắt, lặng lẽ theo sau người nọ. Anh có một loại trực giác rất kỳ quái, cái cậu gọi là "A Tề" này, tựa hồ không hề đơn giản.
Làng chơi là một nơi cực kỳ nguy hiểm, ở chỗ này lại thường xuyên xuất hiện nhiều cậu trai trẻ tuổi xinh đẹp, đa phần là money boy trong quán bar hay khách sạn, quần áo của những cậu trai này đều rất lẳng lơ diêm dúa, thế nhưng trên người người nọ lại có một loại khí chất tinh thuần, tuyệt không giống như những cậu MB bán thân kiếm tiền này.
Mà nếu không phải là MB, vì sao cậu lại xuất hiện ở đây?
Cậu rốt cuộc là ai?
Giang Tử Đông mang theo lòng hiểu kỳ của mình đi theo phía sau A Tề, đi sâu vào con phố đó.
2.
Crazy.
Năm chữ cái tiêu sái đường hoàng được ánh đèn màu rực rỡ vây quanh, thậm chí chỉ đứng ngoài cửa cũng có thể cảm nhận được bầu không khí nhiệt liệt ở bên trong.Nếu như không phải tận mắt thấy A Tề đi vào Crazy, Giang Tử Đông thậm chí còn không nghĩ rằng cái quán bar này chẳng dính dáng gì tới cậu cả.
Crazy, người ở trong làng chơi không ai không biết tới quán bar này. Tiêu phí ở đây cao đến nỗi khiến người ta phải tức lộn ruột, thế nhưng buôn bán lúc nào cũng bừng bừng khí thế, nhiều khi còn phải đặt phòng trước thì mới có chỗ, hiển nhiên, ông chủ của quán bar này là một người rất biết làm ăn buôn bán.
Giang Tử Đông đương nhiên biết ông chủ của quán bar này là ai.
Diệp Kính Huy, em trai Diệp Kính Hy, đã từng là một người có tiếng tăm trên thương trường, thế nhưng sau đó lại rửa tay gác kiếm, mở một quán bar để kinh doanh nho nhỏ.
Không nghĩ tới, A Tề cư nhiên là người nơi này.
Money boy?
Có thể... Cậu chỉ giả vờ đơn thuần mà thôi, khẩu vị của nhiều người bây giờ càng ngày càng hỗn tạp, nhiều khi cũng có người thích cái loại thanh tú ngây thơ như cậu cũng không chừng.
Chẳng biết tại sao, nghĩ tới A Tề mang theo cặp mắt đen láy trong trẻo kia lên giường với những thằng đại gia tài sản kếch xù, trong lòng Giang Tử Đông không hiểu sao lại có chút thất vọng.
"Thưa anh, mấy người?" Ánh mắt của phục vụ viên đứng ở cửa cực kỳ lợi hại, bọn họ chỉ cần liếc mắt một cái thôi, liền nhìn ra được thân phận và địa vị của người tới có đủ để chi một khoản tiền lớn cho quán hay không. Hiển nhiên, trong mắt bọn họ, khí độ và cách ăn mặc của Giang Tử Đông đều không thuộc vào phạm vi "khách cấm" của quán.
Giang Tử Đông rất rõ ràng những quy củ trong quán bar này, hướng đối phương cười nói: "Chỉ một người, cảm ơn."
"Vâng, mời đi bên này."
Phục vụ viên dẫn anh vào tầng một của quán bar.
Vừa vào cửa đã nghe đến tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc. Dưới ánh đèn rực rỡ chói mắt, mọi người đang hưng phấn mà quay cuồng thân thể, bầu không khí trong quán bar hiển nhiên đã được dâng cao. Giang Tử Đông theo phục vụ viên đi tới một góc quán ngồi xuống, híp mắt, có chút không được hứng thú mà nhìn vào các cậu trai trẻ tuổi đang nhảy trên sân khấu.
Vóc người cũng không tồi, đáng tiếc là quá mức yêu nghiệt. Giống như là sơn hào hải vị được bày ở trên bàn, nhìn thì mê người đó, thế nhưng được bỏ không ít dầu mỡ cùng nguyên liệu, làm cho người ta không có cách nào nuốt trôi được.
