Yêu Thương

Chương 37: Ai cũng mang một nỗi niềm




Mạnh Hạ chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một hồi dài, cô yên lặng nhìn vào Mục phu nhân, một vẻ mặt chắc chắn kia làm cho cô cảm thấy đây không phải là một trò đùa giỡn.
Tiêu Ất không biết đã đi đến bên cạnh cô từ khi nào: "Tiểu Hạ........." Cô ấy kéo lấy tay của Mạnh Hạ.
Bàn tay lạnh băng làm cho cô ấy mạnh mẽ rút tay lại, tim của Tiêu Ất như bị cái gì đó đập vào.
Tiếng nói của Mạnh Hạ mang theo hốt hoảng và bất an vô hạn: "Anh ấy không phải là người đó, có đúng không, Ất Ất?"
Vẻ mặt của Tiêu Ất trầm thống, cô ấy xoay mặt đi không dám nhìn vào đôi mắt của Mạnh Hạ. Đam Mỹ Hài
Mạnh Hạ lại xoay người nhìn về phía của Mục Trạch, vẻ mặt bàng hoàng: "Tại sao có thể là anh? Mục Trạch, anh nói cho em biết đi, không phải là anh phải không?" Cô đột nhiên cảm thấy hoa mắt một hồi.
Sắc mặt của Mục Trạch càng ngày càng tái nhợt, anh lạnh giọng quát lớn với lão Lý đang giữ chặt lấy mình: "Buông tay!" Lão Lý tất nhiên phải buông tay ra.
Mục Trạch hướng về phía Mạnh Hạ mà đi đến, giữa hai người rõ ràng là chỉ cách nhau khoảng ba bước chân mà dường như bị người ta tạo ra một cái hào rộng không cách nào vượt qua được. Anh gian nan cất bước tới, đứng ở trước mặt cô.
Đôi mắt của Mạnh Hạ đã hơi đỏ lên, một hồi lâu sau cô mới lên tiếng: "Sau vụ tai nạn xe ấy, anh đột nhiên xuất hiện, đối với chúng tôi đều quan tâm bằng mọi cách, lúc ấy làm sao em lại không có nghĩ ra được đây?" Cô vô lực mang theo ý cười, giống như buồn lại như vui, thì ra mấy năm nay tất cả đều là một lời nói dối.
Cô gắt gao bóp chặt lòng bàn tay, mạnh mẽ hít sâu một hơi, tự nói với mình rằng phải kiềm chế. Bỗng dưng nhìn về phía Mục phu nhân: "Mục phu nhân, cám ơn bà, như bà mong muốn....."
"Tiểu Hạ, đừng nói vậy." Mục Trạch ẩn nhẫn nói ra.
Mạnh Hạ từng câu từng chữ kiên định nói ra: "Tôi sẽ không gả cho con trai của bà."
Mục Trạch nắm thật chặt hai tay, gân trên mu bàn tay nổi lên, trong giọng nói mang theo phẫn nộ đè nén, còn có cả chua xót vô tận. Một hồi lâu sau anh khẽ cười thành tiếng: "Mẹ, người hài lòng chưa? Nếu Mạnh Hạ đã không muốn gả cho con, con cũng sẽ không kết hôn. Người yên tâm, cả đời này con cũng sẽ không lấy vợ sinh con."
Mục phu nhân hít vào một hơi khí lạnh, hoảng hốt la lên: "A Trạch?"
Mục Trạch ngắm nhìn Mạnh Hạ mà đau lòng tự trách.
Thiên ý trên người, anh chỉ có thể nghĩ đến câu nói này.
Mạnh Hạ thấy được gương mặt thống khổ của Mục Trạch, trong lòng cũng co thắt đau đớn. Cô tránh né ánh mắt của anh, không đế ý đến tất cả chuyện gì nữa, cô không muốn nhìn thấy bất cứ người nào. Bước vào trong phòng, nước mắt rốt cục cũng vỡ òa tuôn rơi. Bàn tay của cô bất lực ôm lấy bụng, đau đớn ở nơi này ai có thể hiểu được?
Tại sao lại xuất hiện Mục Trạch? Tiêu Ất, cậu cứ mãi giấu diếm tớ, rốt cuộc là muốn đưa tớ đến tận nơi nào?
