Yêu Thương

Chương 17: Điều kiện




Đèn ở phòng khách một đêm chưa tắt, bình minh mang theo ánh rạng đông, từng tia từng tia thấm vào trong nhà. Mạnh Hạ nâng lên thân thể đã tê dại cứng ngắc, từ từ đi đến cửa nhà để tắt đèn đi.
"Tớ đi làm điểm tâm." Giọng nói của cô lộ ra vẻ trầm trầm tang thương
Tiêu Ất nhắm hai mắt lại, nửa người dựa vào ghế sa lon, im lặng không lên tiếng. Chỉ là dưới mắt đã hiện quầng thâm, nhìn ra được là cô ấy đã lo lắng trắng đêm.
Nhịp điệu sinh hoạt tất cả vẫn như cũ. Mạnh Hạ đem cháo đẩy tới trước mặt Tiêu Ất: "Ăn một chút đi."
Tiêu Ất có chút vô lực, khuấy cái muống một cách vô thức. Ở cửa gỗ truyền đến mấy tiếng gõ cửa, thần kinh của cô ấy căng thẳng mạnh mẽ, kinh hãi chạy tới.
Mục Trạch một thân tây trang màu đen đứng ở đầu hành lang hỗn loạn, Tiêu Ất lập tức tiến đến, kéo lấy cánh tay của anh: "Anh trai của tôi thế nào?"
Tiêu Ất sốt sắng như vậy Mục Trạch chỉ thấy một lần, anh nheo mắt lại, trí nhớ như đã trở lại bốn năm trước. Cô Tiêu Ất này sống chết gì cũng lôi kéo lấy anh, dường như là lôi kéo một sợi dây cứu mạng. Chỉ là hôm nay trong mắt của cô ấy đã không còn hận ý như lúc ấy. Ánh mắt của anh chìm chìm, giọng nói hơi khàn: "Không có việc gì."
"Phải không?" Tiêu Ất cười cười vô nghĩa như vậy. Chưa ăn thịt heo nhưng chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy sao, cô hiểu, bằng năng lực của Mục Trạch, nếu thật sự không có việc gì thì Tiêu Giáp lúc này đã được thả ra.
Mạnh Hạ xách theo túi to đứng ở một bên: "Em muốn đi thăm Tiểu Giáp ca."
Mục Trạch gật gật đầu.
***************************
Đến khi Mạnh Hạ nhìn thấy Tiêu Giáp, trong lòng như bị một vật gì đó nặng nề đập vào, đau đến đứng dậy không được. Tiêu Giáp mặt mũi bầm dập, gò má có một vết thương thật sâu, máu đã khô đọng lại. [Đánh nhau với anh Phong mà, cả hai bên đều sứt đầu mẻ trán =))]
"Ất Ất, Tiểu Hạ..." Hắn gọi, nhưng việc này hình như làm động vào chỗ đau, Mạnh Hạ thấy hắn xuýt xoa hít hà.
Tiêu Ất nghẹn ngào: "Tiêu Giáp, anh rốt cuộc là có đầu óc hay không? Làm việc rốt cuộc có nghĩ tới hậu quả hay không? Anh cho rằng lần nào thế này anh cũng có thể nộp tiền bảo lãnh mà đi ra sao?"
"Khóc cái gì?" Tiêu Giáp thờ ơ: "Từ Dịch Phong bị anh đánh gãy một cánh tay, mẹ kiếp, lão tử lần sau nhất định sẽ giết hắn."
Tiêu Ất đứng vụt lên, cái ghế nặng nề đổ xuống mặt đất, cô dùng lực mạnh mẽ tóm lấy cổ áo vấy bẩn của hắn, hét lên thê lương: "Tiêu Giáp!"
"Yên lặng." Một tiếng nghiêm túc cảnh cáo.
"Ui da, em nhẹ tay một chút." Tiêu Giáp kêu đau.
Mạnh Hạ vội vàng kéo Tiêu Ất ra, ánh mắt của cô dừng lại ở trên cổ tay của Tiêu Giáp, chiếc còng tay kia đâm vào đôi mắt của cô, từng đợt độn lên đau nhức. Cha của cô chính là bị nó đưa đi, từ đó đến nay vẫn chưa có đi ra.
Mạnh Hạ cay cay mũi: "Tiểu Giáp ca, anh thật khờ."
Tiêu Giáp cúi đầu xuống, hay tay gắt gao nắm chặt, cười cười ngoan ngoãn thật thà: "Là anh quá vô dụng. Mạnh đại ca để cho anh trở về chính là muốn bảo vệ mọi người, nhưng anh lại không làm được cái gì hết."
Qua một cái chớp mắt, Tiêu Giáp liền ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngưng đọng: "Tiểu Hạ, không cần phải vì anh mà đi cầu xin hắn. Nếu đã làm thì anh không hối hận."
Mạnh Hạ cắn môi, cái cảm giác mắc lỗi quen thuộc này lại một lần nữa tập kích vào toàn thân, làm cho cô tự trách bản thân mình, không cách nào đối mặt được với hai anh em bọn họ.
