Yêu Thương Vô Bờ

Chương 8:




8.
Kể từ khi chuyển đi, Trình Thiếu Di đã không liên lạc lại với Đồng Ngạn, nhưng Tửu Tửu đã gọi cho cô ấy một lần và hào hứng hỏi về cách làm món thịt viên "tứ sướng". Có vẻ như cô ấy không biết gì về những gì đã xảy ra gần đây giữa tôi và Trình Thiếu Di, Đồng Ngạn rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, gửi công thức qua email cho Tửu Tửu, cuối cùng thì mọi chuyện cũng đã chấm dứt.
Cứ như vậy, trong nháy mắt. Do sự hợp nhất của hai công ty, Lục Tử Ngang ngay lập tức trở thành ông chủ của Đồng Ngạn và được chuyển đến Paris. Ngay khi Đồng Ngạn tan sở ngày hôm đó, cô nhận được điện thoại của Lục Tử Ngang: "Em có nhớ lần trước anh đã hứa những gì không?"
Đồng Ngạn đương nhiên nhớ kỹ, chỉ là, nhưng rõ ràng hôm ấy cô đã nhất quyết cự tuyệt, thật không biết Lục Tử Ngang làm sao lại tin lời hứa của cô. Đồng Ngạn không khỏi nhíu mày, lại muốn từ chối anh, nhưng lại nghe thấy Lục Tử Ngang ở đầu dây bên kia thì thào, thật ra hôm nay là sinh nhật của anh.
Mềm lòng có lẽ chỉ là chuyện nhất thời, chẳng qua lúc này đối mặt với lời nói khiêm tốn đến hạ mình của Lục Tử Ngang, Đồng Ngạn thật sự không thể hạ quyết tâm mà nói "Thực xin lỗi, tôi không rảnh".
Đồng Ngạn cảm thấy nhìn Lục Tử Ngang giống như đang nhìn chính mình, cố chấp và vô vọng chạy trên con đường của mối tình đơn phương, không có hồi kết và không có lối ra.
Sau khi hẹn Lục Tử Ngang đi ăn tối lúc 7h30, Đồng Ngạn định quay về nhà tắm rửa rồi mới đi ra ngoài.
Vừa mở cửa, nhìn thấy bóng tối bao trùm khắp căn phòng, Đồng Ngạn lúc này mới thật sự nhận ra Trình Thiếu Di sẽ không bao giờ quay trở lại.
Đứng ở cửa một hồi lâu, Đồng Ngạn cởi phăng đôi giày cao gót, trong bóng tối bước vào phòng tắm.
Lục Tử Ngang tiễn Đồng Ngạn về đã là 9 giờ rưỡi tối, Đồng Ngạn không muốn anh theo lên lầu, nhưng lại không tránh được với ánh mắt sắc bén của Lục Tử Ngang: "Chân em bị đau phải không?"
Cô nhớ tới buổi tối vào phòng tắm, mắt cá chân đập vào góc tủ, nhịn mấy tiếng đồng hồ, giờ mắt cá chân đã sưng đỏ tấy lên, Đồng Ngạn cuối cùng cũng không nhịn được. cắn môi.
Cứ như thế, với sự giúp đỡ của Lục Tử Ngang, Đồng Ngạn đã nhấn nút thang máy.
Thời điểm mở cửa, căn phòng vẫn còn tối om, Đồng Ngạn đang do dự định bật đèn thì nghe thấy giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền đến: "Có vẻ như cô rất bận nhỉ."
Chính là Trình Thiếu Di, Đồng Ngạn sững sờ một hồi, lát sau mới bình tĩnh nói: "Anh làm gì ở chỗ này?"
"Lấy tài liệu mà tôi để quên" Trình Thiếu Di từ trong bóng tối đi ra, "Nhưng bây giờ tôi đi đây, chúc cô một ngày tốt lành. Đương nhiên, tôi nghĩ chắc là vị đứng sau cô sẽ không thích cái giường mà chúng ta đã từng ngủ chung đâu"
Trình Thiếu Di lướt qua Đồng Ngạn, Đồng Ngạn cảm thấy toàn thân run rẩy, không ngừng phát run, cuối cùng giọng nói cô trở nên bất ổn: "Thực xin lỗi, làm anh chê cười rồi, nhưng về sau, chúng ta không nên liên lạc với nhau nữa...Tôi nghĩ, kiếp này, anh chỉ là bạn học cũ và sếp mới của tôi mà thôi."
Đồng Ngạn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khóe mắt có lấm tấm nước mắt.
Sau đêm đó, Đồng Ngạn xin nghỉ phép một năm. Cô ấy bị ốm, ngoại trừ mắt cá chân sưng tấy, cảm giác như thể các cơ quan nội tạng của cô ấy đang bị trống rỗng. Cô rút đường dây điện thoại, không muốn đến bệnh viện, ngủ như vậy ba ngày, tỉnh lại liền thấy trước cửa có một xấp báo dày.
Trước đây chỉ có Trình Thiếu Di thích đọc báo, nhưng bây giờ Trình Thiếu Di không còn nữa, cô quên không ngừng báo. Đồng Ngạn cười chế nhạo ném xấp báo xuống bàn cà phê, không muốn nhìn chỉ liếc mắt qua một cái, cả người liền cứng đờ.
Trước đây, cô rất thích nghe chuyện phiếm, nhưng cô không biết một khi chuyện phiếm liên quan đến cô sẽ gây hại đến mức nào, người trong bức ảnh rất xinh đẹp, nhưng tiếc là không phải cô.
Đã tám năm nay cô chưa từng bị chụp ảnh, bây giờ Trình Thiếu Di lại bị chụp chung với những người phụ nữ khác, Đồng Ngạn tự hỏi mình có nên cảm thấy may mắn không, dù sao người đó không phải là Tửu Tửu.
Hình như có tiếng gõ cửa vội vã bên ngoài, Đồng Ngạn nghe vậy đột nhiên cảm thấy mơ mơ hồ hồ, khóe môi cong lên, giây tiếp theo cả người cô ngã thẳng xuống sàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.