Nhạc Nhạc chuyển mình, vẫn còn ngủ say, Mạnh Hạ duỗi tay ra nắm lấy đôi tay ấm áp và bé nhỏ kia mới cảm thấy đây là sự thật. Cô nhắm mắt lại, mặt vùi thật sâu ở trên ga giường, chỉ trong chốc lát mà mặt vải đã bị thấm ướt một mảng.
"Mẹ, sao mẹ lại khóc?" Nhạc Nhạc mở ra đôi mắt mông lung, bàn tay nhỏ bé xoa lên mặt của Mạnh Hạ, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
Mạnh Hạ đưa tay lau khô nước mắt: "Vừa rồi có sâu bay vào trong mắt mẹ."
Nhạc Nhạc chống người dậy, bàn tay non nớt nhỏ bé xoa xoa lên mặt của Mạnh Hạ: "Nhạc Nhạc thổi gió cho mẹ, sâu sẽ không có nữa." Nói xong, cô bé nghiêm túc hướng vào mắt của Mạnh Hạ là thổi thổi.
Mạnh Hạ ôm cô bé qua, đó là một cảm giác tuyệt vọng đau triệt nội tâm: "Cục cưng của mẹ!"
Nhạc Nhạc cảm thấy không biết phải làm sao: "Mẹ, Nhạc Nhạc đau."
Tiếng nói kia thì thầm kêu lên, Mạnh Hạ như tỉnh khỏi cơn mê, côn của cô đã không còn trở lại được nữa.
Tiêu Ất một mình cô đơn ngồi dưới đất, cô ấy vô lực nắm lấy mái tóc của mình. Cô ấy cũng chỉ biết để cho Mạnh Hạ đau buồn, nhưng mà khi đó cô ấy thật sự không có sự lựa chọn nào khác, không có tiền, không ai có thể giúp được ngoài anh ấy, cô không thể trơ mắt nhìn Tiểu Hạ chết!
Cô ấy nheo mắt lại, nhìn vào cán cửa đang đóng chặt ở phía kia mà trong lòng nặng trĩu.
**************************
Trong phòng bao mờ tối, trên bàn chất đống những chai rượu rỗng một cách hỗn loạn, trong tay Mục Trạch lại giơ cao một chai rượu, từng ngụm từng ngụm rót vào trong miệng.
"Anh điên rồi, muốn uống đến chết như vậy phải không?"
"Đưa đây!" Mục Trạch đẩy người đó ra, đoạt lấy chai rượu.
Kiều Dịch Kỳ vội vàng hấp tấp đi tới, nhìn thấy anh ấy như vậy, trong lòng cảm thấy không đành: "Ca, anh đừng uống nữa."
Buổi sáng, Mục gia ầm ĩ náo loạn không còn gì, mẹ của cô ta và cô ta đều một mực an ủi Mục phu nhân. Mục Trạch nói dứt khoát cả đời này sẽ không lấy vợ sinh con, lời nói này quả thực làm kích động đến dì cả, dì cả nghe một câu lại một câu mắng chửi Mạnh Hạ.
Kiều Dịch Kỳ cắn môi, nói gằn từng chữ: "Ca, cần gì chứ? Anh và cô ta cả đời này cũng khó có khả năng còn gì?"
Mục Trạch không nói gì, mãnh liệt uống ừng ực từng hớp rượu, uống vội vàng, thứ chất lỏng theo khóe miệng của anh từ từ trượt xuống, thấm ướt lên vải áo trắng sạch, dinh dính dán vào da thịt.
"Cô ấy căn bản cho tới bây giờ đều không có yêu anh! Huống chi anh đã gây ra tai nạn xe cộ với cô ấy? Ca, anh tỉ lại đi!" Kiều Dịch Kỳ dứt khoát quyết tâm dành lấy chai rượu của anh, hét lớn lên.
Mục Trạch giơ tay lên nắm chặt lấy cổ tay của cô ấy: "Đưa đây!"
Kiều Dịch Kỳ dùng sức hất tay ném xuống, "xoảng" một tiếng giòn tan, chai rượu vỡ tan tành trên mặt đất. Không khí trong phòng nhất thời càng trở nên yên ắng.