"Tiểu Giáp ca, nhưng em thật sự không thể chịu được thân nhân của mình từng bước, từng bước rời khỏi." Đôi mắt của cô đã dâng đầy nước, lại cố nén không để tràn ra: "Hôm nay những gì em quan tâm cũng đã nhiều như vậy, chẳng lẽ còn muốn em buông bỏ sao?" Cô lẩm bẩm nói ra.
Tiêu Ất xoay người dì, khuôn mặt đã đầy nước mắt.
Lúc từ cục cảnh sát đi ra, Mục Trạch cũng đi ra, bên cạnh anh là một người đàn ông trung niên mặc quân phục, sắc mặt của người này có chút khó xử.
Mạnh Hạ xoay người hướng về phía cổng đi tới, nhìn vào bầu trời bao la màu xanh thẳm, từ trong lòng cô đã bị ám ảnh bởi nơi này. Mỗi lần đi ra khỏi đây, có một khoảng thời gian mỗi một lần hít thở của cô đều đau đớn không thông.
Mục Trạch nhìn thấy cô hơi ngẩng đầu lên, sắc mặt lặng lẽ, trong nháy mắt anh cảm thấy đau lòng: "Ất Ất đâu?"
"Còn ở bên trong. Sao vậy?" Mạnh Hạ nhìn vào anh.
Hào quang ở trong mắt Mục Trạch từ từ thu lại: "Từ gia không đồng ý thương lượng."
Giống như đã có dự liệu từ trước, khóe miệng của Mạnh Hạ nhẹ cử động, chậm rãi nói ra: "Dẫn em đi gặp hắn."
"Không được." Mục Trạch không đắn đó, nhất định từ chối: "Em đi về trước đi, việc này em không cần phải tham dự."
Mạnh Hạ nhàn nhạt lắc lắc đầu, với bối cảnh của Mục Trạch mà tham dự vào việc này cũng không được thì cô hiểu Từ Dịch Phong là cố ý, có lẽ... chính là đang chờ cô.
"Em muốn đi gặp hắn. Mục Trạch." Cô từng câu từng chữ đều là kiên định.
Mục Trạch nhìn qua gò má ôn nhu và lại hiện ra dáng vẻ quật cường này của cô, cũng biết là cô tâm ý đã quyết.
Năm năm, đã thay đổi rất nhiều thứ, nhất là cô.
Mạnh Hạ đã từng là bông hoa lớn lên trong ngôi nhà ấm áp, đột nhiên xảy ra biến cố làm cho cô phải chịu đừng bi thống, đồng thời bản thân cung từng chút, từng chút trưởng thành hơn. Dù là vậy, lúc đối mặt với Từ Dịch Phong, cô cũng chỉ biết mình ở thế yếu.
*************************
Từ Dịch Phong nhìn vào giỏ trái cây tinh xảo đặt ở trước mặt, hắn nhướng mày lên, lẳng lặng nhìn qua cô gái ở trước mắt.
"Từ tiên sinh, lần này là anh trai của tôi không đúng, kính xin ngài đại nhân đại lượng." Mạnh Hạ nhẹ nhàng điềm đạm nói xin lỗi.
Cô cách giường bệnh của hắn có hơn một mét, đứng ở trước mặt của hắn như vậy, nhưng thật là giống như cách đến thiên sợ vạn thủy. Rõ ràng là đến xin lỗi nhưng Từ Dịch Phong vẫn cảm thấy không thoải mái như cũ. Ánh mắt của cô nhìn hắn, lại trống rỗng không có hắn. [Ý của anh Phong là cô không có chân thành đến xin lỗi ảnh =)). Tất nhiên là không có anh rồi, anh nghĩ sao mà có được vợi~]
Hắn đột nhiên đứng lên, tốc độ cực nhanh, Mạnh Hạ thét lên một tiếng kinh hãi, Từ Dịch Phong đã kéo lại, cả người cô ngã lên chiếc giường mềm mại. Thủ đoạn của Từ Dịch Phong quá đỗi lỗ mãng, hắn nghiến răng, bàn tay không bị thương dùng sức mạnh mẽ: "Đại nhân đại lượng? Tiểu Hạ, cô lần này còn dám cò kè nói chuyện với tôi?"
Mạnh Hạ giãy giụa đẩy hắn ra, hai người sát sao ở cùng một chỗ, tư thế vô cùng mập mờ: "Từ Dịch Phong, anh điên rồi." Cô mắng chửi một tiếng. Từ Dịch Phong cố ý đem thân thể đè lên người của cô. Mạnh Hạ bị đè ép, hô hấp khó khăn, cô không cam lòng giãy giụa thân thể.
Sắc mặt của Từ Dịch Phong càng lúc càng chìm.
"Tôi điên rồi?" Hắn cười nhạo một tiếng: "Tiểu Hạ, cô nếu như vẫn còn uốn éo, tôi đang nghĩ có cần phải điên khùng một chút hay không?" Hắn hơi cúi đầu xuống, mập mờ nói ra.