"Thưa anh, anh có muốn gọi gì không ạ?" Một cậu bồi bàn vóc người cao gầy đi tới trước mặt Giang Tử Đông, mỉm cười nói.
Giang Tử Đông ngẩng đầu nhìn cậu, "Ừ, đưa menu cho tôi xem."
Giang Tử Đông mấy năm nay mỗi khi tâm tình không tốt đều tới quán bar chơi, đương nhiên là biết quy củ ở đây. Đã vào thì phải kêu rượu, cậu bồi này tích cực đi tới phục vụ như thế, nhất định là muốn kiếm chút tiền boa đây mà.
Cậu bồi nọ một tay đưa menu ra, một tay cầm một cái ly trong suốt, trong ly được đặt một cây nến màu hồng. Cậu đặt ly xuống bàn, châm nến, dòng chữ trên menu liền hiện ra rõ ràng trước mắt.Giang Tử Đông liếc nhìn bảng giá một chút, trong lòng không khỏi cảm thán, Diệp Kính Huy thật sự là quá độc ác, giá rượu trong quán so với trên thị trường cao hơn gấp đôi, chém người cứ như là chém heo vậy, thật phù hợp với phong cách của hắn.
Bình tĩnh nhìn vào dòng chữ Lam Sắc Mê Tình trong cột "Loại mới" trên menu, Giang Tử Đông mỉm cười nói: "Cho tôi một ly 'Lam Sắc Mê Tình'."
Các cậu trai trên sân khấu rốt cuộc cũng biểu diễn xong, tiếp sau đó lại có người đi lên hát. Người hát ở đây tựa hồ rất nổi tiếng, phía dưới ngay lập tức vang lên một trận hú hét chói tai.
Giang Tử Đông tựa vào ghế sô pha, hai mắt đảo quanh một vòng, tìm kiếm con mồi đêm nay.
Đột nhiên, có một người ngồi ở quầy bar cách đó không xa hấp dẫn tầm mắt của anh. Áo sơ mi màu đỏ bọc đô được bỏ gọn gàng vào trong quần, thắt lưng đeo một chiếc dây nịt đơn giản, thỉnh thoảng ánh đèn rực rỡ sẽ lướt qua chỗ cậu, rọi lên mái tóc đen mềm mại của cậu, làm nổi bật gương mặt thanh tú xinh đẹp của chủ nhân nó.
Ánh mắt của cậu hướng về phía sân khấu, biểu tình trên mặt rất bình tĩnh, đôi môi nhẹ nhàng mím lại, nhan sắc vẫn khiến người phải động lòng như trước.
- A Tề?
Giang Tử Đông híp mắt lại, tỉ mỉ quan sát người kia một phen.
Quả thật là cậu.
Cậu thay một bộ trang phục khác, hiển nhiên càng thêm tương xứng với bầu không khí ở đây. Giang Tử Đông đột nhiên cảm thấy, cái loại nhan sắc tựa như rượu đỏ này rất hợp với cậu, bộ quần áo tối màu có thể làm tôn lên làn da trắng nõn hồng hào kia, hơn nữa khiến cậu trông không quá yếu ớt, trái lại còn lộ ra chút thần bí mê hoặc.
"Thưa anh, đây là rượu của anh." Bồi bàn mang một ly rượu có màu xanh đậm đặt ở trước mặt Giang Tử Đông.
Giang Tử Đông nhìn A Tề ở phía xa một cái, đột nhiên nói: "Ở đây có vị nào gọi là A Tề không?"
Cậu bồi bàn kinh ngạc hỏi: "Anh quen với anh Tề à?"
Giang Tử Đông mỉm cười, nói: "Cậu đi nói với cậu ấy, có một người bạn cũ... Đang chờ cậu ấy ở bên này."
Cậu bồi bàn kia đi tới trước mặt A Tề, ghé vào bên tai nói mấy câu, trên mặt A Tề quả nhiên lộ ra thần sắc kinh ngạc. Nhìn cậu mang theo nghi hoặc chậm rãi đi về phía bên này, Giang Tử Đông không khỏi hơi giương lên khóe môi.
Quá trình nhìn con mồi mắc câu, thật sự là khiến cho tâm tình người ta thật tốt a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.