"Cô ta có cái gì tốt? Em thật không rõ? Huống chi, trong lòng của cô ta luôn có một người là Từ Dịch Phong, cô ta vì sao lại quan trọng đến đứa bé kia như vậy, bởi vì nó là con của Từ Dịch Phong! Anh, làm sao anh không hiểu? Người trong lòng Mạnh Hạ yêu là Từ Dịch Phong!" Kiều Dịch Kỳ nói ra những lời này, trong lòng đã sớm đau đớn đến chia năm xẻ bảy, cô ả cười to một tiếng.
Mục Trạch lẳng lặng ngồi ở đó, không nhúc nhích, ánh mắt tan rã, nhớ tới một câu nói mà khóe miệng nhẹ mấp máy: "Sống như thế này, không có được, bảo vệ không được, vậy tôi tình nguyện trăm năm cô độc."
Trong thoáng chốc, Kiều Dịch Kỳ kinh ngạc ngồi yên ở đấy, lại không thể nói gì hơn.
**************************
Vào lúc này, trong một phòng bao khác.
Từ Dịch Phong dựa nửa người ở trên ghế sô pha, nhắm hai mắt lại giống như đang suy tư.
La Xuyên quét mắt nhìn hắn một cái, thản nhiên nói ra: "Buổi sáng hôm nay ở Mục gia đúng là náo loạn thấu trời, mẹ của Mục Trạch đều tức đến ngất đi." Ánh mắt của của La Xuyên chuyển đi một cái: "Như vậy lúc này xem như là đúng ý cậu."
Từ Dịch Phong bỗng dưng mở mắt ra, bưng tới một cái ly, xoay xoay nó.
"Tại sao không nói chuyện?"
"Nói cái gì, chẳng lẽ muốn tớ gửi tặng một phần đại lễ tới đó."
La Xuyên cười khẽ: "Cậu từ lâu đã chắc chắn bọn họ sẽ không kết hôn được, cho nên cậu mới không có nói rõ chân tướng sự việc cho Mạnh Hạ." Có tình bằng hữu cùng Từ Dịch Phong nhiều năm như vậy, hắn tất nhiên đoán được nếu không quan tâm đến cô ấy thì Từ Dịch Phong đã sớm nói toạc chân tướng ra rồi. Hắn nhếch miệng lên cười: "Người ta đang sợ hãi khó chịu trong lúc này thì nên đi an ủi."
"Cút về với người của cậu đi." Từ Dịch Phong nhíu mày một cái.
"Kỳ thật Mục Trạch cũng rất thảm."
Nhận được một cái trừng mắt đáng sợ của hắn, La Xuyên chỉ biết nhún nhún vai im bặt.
Từ Dịch Phong rót ra một ly rượu, giọng nói không mang theo một chút nhiều độ nào: "Hắn có cái gì mà thảm! Nếu không phải là nhớ tới tình nghĩa, cậu nghĩ là tớ......" Hắn bực mình đặt cái ly xuống.
"Kỳ thật, người thảm nhất...... không phải là Tiểu Hạ đó sao?" La Xuyên dừng lại một chút, khóe miệng mỉm cười nói khoáy: "Dịch Phong, thương thế của cậu để lại cho cô ấy quá sâu." Hắn đại khái có thể nghĩa ra, sau này Từ Dịch Phong nếu mà muốn một lần nữa ở cùng một chỗ với Mạnh Hạ thì chỉ sợ cũng phải gặp trắc trở không ngừng.
"Luật sư Hà gần đây rất bận rộn với Bộ Tư Pháp hả?" La Xuyên uống cạn sạch rượu còn dư lại trong ly, đứng dậy: "Cậu đừng có luôn căng thẳng cái mặt, nhiều năm trước Mạnh Hạ đã cảm thấy rõ ràng cậu rất tàn khốc, bây giờ muốn làm người ta động lòng thay đổi thì sẽ không thích cái vẻ này đâu." La Xuyên lắc lắc ngón tay, cầm lấy tây trang của mình.
Ngọn đèn ảm đạm, Từ Dịch Phong ngồi yên ở một chỗ, trăm năm khó thấy được vẻ hối tiếc này trên gò má tuấn mỹ của hắn.
*************************
Mạnh Hạ và Tiểu Ất rơi vào trạng thái nhìn nhau mà chẳng nói gì, mỗi lần Tiêu Ất lấy hết dũng khí muốn nói chuyện với cô thì Mạnh Hạ lại thường tránh né đi.