Mạnh Hạ trong thoáng chốc cảm giác được thân thể của hắn biến hóa, vẻ mặt của cô hoảng loạn, ủy khuất và luống cuống.
Từ Dịch Phong và cô bốn mắt nhìn nhau, đôi mắt mang đầy hận ý gắt gao trừng hắn. Trong lòng hắn ngưng lại, bàn tay vô thức che lên đôi mắt của cô.
Mạnh hạ sợ hãi dùng sức vung tay ra, đánh thẳng vào bên tay bị bó thạch cao của hắn. Từ Dịch Phong kêu lên một tiếng đau đớn: "Cô!" Hắn không biết cô gái đã từng rất yếu ớt kia đột nhiên lại mạnh mẽ như vậy.
"Từ Dịch Phong, đồ vô sỉ!"
"Tôi vô sỉ!" Từ Dịch Phong hai mắt bỗng dưng hiện đầy khói mù, lời nói không cách nào ngăn chặn ác ý: "Tôi nhớ được năm đó cô đúng là hao tâm tổn trí mới bò lên giường của tôi. Vô sỉ?" Hắn cười nhạo một tiếng: "Chẳng qua là, Mạnh Hạ cô còn quá non, cũng rất không thú vị."
Hai tay của Mạnh Hạ gắp gao nắm chặt ga giường, hận không thể hóa thành móng nhọn để cào nát mặt của hắn ra. Bỗng dưng cô cười cười: "Phải không? Vậy tôi không hiểu sao cầm thú kia một lần không đủ, lại thêm một lần nữa?"
Thời gian làm cho tình yêu của cô biến mất và quên lãng, hôm nay khi xé toang ra tất cả, lòng của cô vẫn là đau đớn. Một đêm kia, đối với Mạnh Hạ chính là nỗi đau không thể chạm vào, còn đối với Từ Dịch Phong thì lại càng là một sự sỉ nhục.
"Vậy thì cũng phải cảm ơn thuốc của cô. Không phải sao?" Hơi thở của Từ Dịch Phong nhẹ nhàng lướt qua gò má của cô. Sắc mặt của Mạnh Hạ trắng nhợt, hào quang trong mắt càng lúc càng mờ nhạt.
Từ Dịch Phong trầm trầm ngắm nhìn cô, đáy mắt dâng lên một tia hoảng hốt với ý nghĩ thương xót ở trong đầu. So với cô bé kia ở năm năm trước, Mạnh Hạ bây giờ giống như đã trải qua rất nhiều chuyện, cuộc sống thâm trầm đã để lại ấn ký ở trên người của cô.
Thấy cô không nói lời nào, đùi phải của hắn hơi động một chút, Mạnh Hạ bị đau, khẽ cười một tiếng mà đón nhận ánh mắt của hắn, trong mắt cô đã lấp kín một tầng hắc ám: "Thế nào, Từ thiếu hôm nay là muốn cùng tôi ôn lại một chút mộng cũ sao." Cô chớp chớp đôi mắt vốn đã chua sót: "Chỉ cần ngài thả anh ấy ra, tôi có thể."
Từ Dịch Phong nhất thời tức giận lên đến tận đầu, cô như thế mà hèn hạ chính mình, hắn lập tức đứng dậy, một phát lôi cô lên, nheo nheo mắt lại: "Mạnh Hạ, cô cứ như vậy mà thấp hèn, vì tên côn đồ đó mà ngay cả mình cũng bán đứng?" Vào lúc này hắn có chút hận cô vì một bộ dáng làm như không sao cả.
Hoặc là Từ Dịch Phong đã hiểu, trong lòng Mạnh Hạ từ lâu đã không có hắn cho nên mới để xuống như thế.
Mạnh Hạ bị hắn dùng sức lăn qua lăn lại nên có chút vô lực, cô cười lạnh một tiếng, hai tay gắt gao nắm lại tất nhanh, đôi mắt kiên định và bình tĩnh: "Ở trong mắt Từ Dịch Phong anh, tôi không phải vẫn luôn như vậy sao."
"Cô..."
"Tôi... tôi sớm đã không còn là Mạnh Hạ trước kia." Mạnh Hạ vẫn cười, tiến đến bên cạnh hắn một chút: "Mạnh Hạ lúc trước đã bị tự tay anh phá hủy." Cô hít vào một hơi: "Chuyện của Tiêu Giáp, nếu như anh đáp ứng không truy cứu, từ trong lòng tôi cảm kích anh. Nếu như anh vẫn thật sự truy cứu, chúng tôi cũng chỉ biết chấp nhận."
Cô nói xong thì yên lặng xoay người đi.
Từ Dịch Phong nhìn theo bóng lưng của cô đang thong thả đi tới cửa. Hắn đột nhiên lạnh giọng nói ra: "Tôi có thể không truy cứu." Mạnh Hạ dừng lại bước chân. "Nhưng mà, tôi có một điều kiện."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.