Buổi sáng, Tiêu Ất nhìn thấy cô đang bận trước bận sau đóng gói đồ đạc, cô ấy đứng ở nơi đó, trong miệng khổ sở, cuối cùng vẫn tiến lên giữ chặt lấy tay của cô: "Cậu cùng Nhạc Nhạc có thể dọn đi đâu? Nếu phải đi thì để tớ đi."
Mạnh Hạ rút tay về, ánh mắt bình tĩnh rơi vào đóng hành lý: "Không cần, tớ dự định sẽ đi Vân Nam."
"Vân Nam....." Khóe miệng của Tiêu Ất cứng ngắc: "Tớ biết là cậu đang trách tớ, nhưng mà tớ còn có biện pháp nào khác. Khi đó cậu hôn mê trong phòng bệnh nặng, Mục Trạch xuất hiện, tớ hận không thể phanh thây hắn ra, nhưng tớ cũng biết là chỉ có hắn mới có thể giúp được cậu."
Mạnh Hạ lắc lắc đầu: "Ất Ất, cậu đứng nói vậy, tớ chỉ là không thể tự mình bước qua cánh cửa kia. Tớ và anh ấy cuối cùng vẫn không thể nào."
Điện thoại di động đột ngột vang lên phá vỡ cuộc nói chuyện của hai người, Mạnh Hạ đột nhiên thấy mí mắt giật giật, vội vàng cầm lấy điện thoại đưa lên bên tai: "Alo...."
"Tôi lập tức tới ngay, cám ơn cô."
Tiêu Ất nhìn thấy sắc mặt của cô trong nháy mắt đã trở nên trắng bệch, vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Mạnh Hạ cắn cắn môi, suy nghĩ một chút, vẫn là nói cho cô ấy biết: "Bệnh tim của ba ba tớ bị tái phát, vừa rồi đã đưa đi cấp cứu ở bệnh viện." Nói xong, cô cầm lấy túi xách, vội vàng đi ra khỏi cửa: "Nhạc Nhạc phiền cậu trông một chút."
Bước chân của Tiêu Ất nhoáng một cái liền khựng lại, khóe miệng hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ.
*************************
Lúc Mạnh Hạ chạy tới bệnh viện, Mạnh Lý đã được đưa vào trong phòng giải phẫu, ở bên ngoài là hai nhân viên cảnh ngục đứng gác. Cô ngồi ở trên ghế ngoài hành lang, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia, lòng bàn tay đã toát mồ hôi thấm ướt.
Sau khi mòn mỏi buồn chán chờ đợi, Mạnh Lý cuối cùng cũng được đẩy ra từ bên trong, cô vội vàng đứng lên, hai nhân tê rần như bị hàng vạn con kiến gặp nuốt, chịu đựng sự nhức mỏi toàn tâm đó, cô đi tới hỏi: "Bác sỹ, cha tôi thế nào rồi?"
"Mạch máu ở tim giải phẫu rất thành công, cần điều dưỡng cho tốt."
Mạnh Hạ cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi thật dài, nhìn vào gương mặt không có một chút huyết sắc nào của Mạch Lý mà trong mắt của cô mang theo đau lòng và không đành: "Cảm ơn ngài."
Nhìn thấy cha được vào phòng bệnh, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một ý niệm là "phóng thích", có lẽ là được chiếu cố. Cô ngỡ ngàng đi đến cuối hành lang, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào nơi trống trải đó, chẳng biết từ lúc nào mà có một người đứng ở đằng kia, bóng lưng lại quen thuộc như vậy.
Cô nhíu chặt chân mày, đi tới, cô từ từ thấy rõ được người đó, đôi mắt dần dần mở to lên, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Từ Dịch Phong mặc một bộ tây trang màu đen, anh khí bức người, hắn bình tĩnh đứng ở đấy, ánh mắt không hề chớp mà rơi vào trên người Mạnh Hạ.
Mạnh Hạ nuốt xuống một cái, để cho mình cố gắng bình tĩnh trở lại, bước chân cấp bách lướt qua hắn, đối với sự xuất hiện này của hắn, trong lòng cô quả thật có chút kinh ngạc, nhưng như vậy thì thế nào đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.